Sẽ Mãi Yêu Em

Chương 7




Ấn Dao Phong bưng đĩa hoa quả ngập ngừng không bước đi, trong lòng thấy hơi khó chịu.

Cô nhìn Lâu Tín, đoán xem không biết Lâu Tín có cầm miếng ngọc bội đó không.

Thiên kim tiểu thư trao ngọc bội là có ý gì thì ai cũng hiểu. Thực ra, sau những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, Kim lục tiểu thư đã không còn ngạo mạn như trước nữa, mà lúc này trông khá là xinh đẹp

Đặc biệt là đôi môi của cô ấy, căng mọng đầy cuốn hút

Thế gia dù sụp đổ nhưng cơ nghiệp vẫn còn. Kim lão còn thì Kim gia vẫn còn cơ hội chấn hưng trở lại. Lâu Tín và Kim lục tiểu thư thực ra rất xứng đôi.

Lâu Tín nhìn miếng ngọc bội trong tay Kim lục tiểu thư, rồi ngẩng đầu nhìn cô ấy. Đôi mắt cô ấy như đang khẩn cầu. Một người đàn ông không phải lúc nào cũng sắt đá được

Hắn nhìn sang Ấn Dao Phong, đột nhiên hỏi: "Dao Phong cô nương, cô nói xem ta có nên nhận miếng ngọc bội này không "

Cả Ấn Dao Phong và Kim lục tiểu thư đều sững người, chuyện này sao lại hỏi cô ta. Sao lại để cô ta quyết định chuyện này?

Thế nhưng Lâu Tín nhìn có vẻ kiên quyết. Hắn cứ thế nhìn Ấn Dao Phong, đợi cô ta trả lời. Ấn Dao Phong chưa từng thấy ai cố chấp như hắn, ánh mắt cô cũng có chút buồn sầu, nhưng cố cười ra mặt nói một cách thiếu tự nhiên: "Ta sao có thể biết được, đây là chuyện riêng của ngươi. Chẳng lẽ ta đứng ra phân xử hay sao?"

Vừa nói cô vừa bước đi qua họ. Thế nhưng khi bước qua người Lâu Tín, Lâu Tín đưa tay nắm lấy cánh tay khiến cô giật mình. Đĩa hoa quả trong tay rơi xuống

Trần Thập nhìn thấy

Ấn Dao Phong vội vã ngẩng đầu nhìn thấy Trần Thập, "Trần Thập" cô bất giác gọi tên hắn

Thế nhưng Trần Thập đang nhìn vào đĩa hoa quả bị rơi xuống dưới đất, sau đó chau mày: "Đây là hoa quả mà Đế Hậu thích hay sao? Để ta đi gọt một đĩa khác"

Vừa nói hắn vừa bước đi

Ấn Dao Phong không biết là trong lòng cô đang có cảm giác gì, thế nhưng cảm giác đó không hề dễ chịu.

Trần Thập đi ra, ba người họ lúc này vô cùng bối rối. Ấn Dao Phong vung tay, "Ngươi bỏ tay ra"

"Dao Phong, ta luôn thích muội! Đúng, ta không tuấn tú như Trần Thập, võ công kém hắn một bậc. Thế nhưng có một điểm ta hơn hắn nhiều" Lâu Tín nói dứt khoát: "Ta đối xử với muội tốt hơn hắn."

Có thể mọi người đều biết lần này đi đại lục Long Ngâm chắc chắn có nhiều hiểm nguy, không chừng sẽ là một trận ác chiến, rất có thể tính mạng của mình sẽ nằm lại nơi đó. Những điều này bây giờ không nói thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa.

Đôi mắt của Kim lục tiểu thư đỏ hoe, nắm chặt miếng trọng bội trong tay, ấn mạnh vào người Lâu Tín rồi quay mặt chạy đi

Ấn Dao Phong nhìn vậy liền nói, "Ngươi không thấy như vậy là làm tổn thương cô ta hay sao?"

"Ta chỉ quan tâm cô, người khác mặc kệ." Lâu Tín nói một cách vô cảm

Ấn Dao Phong cắn môi, "Chẳng phải trước đó ngươi cũng thích cô ấy hay sao?"

Lâu Tín trầm ngâm trong giây lát rồi nói khẽ, "Cô thích nghe sự thực không?"

Câu nói này

Lẽ ra cô không muốn nghe gì nữa thế nhưng lúc này lại tò mò muốn nghe nên gật đầu.

Lâu Tín nói: "Nói thực, trước đây tôi từng không muốn quan tâm cô nữa vì trong cô chỉ có Trần Thập. Nếu là người khác thì tôi sẽ tìm mọi cách để giành giật. Thế nhưng Trần Thập là huynh đệ của tôi, nếu hắn ta thích cô, thì ta đành chỉ biết chúc phúc cho hai người."

Ấn Dao Phong biết Lâu Tín có tình cảm với mình. Cô cũng không phải không biết gì, làm sao mà không nhận ra. Thế nhưng đúng như Lâu Tín nói, trước đây trong lòng cô chỉ có Trần Thập, bây giờ không biết thế nào, cảm thấy hơi bối rối.

"Vậy bây giờ thế nào?"

"Trần Thập gã ấy ta có cảm giác hắn không muốn lập gia, sinh quý tử. Lần trước từng nói chuyện với hắn, hắn nói không có ý định đó, chỉ muốn cả đời làm thị vệ cho Đế Hậu. Ta không muốn cô sau này phải buồn rầu. Dao Phong, tôi đối xử tốt với cô. Cho dù bây giờ cô không để ý tôi cũng không sao. Nhưng tôi có thể đợi, chỉ cần cô cho tôi cơ hội"

Họ tiếp tục lên đường, trước khi xuất phát họ tới phần mộ Lâu gia, ngồi trên xe ngựa đôi mắt Ấn Dao Phong như vô hồn. Cô thu tay lại một cách vô thức, dường như vẫn còn đó hơi nóng của Lâu Tín trên cánh tay cô.

