Editor: Nguyetmai
Bà Tần vừa nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: "Từng có, nhưng không lâu sau thì chia tay vì không hợp, chuyện này xảy ra cũng lâu rồi, sau đó không bao lâu thì Tần Sở đi du học. Còn về việc bên Mỹ nó có bạn gái hay không thì tôi không rõ, nó ít khi kể những chuyện hồi còn bên Mỹ lắm."
"À, hóa ra là như vậy, bà đừng quá lo lắng, trước kia Tổng giám đốc Tần từng có bạn gái, vậy tức là không giống những lời đồn đại rồi." Dường như Giang Lâm Nguyệt cũng yên tâm hơn nhiều.
"Tiểu Giang, có một câu tôi muốn hỏi cô, tôi hi vọng là cô có thể trả lời thật lòng, được không?"
"Vâng bà Tần cứ nói đi ạ."
"Cô thích A Sở đúng không?" Bà Tần nhìn thẳng vào mặt Giang Lâm Nguyệt rồi hỏi.
Mặt Giang Lâm Nguyệt lập tức đỏ bừng lên…
Sau đó cô ta cắn môi, gật đầu.
Bà Tần cười khẽ: "Vậy cô có muốn hẹn hò với nó không?"
Giang Lâm Nguyệt ngẩng đầu lên, hơi chán nản: "Nhưng mà... Tổng giám đốc Tần không thích tôi."
"Không thử thì sao biết được chứ?"
"Bà Tần, ý của bà là…?" Giang Lâm Nguyệt không dám tưởng tượng, bây giờ ý của bà Tần là muốn giúp cô ta sao?
Thấy Giang Lâm Nguyệt ngạc nhiên như vậy, bà Tần còn nói thêm: "Gia cảnh của cô rất sạch sẽ, tôi rất hài lòng, mặc dù cô không phải là con gái của nhà giàu nhưng cũng là con nhà có học thức, cả nhà cô cũng đi định cư ở nước ngoài hết rồi, quan hệ giữa các thành viên trong gia đình khá đơn giản. Mà bản thân cô thì có bằng cấp cao, năng lực làm việc xuất sắc, đúng là kiểu con dâu lý tưởng trong lòng tôi."
"Bà Tần, tôi..." Tâm trạng Giang Lâm Nguyệt cực kì kích động, cũng chẳng biết phải nói gì cho phải.
"Tóm lại tôi sẽ tạo cơ hội cho hai đứa, tôi tin là nếu đủ chân thành thì sắt đá cũng sẽ phải mềm ra thôi. Tuy tính cách của A Sở lạnh nhạt, nhưng tiếp xúc lâu thì sẽ quen thôi."
"Cảm ơn bà Tần." Giang Lâm Nguyệt lập tức gật đầu cảm ơn.
Sau đó, Giang Lâm Nguyệt ăn cơm tối ở nhà họ Tần. Lúc ăn cơm xong, Tần Sở đột nhiên về nhà.
"Mẹ, mẹ tìm con có việc gì vậy? Ba cảm thấy không khỏe à?" Tần Sở mở cửa đi vào hỏi.
"À, không phải, sức khỏe của ba con cũng không tệ, giờ đi lên khu suối nước nóng để nghỉ dưỡng rồi, không có nhà."
Tần Sở nghe xong không nói gì, lại thấy Giang Lâm Nguyệt đang ngồi cạnh mẹ mình.
"Tổng giám đốc Tần." Giang Lâm Nguyệt chào hỏi.
"Sao cô lại ở đây?" Mặt Tần Sở lộ vẻ không vui.
"Mẹ gọi Tiểu Giang đến đây để báo cáo tình hình công ty đấy, gần đây mẹ bận chăm sóc ba con, nên không có nhiều thời gian lắm."
"Vậy nếu không có chuyện gì thì con về trước đây." Tần Sở nói xong, lập tức quay người rời đi.
"A Sở à, hôm nay lái xe mới xin phép nghỉ, chỗ này cũng khá khó gọi xe, con tiễn Tiểu Giang về một đoạn đi, dù sao con bé cũng là nhân viên của công ty chúng ta." Bà Tần bỗng nhiên lên tiếng.
Tần Sở quay đầu lại, nhìn mẹ mình, sau đó nhìn sang Giang Lâm Nguyệt, cuối cùng mở miệng nói một câu: "Đi thôi."
Thấy Tần Sở đồng ý, Giang Lâm Nguyệt mừng như điên, bà Tần cũng nhìn cô ta với ánh mắt cổ vũ.
Cô ta đi nhanh theo Tần Sở đến bên chiếc Maybach, nào ngờ vừa mở cửa ghế phụ lái ra thì Tần Sở lại lạnh lùng mở miệng: "Cô ngồi xuống ghế sau đi."
"Vâng Tổng giám đốc Tần." Giang Lâm Nguyệt không dám nói nhiều, đổi chỗ xuống hàng ghế sau.
Trên đường đi hai người đều không nói gì, Giang Lâm Nguyệt cũng không dám nhiều lời, sợ nói sai.
Đột nhiên Tần Sở lên tiếng hỏi: "Mẹ tôi gọi cô đến, chắc chắn là đã nói gì đó với cô rồi đúng không?"
"Không… Nói gì cả, chỉ có mỗi chuyện công việc thôi."
"Cô không lừa được tôi đâu, tôi cũng tự tưởng tượng được hai người đã thống nhất giao dịch gì đó với nhau. Nói thật, tôi rất ghét cô, nên đừng có nghĩ đến mấy chuyện viển vông, ý kiến của mẹ tôi không thể là ý kiến của tôi được."
"Tôi biết rồi ạ, Tổng giám đốc Tần." Giang Lâm Nguyệt gật đầu.
"Nhưng, để sau này mẹ tôi không làm phiền tôi nữa, thì chúng ta hãy hợp tác."
"Hợp tác… gì cơ?" Giang Lâm Nguyệt hơi giật mình.