Sếp! Anh Là Tên Xấu Xa

Chương 41: Đại chiến cha con!






- Này cô ơi!

Anh Ngọc giật mình nhìn người khách trước mặt. Vội vã cúi đầu xin lỗi họ, cô thanh toán xong thì đưa hoá đơn. Thở dài một cái, cô ngồi phịch xuống ghế. Chuyện là ngày mai buổi tiệc của công ty sắp bắt đầu và Anh Ngọc thì chả có bộ đồ nào phù hợp để mặc cả. Đồ của cô chỉ toàn quần và áo còn đồ trong tủ mà Lê Đan mua sẵn cũng chỉ là những bộ váy công sở, hay là mặc giao tiếp thông thường thôi. Biết tìm đâu ra bộ váy có thể phù hợp đây? Bây giờ mà thuê một bộ váy dạ hội thì đối với người như cô thì đúng là quá xa xỉ.

- Chị Anh Ngọc!- Dăng Lãng vừa đến đã vỗ vai cô một cái.

- Sao vậy Dăng Lãng?- Cố gắng giản cơ mặt, cô hỏi.

- Em thấy chị rất buồn a~ Hôm nay tồi tệ lắm sao?- Cậu chu đôi môi hồng xinh xắn.

- Không có gì đâu.- Cô lắc đầu phủ nhận.- Chắc tại làm nhiều quá nên chị bị stress một xíu.

- Vậy thôi chị dọn dẹp đồ đạc đi, đến giờ về rồi kìa.

Khủy tay của Dăng Lãng huýt vào tay cô một cái. Anh Ngọc chỉ cười gượng rồi dọn dẹp đồ đạc trên bàn. Dăng Lãng rất tốt, cậu ấy quý cô lắm. Bây giờ Anh Ngọc mà nói ra là cậu sẽ dắt cô đi chọn vài bộ cho xem. Tuy Dăng Lãng không quá giàu nhưng gia đình cậu ấy cũng thuộc dạng khá giả. Vài tờ tiền để thuê cho cô bộ váy đối với cậu cũng không đáng là bao. Anh Ngọc biết mình đã làm phiền cậu rất nhiều, lần này cô tự mình lo để cậu không phải vì cô mà chạy đôn chạy đáo nữa.

Anh Ngọc về đến nhà của Lê Đan cũng đã gần 10 giờ tối. Những ngày qua biết bao nhiêu chuyện ập đến khiến cô không thể cười nổi. Đã vậy ý tưởng lần này không được duyệt 100% nữa cơ chứ. Đúng thật là... Cuộc đời của Hoàng Anh Ngọc này chẳng có gì là hoàn hảo cả.

Đứng trước cửa phòng, vừa định mở cửa thì điện thoại của cô reo liên hồi.

*Reeng...Reeng...*

Lấy điện thoại trong túi xách. Thấy tên của Bác Hạ hiện lên, Anh Ngọc lưỡng lự hồi lâu rồi mới lướt nút xanh nghe máy.

"..."

"Anh Ngọc, sao gần đây em lại né tránh anh vậy? Anh gọi cũng không nghe máy nữa."

"Anh đang muốn tập trung cho sự nghiệp trước mà. Nên em sẽ không làm phiền đến anh nữa."

"Em nói linh tinh gì vậy? Thật sự anh không biết lí do là gì luôn. Sự nghiệp anh vẫn phải lo nhưng làm sao anh có thể bỏ mặc em được."

"Anh có lừa dối em chuyện gì không?"

"Không có. Ngày mai em rảnh không? Chúng ta gặp nhau một tí được chứ?"

"Ngày mai em phải dự tiệc của công ty nên không đi được."

"Ngày mốt hay ngày kia đều được. Anh đợi em mà."

"Em vẫn chưa biết đâu. Thôi, trễ lắm rồi, em cúp đây."

"Được rồi, có thời gian thì liên lạc với anh nhé."

