SẾP CỦA TÔI LÀ MỘT ÔNG CHÚ!

Chương 262: Phiên ngoại 21: Năm tuổi (10)




Từ lúc Hàn Nguyệt nằm xuống nghỉ ngơi đến giờ, Ung thân vương vẫn chú ý mọi cử động của nó và hoàng thượng. Sau khi tất cả các hoàng tử công chúa dâng lễ vật xong, thấy Hàn Nguyệt vẫn nằm yên chẳng tỏ vẻ gì, trong mắt hắn hiện lên một tia đùa cợt, rồi tâu với Ti Ngự Thiên : “Hoàng thượng, chứng kiến các chất nhi chất nữ của bản vương người nào cũng có tài năng, bản lĩnh, trong lòng bản vương cảm thấy vui mừng thay cho hoàng thượng, thay cho Đại Yển quốc ta. Hôm nay, hoàng thượng cảm thấy hài lòng vì những lễ vật của các hoàng tử công chúa chứ?”

“Đúng vậy, trẫm rất hài lòng.” Ti Ngự Thiên nheo mắt lại nhìn huynh trưởng, có lẽ hắn đã đoán được Ti Khải Thiên muốn làm gì.

Quả nhiên, vừa nghe thấy thế, Ti Khải Thiên đã nói luôn : “Chỉ là thần có chút không hiểu. Vì sao Thất điện hạ lại chẳng có biểu hiện gì? Hoàng thượng đối với Thất điện hạ muôn vàn sủng ái, điều này trong cung ngoài triều, ai ai cũng biết, người người đều hay. Thân là vị hoàng tử được sủng ái nhất, Thất điện hạ cũng nên có gì đó bày tỏ tấm lòng, nếu không chẳng phải đã phụ sự sủng ái lâu nay của hoàng thượng sao?” Mặc dù câu đầu là nói với Ti Ngự Thiên nhưng câu sau đã chuyển hướng sang Hàn Nguyệt.

Nghe Ung thân vương nói thế, tất cả mọi người trong sân vốn đã dần quên đi sự có mặt của Hàn Nguyệt lại bắt đầu nhìn về phía nó.

Ti Ngự Thiên nhìn Ti Khải Thiên cười chẳng có chút tốt đẹp gì, ánh mắt bắt đầu lạnh lẽo. Đối với hắn, Hàn Nguyệt có thể tham dự yến hội đêm nay và kiên trì đến tận bây giờ đã là lễ vật tuyệt vời nhất rồi. Xem ra hôm nay, hoàng huynh không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.

Khi sắc mặt Ti Ngự Thiên đang dần dần trở nên khó coi, Hàn Nguyệt đột nhiên cử động. Sau cả một buổi tối nằm yên không nhúc nhích, cuối cùng nó cũng ngồi dậy. Ti Ngự Thiên lúc này đang nhìn Ti Khải Thiên quay sang nhìn nó, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Tiêu Lâm có chút tức cười nhìn đám người phía dưới. Sau khi con nàng ngồi dậy, đủ loại tâm tình xoay chuyển trong mắt bọn họ. Ai nói con nàng không có lễ vật chứ? Nàng tin lễ vật của Nguyệt nhi nhất định sẽ khiến mọi người giật mình.

Hàn Nguyệt cũng không đứng lên ngay mà thu chân vào trong áo choàng. Sau đó, chiếc áo choàng khẽ động đậy, vài tiếng chuông lạc lõng từ bên trong vang lên rồi biến mất. Mọi người còn đang thắc mắc không biết nó định làm gì thì đột nhiên Hàn Nguyệt đứng dậy, đôi hài đang đi cũng bị quẳng sang một bên. Đôi bàn tay từ bên trong chui ra, vươn đến gần nút thắt trên cổ áo. “Soạt” một tiếng, Hàn Nguyệt kéo chiếc áo choàng xuống, vứt sang bên Huyền Thanh.

