Sếp Ở Chung Nhà

Chương 22




Đối với dáng vẻ cẩn thận của Vân Hề, Hàn Diệp Tu tuy không giả thích được, nhưng cũng không có ý muốn mở miệng hỏi, hắn chỉ chuyên chú lái xe, khóe miệng hơi giơ cao, ánh mắt vô cùng nhu hòa, có thể nhìn thấy tâm tình lúc này của hắn rất tốt.

Vân Hề từ lúc lên xe đã bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, cho dù có người theo dõi, cậu tin tưởng Hàn Diệp Tu cũng có thể cắt đuôi hắn. Cậu nghĩ, ở nơi này Hàn Diệp Tu sẽ có nơi đáng tin để đến.

Xe Bentley rất nhanh rời khỏi khu vực thành thị đến biệt thự ở ngoại ô của Hàn Diệp Tu, Vân Hề theo hắn xuống xe đi vào nhà. Từ lúc lên xe cho đến giờ, cả cậu và Hàn Diệp Tu đều ăn ý không mở miệng nói câu nào, điều này làm cậu ngoai ý muốn cảm thấy đương nhiên.

Ngồi xuống ghế salon ở phòng khách, Vân Hề trầm mặc nhìn bóng dáng Hàn Diệp Tu bận rộn trong phòng bếp, trên mặt không có bất kỳ sự không kiên nhẫn nào, cũng không lên tiếng thúc dục. Không bao lâu sau, hương vị mê người nhẹ nhàng truyền từ phòng bếp đi ra, sau đó trong không gian vang lên âm thanh bát đũa va chạm vào nhau. Vân Hề không khỏi chau mày, thầm nghĩ người này còn chưa ăn cơm tối sao?

Hàn Diệp Tu rất nhanh bưng một bát sứ trắng đi từ phòng ăn đến phòng khách, khói trắng từ trong bát bốc ra, mùi vị này là mùi thơm lúc nãy Vân Hề ngửi được.

Hàn Diệp Tu cẩn thận đặt bát sứ xuống cái bàn màu đen trước mặt Vân Hề, cho đến giờ phút này Vân Hề mới nhìn rõ trong bát là một bát súp nóng hổi chứ không phải gì khác.

Hàn Diệp Tu dùng cái muôi quấy phía dưới  bát đích súp sau đó cười nói: “Còn có chút nóng, lạnh lập tức ăn ngay đi.”

Ánh mắt Vân Hề phức tạp nhìn Hàn Diệp Tu, môi mấp máy vào cái nhưng không phun ra được một chữ.

Hàn Diệp Tu thấy thế ngẩn người: “Làm sao vậy? Có phải khó chịu ở đây hay không? ” hắn nói rồi đụng vào cái trán Vân Hề, cuối cùng vì suy nghĩ đến chuyện gì đó lại rụt tay về, ngượng ngùng cười nói: “Xin lỗi, anh chỉ muốn xem có phải em sinh bệnh không thôi.”

“Không có việc gì.” Vân Hề thu hồi phức tạp nơi đáy mắt, lập lại vẻ bình thản như ngày nào: “Tôi tới là muốn thương lượng với anh chút chuyện.”

“Được, em nói đi. ” Hàn Diệp Tu ngồi xuống bên cạnh Vân Hề,  tay phải còn đang nắm cái muôi quấy ở trong bát sứ.

Vân Hề liếc mắt rồi nói: “Đầu tiên, tôi muốn nói xin lỗi anh về chuyện lúc trưa, xin lỗi, tôi không nên chưa xác minh mọi chuyện mà hiểu nhầm anh.”

Một giây trước Hàn Diệp Tu còn đang vô cung vui vẻ vì Vân Hề không tận lực trốn tránh, thì một giây sau khi nghe được câu xin lỗi từ cậu, hắn bất mãn nhíu mày: “Anh đã nói không muốn nghe lời xin lỗi, mặc kệ em làm ra chuyện gì với anh, anh cũng sẽ không oán trách em.”

