Sẽ Mãi Yêu Em

Chương 4




"Ngươi là~~~Thưởng công chúa?" Hiên Viên Chế quan sát cô ta, thân người ông loé lên trong nháy mắt, bóng dáng đã tới bên cạnh cô ta, ông ta đưa tay tóm lấy cổ tay của cô ả bắt mạch.

Nữ tử chỉ cười, không phản kháng.

"Âm nữ cũng có thể bắt mạch là biết được sao?" Lâu Hoan Thiên nói thầm một câu.

"Ngươi thì hiểu cái gì, Âm Nữ mạch hàn." Hiên Viên Chế liếc hắn một cái nói, ngay giây sau liền lật tay bóp chặt mệnh môn của Hách Liên Thưởng.

Biến cố đột ngột xảy ra khiến người ta có chuý phản xạ không kịp.

"Ta tin ngươi là Thưởng công chúa, nhưng mà, nhất định là Thưởng công chúa đã bị chiều hư." Hiên Viên Chế nói xong liền đưa tay điểm liên tiếp vào mấy đại huyệt lớn trên người cô ta, sau đó đẩy cô ta về phía Trầm Sát.

"Đưa cô ta đi, bây giờ thì ra ngoài tìm một chỗ giải Cổ, Ý Nhi, con đưa người canh giữ cho hắn." Ánh mắt Hiên Viên Chế quét một lượt qua tất cả mọi người có mặt tại đây rồi nói với Lâu Thất: "Hiên Viên gia phải trọng tín trọng nghĩa, đừng chỉ màng tới tình nghĩa huynh muội, cái bây giờ con nên làm chính là bảo vệ tiểu tử Trầm gia, nhà chúng ta nợ Trầm gia."

Đây gọi là gì?

Lâu Thất cười nhạt. Lẽ nào ông ta không biết những người ở đây đều là người của nàng sao? Đến ngay cả Trầm Sát cũng chưa chắc đã ra lệnh được cho tất cả mọi người lúc này.

Thưởng công chúa đã bị đẩy tới trước mặt Trầm Sát, sắc mặt chàng sầm lại, tung một chưởng đập cô ta ra. "Đâu ra cái đồ xấu xí này, cút!"

Nhưng đúng lúc này, một dây lụa đột nhiên phóng tới cuốn lấy eo của Hách Liên Thưởng kéo cô ta lại. Từ cánh cửa tối tắm bỗng nhiên một nam nhân lướt tới ôm cô ta vào lòng.

"Ai cho các ngươi bắt nạt tiểu công chúa của ta?"

Kẻ đến mặc trên người bộ y bào màu đỏ, đeo cây trâm kim tơ, trông hắn khoảng ba mươi tuổi, nhưng nhìn kỹ hơn thì lại phát hiện ra ở đuôi mắt hắn có không ít vết chân chim.

Bộ y bào đỏ của hắn hoa lệ tới mức dường như có thể làm loá mắt tất cả mọi người, cả người hắn cũng toát lên vẻ vô cùng quái dị, trong dương cương lại có chút nữ khí.

Hách Liên Thưởng vào lòng hắn xong thì nằm như một con chim non dựa dẫm, trên mặt lộ vẻ vui mừng khôn xiết.

Mọi người nhìn hắn dễ dàng giải được huyệt đạo của Hách Liên Thưởng, trong lòng đều có chút sợ hãi, võ công của người đàn ông này khó mà lường nổi...

"Nghĩa phụ, Thưởng Nhi còn tưởng là người thật sự không cần con nữa cơ." Hách Liên Thưởng nũng nịu vịn vào ngực của người đàn ông đó.

"Vốn dĩ muốn cho Trầm Sát một chút nhân tình, tốt xấu gì thì ta và hắn cũng có chút tình nghĩa sư đồ ngắn ngủi, ai mà ngờ hắn lại không lĩnh tình, Thưởng Nhi, vậy thì, ta chỉ đành tự thương xót con thôi..."

Người đàn ông đó nói xong liền như chỗ không người nâng cằm của Hách Liên Thưởng lên rồi áp mặt xuống lè lưỡi ra liếm lấy môi của cô ta.

Cảnh này khiến người ta nhìn vào có chuý khó mà thích ứng được.

Tay Lâu Thất đưa ra sau lưng nhanh chóng ra hiệu mấy cái, mọi người nhìn thấy bắt đầu âm thầm chầm chậm lui về phía cửa.

