Sẽ Vì Anh Mà Yêu Thêm Lần Nữa!

Chương 9: Cảnh cũ điêu tàn




Phải sống sót (tam)

Từ đó về sau, hắn không tự mình ăn cơm hay uống nước, bàn tay từng linh hoạt búi tóc nay cả đầu cũng không chải, cả ngày không làm gì, chỉ ngồi ở cửa động nhìn phong cảnh nơi xa.

“Thiên Quyền, uống nước đi.” Tiếng bước chân khe khẽ từ phía sau truyền tới, Tiểu Man nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh hắn. Hắn không quay đầu, cũng không nâng tay, Tiểu Man thuần thục đưa bát lên môi hắn, quả nhiên hắn uống một mạch hơn một nửa.

Lão nhân rít tẩu thuốc, cười nói: “Uhm, không tồi. Về sau tiểu nha đầu cứ chăm sóc hắn là được. Độc tử sát này thực lợi hại nha, không biết khi nào hắn mới khôi phục.”

Trạch Tú chống đầu trên mặt đất nằm một hồi, đột nhiên nghiêng người, vùi đầu ngủ, không nói một lời.

Lão nhân đá hắn một cước: “Ngủ ít đi cho lão tử! Đi ra ngoài nhiều một chút! Dưỡng thương cũng không phải dưỡng như ngươi!”

Hắn đành phải đứng lên, rút kiếm đi ra khỏi động. Tiểu Man lập tức cảm thấy ánh mắt giết người của hắn găm trên lưng mình, sợ tới mức không dám động đậy. Trạch Tú không nói gì, một mạch đi xuống sườn núi.

Tiểu Man thở dài nhẽ nhõm một hơi, lấy lược chậm rãi chải đầu cho Thiên Quyền, nói: “Hy vọng ngươi sớm khỏe, về sau cũng đừng trở về Thiên Sát Thập Phương gì đó nữa. Tuy rằng ngươi rất hợp làm chuyện xấu nhưng đúng là thực khiến người ta sợ hãi. Như bây giờ thực tốt, im lặng, nhưng mà lại quá giống một tên đầu gỗ. Ta đã sớm không còn trách cứ ngươi, lần này Thiên Sát Thập Phương truy giết chúng ta, ta cũng tin tưởng là không có liên quan gì với ngươi. Dưỡng thân thể cho khỏe, ngươi hãy tìm một nơi an tĩnh mà sống, làm những chuyện mình thích, à, cái tên Thiên Quyền công tử cũng bỏ đi. Nghe ta, gạt người rất mệt mỏi, che lấp bản thân lại càng mệt mỏi hơn. Hơn nữa, sau này nhất định sẽ phải hối hận. Trước kia ta luôn gạt người, không nói dối là toàn thân khó chịu, hiện tại ta đã không còn nói dối nữa, ngươi cũng phải làm một người tốt nhé.”

Thiên Quyền không nhúc nhích, không chút phản ứng. Lão nhân ở phía sau cười: “Hắn không nghe thấy ngươi nói gì đâu, tiểu nha đầu vô nghĩa nữa cũng vô dụng. Lại nói, ai có đạo lý của người ấy, ngươi không cần khuyên hắn.”

Tiểu Man chải đầu cho hắn xong, nói: “Hắn có nghe thấy hay không là việc của hắn, ta nói hay không là chuyện của ta, lão gia tử thật là xem thường người khác.”

Lão nhân cười ha hả nói: “Ta không dám xem thường ngươi, trên đời cũng không có nhiều người vừa ra tay đã chi bốn ngàn lượng.”

Không phải nàng ra tay, là hắn trộm đi mà. Tiểu Man bất đắc dĩ thở dài một hơi. Quên đi, tiền tài là vật ngoài thân – coi như nàng được một lần làm kẻ giàu có đi, chỉ cần có thể cứu sống hai mạng người. Bốn ngàn lượng hay bốn vạn lượng có tính là gì đâu?

