Sẽ Không Nương Tay Với Cậu

Chương 30: Sợ ai đó rời xa




Editor: Nguyetmai

Ôn Thư Ninh lùi về sau từng bước. Đến khi chạm phải góc bàn, ả lảo đảo vịn ghế, ngây người hồi lâu mới mở to mắt đầy kinh hoàng.

"Anh tới để báo thù, anh tới để báo thù…" Ả lẩm bẩm hai câu rồi chợt ngẩng phắt đầu, đồng tử thít lại, "Ba tôi…"

Anh lạnh lùng ngắt lời: "Năm xưa ông ta cũng đối xử với ba tôi như vậy." Ánh mắt anh tràn đầy nỗi hận được tích lũy qua năm tháng, nóng bỏng bức người, "Ba tôi thậm chí không đợi được đến lúc tòa án điều tra thì đã bị đánh chết. Còn mẹ tôi cũng không sống được đến cúng bảy ngày của ba tôi."

Chuyện bốn người nhà họ Lâm là do ả và ba ả năm xưa tỉ mỉ lên kế hoạch suốt nửa năm.

Người Ôn Thư Ninh mềm oặt ngã lên ghế, toàn thân lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, cô ả sững sờ ngẩng đầu: "Các phóng viên ở cổng tòa án cũng do anh làm?"

Lâm An Chi gằn giọng nhấn mạnh: "Phải."

Ba của cô ả, nhà họ Ôn của ả, đứa con của ả… Ôn Thư Ninh gào to mất khống chế: "Đứa bé là vô tội!"

Lâm An Chi đột nhiên cười, ánh mắt hung dữ như dã thú đã kiên nhẫn chờ đợi rất lâu, chỉ muốn lao lên xé nát cô ả: "Đứa bé của tôi và Mạc Băng không vô tội sao? Ba mẹ của Mạc Băng không vô tội sao? Ba mạng người nhà họ Lâm chúng tôi đã làm gì sai? Đứa em gái bốn tuổi của tôi đã làm gì sai?"

Cô ả bị chất vấn đến á khẩu.

Lâm An Chi cười gằn: "Ôn Thư Ninh, ở đời có nhân quả báo ứng, nợ máu trả máu, hôm nay cô ở ác gặp ác, đều do trong lòng cô chưa bao giờ có ý thiện."

Nếu Ôn Thư Ninh có một chút lòng trắc ẩn, nếu ả không ra tay với cả nhà Mạc Băng, anh sẽ không hoàn toàn thay đổi, không trở thành một kẻ điên cuồng chỉ biết đến trả thù.

Ôn Thư Ninh siết chặt tay khó mà tin nổi, móng tay gần như bấm vào trong thịt, cô ả cắn răng thốt ra từng chữ một, không cam lòng tột độ: "Lâm An Chi, đứa bé trong bụng tôi là cốt nhục của anh, sao anh xuống tay được thế?"

Ánh mắt Lâm An Chi lạnh lùng dửng dưng: "Tôi chưa từng chạm vào cô thì sao lại là cốt nhục của tôi chứ."

Cô ả sững sờ.

Chưa từng chạm vào ả…

Ôn Thư Ninh ngây ngốc ngẩng đầu, ánh mắt ngập tràn sợ hãi, toàn thân run rẩy: "Anh... anh nói gì?"

Lâm An Chi đứng đó, từ trên cao nhìn xuống cô ả với ánh mắt lạnh lùng: "Hôm đó tôi cho thuốc vào rượu rồi bỏ một trăm nghìn thuê một gã đàn ông."

Toàn thân Ôn Thư Ninh lạnh lẽo đau đớn như rơi xuống vực sâu, nước mắt rơi lã chã không thể tin nổi: "Anh lừa... lừa tôi đúng không?"

Lâm An Chi thốt những lời tàn nhẫn nhất một cách nhẹ bẫng: "Cô yên tâm, người tôi chọn cho cô rất sạch sẽ."