Trong khoảng trầm mặc, Trầm Sát đột nhiên chậm rãi nói: "Trầm Vân sơn trưởng Tố Phỏng?"

Lời này vừa dứt đến ngay cả Lâu Thất cũng bàng hoàng. Trầm Vân sơn trưởng hoá ra vẫn còn sống, là con cá lọt lưới khi đó?

Người đàn ông mặc y bào đỏ ngây ra một lúc rồi lập tức ngửa mặt lên trời bật cười ha hả thành tiếng, tiếng cười đó có chút diêm dúa loè loẹt.

"Không ngờ rằng ta thay khuôn mặt khác mà ngươi vẫn nhận ra được. Quả nhiên cũng vẫn còn nhớ chút tình nghĩa sư đồ ngắn ngủi năm đó với ta phải không?"

Thay khuôn mặt khác?

Lúc này, Khổng Tu đột nhiên tiến lên phía trước: "Ngươi là kẻ năm xưa giam cầm ta tại Vân Thuỷ Phong sao?" Vừa rồi nghe thấy tiếng cười ông cảm thấy vô cùng quen tai, khi đó ông không nhìn thấy người nhưng vẫn luôn nhớ rõ tiếng cười đó.

Tố Phỏng liếc xéo ông ta rồi đưa ngón trỏ lên khẽ gõ gõ vào huyệt thái dương của mình rồi như sực nhớ ra: "Ồ, ngươi là kẻ đó, có giao tình với Hiên Viên Lại...người của Khổng gia? Úi, ngươi vẫn chưa chết ở đó cơ à, vẫn còn ra được sao?"

Nghe như vậy đủ biết là hắn đã tuỳ tiện quên béng mất Khổng Tu rồi.

Khổng Tu đùng đùng nổi giận: "Khổng mỗ tự nhận thấy không có bất cứ liên quan gì tới ngươi."

"Ừm, đúng là không có." Tố Phỏng lả lơi vuốt ve khuôn mặt của Hách Liên Thưởng trong lòng mình, hắn nghĩ một hồi rồi nói: "Ta nhớ ra rồi, năm đó, ừm, là ta muốn lấy ngươi ra để dụ Hiên Viên Lại tới, ai mà ngờ hắn lại không tới. Hiên Viên Lại đang ở đâu?"

Hỏi tới Hiên Viên Lại ở đâu, trong mắt Tố Phỏng đột nhiên loé lên tia sáng, nhưng rồi cũng nhanh chóng phụt tắt.

Lâu Thất nhìn thấy, nàng chỉ cảm thấy lòng mình bỗng nhiên có cảm giác vô cùng kỳ lạ, lẽ nào lão đạo sĩ thối mới là điểm quan trọng mà Tố Phỏng quan tâm tới?

"Không biết." Khổng Tu đanh mặt lại, ánh mắt nhìn hắn loé lên sát ý.

Tố Phỏng không nói tiếp về Hiên Viên Lại nữa nhưng Lâu Thất lại để chuyện này trong lòng.

"Chậc chậc, Trầm Sát, Cổ của ngươi phát tác rồi phải không?" Tố Phỏng nhìn Trầm Sát không giấu nổi sự đắc ý: "Ha ha, vốn dĩ định để cho Thưởng Nhi giải Cổ cho ngươi, chẳng ngờ ngươi lại cứ cứng đầu học theo thói chung tình của phụ thân ngươi, nhất định phải thủ thân như ngọc với một nữ nhân! Chết là đáng đời lắm!"

Lời hắn nói ra khiến hơi thở của Trầm Sát trở nên lạnh lẽo: "Ngươi biết phụ thân ta sao?"

"Sao mà không biết cơ chứ? Có điều, ngươi đừng mong hỏi cái gì nữa, ta sẽ không nói cho ngươi đâu!"

Hiên Viên Chế chau mày: "Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là ảnh vệ Mặc Ly của hoàng hậu Trầm Thị năm đó?"

Dường như không ngờ rằng Hiên Viên Chế lại biết được thân phận thật sự của hắn, sắc mặt Tố Phỏng đột ngột thay đổi, hắn trợn mắt giận dữ, hất tay áo nổi giận: "Ta là Đoạn Trần Tông chủ! Ta là Trầm Vân sơn trưởng! Ta là một trong những thiên sư được bệ hạ khâm điểm! Thân phận của ta tôn quý, các ngươi đều không bì được!"