Nàng bưng nước ấm tới, nhúng khăn lau mặt cho hắn. Thiên Quyền nhắm hai mắt, hàng lông mi dài khẽ run, bên má có vài sợi tóc ướt dính lên, Tiểu Man không tự chủ đưa tay nhẹ nhàng sờ lên, cảm thấy có chút kỳ diệu. Đôi lông mi kia đột nhiên ngước lên, hai con ngươi bình tĩnh nhìn nàng, sâu thẳm như đáy nước. Tiểu Man khụ một tiếng, ra vẻ tự nhiên mà tiếp tục công việc, trên mặt nóng bừng.

“… Tóm lại… Ta biết ngươi rất thông minh, chắc chắn rất khinh thường lời nói của ta, tuy nhiên, ta cảm thấy ngươi không phải là người xấu, ít nhất, ngươi đối với ta rất tốt.”

Nàng ngẩng đầu mỉm cười với hắn, sau đó nhìn cảnh sắc phương xa, nói nhỏ: “Ngươi đối tốt với ta, ta đều biết cả.”

Trạch Tú không biết chạy đi đâu, cả ngày cũng không về. Thấy trời sắp tối, Tiểu Man không khỏi âm thầm lo lắng, thong thả bước đi bước lại trước cửa động. Lão nhân đứng dậy nói: “Ăn cơm đi.”

Tiểu Man vội la lên: “Ăn bây giờ sao? Nhưng Trạch Tú còn chưa trở về.”

Hắn trừng mắt lên; “Hắn không về thì liên quan gì ta? Chẳng lẽ hắn không quay lại thì không thể ăn uống ngủ nghỉ?”

Tiểu Man quả thực không còn lời nào để nói, đứng ở động khẩu dõi mắt nhìn cảnh vật xung quanh dưới ánh nắng cuối cùng của ngày, hy vọng có thể nhìn thấy bóng áo choàng đen của hắn. Góc áo nàng đột nhiên bị giật giật, nàng cúi đầu nhìn, Thiên Quyền đang nhìn vào bát cơm đặt trong tay hắn, đại khái ý muốn nàng bón cho hắn.

“Từ từ… Được không? Từ từ…” Nàng không yên lòng nói.

Độc trong người Trạch Tú vừa mới được giải, vẫn còn rất yếu, một mình hắn lại chạy ra ngoài, nhỡ đâu gặp dã thú thì phải làm sao? Hoặc là gặp phải Thiên Sát Thập Phương? Càng nghĩ càng loạn, sắc trời đã dần biến thành màu đen, vẫn không thấy thân ảnh của hắn. Lão nhân cơm nước xong xuôi, vui vẻ xỉa răng, căn bản không thèm để ý chuyện nhỏ nhặt này. Nàng chà chà chân, đột nhiên xoay người chạy xuống sườn núi, trong nháy mắt đã chui vào trong rừng cây.

Thiên Quyền yên lặng ngồi ở cửa động, nhìn không trung dần mất đi ánh sáng, không nói một lời.

Lão nhân ở phía sau đang xỉa răng, đột nhiên nói: “Để ta tới bón cho ngươi nhé?”

Thiên Quyền quay đầu lại nhìn hắn một cái, tay áo phất lên, bát cơm liền bị đánh rơi xuống đất. Lão nhân vẫn không thèm để ý, bật cười ha hả.

Tiểu Man loanh quanh trong rừng một hồi thì nhìn thấy bóng áo đen của Trạch Tú. Nàng liền lén tiến tới, nhảy chồm lên hắn mà đánh, thiếu chút nữa đánh cho hắn quỳ rạp trên đất.

“Cho chừa cái tội chạy lung tung! Cho chừa cái tội chạy lung tung!”

Trạch Tú cả giận nói: “Nàng đánh đủ chưa? Đây là thái độ dành cho người bệnh sao?”

Lúc này Tiểu Man mới phát hiện hắn thực suy yếu quá, đây là lần đầu tiên nàng có thể đè hắn xuống mà đánh thế này, vội vã nhảy tránh ra, đưa tay ra dìu hắn. Trạch Tú nắm lấy cổ tay nàng, đột nhiên giật lại, Tiểu Man không đề phòng bị ngã ra đất, sau đó một thân thể nặng nề áp lên trên, nàng nhất thời bị ép hoa cả mắt.

