Sếp Ở Chung Nhà

Chương 31




Trong căn phòng chật hẹp không tới 10m2, Hàn Diệp Tu đút hai tay vào túi đưa lưng phía chiếc cửa sổ sắt nơi mấy ánh sáng yếu ớt lọt vào, từ khi tung tin tức hắn phải rời khỏi phòng tạm giam đến căn phòng này, sự kiện lần này vô cùng lớn cho nên hiển nhiên Hàn Diệp Tu cũng trở thành đối tượng tạm giam trọng điểm. Đương nhiên, ngoại trừ mấy người thân của hắn, cũng không ai có quyền đến gặp Hàn Diệp Tu. Mà những nhân viên khác trong cục cảnh sát cũng chỉ coi Hàn Diệp Tu phạm vì tội quá lớn mà biến thành đối tượng trọng điểm mà thôi.

Tiếng giày da va chạm với mặt sàn tạo nên âm thanh “Lộc cộc!” vang dội trên hành lang tối mù, ngay sau đó một giọng nói tràn đầy truê tức vang lên thay thế: “Vì sao tôi cảm thấy cậu vào đây như đi du lịch nhỉ, cảm giác không cần xử lí đám văn kiện thượng vàng hạ cám thế nào?”

“Cảm giác rất tốt.” Hàn Diệp Tu xoay người mỉm cười nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa, hắn mặc một bộ tây trang phẳng phiu, đi giày da màu đen đến lóe sáng, không hề vương một chút bụi bẩn nào, có thể nhìn thấy tên này rất chú trọng đến hình tượng: “Thực tế tôi đang tự hỏi mình tại sao phải vùi đầu vào đống văn kiện vô cùng vô tận nhảm nhí kia, rõ ràng là có nhiều chuyện quan trọng hơn cần tôi làm đó chứ.”

Người đàn ông nhắc một bên lông mi: “Lẽ nào cậu loay hoay đến sứt đầu mẻ trán không phải để kiếm chút tiền sao?”

“Anh cho rằng hiện tại tôi còn thiếu thứ này sao?” Hàn Diệp Tu rảnh rỗi chạy đến ben khung cửa sắt: “Hiện tại tôi không thiếu nhất chính là thứ này.”

“Cũng phải. ” nam nhân phụ họa gật đầu: “Mấy năm tên nhóc cậu buôn bán cũng lời không ít đâu nhỉ, như vậy bây giờ cậu nghĩ thế nào.”

Hàn Diệp Tu kinh ngạc liếc mắt nhìn người đàn ông, tựa hồ cảm thấy ngoài ý muốn khi hắn trong hoàn cảnh này nói loại chuyện này với hắn. Hắn suy nghĩ một chút rồi thành thực nói: “Tạm thời còn chưa nghĩ ra.”

Người đàn ông trắng mắt nhìn Hàn Diệp Tu nói: “A dũng nhờ tôi báo cho cậu một in, hôm qua Vân Hề đã Hạo Hãn tìm trợ lý của cạu, sau đó cô nương kia đã đem toàn bộ chuyện hư hỏng của cậu khai báo hết. Trưa hôm nay Vân Hề đã hẹn Lương phó ra ngoài, xem dáng là chuẩn bị kéo cậu ra khỏi tù. Tôi thấy tiểu tình nhân cũng không phải hoàn toàn vô tình với cậu đâu, vừa nhận được tin cậu bị tạm giam đã bắt đầu nghĩ cách cứu ra rồi.”

Hàn Diệp Tu nghe vậy phản ứng đầu tiên là vui vẻ, sau đó lập tức cười khổ nói: “Chỉ sợ em ấy làm như vậy vì không muốn thiếu tôi một cái nhân tình mà thôi.”

Người đàn ông cười xùy một tiếng, cũng không cho ý kiến, chỉ nói rằng: “Tuy rằng tiểu tình nhân của cậu làm việc có chút lỗ mãng, nhưng đầu óc thực sự vẫn còn dùng được, biết cách nào là hữu hiệu nhất. Phải biết rằng sau khi cục trưởng Lưu ngã ngựa thì chưa chắc Lương phó có thể tại vị được, cậu ta đã đào sâu được chuyện này.”

Hàn Diệp Tu gật đầu chăm chú nói: “Vân Hề rất thông minh.”

