Sẽ Vì Anh Mà Yêu Thêm Lần Nữa!

Chương 30: Một cuộc đấu trí




Môi mỏng khẽ động, rõ ràng là ngay lúc anh muốn nói ra điều gì đó, thì cánh cửa của giáo đường đang đóng chặt phía sau lưng bỗng bị đẩy ra, và khi cửa vừa được mở, tại nơi mà ánh sáng phản chiếu lại xuất hiện một bóng người, đây rõ ràng là người trong hình đã bị Mai Dĩ Thanh bắt cóc: Mộ Niệm Thần.

Từ một ngày kia, hầu như ai cũng nhận ra, cô gái đang vội vàng chạy tới kia, ngay lúc mà cô từng bước từng bước đi vào giáo đường, trên người cô mặc một chiếc áo đầm màu vàng nhạt vô cùng đơn giản, tuy không mặc một bộ trang phục lộng lẫy nhưng gương mặt của cô vẫn giống như tỏa ra một loại ánh sáng chói mắt, hầu như chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, mọi người lại có thể cảm thấy rằng, chỉ có người phụ nữ như vậy, mới đủ xứng đôi để đồng hành đến cuối đời cùng với người đàn ông này.

“Anh ta không đồng ý”

Khi nói ra lời nói đó, giọng nói của cô thể hiện sự tự tin mà trước nay chưa từng có, giọng nói của cô rất nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc, lại có thể chớp nhoáng đi vào lòng người.

Cô vừa nói vừa sải bước nhanh đến bên anh, cho đến khi Mai Dĩ Thanh nhìn cô như nhìn thấy quỷ, đột nhiên đứng lên, trên mặt đầy vẻ hung dữ, thể hiện rõ sự tức giận tột cùng khi thấy Niệm Thần đột nhiên xuất hiện ở chỗ này:

“Kéo cô ta đi ra ngoài ngay cho tôi, tại sao người phụ nữ này lại xuất hiện ở chỗ này chứ, tại sao lúc này những người bên ngoài kia lại cho phép có người tới quấy rối đám cưới này chứ, mau cút ra ngoài!!!”

Mặc cho bà ta kêu gào thảm thiết, nhưng thật ra sự uy hiếp này cũng chẳng có tác động đến bất kỳ ai, thậm chí ngay tại lúc này, có người còn sinh ra mấy phần chán ghét đối với bà ta nữa, dưới chân Niệm Thần vẫn cứ bước kiên định như cũ, nhưng cô cũng chỉ đi tới một nửa đoạn đường thì dừng lại, song trong đôi mắt lấp lánh viết lên những ý tứ mà người khác không thể hiểu được, cô nghiêng đầu, hình như đang chờ đợi động tác kế tiếp của Hoắc Cảnh Sâm.

Dường như không có một người nào phát hiện, từ ngay lúc người phụ nữ này bất ngờ xuất hiện, nụ cười nơi khóe miệng của Hoắc Cảnh Sâm cũng đã dịu dàng hơn rất nhiều, mà thời điểm anh nhìn về phía Niệm Thần thì đáy mắt trìu mến luôn tràn đầy ý cười.

Nhưng mà ngược lại, người phụ nữ đang đứng bên cạnh của Hoắc Cảnh Sâm, Cố San San, rõ ràng là mới vừa rồi nụ cười lúm đồng tiền trên mặt còn đang rực rỡ như hoa nở mùa xuân, nhưng giờ phút này đã hoàn toàn lụi tàn và mất đi.

Ngay khi bước chân Niệm Thần dừng lại tại nơi kia, Hoắc Cảnh Sâm vô cùng thoải mái buông bàn tay đang nắm bàn tay của Cố San San, một giây kế tiếp, hai bàn tay của anh giang rộng ra, đáy mắt đầy ý cưng chiều nhưng lại cực kỳ châm chọc nét mặt xám xịt của Cố San San.

Mà Niệm Thần, hình như khóe miệng tràn ra tiếng cười nhỏ nhưng vang dội, nhưng lại đều truyền vào tai của mỗi một người đang có mặt tại nơi đây, hầu như là cô chạy tới, mỗi một bước chân, ánh mắt của cô chỉ cố định vào người đàn ông đang giang hai cánh tay đứng tại chỗ đó.

Chỉ mất một vài giây, Niệm Thần đã vững vàng nhào vào trong vòng tay ôm ấp của Hoắc Cảnh Sâm, tư thế ôm nhau thật chặt, làm cho nhân vật nữ chính trong đám cưới này trở nên mờ nhạt, tinh thần chán nản, bị những người có mặt tại đây trực tiếp thể hiện sự coi thường.

Nơi khán đài, những ký giả đang đứng đó bỗng chốc nháy đèn chụp liên tục ngay từ lúc Niệm Thần tiến vào giáo đường, kể cả từng nét mặt của Hoắc Cảnh Sâm, vào ngày mai thôi thì những thông tin về đám cưới này cũng đủ trở thành tin tức nóng hổi để buôn chuyện say sưa cho mọi người.