Ả hoàn toàn không nhớ gì về đêm đó, tưởng rằng mình bị rượu làm tê liệt thần kinh, tưởng rằng anh say nên không biết người bên gối là ai, tưởng rằng cuối cùng họ đã có tiến triển, tưởng rằng…

Hóa ra anh đang gài bẫy ả, để ả mang thai buông lỏng phòng bị, sau đó nhắm chuẩn rồi đâm cho cô ta một nhát.

Trong nháy mắt, sợi dây cuối cùng để Ôn Thư Ninh bám víu đứt phựt.

Ả ngồi xụi lơ trên ghế, nước mắt giàn giụa, cắn răng: "Lâm An Chi, anh ác lắm."

Lâm An Chi dửng dưng đáp trả: "Cô cũng đâu kém."

Dù sao cả đời này đã hủy, thế thì cũng phải kéo theo vài kẻ mặt người dạ thú cùng xuống địa ngục chứ.

Ánh mắt Lâm An Chi nhìn Ôn Thư Ninh chỉ có hận thù và căm ghét: "Đối phó với kẻ điên như cô, tôi chỉ có thể điên hơn."

Ôn Thư Hoa nói đúng, là ả dẫn sói vào nhà, ả tự cao tự đại, coi trời bằng vung nên mới hồ đồ như thế, cho rằng ả có thể khống chế anh cả đời.

Đến cuối cùng ả mới biết, anh là một con sói đang nghỉ ngơi dưỡng sức, có thể giương nanh múa vuốt bất cứ lúc nào.

Ôn Thư Ninh đột nhiên cười: "Ha, đều là tôi tự chuốc lấy, là tôi nuôi ong tay áo."

"Đúng là cô tự chuốc lấy." Anh nắm lấy cằm ả, "Lẽ ra tôi đã từ bỏ việc báo thù, nhưng ai bảo cô cứ động tới Mạc Băng. Tôi đã cảnh cáo cô là đừng động vào cô ấy, đừng ép tôi liều mạng với cô."

Anh đẩy mạnh.

Ghế lật xuống, Ôn Thư Ninh ngã ra sàn, ánh mắt trống rỗng, đờ đẫn nở nụ cười, báo ứng đây mà, báo ứng…

"Ha ha ha ha ha ha…"

Cô ả cười to mà nước mắt hoen mi, đằng sau nước mắt là ngọn lửa hừng hực của thù hận, của không cam lòng, của khát khao dữ dội muốn đồng quy vu tận. Ả cắn răng, ép nước mắt chảy ngược về.

Lâm An Chi đứng ngược sáng, bóng mờ phủ xuống trước mặt Ôn Thư Ninh, anh nói: "Chủ tịch của SJ"s là Thời Cẩn."

Vì ả mang thai nên dự án đó luôn do Lâm An Chi theo đuổi, chẳng trách ả mất cả chì lẫn chài.

Ôn Thư Ninh bừng tỉnh: "Anh và anh ta liên thủ chơi tôi?"

Cho nên, ả mới thua không còn manh giáp.

Lâm An Chi không tỏ ý kiến, lạnh lùng liếc xuống: "Vẫn chưa kết thúc đâu, trong dự án ban đầu, cô đã ký cam kết cá nhân, bây giờ, đã đến lúc cô nôn đồ nuốt được của Lâm thị ra rồi." Dứt lời, anh xoay người rời đi.

Ôn Thư Ninh ngồi bệt dưới đất, ngây người như phỗng.

Đúng là độc, cắn một phát là mất nửa cái mạng của ả, anh nói đúng, cá chết lưới rách, chưa ai chết thì ả quyết không bỏ qua!

Hôm sau, ngân hàng nhà họ Ôn phát hành trái phiếu, gọi vốn bù vào.