"Ồ, lời này rõ ràng lộ ra vẻ tự ti mà." Lâu Thất lập tức nói tiếp: "Từng làm ảnh vệ thì cũng có sao đâu, bệ hạ? Xem ra vẫn là ảnh vệ phản bội chủ tử cũ của mình, không biết là lại đi làm chó săn cho hoàng tộc nào rồi?"

Nàng có một dự cảm, bọn họ đang dần dần tiếp xúc được tới chân tướng.

"Câm miệng!" Bệ hạ anh minh thần vũ, nào đến lượt loại người hạ tiện như các người có thể cuồng luận cơ chứ?" Tay Tố Phỏng liền hất ra, một luồng sang bắn thẳng về phía Lâu Thất: "Ta ghét nhất là loại nữ nhân ti tiện cứ muốn chiếm đoạt nam nhân như các ngươi! Giết ngươi trước đã!"

Roi Thí Hồn của Lâu Thất đang định vung ra thì một tay của Trầm Sát đã kéo lấy nàng, một tay nghênh chưởng của hắn.

Nhưng Hiên Viên Chế còn nhanh hơn cả bọn họ.

Thân ảnh màu trắng khẽ lướt, Hiên Viên Chế đã ra vài chiêu với Tố Phỏng. "Nha đầu này dẫu có thể nào thì cũng là huyết mach của Hiên Viên gia chúng ta, nào tới lượt thử bối thấp hèn vô sỉ như người nhục mạ cơ chứ!"

Tố Phỏng buông Hách Liên Thưởng ra, bay người lên đỡ chiêu, trong chớp mắt hai người liền giao chiến với nhau.

"Bùm!"

Hai chưởng tung ra, bắn thẳng vào bức tường phía sau của đối phương, đá bụi bị chấn động ào ào rơi xuống, cả địa sảnh cũng đều rung chuyển.

Thân hình của hai người bay trên không trung, trong lúc xoay người lại nhanh như cắt tiếp mười mấy chiêu của nhau. Thân hình nhanh đến mức nhìn không rõ, khiến cho mọi người bên dưới chỉ cảm thấy rối hết cả mắt.

Trong lúc hỗn loạn, Lâu Thất lập tức kéo lấy Trầm Sát phi thân lướt tới bên cạnh Mê Tương trì.

"Kim lão, ta cứu người ra."

"Lâu nha đầu, Mê Tương trì này đều là kịch độc, ngươi giải độc tính trước đã..." Kim lão ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Kể cả lúc này ngươi có cứu được bọn ta thì bọn ta cũng không cách nào tự đi được, cũng chỉ là gánh nặng với các người, nếu như có thể, Lâu nha đầu, xin ngươi hãy cứu tôn nhi của ta ra trước được không."

Ánh mắt của cô ta nhìn về nam nhân trẻ tuổi tuấn tú trước mặt.

Khoé mắt của nam nhân trẻ tuổi đó đỏ au: "Không, tổ phụ, tại sao mà có thể chỉ cứu mình con chứ?"

Hai thanh niên khác cũng tức khắc kêu lên "Sao có thể chỉ cứu mình hắn! Cứu bọn ta, mau cứu bọn ta!"

"Câm miệng!" Lâu Thất ngay lập tức chau mày lại, nhưng giọng nói của hai người này đã gọi Hách Liên Thưởng vốn đứng một bên quan sát trận đấu đi tới. Thân hình cô ta khẽ lướt, trong tích tắc đã tới bên này.

"Các ngươi còn không lo được thân mình mà còn muốn cứu người khác sao? Hê hê hê, Trầm Sát, thực ra bản công cháu cũng muốn cứu ngươi lắm, chi bằng ngươi thử nghĩ lại xem? Bản công chúa là cục cưng của nghĩa phụ, đến nay tình nguyện hiến dâng thân thể quý báu của mình cho ngươi giải Cổ, ngươi phải cảm động không ngớt mới đúng..."

"Lắm mồm!"

Lời cô ta còn chưa kịp nói xong, đột nhiên một tiếng kiếm ngâm, Ẩm Huyết Kiếm xuất hiện, ánh sáng đen loé lên, thanh kiếm dài đem theo sát khí màu đen nhắm thẳng vào Hách Liên Thưởng.

Mặt Hách Liên Tưởng hơi biến sắc, thân hình vội lùi về phía sau, đồng thời đưa tay ra vỗ vào bức tường bên cạnh Mễ Tương trì, trên tường xuất hiện mười mấy lỗ nhỏ phóng ra mười mấy thuỷ tiễn màu lục về phía họ.

