Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 11 - Chương 4: Ngoại truyện 2: Bằng lòng với hạnh phúc của ai (2)




- Vô Lượng Thiên Tôn, đa tạ Tả huynh đệ đã trượng nghĩa cứu giúp.

Đi tới hậu điện, 2 người Ngô Đông Phương và Thiệu Chính Hưng chắp tay cảm tạ Tả Đăng Phong. Bọn họ không phải người ngu, nên ai cũng hiểu Tả Đăng Phong tới để giúp đỡ. Bọn họ cũng hiểu chuyện lần này sẽ khiến cho Tả Đăng Phong gặp rất nhiều rắc rối.

- Không cần khách sao! Đỗ chân nhân sao rồi?

Tả Đăng Phong xua tay mở miệng hỏi.

- Trúng phải kịch độc, mạng nguy trong sớm tối.

Ngô Đông Phương nhíu mày lắc đầu. Y là đại sư huynh của Kim Châm. Tướng mạo của y khá nhân hậu, tính cách cũng tương đối chất phác.

- Trúng phải loại độc gì?

Tả Đăng Phong truy hỏi.

- Đại sư huynh! Ở đây không phải chỗ nói chuyện.

Thiệu Chính Hưng quay đầu đánh mắt về phía đám người đang ở phía trước điện.

Tả Đăng Phong thấy vậy cũng không hỏi gì thêm mà lặng lẽ đi theo hai người tới hậu điện. Hậu điện của phái Mao Sơn là chỗ ở cho gia quyến của đạo nhân trong phái nên diện tích khá rộng. Ngoạ thất (Phòng nghỉ ngơi) của Kim Châm toạ lạc ở chính điện. Lúc này, cửa ngoạ thất đang mở rộng, có hai đạo đồng đang nấu thuốc ở bên ngoài.

Ngoạ thất của chưởng giáo được chia thành 2 gian trong ngoài, bên ngoài là nơi Kim Châm ngâm cứu điển tịch, có thể nói là đó là "thư phòng", bên trong là ngọa thất. Ngoại thất cũng rất trống trải, chỉ có 1 chiếc giường gỗ. Kim Châm lúc này còn đang nằm trên giường. Y không mặc đạo bào mà mặc một bộ y phục mầu lông chuột của tục gia. Bộ y phục đó lúc này vừa bẩn thỉu vừa rách bươm như xơ mướp. Bởi vậy có thể thấy được Kim Châm lúc trước đã từng đi đến 1 nơi rất xa.

Điều khiến Tả Đăng Phong cảm thấy ngạc nhiên không phải là trang phục của Kim Châm mà là sắc mặt của y. Sắc mặt của Kim Châm lúc này màu vàng kim,cứ như trên mặt y đang được quét 1 lớp sơn màu vàng vậy. Không chỉ trên mặt mà những phần da thịt lộ ra cũng có màu vàng kim đầy quỷ dị.

- Đây là một loại kịch độc mà huynh đệ chúng tôi chưa bao giờ gặp qua. Máu độc do ngân châm đâm vào huyệt đạo để trích ra máu cũng có màu vàng kim. Loại độc này không biết phải giải làm sao.

Ngô Đông Phương thở dài lắc đầu. Mao Sơn rất coi trọng trật tự tôn ti, nên cho dù làm phép hay chữa bệnh cho Kim Châm, bọn họ chỉ có thể dùng ngân châm.

- Huynh ấy trở về lúc nào?

Tả Đăng Phong truy hỏi.

- Lúc hừng đông 7 ngày trước.

Thiệu Chính Hưng trả lời.

- Lúc huynh ấy trở về, huynh ấy có nói gì không?

Tả Đăng Phong truy hỏi. Hắn tuy không phải là bậc hành gia về việc dùng độc,nhưng hắn hiểu đạo lý âm dương ngũ hành. Sắc mặt của Kim Châm có màu vàng kim chứng tỏ y đã trúng phải độc của 1 loại độc vật thuộc tính kim. Mọi người đều biết trong ngũ hành, hành thổ sinh hành kim. Bởi vậy khả dĩ suy đoán được loại độc vật thuộc tính kim này do 1 địa chi thuộc hành thổ diễn sinh ra. Bằng chứng là trong ngũ hành, hành thuỷ sinh hành kim, nên hầu tử diễn sinh ra 1 con độc vật đàu chuột thân côn trùng, hoặc là kim kê diễn sinh ra 1 con độc giải ( cua độc) to bự chảng thuộc tính thuỷ.

- Chưởng giáo sư đệ sau khi thân trúng kịch độc dùng Kim Châm hộ tâm chạy một mạch trở về Mao Sơn. Sau khi sư đệ vừa bước vào cửa thì đã ngất đi.