Vân Hề kéo kéo khóe miệng không vì câu xin lỗi mà tranh chấp với Hàn Diệp Tu, cậu đem tấm ảnh chụp trong bưu kiện chuyển phát nhanh từ trong túi ra cho hàn hiệp tu xem:  “Đây mấy thứ trưa nay tôi nhận được, mấy tấm hình lúc trưa chính là mấy tấm này in ra.”

Hàn Diệp Tu nhận lấy mấy thứ Vân Hề đặt lên bàn, sau đó lấy tay chạm vào bát sứ, cảm giác không nóng lắm nữa mới đưa cho cậu: “Nhiệt độ vừa phải, em nếm một chút đi.”

Vân Hề mím môi kinh ngạc nhìn bát súp vẫn còn bốc khói trên bàn, đáy lòng phức tạp vô cùng. Trên thực tế buổi chiều cậu không có hy vọng mấy khi gửi tin nhắn hẹn gặp Hàn Diệp Tu, dù sao lúc trưa cậu còn ra lệnh cho Charles đấm cho Hàn Diệp Tu một cú trời giáng, còn đang nghĩ chắc hắn sẽ tính toàn. Đã làm người ai cũng để ý đến mặt mũi, huống chi là mặt trăng được vạn ngôi sao vây quanh như Hàn Diệp Tu..

Nhưng điều ngoài ý muốn chính là lúc cậu gửi tin nhắn được hai mươi phút thì thấy Hàn Diệp Tu trả lời lại, còn mở miệng giải thích lúc nãy mình có việc bận nên không chú ý đến điện thoại, sau đó đồng ý gặp mặt cùn cậu, hiện tại hắn còn tự tay làm một bats súp cho cậu, vừa nhìn đã biết anh ta thực sự thay đổi rồi.

Từ khi sống lại đến nay, mỗi cử động mỗi câu nói của cậu hắn đều đặt trong mắt, nhất là lần chia cách năm năm mới gặp lại nhau, điều này khong khỏi làm cậu nghi ngờ, lẽ nào người này thực sự là thật tâm thương cậu đây sao? Thế nhưng vì sao hết lần này đến lần khác buông tha cho cậu?

Vân Hề dưới ánh nhìn mong chờ của Hàn Diệp Tu cũng chậm rãi bưng cái bát lên, sau đó múc một chén súp đưa đến bên mép.

Chỉ một hành động đơn giản như thế thôi cũng đã khiến mặt mày Hàn Diệp Tu rạng rỡ lên rất nhiều, giờ khắc này hắn cho rằng công sức hầm nấu trong hai giờ đồng hồ cũng thật đáng giá.

“Mùi vị không tồi. ” Vân Hề dưới ánh mắt chờ đợi của hắn mà thản nhiên nói.

Hàn Diệp Tu  nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng lần thứ hai treo lên một góc: “Lần sau anh sẽ cải tiến, à, ý anh là nếu lần sau em còn đến nữa.”

“Hàn Diệp Tu, anh vì sao lại sống lại?”

Hàn Diệp Tu đang vội vàng lấy điện thoại chụp ảnh lúc cậu đang ăn, nghe thấy câu hỏi này của Vân Hề khiến hắn không khỏi nhớ đến hình ảnh cậu nằm trong vũng máu trong toilet, hắn rũ mắt xuống che lại vẻ đau xót nới đáy mắt: “Lúc em cúp điện thoại anh cảm nhận thấy có chuyện gì đó, sau đó anh gọi lại em không nghe máy,chờ đến khi anh chạy đến thì em đã…” Hắn nghẹn ngào rồi nói tiếp: “Anh đưa em đi bệnh viện, trên đường đi không chú ý mà đâm vào xe tải, khi tỉnh lại thì phát hiện đã quay về bốn năm trước.”