Mặt bị giữ lấy, nụ hôn của hắn chứa đựng cả sự tức giận, tuy nhiên rất nhanh liền trở nên cực hạn ôn nhu, cực hạn quyến luyến. Tiểu Man trước khi thần hồn điên đảo vội vã đẩy hắn ra, tránh phạm phải sai lầm không thể cứu vãn. Nàng hắng giọng, ra vẻ tự nhiên mà nói: “Chàng đi đâu vậy? Sao lại ra ngoài cả ngày? Có biết là chúng ta lo lắng lắm không?”

Trạch Tú hừ một tiếng, chậm rãi đứng lên: “Để chỗ cho các người thân thiết mà.” Hắn quay mặt bước đi.

Tiểu Man nhịn không được đạp hắn một cước, Trạch Tú lảo đảo, quay đầu lại nghiêm mặt tới tóm nàng, kéo lại mà hôn, hôn xong lại tiếp tục nói lời khó nghe, nói xong lại tiếp tục bị đá. Náo loạn nửa ngày, hai người rốt cục mệt mỏi. Hắn khoác vai nàng, hai người cười cười nói nói trở lại sơn động.

Trong động, lão nhân đang bón cơm cho Thiên Quyền, thấy hai người trở lại, trên quần áo toàn bùn thì cười đầy ám muội: “Đồ đệ a, ngươi trọng thương mới khỏi, có một số việc cần phải tiết chế. Nếu thật sự không nhịn được thì sơn động có thể tặng cho ngươi, ở bên ngoài… gió thổi cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?”

Tiểu Man đỏ mặt định phản bác, đột nhiên nghĩ đến cái gì, khoanh tay nói: “Ngày mai không nấu thịt nữa. Ta thấy hình như còn rất nhiều rau …”

Hắn lập tức cười tươi như một đóa hoa: “Đồ đệ a, luyện công cũng không cần phải nóng lòng nhất thời đúng không? Trước tiên hãy nghỉ ngơi vài ngày, chờ tay chân linh hoạt hữu lực rồi hãy luyện, hiểu chưa?”

Tiểu Man hừ hừ đi vào phòng bếp.

*******

Nửa tháng sau, thân thể Trạch Tú dần dần khang phục, đã có thể đi hoàn chỉnh một bộ kiếm pháp mà mặt không đỏ, thở không nặng nhọc; trái lại, Thiên Quyền vẫn là bộ dáng đầu gỗ đó. Cả ngày không làm gì, chỉ ngồi ngẩn người ở cửa động.

Một sáng sớm, Trạch Tú chạy đến phòng bếp tìm đồ ăn, vạch màn cửa ra, bên trong rỗng tuếch, chỉ có một mảnh vải rách, bên trên có viết một hàng chữ xiên xẹo: “Phiền toái đã giải quyết, ta đi. Đánh Tiểu Không một trận cho ta, bảo hắn lần sau còn dám tiết lộ hành tung của lão tử thì ta sẽ chặt đầu hắn.”

Sư phụ cứ như vậy đến vô ảnh, đi vô tung mà tiêu thất. Hắn trước giờ đều hành tung quỷ bí, trước kia lúc truyền thụ võ công cũng thế, ba ngày dăm bữa mới đến một lát xem tiến triển của hắn, đến lúc hắn thành tài lập tức biến mất giữa biển người mờ mịt. Lần này có thể gặp được ở Thái Hoa sơn đúng là may mắn của may mắn.

Hắn cơm nước xong thì đi luyện công. Lúc Tiểu Man dậy, vừa ra đến cửa động đã nhìn thấy bóng dáng trầm mặc trước sau như một của Thiên Quyền. Nàng đã quen với việc chải đầu cho hắn, lấy lược chậm rãi chải, trong lúc đó thì cằn nhằn: “Hay là để ta tìm một đại phu xem bệnh cho ngươi nha? Ngươi cứ như vậy, cái gì cũng không để ý, cái gì cũng không làm thì phải làm sao? Thực không thể khiến người ta yên tâm mà.”