Anh Ngọc ngắt máy, thật sự ngay lúc này cô cảm thấy rất mệt mỏi. Mọi thứ áp lực dồn hẳn lên đôi vai của một cô gái bé nhỏ. Lắm lúc trách cuộc đời sao quá bất công nhưng cô chợt nhận ra đó là những gì mà kiếp này mình phải chịu.

- Lần sau, nói chuyện với nam nhân khác thì hãy tìm nơi nào riêng tư, kín đáo một chút.

Anh Ngọc nghe rõ giọng của Lê Đan ở sau lưng. Lúc cô quay lại thì chỉ còn nghe mỗi tiếng cửa đóng sầm rất mạnh và chẳng có ai ở phía sau. Im lặng không nói gì. Hiện tại cô chẳng còn hứng thú gì để gây sự với anh ta cả. Bước vào bên trong, Anh Ngọc dứt khoát đóng chặt chiếc cửa lạnh lẽo.

Đặt cốc nước lên tủ đầu giường, Lê Đan ngồi phịch xuống chiếc nệm êm ái. Chẳng hiểu nổi anh đây là bị cái gì. Hoàng Anh Ngọc trò chuyện cùng ai cũng chả liên quan đến anh nhưng tại sao lại khó chịu thế này? Anh thừa nhận bản thân đã điên tiết khi thấy cô ta dịu dàng với người khác. Còn đối với anh thì luôn như mèo xù lông lúc nào cũng gắt gỏng. Đúng là tức không nuốt trôi mà. Trong phòng luôn có một chiếc điện thoại cố định để gọi trong nhà. Mỗi phòng đều có, cứ việc ấn nút mà gọi thôi. Nhấc điện thoại, anh ấn số rồi đưa lên tai.

Anh Ngọc vừa vào phòng, chưa gì cô đã khá bất ngờ với chiếc hộp to trên giường. Cất hết đồ sang một bên, Anh Ngọc tò mò ngồi xuống mở hộp ra xem. Khá bất ngờ khi bên trong là một bộ váy dự tiệc màu trắng cực kỳ lộng lẫy. Cầm lấy bộ váy, cô đi đến trước gương rồi yếm thử. Nó rất xinh đẹp và vừa vặn với cô. Không cần hỏi thì Anh Ngọc cũng đủ biết ai là chủ nhân của nó. Khẽ cong môi tạo một nụ cười. Ít ra cô cũng thấy được mặc tốt của Hạo Lê Đan đôi chút. Tuy miệng lưỡi gay gắt, khó chịu nhưng hành động của anh cũng không tệ đến nỗi nào.

Cùng lúc chuông điện thoại cố định vang lên. Anh Ngọc ngồi xuống giường rồi nhấc máy.

"Tôi nghe!"

"Vừa không?"

"Tôi chỉ vừa xem, chưa thử nên chưa biết được."

"Mặc vào đi rồi sang đây tôi xem."

Anh Ngọc chưa trả lời thì Lê Đan đã vội vàng ngắt máy. Cô bĩu môi, liếc mắt nhìn ra cửa xong thì lấy bộ váy đi vào nhà tắm. Lê Đan này cũng rất biết lựa đồ đấy chứ. Bộ váy này mang một màu trắng tinh khôi. Thân trên cúp ngực, có cả hai mảnh vải mỏng manh che đi phần nào đôi vai gợi cảm. Tuy phần eo ôm sát nhưng không hề tạo cảm giác chật chội. Chân váy xoè chỉ đến gối, phía sau là phần đuôi dài gần đến mắt cá chân. Thật sự những hạt cườm được đính tỉ mỉ và đẹp mắt khiến Anh Ngọc mê tít.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô thay thử bộ váy vào người. Đúng là nó đẹp đến nỗi hễ ai nhìn thấy cũng đều bị đổ gục. Nhưng chỉ e rằng bản thân Anh Ngọc đây không thích hợp để mặc nó. Ngắm mình trong gương thêm vài lần nữa, cô vừa đưa tay kéo xong khoá váy xuống thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Bàn tay áp lên ngực che chắn, cô bước ra ngoài và chỉ mở hé cửa, đủ để nhìn thấy ai đó.