Ngoài ra, trong dự án hợp tác với SJ"s, chủ tịch điều hành khi đó là Ôn Thư Ninh đã ký cam kết cá nhân nên bây giờ dự án thất bại, cô ả phải bỏ ra 20% cổ phần đứng tên cá nhân làm khoản vay tài chính để chịu trách nhiệm.

Bên vay là một công ty đầu tư mạo hiểm, từ đây, công ty đầu tư mạo hiểm Gia Mỹ trở thành cổ đông lớn thứ ba của Ôn thị.

Văn phòng chủ tịch Ôn thị.

Thư ký Đinh Thuần Lỗi bước lên: "Chủ tịch Lâm."

Lâm An Chi trầm ngâm suy tư chốc lát: "Đi điều tra công ty đầu tư mạo hiểm Gia Mỹ."

Thỏ khôn có ba hang, Ôn Thư Ninh quản lý ngân hàng nhiều năm, không thể không có vốn riêng.

Vẫn chưa kết thúc, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.

Đinh Thuần Lỗi vâng lời: "Tôi biết rồi."Chủ tịch Lâm ngày càng tàn nhẫn.

"Ngoài ra, sai người đăng thông báo."

Đinh Thuần Lỗi xin ý kiến: "Nội dung là gì ạ?"

Mặt Lâm An Chi không chút biểu cảm: "Hủy bỏ hôn ước."

Hôm sau nữa, khắp trên mạng đều loan tin, Ôn Thư Ninh của ngân hàng Ôn thị và cựu ảnh đế Lâm An Chi hủy bỏ hôn ước với lý do rất đơn giản cũng rất sơ sài: tính tình không hợp. Ngoài ra không còn bất kỳ lời thừa thãi nào.

Từ sau khi Lâm An Chi giải nghệ đã không còn bất kỳ hoạt động nào nữa, bẵng đi nhiều tháng mới đưa tin lại là tin hủy bỏ hôn ước. Fan cứng của Lâm An Chi bày tỏ, hành động lần này thật mãn nhãn.

Sau khi Ôn thị phát hành trái phiếu và khoản vay, tình trạng thâm hụt tài chính tạm thời được ổn định, việc kinh doanh và hoạt động cũng từ từ quay về quỹ đạo.

Mặt khác, tập đoàn SJ"s lại nghiên cứu phát minh vật dẫn nano ứng dụng, thời kỳ đầu của dự án đã có lượng khách hàng hứa hẹn, đợt sản phẩm đầu tiên được dùng thử miễn phí, sau khi bảo đảm không xuất hiện vấn đề như trước đây mới chính thức đưa ra thị trường.

Ý kiến khách hàng: Không hổ là đầu tàu, đúng là số tiền và tác phong của tổng giám đốc bá đạo!

Bệnh viện.

Vì Ôn Thư Ninh vẫn đang trong thời kỳ hoãn thi hành án, mà cổ phần đã được gửi cho vay tài chính, nên tạm thời cô ả không tham gia vào các quyết sách quản lý của ngân hàng. Sau khi thư ký Hạ Mộng của cô ta báo cáo xong động thái mới nhất của ngân hàng bèn nói: "Giám đốc Ôn, SJ"s đã đưa vào sản xuất rồi."

Ôn Thư Ninh không thể tin nổi: "Nhanh thế à?"

Hạ Mộng gật đầu, giải thích: "Tôi đã phái người điều tra bộ phận kỹ thuật của họ, họ căn bản không hề bắt đầu nghiên cứu lại mà trực tiếp sản xuất luôn."

Như vậy xem ra…

Hạ Mộng cả gan suy đoán: "Lúc hợp tác với Ôn thị chúng ta, họ hoàn toàn không dùng thành phẩm sau cùng, lần này họ sản xuất mới đúng là thành quả nghiên cứu."

Tức là, khi hợp tác với Ôn thị, họ đều dùng phế phẩm thất bại.

SJ"s tốn hàng trăm triệu là để chơi Ôn thị một vố!

Ôn Thư Ninh nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi gân xanh làm kim tiêm bị vểnh lên, máu chảy ngược vào ống truyền dịch.