Người đàn ông khiếp mi, hắn đang muốn ngăn chặn xúc động muốn vả vào miệng Hàn Diệp Tu hai cái, hắn nói: “Tuy rằng phương pháp của cậu ta rất hữu hiệu, thế nhưng biết có ảnh hưởng gì đến kế hoạch của chúng ta không. Tôi khuyên cậu nên nghĩ biện pháp thông báo cho cậu ta một tiếng, tôi không có tinh lực đối phó nữa đâu. Còn vị huynh đệ họ Dịch của cậu nữa, không thể làm hắn điềm tĩnh một chút được sao? Tôi mỗi ngày đều ứng phó người những người không an phận đến đau cả đầu, bảo hắn đừng khiến tôi thêm loạn nữa đi!”

Hàn Diệp Tu kéo ra khóe miệng, sau đó nén cười chìa tay ra với người này.

Người đàn ông kia đưa mắt nhìn bàn tay đầy vết chai sần của hắn, tức giận nói: “Làm cái gì!”

“Điện thoại di động.” Hàn Diệp Tu nói: “Anh có thấy người nào đang bị tạm giam có thể giống người bình thường dùng di động không?”

“… ” người đàn ông khẽ cắn môi,móc điện thoại di động trong túi ra ném cho Hàn Diệp Tu: “Đời trước tôi đúng là thiếu nợ cậu!”

Hàn Diệp Tu vừa ấn số điện thoại vừa nói: “Phải là thiếu anh trai tôi, dù sao tôi cũng là tôi giúp đỡ đem hạnh phúc của hắn trao cho anh mà!”

Hàn Diệp Tu một bên án lấy dãy số vừa nói: “Phải là khiếm đại ca của ta, dù sao ta cũng vậy lấy hắn đích phúc tài năng đắc đáo hổ trợ của ngươi.”

Người đàn ông cười phì một tiếng; “Nên biết kiềm chế khi nói mấy lời này, người nào không biết còn tưởng tôi với anh trai cậu có cái gì.”

Hàn Diệp Tu thâm tình không nói gì, cũng không liếc mắt nhìn người đàn ông, mà chỉ chuyên chú nghe điện thoại.

Lúc này Vân Hề đang trên đường quay về căn hộ, cuộc nói chuyện vừa rồi với Lương phó cũng không phải rất thuận lợi. Mặc dù cậu đã đem cả lợi cả hại phân tích rõ ràng.

Cũng không tận lực nói rằng mình sẽ hỗ trợ Lương phó, nhưng mà đối phương quá mức cẩn thận, nói cang thêm dè dặt. Chỉ cần Lương phó mở miệng, cậu có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch, hết lần này đến lần khác bước đầu tiên đã bị ngăn cản, điều này làm cậu có chút đau đầu.

Charles ngồi ở buồng lái, vừa lái xe vừa nhìn Vân Hề, cũng không khỏi ân cần nói: “Ngài không cần lo lắng đâu, tôi tin rằng sớm muộn gì hắn cũng được thả ra.”

Vân Hề cảm kích cười cười: “Cảm ơn.”

“Ngài Đường có nhờ tôi chuyển lời đến ngày, tối nay ngài ấy về nhà muộn một chút, bảo ngài ăn trước đi không cần chờ ngài ấy.”

“Ưm, đã biết.”

Vân Hề vừa dứt lời, điện thoại di dộng chợt vang lên, nhìn dãy số xa lạ hiện lên màn hình cậu, cậu vô thức muốn ngắt cuộc gọi đến nhưng nghĩ có khi nào Lương phó thay đổi ý định nên mới ấn nút nghe.

“Vân Hề, là anh đây.”

Giọng nói trầm thấp, nhu hòa khiến Vân Hề ngẩn người, cậu không khỏi kinh ngạc: “Hàn Diệp Tu?”

“Ưm, mấy ngày này có khỏe không?”

“Rất tốt.” Vân Hề nói: “Không đúng, không phải anh đang bị…”

“Vân Hề, anh gọi điện cho em chính là vì việc này.” Hàn Diệp Tu ngắt lời nói, “Trưa nay em đến tìm Lương phó đúng không?”

Vân Hề ngẩn người, vô thức nói: “Làm sao anh biết?”