- Giờ này sao anh còn tìm tôi?

Đôi mắt trong veo, chất giọng đầy ngô nghê của Anh Ngọc tuy nhiên làm Lê Đan tức giận. Đưa tay đẩy mạnh cửa, anh dứt khoát bước vào bên trong.

- Lê Đan, anh đang làm gì vậy? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không?- Anh Ngọc hậm hực đóng cửa, nhíu chặt hai mày.

- Tôi không nói tiếng nước ngoài. Chẳng phải đã bảo cô qua phòng tôi sao?- Ngồi xuống sofa, anh thư thả vắt chéo chân.

- Đương nhiên là nghe rõ nhưng tôi không muốn qua đấy.- Cô ương ngạnh bĩu môi.- Ban đêm ban hôm còn mạnh dạn vào phòng của người ta, liêm sỉ của anh chắc đã để quên ở đâu đó rồi.

- Hoàng Anh Ngọc, hình như cô đang lầm tưởng điều gì đó.- Anh nhếch môi cười khẩy.- Nên nhớ vị trí của cô ở đâu và xuất hiện ở nơi này với vai trò gì.

- Hmm... Đồ tùy tiện.

Liếc xéo anh một cái, Anh Ngọc đi đến gương và ngắm nhìn bản thân. Đôi tay vòng ra sau, vừa ý kéo khoá thì đã bị một đôi tay khác chặn lại. Nhìn người con trai trong gương, cô mở to đôi mắt trong veo như mặt nước. Lê Đan kéo khoá váy ở sau lưng rôi ôm chầm lấy cô, cằm cũng tựa lên đôi vai gầy đầy gợi cảm.

- Em rất đẹp!

- Ơ...

Anh Ngọc ngớ người khi cảm nhận rõ mồn một sự ấm áp từ vòm ngực của anh. Trong tim như có một ít mật ngọt đổ vào. Hai má đỏ ửng lộ rõ sự lúng túng từ cô. Thấy Lê Đan cứ chăm chăm nhìn thẳng vào mắt cô trong gương, Anh Ngọc hổ thẹn cúi thấp đầu. Anh hiện tại như người đa nhân cách. Lúc bình thường thì luôn hà hiếp, khó dễ với cô. Nhưng một khi đã ở bầu không khí gượng gạo như bây giờ thì anh lại thay đổi cách xưng hô và dịu dàng, ôn nhu như thế. Thật sự rất khó lường.

- Nữ hoàng của tôi ơi! Tôi không cho phép em cứ cúi gằm như vậy.

Nâng cằm của Anh Ngọc lên cao. Đôi môi mềm mại ngậm lấy phần cổ trắng ngần của cô một cái.

- Lúc nào cũng phải ngẩn cao đầu đầy sang trọng và kiêu hãnh. Là phụ nữ của tôi thì phải học cách làm "Nữ Hoàng" đầy thuần thục.

Vòng tay siết chặt lấy eo. Anh Ngọc run người vài cái, cả người trở nên khép nép. Hạo Lê Đan chính là người đàn ông đầu tiên gần gũi với cô quá mức thế này. Anh cứ cho cô cay đắng rồi lại trút vào đầy mật ngọt. Hiện tại Anh Ngọc không hiểu Hạo Lê Đan đang muốn cô làm gì? Nói là nhân tình nhưng lại không phá thân. Thật sự cô rất khó hiểu về những gì anh ta làm.

- Lê Đan! Nó...hơi ngượng...- Anh Ngọc xấu hổ, hai tay đan chặt vào nhau.

- Khi không còn ai cả, cứ gọi anh là A Đan.

Chất giọng trầm trầm và hơi thở nam tính của anh phả vào tai khiến Anh Ngọc rùng mình. Hơi nghiêng mặt nhìn anh, cô thấp giọng.