Tiểu Trù và Nhị Linh nhìn nhau, thấy buồn cười.

Nhị Linh vỗ vào tay của Ấn Dao Phong, "Dao Phong cô nương, đang nghĩ chuyện gì thế?"

"Đâu...đâu có"

Nhị Linh cười tít mắt, "Lại còn không. Tôi và Trần Thập cô cô đều nhìn thấy cả, những lời Lâu Tín nói thật cảm động"

Ấn Dao Phong lập tức đỏ mặt

"Thực ra, Dao phong cô nương, tôi khuyên cô một câu. Tôi thấy Lâu Tín hợp với cô hơn là Trần Thập. Ở bên người đàn ông ấy, cô sẽ hạnh phúc hơn khi ở bên Trần Thập."

"Tôi không nói với các cô nữa" Ấn Dao Phong quay đầu. lúc này gió thổi khiến rèm cửa xe bay lên. Đúng lúc đó cô nhìn thấy Lâu Tín đang trên lưng ngựa, oai phong vô cùng.

Lâu Hoan Thiên thì cố tình ngồi trên xe cùng Lâu Thất và Trầm Sát. Có lẽ chỉ có hắn ta mới dám làm điều này

Đương nhiên là có lý do.

"Lão thái quân quả thật là tổ mẫu của chúng ta" Nói xong câu này Lâu Hoan Thiên chau mày, "Trước đây cứ nghĩ bà ấy đã chết, biết đâu chỉ là bị bệnh lạ, trên mặt mới xuất hiện lớp da dày như thế, nhìn bề ngoài như một người khác vậy. Có lẽ vì sợ ông nhìn bà giống quái vật nên mới giả vờ chết để rời khỏi Hoàng cung."

Sau này vì duyên phận mà gặp được Lâu lão gia chủ. Lâu gia chủ lúc đó cũng đang bệnh trọng, nên đành phó thác chuyện của Lâu gia cho bà. Lúc gặn Hiên Viên Chiến lại không dám nhận nhau quả là điều đau khổ, bèn nghĩ cách đưa Hiên Viên Chiến trở thành Lâu gia thiếu chủ. Quả thật làm gì có Lâu gia thiếu chủ thật. Đó cũng chỉ là do bà dùng thuật dịch dung biến thành để gánh vác trách nhiệm với Lâu gia mà thôi

Vì thế mà Hiên Viên Chiến trông mới giống Lâu gia thiếu chủ

Lâu gia thiếu chủ, ngoài do bà dịch dung biến thành, thì ngay từ đầu tới cuối chính là Hiên Viên Chiến rồi.

"Muội thấy hơi khó hiểu. chẳng phải là một loại bệnh lạ thôi sao. Cớ gì mà phải rời bỏ Hoàng cung?" Lâu Thất tỏ vẻ không thể hiểu đươc.

Thế nhưng nhìn bộ dạng của Hiên Viên Chế, thì lão thái hậu lo lắng cũng là điều phải.

"Tiểu Thất à" Lâu Hoan Thiên cầm tay áo cô, "Nhị thúc từng lỡ miệng tiết lộ cho ông, nói y thuật của muộ rất giỏi, không chừng ông sẽ tìm muội để trị bệnh cho tổ mẫu đó"

Lâu Thất giật mình nói, "Muội không trị được, không biết đó là bệnh gì."

"Họ từng mời thần y tới xem qua rồi"

Trầm Sát nghe hai người nói chuyện, liền quay sang, "Thất Thất, bổn Đế Quân mệt rồi

Vừa nói, hắn vừa nằm dựa xuống chân cô, nhắm mắt lại.

Lâu Hoan Thiên liếc nhìn hắn. Thằng phụ thân này ích quá quá. Cho dù là tiểu Thất có chữ được bệnh đó thì chưa chắc hắn đồng ý

Xe ngựa lao như bay

Ánh hoàng hôn nhuộm cả một góc trời

Gió thu rít nhẹ, vó ngựa dồn dập.

Cuối cùng họ đã tới Đoạn Trần Tông Thượng Tông, chính là nơi giao nhau giữa đại lục Tứ Phương và Long Ngâm.

Trong lòng Lâu Thất đã có chuẩn bị. Khi trước Đoạn Trần Tông Thượng Tông muốn thu nạp nên không hạ thủ với cô. Lão đạo sỹ thối cũng tưng nói, cô phải tới Đoạn Trần Tông Thượng Tông, liệu có phải ở đây có ai hoặc cái gì đó liên quan với cô không?

Còn một khả năng khác, đó chính là lạo đạo sỹ thối muốn cô tới khu mộ phần của Lâu gia.

Về việc vì sao mộ phận của Lâu gia vẫn ở ngọn núi phía sau Đoạn Trần Tông, đến ngay cả Lão thái quân cũng không rõ. Năm đó, sau khi tiếp quản Lâu gia, bà chưa từng tới khu này, không biết ở đó có gì

Vốn nghĩ họ sẽ phải gặp một trận khổ chiến ở nơi đây, thế nhưng hoàn toàn nằm ngoài tính toán của họ, nơi đây chỉ là một tòa thành trống rỗng.

Xác chết la liệt khắp nơi, đến ngay trong gió thổi cũng ngửi thấy mùi máu tanh.

Cổng thành mở ra, họ đi vào. Ai cũng hết sức đề phòng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.