Chỉ thấy, Hàn Nguyệt mặc một bộ trường bào màu trắng bạc, kiểu cách không giống những bộ y phục thường thấy của Yển quốc, cổ áo khoét sâu đến ngực, để lộ ra làn da trắng toát mỏng manh. Vai áo hơi rộng, ống tay dài tới lòng bàn tay nhưng không có cổ tay, thân áo dài đến tận đầu gối, hai bên tà áo xẻ cao khoảng hai tấc. Đai lưng cũng không thắt chặt mà được buộc xéo hờ hững bên hông, thả dài xuống một bên đùi. Những sợ dây mảnh mai đính trên áo giữ chặt đai lưng chạy vòng quanh thân, không cho nó rơi xuống. Phía dưới là một chiếc quần cùng màu dài đến mu bàn chân, để lộ ra đôi bàn chân trắng nõn. Ngoại trừ kiểu dáng đặc biệt, chưa từng xuất hiện khiến mọi người ở đây giật mình ra, bộ y phục này còn mang theo một vẻ huyền bí với những đồ án, hoa văn kì lạ được thêu bằng những sợi chỉ vàng và đen trên đó.

Lúc này, Ti Hàn Nguyệt cúi đầu, mái tóc dài đến vai buông xuống che kín khuôn mặt. Không ai biết, lúc này vẻ mặt nó như thế nào. Đứng một lúc, Hàn Nguyệt mới chậm rãi đi đến giữa sân, rồi đứng yên tại chỗ, xoay người, ngẩng đầu lên. Trong nháy mắt, mọi người xung quanh như ngừng thở vì sững sờ, trừ những người đã gặp qua Hàn Nguyệt. Ai cũng không dám tin tưởng những gì mình đang thấy trước mắt đây là thật. Ngay cả Ti Khải Thiên, kẻ vừa rồi vẫn dùng đủ mọi mưu kế ép Hàn Nguyệt phải lộ diện, lúc này cũng há hốc mồm vì kinh ngạc. Khiếp sợ, không thể tin được, sững sờ… đủ mọi loại tâm tình xuất hiện trên mặt những kẻ đang ngồi đây. Đây… đây có thể là dung mạo của một con người sao? Đây… đây là dung nhan của một đứa trẻ chưa đến năm tuổi sao? Không thể tin được, cũng không cách nào tin được. Mấy ả thị nữ đang rót rượu cho quan khách giờ phút này cũng quên mất nhiệm vụ của mình. Rượu trong bầu vẫn tiếp tục chảy, tràn lan ướt khắp mặt bàn.

Ti Hàn Nguyệt chẳng màng đến những tiếng xôn xao đang nổi lên bốn phía, nó nhìn thẳng vào Ti Ngự Thiên rồi sau đó, từ từ quỳ xuống, cúi đầu, phủ phục xuống đất, hai tay chậm rãi đưa sang hai bên. Ti Ngự Thiên mở to hai mắt, Tiêu Lâm mở to hai mắt, tất cả những người đã gặp qua Hàn Nguyệt đều mở to hai mắt. Cho đến tận bây giờ, Hàn Nguyệt chưa lần nào hành lễ với Ti Ngự Thiên, mà lúc này, nó lại dùng tư thế phủ phục đầy thành kính quỳ xuống trước mặt hắn. Ti Ngự Thiên nhìn chằm chằm vào Hàn Nguyệt, đôi tay hắn đã bắt đầu có chút run rẩy.

Khi tất cả mọi người ở đây còn chưa kịp tỉnh táo lại, Hàn Nguyệt đã bắt đầu cử động. Đầu tiên, nó chậm rãi đưa tay trái lên, từng chút từng chút một, cho đến khi cao quá đỉnh đầu, rồi tay phải cũng lặp lại động tác tương tự. Theo động tác của đôi tay, những tiếng chuông trong trẻo liên tiếp phát ra từ trên người Hàn Nguyệt. Mỗi cánh tay của nó đều đeo một bộ lục lạc. Sau khi tay phải được giơ lên quá đầu, cả hai bàn tay bắt đầu rung động, Hàn Nguyệt cũng từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt Ti Ngự Thiên. Nó ngồi thẳng dậy, tiếng chuông vẫn nối liền nhau vang lên không dứt. Chân trái gập lại bước lên phía trước làm trụ, kéo theo chân phải, Hàn Nguyệt đứng lên. Rồi nó vòng cánh tay ra sau cổ, đôi chân theo nhịp chuông cũng bắt đầu chuyển động. Âm thanh trong vắt tiếp tục ngân vang, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn. Thì ra, trên chân Hàn Nguyệt cũng mang vòng lục lạc.

