Editor: Nguyetmai
Nhờ phúc của Trì Nguyên Dã, Điềm Tâm bị buộc phải đăng ký tham dự buổi vũ hội hoá trang.
Trì Nguyên Dã.
Lạc Điềm Tâm.
Kim Thánh Dạ.
Nhìn ba cái tên liền nhau trong danh sách, sao Điềm Tâm cứ cảm thấy hơi kỳ lạ ấy nhỉ?
***
Hai ngày sau, vũ hội hoá trang được tổ chức đúng hạn.
Tối hôm đó, pháo hoa được bắn khắp học viện Thánh Lợi Á, vô cùng náo nhiệt.
Lúc Điềm Tâm hổn hển chạy tới nơi, vũ hội đã chuẩn bị bắt đầu.
"Điềm Tâm, ở đây!"
Nghe thấy người gọi mình, Điềm Tâm quay đầu tìm kiếm liên tục, liền thấy Thất Tịch đang đứng vẫy tay ở cửa phòng thay đồ cách đó không xa.
Cô vội vàng đi tới.
"Bà cô nhỏ của tôi ơi, sao cậu đến muộn vậy? Mình sốt ruột chết rồi, chỉ sợ cậu bị muộn giờ." Thất Tịch chớp chớp đôi mắt to, không nói nhiều thêm nữa, trực tiếp kéo Điềm Tâm đi vào, nhét bộ lễ phục mình đang cầm vào trong ngực Điềm Tâm, "Chuẩn bị cho cậu này, đi thay nhanh lên!"
Khoé miệng Điềm Tâm giật giật, nhìn bộ lễ phục tím sexy trong tay mình.
Chất liệu của lễ phục cực tốt, màu sắc rất hợp ý, sờ vào rất thoải mái, vừa nhìn liền biết giá không rẻ.
"Thất Tịch…"
"Không phải nói gì cả, đi thay nhanh!" Thất Tịch vừa nói vừa đẩy Điềm Tâm vào phòng thay đồ.
Được rồi, Điềm Tâm đành phải đi thay lễ phục, sau đó cực kỳ mất tự nhiên đi ra, nghiêng đầu nhìn Thất Tịch, "Thế nào?"
"Đẹp đến ngây người!" Thất Tịch khen thật lòng.
Điềm Tâm nhìn gương, hừm, đúng là rất đẹp, tuy bộ lễ phục này đơn giản, nhưng lại không mất đi vẻ trang nhã, gợi cảm mà vẫn thanh lịch.
Hôm nay cô búi hết tóc ra sau gáy, vài lọn tóc mai tuỳ ý rủ xuống, đôi mắt to trong suốt, cánh mũi xinh xắn, bờ môi đỏ khẽ nhếch lên, cong thành độ cong gợi cảm.
Bộ lễ phục này, thật sự rất thích hợp với cô.
Cô đổi đôi giày cao gót màu trắng. Thất Tịch tự mình trang điểm nhẹ cho cô. Dù cuối cùng có đeo lên một chiếc mặt nạ lông chim che khuất gương mặt, thì Điềm Tâm vẫn là nữ sinh nổi bật nhất.
"Ok, cậu có thể đi vào rồi." Thất Tịch đặc biệt hài lòng, đắc ý vỗ vai Điềm Tâm.
"Cậu không tham gia với mình sao?"
"Mình không tham gia đâu, anh Hữu Thần không có ở đây, mình tham gia để tìm ai?" Thất Tịch dẩu môi nói, sau đó cười hì hì đẩy Điềm Tâm, "Cậu mau đi đi, nhất định phải nhận ra anh mình nhé, mà không nhận ra cũng không sao đâu, đằng nào thì anh mình cũng sẽ nhận ra cậu, cố gắng lên."
Điềm Tâm bị Thất Tịch đẩy một cái, cả người hơi lảo đảo, trực tiếp bị đẩy vào trong hội trường tổ chức vũ hội.
Toàn bộ hội trường nguy nga lộng lẫy, tiếng hoà tấu giữa đàn violon và đàn dương cầm bổ sung cho nhau, chậm rãi phiêu đãng khắp hội trường.
Trên chiếc bàn trắng dài bày đủ loại đồ ăn ngon, nam sinh nữ sinh mặc đủ các loại lễ phục âu phục, tay cầm rượu vang, tao nhã dạo chơi trong dòng người.
Điềm Tâm nhìn quanh một lượt, ánh mắt nhanh chóng rơi xuống ghế sofa nằm trong góc vắng ở cách đó không xa.
Chính là chỗ đó, hôm nay mình cứ ngoan ngoãn làm ổ ở đó suốt một tối là được rồi!
Nghĩ đến đây, Điềm Tâm nhấc chân, đi nhanh về phía trước.
Điềm Tâm chưa đi giày cao gót bao giờ, lần đầu tiên đi đôi giày cao gót mảnh thế này, làm đầu gối cô căng cứng, đừng nói khiêu vũ, ngay cả đi bộ cũng khó.
Có lẽ vì sốt ruột muốn đi, cũng có lẽ vì lần đầu tiên đi giày cao gót, chân Điềm Tâm bỗng hẫng một cái.
"Á…" Điềm Tâm hét lên, ngay sau đó, cả người mất đà lao thẳng tới trước.