Hạ Mộng vội vàng nhắc nhở: "Giám đốc Ôn, máu… máu chảy ngược kìa."

"Kế hoạch số ba" quay ngoại cảnh ở Ôn Thành, đoàn phim vừa qua đó hơn một tuần mà Giang Bắc đã long trời lở đất.

Trung tuần tháng Sáu, sắp đến tiết Hạ chí, mấy ngày nay thời tiết Ôn Thành khô hanh hơi oi bức, bầu trời âm u nhưng cứ ỡm ờ không mưa, vừa ngẩng đầu là thấy đám mây đen kịt mãi không tan, khiến người ta phiền lòng vô cớ.

Hôm nay không có phân cảnh của Khương Cửu Sênh nên cô nghỉ ngơi ở phòng ngắm cảnh trong khách sạn. Cô lười nhác kéo ghế ra ban công nằm ngắm xe cộ qua lại dưới lầu cùng với biển và rặng núi xa xa, vừa ngắm cảnh vừa tán gẫu điện thoại với Mạc Băng.

Sau mười mấy phút hàn huyên câu được câu chăng, Khương Cửu Sênh đột nhiên nói: "Mạc Băng, bầu trời nhà họ Ôn thay đổi rồi."

Mạc Băng biết cô muốn nói gì.

Cô ấy chỉ đáp phụ họa: "Ừ." Sau đó cô ấy bình thản chuyển chủ đề: "Thời tiết ở Melbourne vừa đẹp, rất ấm áp."

Cô ấy vẫn không muốn nói về người mà mỗi khi nhớ đến sẽ khiến mình rơi lệ.

Khương Cửu Sênh hiểu, cô nghiêm túc suy nghĩ chốc lát rồi hỏi Mạc Băng: "Chị muốn em theo bầu bạn với chị không? Ảnh chị gửi cho em đẹp quá, bầu trời Melbourne xanh ngắt."

Dạo này tâm trạng cô luôn ngột ngạt, càng lúc càng ít nói.

Đây là dấu hiệu của bệnh trầm cảm.

Mạc Băng không yên tâm: "Sênh Sênh, cô đi khám tâm lý đi."

Khương Cửu Sênh nhàn nhạt nói: "Em vẫn luôn uống thuốc, nhưng hình như không mấy tác dụng."

Con người, đặc biệt là người mắc bệnh tâm lý, thường không dừng được mà suy nghĩ lung tung.

Cô cúp máy với Mạc Băng xong thì Cẩm Vũ qua gõ cửa.

Cậu tới vào ngày thứ ba sau khi Khương Cửu Sênh đến Ôn Thành, ở phòng sát vách với cô, luôn an tĩnh xuất hiện bên cạnh cô đúng lúc, không hề quấy rầy cô.

Khương Cẩm Vũ mang tablet qua.

"Chị."

"Hửm?"

Cậu nói: "Em thiết kế một game, chị muốn chơi không?"

Khương Cửu Sênh không hứng thú, nhưng không nhẫn tâm từ chối lòng tốt của cậu, bèn ngồi dậy khỏi ghế, hỏi: "Game gì?"

Khương Cẩm Vũ nói: "Đo tốc độ não."

"…"

Em trai nhà cô không phải em trai nhà người ta, đồ chơi của nó rất… độc đáo.

Khương Cửu Sênh hơi bối rối: "Chơi thế nào?"

Khương Cẩm Vũ ngồi xổm cạnh ghế, mở game ra: "Em làm mẫu cho chị một lần."

Game do cậu tự thiết kế rất dễ chơi, Khương Cửu Sênh xem mẫu một lần là biết, sau đó… cô chơi mê mẩn cả ngày.