Hàn Diệp Tu cười một tiếng, nói: “Cảm ơn em, Vân Hề. Bất quá, chuyện này em đừng tham gia vào, anh có thể xử lý tốt, trước tiên em cứ quay về Mỹ đi, được không?”

Vân Hề cau mày, đầu ngón tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại di động, cậu không biết cái mà Hàn Diệp Tu nói sẽ xử lý tốt mọi chuyện là như thế nào, thế nhưng mơ hồ có thể nhận thấy Hàn Diệp Tu cũng không có biểu hiện bết bát quá.

Hàn Diệp Tu thấy Vân Hề không nói lời nào bèn giải thích: “Vân Hề, em đừng hiểu lầm, mọi chuyện trên thực tế không phải như chúng ta vẫn thấy qua đâu, cho nên anh hiện tại cũng không rơi vào hoàn cảnh kém như em tưởng tượng, tin tưởng anh, anh có năng lực xử lí tốt mọi chuyện mà. Chờ anh giải quyết xong chuyện này, anh sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện cho em có được không?”

Vân Hề nhắm lại mắt trầm giọng hỏi “Hàn Diệp Tu, tôi muốn biết mọi chuyện từ đầu đến giờ không phải cái bẫy do anh thiết kế chứ.”

Đầu Hàn Diệp Tu cũng trở nên vô cùng căng thẳng: “Em cho là như vậy sao? Cho là anh thiết kế cái bẫy để em nhẹ dạ rơi vào sao?”

Vân Hề mím môi nói: “Có đúng hay không?”

Khóe miệng Hàn Diệp Tu nở lên một nụ cười khổ sở, mà người đàn ông ở một bên xem kịch vui cũng nhíu cả mày: “Không phải đâu.”

“Tốt.” Vân Hề đáp:”Ngày mai tôi sẽ rời đi, chính mình cẩn thận.”

Hàn Diệp Tu nãy giờ đang mất mát hụt hẫng nghe vậy lập tức thư giãn nói: “Em yên tâm, anh không có việc gì đâu, trên đường đi cẩn thận một chút, nếu không anh bảo A Dũng đưa em một đoạn, có biết cách liên hệ với A Dũng chưa? Anh…” Hàn Diệp Tu để di động xuống, lúng túng kéo khóe miệng với người đàn ông: “Em ấy cúp…”

“Đúng vậy, cậu cứ thong thả đi! ” người đàn ông không chút khách khí giật lại điện thoại, đóng cửa sắt nghênh ngang rời đi.

“Đúng vậy sao? ” Hàn Diệp Tu kinh ngạc nhìn bóng lưng người đàn ông vừa rời đi, nửa ngày nhưng không biết nghĩ đến cái gì mà cười ra tiếng, đáy mắt tràn ngập nhu hòa.

Vân Hề cầm lấy điện thoại, xuất thần nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, cậu không ngờ được rằng trong lúc nước sôi lửa bỏng Hàn Diệp Tu lại không cần mình hỗ trợ. Cũng đúng, nếu không sống lại, Hàn Diệp Tu sẽ không khinh địch đến mức bản thân cũng bị giam tù, nhưng thật ra hắn đúng là rất tự tin.

“Charles, đặt ba vé máy bay, ngày mai chúng ta quay về Mỹ, thuận tiện thông báo A Hạo một tiếng.”

Charles kinh ngạc nhìn Vân Hề một chút, lập tức đem ánh tập trung lại trên đường đi: “Tốt.”

Đường Hạo nhận được tin tức lập tức đút điện thoại vào túi chạy về căn hộ của hắn, lúc trở lại đã thấy Vân Hề cùng Charles đang thu dọn đồ đạc. Trong phòng Vân Hề còn một valy quần áo, bên trong đó ngoại trừ vài bộ quần áo còn có một đống tài liệu.

Vân Hề nghe được tiếng bước chân nhưng vẫn không ngẩng đầu lên nói: “Thu dọn đồ đạc đi,Charles đã đặt vé máy bay rồi, sáng sớm mai bay.”