"Các ngươi không sợ thể chất độc phải không? Thế thì nếm thử thứ hay ho mà Tả Hộ Pháp đặc biệt điều chế cho các ngươi!"

"Chi bằng ngươi cũng thử luôn đi!" Lâu Thất nhịn cô ta đủ lắm rồi, nàng kết thành Thanh Phong quyết, một trận gió điên cuồng nổi lên, ngay lập tức thổi bay mười mấy thuỷ tiễn màu lục đó về phía Hách Liên Thưởng.

"Thưởng Nhi, không!"

Tố Phỏng đang giao chiến với Hiên Viên Chế đúng lúc nhìn thấy cảnh này, hắn đột nhiên hét lớn, xoay người định bay về đó cứu trợ, nhưng Hiên Viên Chí lại chau mày, một tay tóm lấy bả vai của hắn, dùng lực thật mạnh, chỉ nghe thấy một tiếng "Rắc!" vang lên, tựa như là đã bóp nát khớp vai của Tố Phỏng.

Cùng lúc đó, đám thuỷ tiễn màu lục kia cũng đá bắn thẳng vào mặt của Hách Liên Thưởng.

"Xèo! Xèo! Xèo!" Một tràng âm thanh kinh sợ vang lên, trên mặt của Hách Liên Thưởng bị ăn mòn thành vô số lỗ, dáng vẻ vốn dĩ xinh đẹp mỹ miều trong chớp mắt đã bị huỷ sạch, trông vô cùng đáng sợ.

Cô ta thảm thiết thét lên bủn rủn tại chỗ, tiếng thét ấy khiến người ta rợn hết cả tóc gáy. Ngay lúc đó Ẩm Huyết Kiếm cũng đang nhằm đâm tới ngực cô ta thì Hiên Viên Chí lại khẽ búng ngón tay làm thanh kiếm bật gia.

"Tiểu tử Trầm gia, ngươi chán sống rồi sao? Bây giờ không thể giết cô ta được."

"Yêu bà Tả Hộ Pháp đó của các người không ở đây sao?" Hiên Viên Chí đột nhiên nhìn Tố Phỏng: "Nếu bà ta ở đây thì sớm đã ra mặt rồi, nói mau, bà ta ở đâu?"

Ý của câu này tức là địa vị của Tả Hộ Pháp còn cao hơn cả Tố Phỏng.

"Bệ hạ có chiếu, Tả Hữu Hộ Pháp quay về đại lục Long Ngâm rồi, đại nghiệp sắp thành, các ngươi đều phải chết!" Khuôn mặt trắng bệch của Tố Phỏng đang trợn trừng ánh mắt căm hận lên nhìn bọn họ.

"Bệ hạ là ai? Vương triều nào?"

"Ha ha, có chết ta cũng không nói với các ngươi!"

"Thế thì ngươi chết đi!" Ngón tay Trầm Sát khẽ vẫy, Ẩm Huyết Kiếm sắc bén quay đầu, ngay tức khắc xuyên thẳng qua tim của Tố Phỏng.

Ánh mắt chàng nhìn Hiên Viên Chế đầy vẻ khiêu khích. Ánh mắt đó đang nói: "Thử ngăn bản đế quân giết người nữa xem nào.

Đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy khuôn mặt của Tố Phỏng đang liên tục biến đổi, ngũ quan không ngừng biến hoá, lúc tuấn tú, lúc xấu xí, lúc lại đồng bóng. Trong đó có một lần hiện ra khuôn mặt có vài phần giống với Trầm Sát.

"Hắc Vu dịch dung thuật." Hiên Viên Chế chau mày lại, vốn dĩ ông ta dịnh hỏi thêm mấy câu nữa nhưng hắn đã ngưng thở rồi. Ông rút Ẩm Huyết Kiếm lên ngắm nghía một lúc.

"Cây kiếm này không tồi."

Trầm Sát lạnh lùng hừ một tiếng, tay khẽ vẫy, Ẩm Huyết Kiếm lập tức vùng khỏi tay Hiên Viên Chế bay về phía chàng.

Hiên Viên Chế nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Lâu Hoan Thiên, nói: "Đến mộ địa Lâu gia, ở đó có một thứ quan trọng phải lấy về."

"Mộ địa Lâu gia?" Lâu Hoan Thiên nhìn Lâu Thất. Hách Liên Quyết tới đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.