Sẽ Mãi Còn Yêu

Chương 37




- XUỐNG –XE! (Thái Minh gằn giọng 1 cách ghê rợn.... hắn điên thật rồi... chết rồi...... phải nghĩ cách)

- Ơ kìa......

- XUỐNG!

TING! Lại nghĩ ra cách rồi ^^

- Ay za...! Thái Minh à! Tôi.... tôi.... tôi.... ( Tôi giả vờ ôm bụng.... mặt nhăn nhó)

-............. ( Thái Minh chau mày)

- Tôi...... tôi...... tôi ( Tôi ấp úng)

- NÓI!

- Tôi... đến.... tháng.... đau bụng.... ui za! Không đi được! ( Tác giả: @_@ Chả hiểu bà Hương suy nghĩ cái gì nữa)

Thái Minh tối sầm mặt, sau đó thoang thoáng đỏ rồi lại quay trở về với trạng thái ban đầu ( Như con tắc kè hoa ý ^^)

- X-U-Ố-N-G ( Lần này Thái Minh mặt hầm hầm, sát khí tỏa ra)

- Ô thế thôi! Mà đau bụng đi bộ cũng được. Nhưng giữa trưa hơn 12h rồi. Anh đưa tôi đến cái chỗ xa như thế này, tôi lại chưa được ăn nữa..... Anh đừng có mà nhẫn tâm thế chứ.... ( Tôi phụng phịu)

Bỗng Thái Minh mở cửa xe ra, đi xuống chỗ cửa dưới, mở cửa xe ra... Thái Minh đè người tôi xuống ghế, mắt tôi trợn tròn.... hăn khỏe quá tôi không làm gì được. Mặt hắn tiens sát, sát, sát lại,........ ôi zời đất ơi......

- AAAAAAAAAAAA! Này này... tôi cấm! Cấm! Cấm! Bỏ ra! Bỏ ra! Bỏ ra!Bỏ tôi ra.... Được rồi tôi sẽ xuống! Xuống mà!.... Xuống ngay lập tức! Anh bỏ ra! ( Tôi hét lên – Vừa dứt câu, Thái Minh lạnh lùng bỏ tôi ra và đi ra ngoài xe... đi tới ghế vô- lăng)

Tôi nhăn nhó, bực tức đi ra

- Bây giờ thì anh biến đi! Ngay và luôn! (Tôi cáu gắt)

Vèo~~~~! –Chiếc xe phóng đi luôn

- Ay za! Chết rồi! Bệnh cũ tái phát rồi..... Cái dạ dày của tôi.... Ay ay............ đau quóa! ( Bụng tôi bỗng nhiên quặn thắt vào, bệnh đau dạ dày lại tái phát rồi........)

3 năm trước vì sock tâm lí quá lớn nên tôi đã nhịn ăn trong nhiều ngày....... trầm cảm khá lâu nên tôi bị đau dạ dày.... Giờ, cứ không ăn uống phù hợp hay không đúng bữa là lại bị đau, đau kinh khủng luôn..... Tôi đã chữa trị nhưng phải ăn uống phù hợp để tránh bệnh lại tái phát...... Bây giờ là gần 12h30 rồi..... quá bữa ăn rồi........... Bây giờ với tình trạng đói mệt, bụng đau quặn thắt... Tôi không chịu nổi nữa...

Tôi ngã xuống đường.... mặt tái mét.... Tay ôm bụng... Tôi ngất xỉu

(* CHÚ THÍCH: Thái Minh phóng xe được 1 đoạn ngắn nhìn qua gương anh thấy Lương Oải hương ( Dương Nhật Linh) đang ôm bụng..... Anh đi chầm chậm xe lại rồi thấy cô ngã xuống đường và ngất đi, mặt tái mét......... Anh lập tức quay xe lại và đưa nó vô bệnh viện....... Anh nghĩ:”” Bị đau bụng khi... đến tháng là như thế này sao?.... Ý nghĩ đó làm anh thoáng đỏ mặt....... Và như bất chấp hết, Thái Minh đưa nó vào bệnh viện *)

.............. Tỉnh dậy..........

- Đây.... là đau? ( Tôi nhăn nhó, ôm bụng vì bụng vẫn còn âm ỉ sau dư trấn vừa nãy.. rồi chợt nhận ra đây là bệnh viện)

Nhìn xung quanh tôi thấy Thái Minh đang ngồi ngủ trên ghế sofa giữa phòng, đây là phòng V.I.P

- Tỉnh rồi sao? ( Thái Minh vừa nhắm mắt vừa nói làm tôi giật cả mình)

- À ừm..... Là anh đưa tôi đến đây à?

- Thế cô nghĩ là ai? ( Thái Minh mở mắt ra nhìn tôi chằm chằm chừng chừng)

- Này! Có cần thái độ thế không? Chỉ hỏi thôi mà!... dù sao thì cảm ơn..... Không có anh chắc tôi bục dạ dày mà chết rồi....!

- Bị từ bao giờ? ( Thái Minh nhìn tôi)

- Hả? Bị cái gì.....?

- Đau dạ dày!( Thái Minh gằn từng chữ rõ dệt)

- À.... cái đó............. cái đó.. Mà anh hỏi để làm cái gì..... Anh chỉ cần biết như thế là được rồi.... Dù gì thì tôi cũng cảm ơn rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.