Nhờ phúc của Cẩm Vũ mà cả ngày não cô đều không được ngơi nghỉ. Game có thiết lập ải qua màn, có lẽ nó có thể gây nghiện nên đã khơi dậy lòng hiếu thắng của cô, khiến cô không dứt được. Sau khi tập trung cao độ thời gian dài, có lẽ não bị mệt nên cô đánh một giấc ngon lành hiếm hoi, cả đêm không mộng mị.

Ngày thứ ba sau đó.

Khương Cẩm Vũ lại đem tablet qua: "Chị."

Buổi chiều Khương Cửu Sênh có một cảnh quay, cô đang xem kịch bản thì ngẩng đầu nhìn cậu.

Cậu ngồi xuống cạnh cô, trông cậu như chưa được nghỉ ngơi đủ, tóc hơi rối, da nhợt nhạt, môi hơi lạnh, cậu nói: "Em lại thiết kế một game mới, chị muốn thử không?" Cậu cụp mắt, cả người có chút non nớt ngây thơ, đẹp đến mức có thể khiến người khác mụ mị cả đầu.

Game dễ thiết kế lắm à?

Cô chợt thấy nghề IT này không đơn giản.

Khương Cửu Sênh đặt kịch bản xuống: "Cách chơi giống hôm qua không?" Game hôm qua cô chơi qua ải rồi, Cẩm Vũ thiết kế độ khó hợp lý, rất vừa phải.

Khương Cẩm Vũ giải thích: "Không, hôm qua là đo tốc độ não, hôm nay là đo tốc độ tay, để em dạy chị."

"…"

Sau đó, đo xong tốc độ não, Khương Cửu Sênh bắt đầu đo tốc độ tay, lần đo này cũng lại mất cả một ngày.

Game do em trai cô thiết kế thực sự như có chất gây nghiện vậy, rõ ràng là game offline đơn giản mà lại khiến người ta nghiện, không chơi qua ải là không chịu ngưng, nhưng nó cũng không đến mức quá chèn ép người ta, giống như từng bước từng bước… đẩy người ta xuống hố vậy.

Hôm nay cô khá bận, không có thời gian nghĩ ngợi vẩn vơ, chất lượng giấc ngủ tốt lên rất nhiều, cũng không mơ thấy ác mộng.

Ngày thứ ba.

Khương Cẩm Vũ cứ đúng giờ là xuất hiện ngay tại cửa phòng Khương Cửu Sênh.

"Chị."

Nhìn tablet trong tay Khương Cẩm Vũ là Khương Cửu Sênh biết ngay mục đích đến của cậu: "Lại thiết kế game à?"

Cậu gật đầu: "Dạ." Cậu cúi đầu như xấu hổ, dưới mí mắt là một quầng thâm.

Cô buồn cười: "Lần này là đo gì?"

Khương Cẩm Vũ ngẩng đầu lộ đôi mắt thâm quầng, đáp: "Tốc độ mắt."

Tốc độ não, tốc độ tay, tốc độ mắt, đây là series game à?

Thế là Khương Cửu Sênh lại vùi đầu vào game cả ngày, thời gian trôi qua cực kì nhanh.

Ngày thứ tư.

Khương Cẩm Vũ quầng mắt thâm đen sì, đầu tóc rối bời, đem tablet qua: "Chị."

Khương Cửu Sênh cảm thấy không ổn, quan sát kĩ cậu thiếu niên: "Cẩm Vũ, có phải em thức thâu đêm để thiết kế game không?"

Cậu gật đầu: "Dạ."

Không thâu đêm không được, mấy game này đều làm từ một bộ cơ sở dữ liệu, độ khó không cao, nhưng chỉ viết code thôi cũng phải mất khoảng một ngày một đêm, lại không thể dùng game của người khác mà phải do chính cậu thiết kế, đã thế còn phải vừa đủ để chị cậu chơi tiếp, độ khó và các ải đều phải căn vừa tầm.

Khương Cửu Sênh khó lòng tưởng tượng nổi: "Đã mấy ngày em không ngủ rồi?"