- A Đan...nó đúng là rất ngượng đó.

- Tiểu yêu tinh! Em là người phụ nữ của anh, anh cấm em tuyệt đối không được có quan hệ mật thiết nào với tên đàn ông khác. Hiểu chứ?

Giọng nói của anh trầm ổn, ôn nhu. Nhưng ẩn sâu trong đó chính là ngọn lửa hừng hực. Ánh mắt tuy an bình nhưng từ đáy mắt đã phần nào dậy sóng. Anh Ngọc từng khóc, anh thấy. Lần đó cô lại khóc vì một tên đàn ông bạc tình chứ không phải anh. Cứ mỗi lần nhắc đến thì anh lại điên tiết. Ai cho phép cô rơi nước mắt vì tên đốn mạt như vậy?

- Đúng là cha tôi đã bán tôi cho anh.- Hít một hơi thật sâu, cô thốt lên.- Vậy thì tôi chỉ là món hàng, xong nhiệm vụ của mình thì thôi. Anh còn muốn quản luôn đời tư của tôi sao?

Vừa nghe bấy nhiêu Lê Đan đã thấy không thuận vào tai. Có món hàng nào mà có hai người chủ không? Trước sau cô vẫn vậy. Lúc nào cũng thách thức sự kiên nhẫn trong anh.

- Anh muốn mua luôn cuộc đời của em!

...

Chiếc xe dừng lại bên trong sân biệt thự Hạo Gia. Mở cửa bước xuống, Lê Đan thả lỏng cravat rồi đi vào trong. Trên tay mang theo một túi nước yến mà mình phải khó khăn lắm mới mua được ở nước ngoài. Vì số lượng có hạn nên phải đặt trước cả hai tháng để ra một loạt sản phẩm mới. Mẹ anh đang không khoẻ nên sử dụng loại này là tốt nhất.

Bước vào đến phòng khách với tâm trạng đang vui vẻ thì bỗng dưng Lê Đan khựng người, đôi mày cũng nhíu lại với nhau. Ngó lơ người trước mắt, anh lại tiếp tục bước đi.

- Con trai, quên người cha này rồi sao?

Người đàn ông vẫn dán mắt vào tờ báo, không nhìn lấy anh lần nào. Thần thái vẫn ung dung, sắc khí ngút trời như thời trai trẻ. Vốn dĩ hai cha con đối nghịch nhau. Nhưng Lê Đan lại là người thừa kế duy nhất của Hạo Gia. Bây giờ cứ để cho anh tung hoành quậy phá cho đã đi. Sau này người gánh chịu hậu quả Hạo Thị vẫn là anh mà thôi. Về sau Hạo Thị phồn vinh hay suy đồi thì đều nằm trong bàn tay của Hạo Lê Đan và những việc làm đầy ngông cuồng hiện tại.

- Cha về khi nào vậy?

Tuy đã lướt qua chỗ ông nhưng anh vẫn không quay người lại. Một tay cho vào túi, Lê Đan chỉ nghiêng mặt nhìn.

- Cha về được hai ngày rồi.- Lại dán mắt vào tờ báo, Hạo Chính Quốc đưa tách trà lên miệng và nhấp một ngụm.

- Con lên phòng của mẹ đây.

Chẳng luyến tiếc thêm điều gì, Lê Đan dứt khoát bước lên bậc thang để đến phòng của Phi Sương. Điều tiếp theo anh biết rõ Hạo Chính Quốc sẽ nói gì. Muốn kết thông gia với Trương Gia sao? Không hề có chuyện đó xảy ra đâu.

*Cốc, cốc*

- Mẹ ơi! Là con đây.

- Lê Đan à? Con vào đi.

Cánh cửa mở ra, Lê Đan vào trong rồi nhẹ nhàng đóng chặt lại. Phi Sương ngưng lại việc thêu thùa, mọi chú ý đều dồn về cậu quý tử. Nhìn theo từng chuyển động của anh không sót một giây, bà mỉm cười nhẹ nhàng.