Từng câu từng câu nói của Hàn Diệp Tu đêm lý do kiếp trước hắn lại chết đi, mặc dù Vân Hề đã đoán được có chuyện nguy hiểm nhưng lại không ngơ hắn lại chết vì tai nạn xe cộ, hơn nữa còn chết trên đường đem cậu tới bệnh viện. Nếu tối hôm đó cậu không gọi điện cho Hàn Diệp Tu, thì hắn cũng sẽ không chạy đến phòng trọ của cậu, cũng sẽ không phát hiện ra cái chết kiếp trước của cậu, càng không bởi vì tai nạn xe cộ mà chết đi sống lại

Đến lúc này rồi Vân Hề cũng không muốn tìm hiểu tại sao Hàn Diệp Tu lại biết nơi ở kiếp trước của cậu, tại sao lại có chìa khóa phòng trọ. Cậu chỉ biết giờ khắc này cậu quả thực xúc động, hành động đấy của Hàn Diệp Tu đủ chứng minh kiếp trước không phải hắn không còn tình cảm với cậu. Thế nhưng, việc đấy thì đã làm sao chứ? Cậu cũng đã lựa chọn buông tay…

Vân Hề gật đầu không hỏi lại cái gì, chỉ là trầm mặc uống súp trong bát.

Hàn Diệp Tu kéo khóe miệng lộ nụ cười khổ sở, cuối cùng hắn lắc đầu, chuyên chú nhìn thư nặc danh trong tay.

Khi Vân Hề đem súp trong bát uống hết vẫn thấy Hàn Diệp Tu đang nhìn chằm chằm ảnh chụp trong thư nặc danh, cậu suy nghĩ một chút rôi nói: “Từ đâu tôi vốn tưởng có người nhằm vào Phương Hoa, thế nhưng lúc trưa nhận được những ảnh chụp này tôi liền suy đoán mục đích của đối phương căn bản không phải la Phương Hoa. Hàn Diệp Tu, tôi cảm thấy kẻ nào đang muốn nhằm vào chúng ta, thế nhưng tôi không nghĩ ra tại sao hắn phải lấy Phương Hoa ra làm mồi dụ.”

Trong đầu Hàn Diệp Tu chỉ đọng lại mỗi hai từ “chúng ta” trong câu nói của Vân Hề, hắn phát hiện mình cư nhiên rất thích hai từ đó. Hắn buông mấy tấm ảnh buổi trưa Vân Hề nhận được đến trước mặt cậu: “Chiều nay anh có đến Dịch gia một chuyến, thủ hạ của dịch phong phân tích ảnh rất lành nghề, hắn nói cho anh biết hai tấm ảnh này là có người ngồi trong xe chụp anh va Luu Uy đang nói chuyện ở ngã tư đường. Anh đã phái A Dũng đi thu thập camera theo dõi ở đoạn đường đó, kì quái chính là vị trí anh và lưu uy nói chuyện không trong phạm vi theo dõi của camera, chiếc xe của tên chụp ảnh càng không thấy xuất hiện.”

Vân Hề cầm lấy ảnh chụp trên bàn, nhìn một hồi lâu: “Ngày đó anh và Lưu Uy gặp mặt là do anh hẹn đến chỗ này sao?”

“Không phải.” Hàn Diệp Tu cau mày nói: “Cùng ngày hôm đó anh nhận được thông tin điều tra vềLuy Uy, vốn dĩ anh không có chuẩn bị ma tiếp lời, là Lưu Uy chủ động nói chuyện cùng anh muốn đàm phán âm mưu của hắn, hiện tại xem ra chắc chắn là hắn muốn dắt anh đến chỗ này.”

“Nói như vậy càng dễ giải thích.” Vân Hề nói: “Có người đã sai khiến Lưu uy đưa đơn tố cáo nặc danh trước ngày tôi rời đi, sau đó lại thổi gió vào giới truyền thông. Vì vậy sáng hôm tôi về Mỹ truyền thông liền đem tin Phương Hoa trốn thuế tun lên báo. Ngay sau đó chủ tịch Phương Hoa bị bắt đi.” Vân Hề nói đến đây chợt dừng một lát, cậu đang phân vân không biết có nên nói ra chuyện tài chính bí ẩn của Phương Hoa ra không.

Sau đó Hàn Diệp Tu tiếp lời: “Chuyện Phương Hoa trốn thuế vừa tạm lắng, lại thêm chuyện lưu uy xảy ra tai nạn, sau đó báo chí đưa tin  vật liệu Phương Hoa sản xuất không hợp cách, sự tình phát  triển đến thể này, biểu hiện nhìn vào đều muốn nhắm đến Phương Hoa, ý đồ tưởng như muốn đẩy ngã tập đoàn này.”