Khương Cẩm Vũ giơ hai ngón tay: "Hai ngày." Thực ra là bốn ngày, nhưng cậu không thể nói thật, nói thật sẽ khiến cô giận mất.

Khương Cửu Sênh đón lấy tablet trong tay cậu, không cho cậu phân bua: "Em đi ngủ đi, chốc chốc chị sẽ kiểm tra, không cho phép thức nữa."

Cậu ngoan ngoãn gật đầu.

"Để em dạy chị chơi." Cậu mở game ra, giảng giải, "Game này là đo đồng thời tốc độ não và tốc độ tay."

"…"

Khương Cửu Sênh bật cười khúc khích, nếu không ngăn cậu lại, chắc ngày mai cậu sẽ cho ra game đo đồng thời tốc độ não và tốc độ mắt, ngày mốt là đo đồng thời tốc độ tay và tốc độ mắt.

Cô chợt nghĩ đến điều gì đó, bèn nói: "Có phải có ai nói gì với em không?"

Khương Cẩm Vũ sờ mũi, né tránh ánh mắt của Khương Cửu Sênh, không lên tiếng.

"Hử?" Khương Cửu Sênh về cơ bản đã đoán được đáp án, chỉ xác nhận lại với cậu.

Thiếu niên cúi đầu hơi chột dạ: "Anh rể nói, phải khiến chị ăn ngon ngủ ngon, không thể để chị một mình, chị sẽ suy nghĩ lung tung." Cậu nhấn mạnh bổ sung, "Tốt nhất có thể khiến chị cười." Cậu cau mày, hơi khổ sở và phiền não, "Nhưng em chỉ biết thiết kế game chứ không biết kể chuyện cười."

Thế nên, mỗi ngày cậu thiết kế một game, để cô không nhàn rỗi được thì sẽ không có thời gian suy nghĩ lung tung, chơi mệt rồi thì tối cũng có thể ngủ ngon.

Khương Cửu Sênh không biết nên nói gì cho phải, cô giục cậu đi ngủ. Sau đó, cô ôm tablet mà đột nhiên không còn hứng thú chơi game nữa, đầu óc cô lại không thể ngơi nghỉ được, không biết đang nghĩ gì, rất nhiều chuyện dồn dập kéo tới không rõ ràng, ký ức vẫn hỗn loạn như cũ.

Buổi chiều cô có cảnh quay chung với nữ thứ Tần Tiêu Dật nên cô đến phim trường sớm.

Tạ Đãng tới thăm đoàn phim, có lẽ Thời Cẩn cũng nói gì đó với cậu mà cậu liên tục kể cho cô nghe hơn mười câu chuyện cười, nhân viên đoàn phim cũng xúm lại nghe. Tạ Đãng kể chuyện không quá buồn cười, chỉ thấy dị dị, nhưng chắc là trời ban mưa móc ân huệ hay sao mà dù mọi người đều cảm thấy chuyện rất ảo nhưng ai lại có thể không nịnh nọt chuyện cười do Tạ công chúa điện hạ kể? Thế là mọi người cùng vờ như mình buồn cười, cả trường quay đúng là khung cảnh "tươi cười vui vẻ".

Tần Tiêu Dật khoanh tay, cười nhìn Tạ Đãng: "Anh muốn đổi nghề làm sao hài à?"

Tạ Đãng kể chuyện cười như vậy vốn đã hơi mất mặt, không quá vui: "Liên quan gì tới cô?"

Tần Tiêu Dật thức thời, nói tiếp: "Đương nhiên, nếu anh muốn làm diễn viên hài thì có thể ký hợp đồng với giải trí Tần thị, em bao anh."

Đúng là giọng của nữ tổng giám đốc bá đạo!

Tạ Đãng câm nín, khóe môi giật giật, "Ai thèm cô bao?"

Tần Tiêu Dật cười, không hề tức giận, không còn vẻ kiêu ngạo bình thường mà rất tốt tính: "Tạ Đãng, anh thấy em diễn thế nào?"