Niệm Thần vừa trải qua một cuộc bắt cóc bí mật nhưng không hiểu sao lại bị người ta ném đến ngay nơi đang diễn ra hôn lễ, cô đứng ở bên ngoài giáo đường, cho đến khi cô nghe được sự do dự “đồng ý” của Hoắc Cảnh Sâm, cuối cùng quyết định đẩy cánh cửa thiêng liêng kia, mà người đưa cô tới chỗ này chính là thuộc hạ dưới tay của Hoắc Cảnh Sâm, trước khi rời đi họ chỉ nói một câu, đây là ý của ngài Hoắc, đối với đám cưới này, cô có thể tự do phá hủy là được!

Có trời mới biết, lúc đó Niệm Thần nhìn lên trời đầy vẻ coi thường, trước mặt nhiều người như vậy mà tự mình lại tự phá hủy hình tượng của chính mình, Niệm Thần không làm được.

Nhưng cũng chỉ có trời mới biết ngay tại một phút kia cô mới phát hiện ra, mặc kệ đám cưới này là giả hay là thật, cô cũng không thể khoanh tay đứng nhìn mà không làm gì, ít nhất, nếu từ trong miệng của Hoắc Cảnh Sâm nói ra ba chữ: “Tôi đồng ý”, thì như vậy chắc chắn cả cuộc đời của cô sẽ ghi hận chuyện này.

Cho nên cho tới khi đẩy cánh cửa kia ra, cô cũng vẫn chưa nghĩ ra mình có thể nói những gì, hay nên nói những gì, thật may mắn là Hoắc Cảnh Sâm phản ứng rất nhanh, như vậy đã làm cho cô cảm thấy rất hài lòng, bỏ qua sự lo lắng vô ích kia.

Cho dù có nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm sau lưng của cô, nhưng thật ra, lúc này cô đang vùi trong vòng tay ấm áp của Hoắc Cảnh Sâm, cô chẳng thèm suy nghĩ đến điều gì, cũng như chẳng cần quan tâm đến việc gì nữa, cô chỉ biết cô muốn có người đàn ông này, không cần gì khác nữa.

Trong nháy mắt những ký giả chen chúc nhau tới gần hai người, từ trên khán đài không ai biết những vệ sĩ áo đen bất ngờ xuất hiện từ lúc nào, họ rất ăn ý đem cách ly những ký giả này.

Cũng trong thời điểm này, Mai Dĩ Thanh vọt tới trước mặt của Hoắc Cảnh Sâm, cánh tay hất lên muốn tát một cái lên trên mặt của Niệm Thần, nhưng Hoắc Cảnh Sâm lại nhìn rất rõ ý đồ của bà ta, cái tát đến giữa chừng liền bị Hoắc Cảnh Sâm chính xác chặn lại.

Anh buông Niệm Thần ra, đem Niệm Thần giấu ra phía sau lưng của mình, mà bàn tay đang níu lấy cánh tay của Mai Dĩ Thanh, toàn bộ sức lực trong người như muốn kiềm chế cái gì đó, nhưng thật ra, sự im lặng kia cuối cùng cũng chính thức bùng nổ.

Vẻ hung tợn trên mặt của Mai Dĩ Thanh cũng bị hoảng sợ, chỉ biết giương mắt nhìn anh, rõ ràng là dáng vẻ cực kỳ hoảng sợ.

Ngàn tính vạn tính, đúng là bà ta đã tính sót một con người độc ác tuyệt tình có tên Hoắc Cảnh Sâm này rồi sao?

Đôi mắt như chim ưng của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt in dấu theo thời gian của Mai Dĩ Thanh, sự thù hận đột nhiên tràn ra tự do, mà giọng nói của anh thật thấp, nhưng lại lấn áp hết thảy những huyên náo xung quanh:

“Dì à, bà cũng biết sợ sao?”

Mỗi một chữ đều hoàn toàn nặng nề như đá tảng rơi vào trong lỗ tai của Mai Dĩ Thanh.

Nếu như nói lúc trước trên khuôn mặt của bà ta chỉ có vẻ sợ hãi, như vậy khi Hoắc Cảnh Sâm vừa nói ra những lời kia xong, bà ta giống như sững sờ chết lặng, trong giây phút đó, nơi đáy mắt đang mười phần sợ hãi thì nhanh chóng kéo thành tuyệt vọng, đúng, là tuyệt vọng!

Cuối cùng thì anh ta cái gì cũng biết hết, chuyện gì cũng biết hết rồi!

“Con vừa mới gọi ta là gì?”

Tựa như níu kéo một điều gì đó không xác định, nhưng trên thực tế, có không chắc chắn nhiều hơn nữa cũng chỉ là dư thừa, kết quả đã được quyết định, ai có thể gỡ vốn từ trên tay của Hoắc Cảnh Sâm chứ?

Một cảm giác bất lực vừa đè xuống, bà ta rõ ràng còn muốn thực hiện một cú giãy giụa lần cuối cùng, im lặng một chút, giống như bà ta đang chờ đợi câu trả lời của Hoắc Cảnh Sâm, giọng nói cũng tự nhiên nhỏ nhẹ nỉ non:

“Đó không phải do ta làm, chuyện năm đó không có liên quan gì đến ta, thật đó, chẳng liên quan gì đến ta hết…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.