Nàng cho hắn uống nước, lại mang khăn tới lau mặt cho hắn. Ánh mặt trời chiếu lên mặt hắn, Tiểu Man không biết mình mẫn cảm hay là gì khác, chỉ cảm thấy vẻ mặt hắn hôm nay khác hẳn với những ngày trước, giống như đây là lần đầu tiên nhìn thấy thế giới này vậy, không buông tha một chỗ nào.

“Thiên Quyền, ngươi sẽ khỏe lên.” Nàng cười, tay đưa một lọn tóc bên tai hắn ra phía sau. Cổ tay đột nhiên bị giữ chặt, tim Tiểu Man đập thình thịch, nàng cúi đầu, thấy Thiên Quyền đang chăm chú nắm cổ tay nàng, lông mi dài khẽ run, sau đó nhẹ nhàng hôn lên từng ngón tay nàng.

Chiếc khăn trong tay nàng thiếu chút nữa thì rơi xuống đất, nàng đứng bật dậy, hắn lại bất động giống một tên đầu gỗ, an tĩnh ngồi ở cửa động, không ai biết được hắn đang nghĩ gì.

********

Đêm đã rất sâu, núi rừng an tĩnh cực độ, ngoại trừ một số động vật đi săn đêm ra thì trên cơ bản mọi vật đã chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

Tiểu Man ôm áo khoác co người mà ngủ. Tay nàng bị Trạch Tú nắm chặt áp vào ngực, ngón tay nắm chặt như hài tử.

Không biết sau bao lâu, một bóng đen chậm rãi đi ra cửa động, vô thanh vô tức theo sườn núi đi xuống.

Đi đến giữa sườn núi, phát hiện phía sau có tiếng bước chân, hắn yên lặng quay đầu lại, đã thấy Trạch Tú tóc xõa, còn chưa mặc áo khoác, tựa vào một thân cây mà nhìn hắn.

“Ta sớm biết là ngươi giả vờ mà.” Hắn lạnh lùng nói, “Ngươi không nói lời nào, ngồi im bất động là để ngưng thần khôi phục nội công hả? Hiện giờ công lực khôi phục, ngươi định đi đâu? Đi báo cho những tên chó săn sau lưng ngươi sao?”

Thiên Quyền nói: “Tựa hồ ngươi có rất nhiều bất mãn đối với ta. Một nam nhân quá mức ghen tị vị tất đã là chuyện tốt.”

Trạch Tú làm như không nghe thấy câu khiêu khích của hắn, thấp giọng nói: “Nếu ngươi phải đi về, phiền ngươi chuyển cáo một tiếng, kẻ nào còn tới tìm phiền phức, ta sẽ không khách khí đâu.”

Thiên Quyền hơi ngẩng đầu: “Những lời này ngươi hãy tự mình nói với bọn họ đi.”

Trạch Tú cười mỉa mai; “Thật sự không quay về sao? Quyết tâm rất lớn à nha.”

Thiên Quyền xoay người, hơi hơi cúi chào: “Ân cứu mạng của tôn sư, xin ghi khắc trong lòng không dám quên, ngày khác tất nhiên báo đáp. Ngươi ta ngày sau nếu có duyên tất nhiên cũng có thể gặp nhau. Cáo từ!”

Hắn phiêu nhiên mà đi, đi được một hồi, chợt nghe Trạch Tú lại nói: “Không có lời nào muốn ta chuyển tới nàng sao?”

Thiên Quyền ngừng một chút: “… Không có, nếu có thì sau này ta sẽ tự mình nói với nàng. Huống chi, chắc gì ngươi đã chuyển lời.”

Trạch Tú nở nụ cười. Hắn cũng mỉm cười, mái tóc dài bị gió đêm thổi tung lên, ngay sau đó người đã biến mất giữa bóng đêm mịt mùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.