Ngô Đông Phương chỉ vào 10 cây Kim Châm cắm trước ngực của Kim Châm. Những cây Kim Châm cắm ngập già nửa vào trong thịt của Kim Châm, chỉ có 1 phần rất nhỏ là lộ ra ngoài. Hơn nữa vị trí hạ châm đều ở xung quanh vùng tâm mạch. Không cần hỏi cũng biết Đỗ Thu Đình tự mình hạ châm, hơn nữa thông qua những vị trí hạ châm có thể đoán được y trúng độc là do vô tình hít phải khí độc.

- Huynh ấy không nói gì sao?

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.

- Hai huynh đệ chúng tôi thấy tình thế của chưởng giáo sư đệ quá nguy cấp bèn vội vàng hạ châm vào 3 huyệt Ấn Đường, Nhân Trung, Thừa Tương. Chưởng giáo sư đệ trong phút chốc tỉnh lại nhưng cũng chỉ nói được mấy câu chuẩn bị hậu sự.

Thiệu Chính Hưng cảm thán.

- Đừng nói những lời bi quan như vây. Hai người có thể nói cho tiểu đệ biết huynh ấy nói gì không?

Tả Đăng Phong vội vàng truy hỏi. Ấn Đường, Nhân Trung và Thừa Tương ( còn có tên là Huyền Tương,Quỷ Thị) nằm ở phía trước của khuôn mặt con người. Ba huyệt này nằm trên 1 đường thẳng chạy thẳng xuống thất khiếu, nên việc kích thích 3 huyệt đạo này có thể khiến 1 người đang lâm nguy có thể tỉnh lại trong 1 thời gian ngắn.

- Nhị sư đệ! Thôi đệ nói đi.

Đôi mắt của Ngô Đông Phương, 1 hán tử cao thất xích (khoảng 2,1 mét) lúc này đã đỏ hoe.

- Chưởng giáo sư đệ nói giữ được đại nghĩa quốc gia, an nguy của môn phái và tình nghĩa huynh đệ cùng lúc sao mà khó quá.

Sắc mặt của Thiệu Chính Hưng có vẻ bi thương, giọng nói cũng có chút run rẩy.

- Người NB dùng tính mạng của đạo nhân phái Mao Sơn chúng tôi cùng gia quyến già trẻ lớn bé để ép sư đệ phá trận cho chúng. Chưởng giáo sư đệ cũng là thân bất do kỷ mới phải làm vậy.

Ngô Đông Phương đưa tay lau đi nước mắt. Phái Mao Sơn chú trọng tu tại gia, nên đạo nhân phái Mao Sơn khi đi tu cũng mang theo cả gia đình đi theo luôn.

- Huynh ấy đã nói những điều này sao.

Tả Đăng Phong truy hỏi. Đạo gia có câu đạo nhân khi sắp chết nói lời nào cũng lành.Đỗ Thu Đình đoán chắc mình phải chết nên chắc chắn y cũng không nói sạo làm gì.

- Chưởng giáo sư đệ còn nói phải chờ tới khi cậu đến mới được đóng nắm quan tài đem đi chôn. Nếu cậu không kịp chạy tới trước lúc đó thì sư đệ có để lại cây trâm cài tóc của sư đệ chờ cậu đến lấy.

Ngô Đông Phương nói mà nước mắt nghẹn ngào.

Khi y vừa nói xong, Tả Đăng Phong bỗng nhíu mày. Một lát sau hắn mới tỉnh ngộ.Hắn quay đầu nhìn cây trâm cài tóc của Kim Châm. Người trong đạo môn thích cái đức cao thượng của trúc nên thường dùng trúc làm những vật trang sức.. Trâm cài tóc của Kim Châm làm bằng trúc tía. Loại trâm nhỏ làm bằng trúc màu tím này chỉ có người vượt qua thiên kiếp mới có tư cách sử dụng.

Đưa tay rút xuống cây trâm tóc, Tả Đăng Phong lập tức phát hiện đoạn thứ 2 của cây trâm có dấu hiệu hư hỏng. Sau khi gỡ đoạn đó ra thì có 1 vật tròn tròn bằng hạt đậu mầu đen rơi vào lòng bàn tay hắn.

Tả Đăng Phong ngay lập tức xác định được nó là 1 viên nội đan của 1 trong 12 địa chi, bởi vì ... trên hạt tròn tròn này còn có tơ máu. Căn cứ vào màu sắc của nội đan thì chắc chắn đây là 1 viên nội đan thuộc tính thổ. Điều khiến Tả Đăng Phong bất ngờ hơn là viên nội đan này toả ra hàn khí. Nói cách khác thì đây là 1 viên nội đan tính âm thuộc tính thổ.