Đường Hạo đối với quyết định về Mỹ của Vân Hề vẫn không hiểu được, rõ ràng sớm qua cậu còn muốn đem Hàn Diệp Tu từ trong tù cứu ra, nháy mắt cái liền thay đổi? Một tay Đường Hạo chống lên khung cửa, chần chừ nói: “Vậy còn phía Hàn Diệp Tu…”

Vân Hề thu dọn tài liệu trên bàn, lập tức bình thản nói: “Không cần phải xen vào chuyện của hắn, tự hắn đã có biện pháp rồi.”

“Cậu gặp được hắn?”

“Không có.” Vân Hề lắc đầu: “Nói chuyện điện thoại, nếu hắn đã không cần giúp đỡ thì chúng ta chính nhanh chóng rời đi thôi, về phần phương hoa bên kia, hiện tại tớ cũng không thấy có chuyện gì, tớ muốn về sớm một chút thăm Tiểu Nhạc.”

“Được.” Đường Hạo lên tiếng xoay người về phòng, mặc dù đáy lòng hắn vẫn chưa nhiêu nghi vấn nhưng hắn vẫn không hỏi thành lời. Hắn nghĩ, chờ mình về Mỹ rồi bắt đầu hành động cũng được, nếu như không vì chuyện của Hàn Diệp Tu thì kế hoạch của hắn đâu đến nỗi bị ngâm nước nóng như hiện giờ, cho nên hắn càng phải ngăn cản Hàn Diệp Tu bộc lộ tâm ý trước mặt Vân Hề, nếu không người hối hận nhất vẫn mãi là bản thân hắn thôi.

Ngay đêm Vân Hề quyết định rời đi, Đường Hạo thu được từ thuộc hạ một bưu kiện, mà bưu kiện này nội dung là một ít tư liệu về cuộc sống của Lê Nham khi ở nước ngoài. Đường Hạo lập tức không chút chậm trễ gọi ngay Vân Hề đến nhìn bưu kiện này.

Thì ra, mười hai năm trước bởi vì trong một đêm say rượu Lê Nham đâm chết người nên được Lê gia suốt đem đưa ra nước ngoài trốn, mà sự kiện say rượu đó có chút huyên náo cuối cùng vẫn bị Lê gia bịt miệng lại, thế nhưng Lê Nham lại mất đi quyền thừa kế của Lê gia, lúc đó Lê Nham vừa tròn mười tám tuổi.

Lê Nham từ khi ra nước ngoài đến giờ vẫn chưa quay lại Lê gia, không biết có phải vì chuyện này kích thích hay không, Lê Nham dĩ nhiên thay đổi phong cách nhị thế tổ mà chăm chú học tập đi lên, sau khi tốt nghiệp liền hùn vốn với bạn bè thành lập một công ty.

Nội dung tiếp theo là về thành tựu trong công ty mà Lê Nham đạt được. Nhìn chung không có gì bất thường, xem biểu hiện thì so với hồi còn ở Lê gia còn tốt hơn gấp trăm lần, thế nhưng lúc Vân Hề nhìn thấy ảnh chụp của Lê Nham không khỏi trợn trừng mắt: “Đây không phải là…”

Đường Hạo trầm trọng gật đầu: “Đúng vậy.”

****************************

Từng tốp ba tốp năm người đến hỏi thăm người thân qua bức vách thủy tinh, mỗi người đến thăm đều chăm chú cầm lấy ống tai nghe, tựa hồ như muốn đến gần người thân mình thêm một chút.

Một gã đàn ông mặc áo sơ mi đen lười biếng ngồi trên băng ghế dài, một tay hắn cầm lấy cái ống nghe, trên mặt vẫn mang vẻ mỉa mai ngồi đợi người sau bức vách thủy tinh đến: “Bị nhốt thế này đã vài năm, xem ra mày vẫn chưa tiến bộ thêm được chút nào.”

“Lê Nham!” Lê Tích nắm chặt ống nghe lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi đối diện mình, lập tức mỉm cười giễu cợt: “Không biết có ngọn gió này đem người anh họ đã lập lời thề không bao giờ trở lại đến đây nhỉ.”

Lông mày Lê Nham nhíu lên, kinh ngạc nói: “Thì ra tao còn có loại lời thề này?”

Lê Tích hừ một tiếng không nói gì.

Đối với lần này Lê Nham cũng không tức giận, mà là cười hỏi: “Biết tao vì sao lại trở về không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.