Những tiếng chuông trong trẻo thanh thoát vang vọng cả bầu trời yến hội. Theo nhịp chuông ngân vang, thân hình Hàn Nguyệt cũng bắt đầu chuyển động. Duỗi hai tay ra, rồi thu tay về, chân chạm đất rồi lại nhảy múa, tiếng chuông không dừng lại, ánh mắt Hàn Nguyệt cũng không rời khỏi Ti Ngự Thiên. Sau đó, nó giơ hai tay lên cao, thân thể bắt đầu xoay tròn, càng lúc càng nhanh, tà áo cũng theo đó mà tung bay phấp phới. Lúc này, Hàn Nguyệt tựa như tiên đồng sắp sửa bay lên trời cao. Ánh trăng phủ xuống càng làm cảnh tượng thêm mơ hồ, huyền ảo. Và khi mọi người tưởng rằng, Hàn Nguyệt sẽ theo gió bay đi thì nó bỗng ngừng xoay, bắt đầu nhảy múa những động tác càng lúc càng phức tạp, rồi lại xoay tròn, nhảy múa, xoay tròn, nhảy múa…

“Phượng Hoàng Triều Phụng?!” Đột nhiên, một giọng nói đầy kinh hãi vang lên. Tất cả mọi người, kể cả Ti Ngự Thiên, đều nhìn về phía phát ra âm thanh đấy.

“Phượng Hoàng Triều Phụng. Trời ơi, đúng là Phượng Hoàng Triều Phụng rồi, làm sao có thể… ??!!” Nội các Đại học sĩ Lâm Chi Phong lớn tiếng thốt lên. Lão không dám tin vào mắt mình.

“Lâm khanh, ngươi nói thế là có ý gì?” Ti Ngự Thiên trầm giọng hỏi, âm thanh mang theo vài phần lo lắng.

Thu hồi lại ánh mắt đầy kinh hãi, Lâm Chi Phong quay về phía Ti Ngự Thiên, đợi mình tỉnh táo lại một chút rồi mới trả lời : “Tâu hoàng thượng, thần… thần mặc dù chưa có dịp chứng kiến tận mắt, nhưng trong sách sử đã từng ghi lại, xa xưa có một điệu vũ tên là Phượng Hoàng Triều Phụng. Tuy được gọi là điệu vũ, nhưng kỳ thật đó là một loại nghi thức, nghi thức ban phúc lành. Nghe nói nghi thức này có thể khiến thân thể người được ban tặng càng thêm mạnh mẽ đồng thời người đó cũng thu được sức mạnh vô song.”

“Lâm khanh muốn nói, Nguyệt nhi lúc này đang nhảy Phượng Hoàng Triều Phụng?”

“Tâu hoàng thượng, đúng là như vậy. Vừa rồi thần không để ý, nhưng động tác, y phục của Thất điện hạ cùng với những đồ án thêu trên đó hoàn toàn giống hệt như những gì cổ thư đã ghi lại về Phượng Hoàng Triều Phụng. Cho nên, thần dám khẳng định, điệu vũ Thất hoàng tử đang nhảy bây giờ chính là Phượng Hoàng Triều Phụng.” Lâm Chi Phong kích động nói.

Nghe lời Lâm Chi Phong nói, tất cả mọi người xôn xao, khiếp sợ nhìn thân hình bé nhỏ đang nhảy múa kia.

“Nếu đã ghi lại, vì sao trẫm chưa bao giờ nghe nói hay chứng kiến gì về nó.” Ti Ngự Thiên nghi hoặc hỏi.