Tay cầm viên nội đan, Tả Đăng Phong rốt cục đã hiểu vì sao Kim Châm lại nói đại nghĩa quốc gia, an nguy của môn phía và tình nghĩa huynh đệ khó vẹn toàn.Tuy rằng Tả Đăng Phong cũng không biết y đã đi đâu, gây ra chuyện gì nhưng Tả Đăng Phong không hề nghi ngờ về việc y không để cho đám NB đạt được mục đích. Ngoài ra thì người NB cũng chỉ cần tìm địa chi thuộc tính dương, mà viên nội đan này lại là thuộc tính âm. Bởi vậy có thể thấy được Kim Châm không chỉ không để cho đám người NB đạt được mục đíchn mà có khả năng y còn lợi dụng ngược lại chúng.

Đỗ Thu Đình là một người trọng tình trọng nghĩa. Trong thời đại loạn thế này, y cũng là một trong những người giương cao ngọn cờ giết địch cứu nước.Y còn phải nghĩ đến an nguy của mấy trăm đạo sĩ phái Mao Sơn và gia quyến của họ, lại còn phải lo lắng đến việc truyền thừa của phái Mao Sơn. Y cũng là người coi trọng tình nghĩa anh em, dù gặp hiểm nguy cũng dốc toàn lực cầm về thứ mà bạn bè cần nhất. Y quả thật đã đúng khi nói đại nghĩa quốc gia, an nguy môn phái và tình nghĩa bạn bè khó vẹn toàn.

Ngô Đông Phương và Thiệu Chính Hưng đều nhìn thấy hành động của Tả Đăng Phong, nhưng bọn họ lại không biết Kim Châm để lại thứ gì cho Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong cũng không định giải thích cho họ biết. Y chăm chú đánh giá viên nội đan này,sau khi đánh giá xong còn đưa lên mũi ngửi. Ngửi xong, y dám chắc đây là 1 viên nội đan của địa chi thuộc tính thổ tính âm trong 12 địa chi -- Mùi. Nói cách khác thì kịch độc mà Kim Châm trúng phải rất có thể là kịch độc trên người của độc vật do địa chi Dương diễn sinh ra.

Một lát sau, Tả Đăng Phong lôi ra 1 chiếc hộp sắt rồi cất viên nội đan vào đó. 1 hiện tượng kỳ quái xảy ra : 1 viên nội đan hành thổ thuộc tính dương mà hắn thu được trước đó bắt đầu dung hợp với viên nội đan kia. Thể tích của chúng bắt đầu phình lên, màu sắc của mỗi viên nội đan chiếm 1 nửa trong phần dung hợp đó.

- Phiền hai vị đạo trưởng kiếm giúp tiểu đệ 1 chậu nước sạch cùng 1 cái bát to.

Tả Đăng Phong đóng nắp hộp sắt sau đó cất vào lòng.

2 người nghe vậy lập tức rời khỏi ngoạ thất. Tả Đăng Phong lấy tay vỗ vai của Kim Châm. Kim Châm phải gánh vác rất nhiều trọng trách nên áp lực đè trên vai của y quá lớn. Hiện tại Tả Đăng Phong cũng không lấy làm xấu hổ, bởi vì ngay từ đầu hắn đã biết Kim Châm dù lừa hắn nhưng cũng khiến hắn mất mạng. Y làm vậy cũng vì y đã bị dồn vào bước đường cùng. Còn Tả Đăng Phong cũng không khoanh tay đứng nhìn khi phái Mao Sơn lâm nguy.Tuy rằng trong lòng hắn vẫn còn giận, nhưng hắn vẫn dốc sức giúp đỡ. Tình cảm mà hai người đàn ông dành cho nhau đều được chôn sâu vào trong lòng. Tình cảm đó chỉ nhìn thấy được khi một trong 2 người gặp chuyện mà thôi. Nếu tình cảm đó quá lộ thì đó cũng chỉ là loại tình cảm hời hợt thoáng qua.

Nếu đó là loại kịch độc bởi loại độc vật nào đó thì quả thực Tả Đăng Phong cũng không dám chắc có thể chữa trị, nhưng nếu đó là kịch độc trên người của đám độc vật do 12 địa chi diễn sinh ra thì Tả Đăng Phong lại nắm rõ như lòng bàn tay. Điều khiến Tả Đăng Phong cảm thấy có lỗi nhất lúc này là y để cho Kim Châm uống nước đái mèo.

Rất nhanh, Ngô Đông Phương và Thiệu Chính Hưng bưng tới 1 thau nước sạch và 1 cái bát to. Họ nhìn Tả Đăng Phong không chớp mắt, chờ hắn ra tay cứu chữa cho sư đệ của mình.

- 2 vị đạo trưởng! Hai vị mau đi sắp xếp cho đám người của Long Hổ sơn và Các Tạo sơn đi! Đạo nhân của phái Mao Sơn cũng không thể cứ ngồi thế mãi được! Hai vị cũng nên đi nghỉ ngơi một chút! Hai canh giờ sau hai vị hãy quay lại.