“Đúng vậy.” Vân Hề gật đầu, “Bởi Christopher và Phương Hoa có hợp tác, Phương Hoa ngã Christopher nhất định có điều liên lụy, mà tôi – ngươi phụ trách hạng mục này nhất định không thoát được, đương nhiên sẽ phải chịu trách phạt. Tuy rằng mọi chuyện phát triển đến đây tựa hồ không có vấn đề gì khác thường, thế nhưng Phương Hoa bị báo chí đưa tin trốn thuế lại đúng ngày tôi chuẩn bị về Mỹ, cho nên tôi dám khẳng định đối phương đặc biệt không muốn tôi đi, mục đích của hắn mơ hồ nhằm hướng đến anh.”

Hàn Diệp Tu cười khổ một tiếng: “Quả thực là như vậy, chỉ có tôi mới bức thiết muốn em ở lại đây như vậy.”

Vân Hề cười cười nói tiếp: “Ngay từ đầu tôi không hề nghĩ chuyện này là do anh dựng nên, cho đến buổi trưa nhận được mấy tấm ảnh này, đối phương tựa hồ muốn dẫn tôi rằng anh có liên lụy đến chuyện này, vừa lúc tôi đến phòng làm việc của anh nghe được câu chuyện mập mờ của dịch dương,sau đó thầm nghĩ chính anh là người đã sai khiến lưu uy. Thế nhưng vấn đề tôi không giải thích được là, vì sao đối phương lại chọn khi tôi vừa trở về từ Phương Hoa để gửi mấy tấm ảnh, lẽ nào hắn có mục đích khác?”

Hàn Diệp Tu nghe vậy tâm cũng chấn động theo, lời của Vân Hề làm hắn nhớ tới câu nói của luu uy “Trò chơi bây giờ mới bắt đầu”, như vậy mục đích của đối phương căn bản không phải là Vân Hề mà là hắn! Nếu một ngày Phương Hoa rời vào nguy hiểm, Vân Hề nhất định sẽ bị liên lụy, mà hắn tuyệt đối sẽ không hề gì nhảy vào giúp đỡ. Cho nên trong khoảng thời gian Phương Hoa lung lay sắp đổ, hắn không chỉ lợi dụng quan hệ quen biết đè xuống chuyện Phương Hoa rửa tiền, thậm chí còn kí kết hợp đồng với Phương Hoa nhằm đầu tư tài chính vào giúp hạng mục của Phương Hoa và Christopher có thể tiến hành bình thường. Nhưng đây mới chỉ là bước bắt đầu, lúc Phương Hoa ổn định lại đối phương mới đem ảnh chụp gửi cho Vân Hề mục đích là làm cho hắn và cậu xảy ra tranh chấp, sau đó hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp giải thích Vân Hề, đên lúc này hắn đã không còn tâm trí để xử lý chuyện Hạo Hãn. Đến lúc đó nếu cả Hạo Hãn lẫn Phương Hoa xảy ra chuyện gì thì với tính cách của hắn sẽ không thể ứng phó nổi, như vật hạo hãn nhất đinh sẽ rơi vào nguy hiểm!

Thấy Hàn Diệp Tu vẫn nhăn mày không nói lời nào, Vân Hề nghi ngờ nói: “Hàn Diệp Tu, có phải anh nghĩ ra chuyện gì rồi đúng không?”

“Không có.” Hàn Diệp Tu gượng ép cười cười: “Anh chỉ đang nghĩ, là ai hướng vào chúng ta.”

“Đó cũng là chỗ tôi nghĩ không ra ” Vân Hề cau mày nói, “Tôi nói này trong quá khứ cả tôi và anh đều có đắc tội với người nào đến mức đó không, nhưng mà chuyện đó không quan trọng nữa, chuyện bây giờ là tôi cần anh phối hợp.”

“Phối hợp? ” Hàn Diệp Tu kinh ngạc nói.

“Đúng vậy. ” Vân Hề chân thành nói: “Để dụ kẻ phía sau tấm màn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.