“Bẩm hoàng thượng, theo như những gì sử sách ghi lại, Phượng Hoàng Triều Phụng có thể gia tăng sức mạnh cả về thân thể lẫn sức mạnh cho người được ban tặng. Tuy nó là một điệu vũ nhưng không phải ai cũng có thể nhảy được. Nghi thức này bao gồm những động tác cực kỳ phức tạp được yêu cầu rất nghiêm ngặt. Mỗi cái bước chân, mỗi chỗ dừng lại đều không thể có sai sót gì, hơn nữa…” Lâm Chi Phong có chút khó xử nhìn hoàng thượng.

“Hơn nữa thế nào!?” Ti Ngự Thiên thúc giục hỏi.

“Phượng Hoàng Triều Phụng khi nhảy thì nhìn như phượng hoàng đang giương cánh, trăm loài chim cùng cất cánh tung bay, nhưng nó cũng đòi hỏi thể lực cùng sự chú tâm tuyệt đối. Phượng Hoàng Triều Phụng là một nghi thức nhưng đồng thời nó cũng là một loại hiến tế. Nếu trong khi nhảy múa có gì sơ sẩy, thì người nhảy có thể bị cắn trả, sinh mệnh cũng sẽ vô cùng nguy hiểm. Cho dù khi nhảy không có sai sót gì, nhưng thực hiện nghi thức xong, vũ công cũng có thể bị suy kiệt mà chết. Hơn nữa, một khi đã nhảy thì không thể dừng lại ngang chừng được. Bởi vậy nó mới được đặt tên là Phượng Hoàng Triều Phụng. Cũng vì thế nên nó mới dần dần biến mất. Nếu không phải lão thần đã từng thấy nó ghi trong cổ thư, thì giờ lão thần cũng không biết điện hạ đang nhảy điệu gì.” Lâm Chi Phong ánh mắt phức tạp nhìn Thất hoàng tử vẫn đang nhảy múa.

“Ngươi muốn nói, ai nhảy điệu vũ này rất có thể sẽ chết, hơn nữa cũng không thể nào ngừng lại giữa chừng được?” Ti Ngự Thiên vẫn không dám tin hỏi lại Lâm Chi Phong.

“Tâu hoàng thượng, đúng vậy. Sử sách đã ghi lại như thế.” Lâm Chi Phong có chút không đành lòng trả lời.

“Làm sao có thể thế được? Nếu nó chỉ xuất hiện trong cổ thư, vì sao Nguyệt nhi lại biết, nó còn chưa đến năm tuổi.” Ti Ngự Thiên lẩm bẩm nói.

“Hoàng thượng…” Tiêu Lâm gọi hoàng thượng. Nước mắt sắp trào ra. Làm sao có thể thế được? Nguyệt nhi còn chưa đến năm tuổi, hơn nữa nàng có thấy nó xem qua quyển cổ thư nào đâu, làm sao nó có thể nhảy được điệu Phượng Hoàng Triều Phụng gì đó được?

Nhìn mắt hoàng hậu rưng rưng ngấn lệ, lại nhìn xuống dưới, Hàn Nguyệt đã nhảy gần được một canh giờ rồi. Chứng kiến thân hình kia như sắp bay lên không trung, Ti Ngự Thiên hoàn toàn tin lời Lâm Chi Phong. Lúc này hắn vô cùng hối hận, nếu biết Nguyệt nhi sẽ làm như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không để nó tham dự yến hội tối nay.

“Ai? Ai đã nói với nó, phải chuẩn bị lễ vật tặng trẫm?” Ti Ngự Thiên quát hỏi tất cả. Hành động của Hàn Nguyệt nói rõ, nó đã chuẩn bị mọi thứ từ trước. Với tính cách của nó thì làm sao có thể chủ động chuẩn bị lễ vật tặng hắn?

“Hoàng thượng… Ô ô… là thần thiếp.” Tiêu Lâm giờ đây cũng thập phần hối hận. Nàng không nghĩ rằng lễ vật Hàn Nguyệt chuẩn bị lại là như vậy.