Tả Đăng Phong nói.

Hai người kia nghe xong cũng gật đầu rời đi. Tuy rằng Tả Đăng Phong nói chuyện có vẻ rất khách khí , nhưng bọn họ đều hiểu Tả Đăng Phong không muốn họ có mặt trong quá trình giải độc.

- À phải rồi! 2 vị cũng nói cho đám người kia biết hai người bị đóng băng kia cũng không hề bị nguy hiểm tính mạng! Sáng sớm mai tiểu đệ sẽ chữa trị cho họ.

Tả Đăng Phong suy nghĩ một chút rồi bổ sung.

Hai người gật đầu rồi đóng cửa rời đi.

- Thập Tam, uống nước đi.

Tả Đăng Phong chỉ vào chậu nước.

Thập Tam nghe xong bèn trợn mắt nhìn Tả Đăng Phong.

- Nhớ uống nhiều một chút! Nếu mày muốn đi tiểu thì nhớ kêu tao một tiếng đấy!

Tả Đăng Phong đẩy chậu nước sạch tới trước mặt của Thập Tam. Thập Tam thấy hắn kiên trì như vậy cũng chỉ uống vài ngụm cho có lệ rồi bỏ đi. Tả Đăng Phong cũng không ép nó. Từ giờ Ngọ của ngày hôm nay tới lúc này, Thập Tam cũng chưa hề đi tiểu qua, nên dù không uống nước, nó cũng đi tiểu sớm thôi.

Trong lúc chờ đợi Thập Tam đi tiểu,Tả Đăng Phong ưu tư khi suy nghĩ cho Kim Châm. Căn cứ vào việc y đem giấu viên nội đan vào trong cây trâm bằng trúc thì có thể thấy y cũng không giết đám người NB mà chỉ lừa họ mà thôi. Như vậy xuất hiện 1 vấn đề : nếu người NB biết Kim Châm còn chưa chết thì chắc chắn chúng sẽ lại giở bài cũ ép Kim Châm phá trận cho chúng. Tả Đăng Phong phải nghĩ cách giải quyết một lần cho xong chuyện mới được.

Còn 1 điều nữa là Kim Châm có lẽ cũng không biết chuyện y "giúp" đám người NB đã bị người khác biết. Hay nói cách khác, y cũng không biết mình đã bị chụp cái mũ "Hán gian" lên người.Người ngoài cũng mặc kệ chuyện y đang chơi xỏ đám người NB hay đang thực sự giúp chúng, chỉ cần y ở cạnh đám người đó thì y chính là 1 tên Hán gian. Kim Châm nếu muốn lấy lại trong sạch cho mình thì nhất định phải nói thật tất cả mọi chuyện với đám người Long Hổ sơn và Các Tạo sơn. Chưa nói đến vấn đề bọn họ có tin hay không, nhưng bọn họ có thể vô tình để lộ ra chuyện này. Cho đến lúc này thì làm sao Kim Châm có thể gạt được đám người NB cũng là người điều bí ẩn, nhưng có thể chắc chắn người điều là y nhất định đã lừa đối phương người cú ngoạn mục. Hay nói cách khác, đám người NB rất khó phát hiện ra chuyện mình bị lừa.Kim Châm tuyệt đối sẽ không hó hé nửa lời về chuyện này. Như vậy chuyện giữ mật trở nên quan trọng hơn nhiều. Để giải quyết vấn đề này thì tốt hơn hết là không nên tiết lộ với bất cứ ai cả. Nhưng nếu làm vậy thì Long Hổ sơn và Các Tạo sơn sẽ không chịu từ bỏ ý đồ.

Tả Đăng Phong suy nghĩ cả nửa ngày trời cũng không nghĩ ra được một kế sách vẹn toàn, cuối cùng hắn cũng phải bỏ cuộc không nghĩ nữa. Thường nói '1 người tính ngắn, 2 người tính dài', cứ cứu tỉnh Kim Châm rồi cả hai cùng nhau suy nghĩ có vẻ thoả đáng hơn nhiều.

Cho dù là người hay động vật thì cũng không loài nào thích đi tiểu trước mặt người khác cả,trừ phi là nhịn không nổi nữa. 1 giờ sau, Thập Tam cũng không nhịn được nữa phải tè vào cái bát.

Nước tiểu mèo vốn rất khó ngửi. Chỉ nhìn mỗi cái màu vàng sẫm của nước đái mèo trong cái tô thôi đã khiến Tả Đăng Phong phải nhíu mày rồi.Nhưng cứu người quan trọng hơn, bởi vậy Tả Đăng Phong sau 1 hồi do dự cũng đỡ Kim Châm ngồi dậy.

Xin lỗi đại ca!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.