Đi ra ban công, Lê Đan ngồi xuống bộ ghế đệm mây cạnh mẹ mình. Đặt túi nước yến lên bàn, anh nở một mụ cười nhẹ.

- Sức khoẻ của mẹ vẫn ổn chứ ạ?

- Mẹ vẫn còn khoẻ lắm con trai.- Nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay to lớn, bà dịu giọng.- Dạo này thế nào rồi? Mọi thứ vẫn ổn chứ con?

- Mọi chuyện tiến triển tốt đẹp lắm, mẹ đừng lo.- Siết chặt đôi tay mảnh mai, anh nhẹ nhàng áp vào má.

- Con cũng 30 rồi. Mẹ nghe ba nói Trương Dĩnh sắp về nước, hay là con và con bé cho nhau cơ hội đi.

Lê Đan thở dài. Anh biết mẹ lúc nào cũng lo lắng cho anh. Việc Lê Đan không tiếp xúc được với nữ nhân mẹ anh không hề hay biết. Khi trước anh toàn tiếp xúc với bà thôi. Mẹ là người duy nhất có thể ở gần anh và bây giờ lại có thêm một Hoàng Anh Ngọc. Nếu như cưới Trương Dĩnh thì làm sao nối dõi Hạo Gia. Vả lại anh làm gì có tình cảm với cô ấy mà cưới với hỏi.

- Mẹ à, con không thể cưới Trương Dĩnh được.- Hai mày nhíu chặt, cả gương mặt của anh nhăn nhó.

- Sao lại không được.- Phi Sương khó hiểu, cố gắng giải thích với con trai.- Xuất thân của Trương Dĩnh rất tốt, lại được du học ở nước ngoài. Con bé cũng xinh xắn, đáng yêu. Còn điều gì khiến con chưa hài lòng nữa?

- Sự thật là...- Nói đến đây Lê Đan hơi ngập ngừng.

- Có chuyện gì chứ?- Gương mặt càng biến sắc, Phi Sương hối thúc.

- Con không thể chạm vào phụ nữ.

Nghe được bấy nhiêu khiến thâm tâm của bà chợt hốt hoảng. Bà đã không nghe lầm chứ?

- Con...con nói gì?- Bà há hốc mồm.- Đừng nói con thích...

- Không phải vậy đâu mà mẹ. Mỗi lần con chạm vào nữ giới là bản thân khó thở, sức lực như là mất hết đến độ muốn chết đi sống lại. Dù chỉ vô tình thôi thì cũng thành ra như vậy rồi. Mẹ bảo con làm sao có thể cưới Trương Dĩnh được.

Đôi mắt nhìn bà mang đầy tia phức tạp, anh thở dài một cái. Chính bản thân anh đây còn không biết phải làm thế nào nữa.

- Cho là vậy, mẹ tin con. Mà con thử tiếp xúc với Trương Dĩnh xem sao. Biết đâu con bé sẽ ngoại lệ. - Nắm chặt bàn tay của anh, bà hào hứng nói.

- Năm đấy học cùng cấp 3, Trương Dĩnh đùa giỡn với bạn vô tình va trúng con. Kết quả cũng như vậy thôi.

- Vậy thì phải biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ Hạo Gia sẽ tuyệt tử tuyệt tôn sao? Mẹ chỉ có con là con trai, bây giờ thế này thì mẹ biết sống thế nào?

Thấy bà cứ thấp thỏm lo lắng. Lê Đan khẽ mĩm cười rồi hôn nhẹ lên đôi bàn tay không ngừng run rẩy. Đối với anh, cả cuộc đời này chẳng ai có thể so sánh hay thay thế cho mẹ của anh được. Bà đúng là một người phụ nữ tuyệt vời.

- Mẹ yên tâm! Khi nào con chinh phục được người con gái hợp với mình thì con sẽ giới thiệu cô ấy với mẹ đầu tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.