“Nếu vậy, sao ngươi không đi chuẩn bị cho nó, sao lại để nó tự mình chuẩn bị?” Ti Ngự Thiên sắp tức điên mất, ai cần nàng lắm mồm lắm miệng thế làm gì?

“Bẩm hoàng thượng, nương nương cũng muốn giúp điện hạ chuẩn bị lễ vật, nhưng điện hạ không cho.” Thấy tiểu thư đã không nói nên lời, Xuân Mai tiến lên đáp hộ. Trong lòng nàng cũng cực kỳ lo lắng.

Ti Ngự Thiên đã không còn biết nên phải hỏi gì nữa. Huyền Ngọc, Huyền Thanh lúc này cũng đang vô cùng hoảng sợ nhìn Hàn Nguyệt. Chủ tử của bọn họ không có dấu hiệu gì là định dừng lại. Làm sao giờ, chẳng lẽ chủ tử sẽ chết sao? Tại sao lại như thế?

“Hoàng thượng.” Ánh mắt Ti Khải Thiên đầy phức tạp nhìn hoàng đệ của hắn đang đứng ngồi không yên. Mặc dù nhìn hoàng thượng mặt mày biến sắc là thú vui của hắn nhưng tình huống hiện tại hắn cũng không muốn nhìn thấy, “Việc này là do bản vương gây nên. Nếu Thất điện hạ gặp chuyện gì ngoài ý muốn, bản vương nguyện gánh chịu mọi trách nhiệm. Nhưng xin hoàng thượng hãy bình tĩnh lại. Nếu điệu vũ Thất điện hạ đang nhảy thật sự là Phượng hoàng triều phụng, hoàng thượng tâm trạng không yên e sẽ gây bất lợi cho Thất điện hạ.”

Nghe Ti Khải Thiên nói thế, tâm trạng Ti Ngự Thiên cũng bắt đầu ổn định trở lại, thanh âm có chút khàn đục nói với hắn : “Hoàng huynh, chuyện này không liên quan đến ngươi. Nguyệt nhi đã quyết định cái gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Đến giờ vẫn vậy. Nó đều đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, cho dù ngươi không đề cập tới, nó cũng sẽ làm. Bây giờ trẫm chỉ hối hận, đã biết tính nó không thích ồn ào, vì sao vẫn cố ép nó tham dự yến hội này chứ. Vì sao không nói cho nó biết không cần chuẩn bị bất cứ lễ vật nào? Nguyệt nhi tối nay chịu tham dự cũng đã khiến trẫm thỏa mãn lắm rồi.”

Nghe hoàng thượng nói thế, những quan khách phía dưới đưa ánh mắt phức tạp nhìn bóng dáng vẫn đang nhảy múa kia. Mấy vị hoàng tử ngồi đây trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Vẫn không nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, Ti Hàn Nguyệt dường như quên hết tất cả chỉ còn biết nhảy múa. Rồi động tác từ từ chậm lại, đôi tay vẫn đang rung động, Ti Hàn Nguyệt từng bước, từng bước một đi lên đài, đến gần Ti Ngự Thiên. Nó chậm rãi di chuyển vòng quanh hắn, tiếng chuông trong trẻo ngân vang từng chút một khắc sâu vào trong tim hắn. Hai tay Ti Ngự Thiên nắm chặt lấy tay vịn ghế ngồi, cố gắng kiềm chế khát khao được ôm Hàn Nguyệt vào lòng.

Nhìn hành động của Hàn Nguyệt, Lâm Chi Phong vẻ mặt càng thêm xác định, đôi mắt Ti Ngự Thiên bắt đầu đỏ lên.

Từ sau khi lên đài, Ti Hàn Nguyệt vẫn nhìn Ti Ngự Thiên chăm chú, dường như định đem tất cả năng lượng trong thân thể nó vào người phụ hoàng. Mà theo nhịp chuông ngân vang, Ti Ngự Thiên cũng cảm thấy có cái gì đó đang cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể mình.

Sau khi đi ba vòng xung quanh Ti Ngự Thiên, Ti Hàn Nguyệt lại đi xuống, lập lại những động tác trước đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.