Tạ Đãng đáp lấy lệ: "Hỏi đạo diễn."

Dường như muốn tìm đề tài trò chuyện, Tần Tiêu Dật bước tới trước mặt anh, xoay một vòng rồi hỏi: "Em mặc bộ này thế nào?"

Tạ Đãng bắt chéo chân nằm trên ghế nghỉ ngơi của Khương Cửu Sênh, không thèm ngước mí mắt: "Hỏi stylist."

Nụ cười trên môi Tần Tiêu Dật càng rực rỡ hơn, cô sáp lại: "Vậy em có đẹp không?"

"…"

Đầu có bệnh à? Bệnh nặng đấy!

Mặt trời hơi gay gắt, cậu quay qua tìm kem chống nắng trên bàn trang điểm rồi thoa lên đôi tay quý giá của mình, thờ ơ đáp: "Hỏi thợ trang điểm."

Liên quan gì tới cậu chứ!

Tần Tiêu Dật phớt lờ thái độ mất kiên nhẫn của cậu, cô dần hỏi cậu càng thâm hơn: "Anh cảm thấy em thế nào?"

Tạ Đãng ngước mắt, lãnh đạm: "Không thế nào hết."

Tần Tiêu Dật cười, khóe mắt cong cong: "Cuối cùng anh đã chịu nhìn em rồi."

Ánh mắt cô nhìn cậu hệt như ánh mắt Bánh Trôi khi nhìn thịt, Tạ Đãng nghi ngờ liệu cô có lao tới cắn cậu không, khóe môi cậu giật giật, cả người khó chịu, không thể hiểu nổi: "Tần Tiêu Dật, có phải cô có khuynh hướng thích bị ngược đãi không hả?" Đúng là có bệnh! Thái độ của cậu tệ hại như vậy mà cứ sấn sổ vào chuốc khổ.

Cậu chỉ từng giúp cô một lần thôi! Cậu sai rồi, được chưa?

Tần Tiêu Dật hiền lành đột xuất, cô gật đầu rất chân thành: "Có lẽ vậy, nhưng hình như em chỉ phát bệnh với anh thôi."

Tạ Đãng á khẩu.

Da gà da vịt nổi hết lên rồi.

Mẹ kiếp, sến chết cậu mất!

Tạ Đãng ngồi dậy khỏi ghế nghỉ, cầm chai nước đi vòng qua Tần Tiêu Dật đưa cho Khương Cửu Sênh. Cô vừa quay xong cảnh đánh nhau, ra rất nhiều mồ hôi, hơi mất sức.

Giọng Tạ Đãng luôn không mấy thân thiện: "Liều vậy làm gì? Cảnh đánh nhau nguy hiểm như vậy mà phải tự quay, bộ không đủ tiền thuê đóng thế hả?"

Khương Cửu Sênh tu hết non nửa chai nước, thực sự cầu thị: "Đóng thế không làm chuẩn động tác như tôi."

Chỉ có bà biết đánh nhau chắc?

Cậu mắng: "Đồ số khổ!" Cậu nhìn tay cô, giọng hung dữ, "Tay có bị thương không? Hình như tôi thấy đánh trúng bà đấy."

Khương Cửu Sênh xoay xoay cổ tay, chỉ hơi hơi đau thôi, cô không để bụng: "Không bị thương đâu."

Lại nữa, lúc nào cũng cố!

Tạ Đãng hung dữ trừng mắt với cô rồi đến chỗ trợ lý lấy túi chườm đá ném cho cô: "Còn không mau chườm, để sưng lên cho ai nhìn hả?"

Khương Cửu Sênh cười: "Cảm ơn sư đệ."

Tạ Đãng hất cằm, vẻ mặt kiêu ngạo: "Gọi anh Đãng nghe coi."

Đúng lúc này…

"Anh Đãng!" Tiểu Ma ở bên kia gọi với sang, "Anh không đậy nắp kem chống nắng cho em." Tia UV ở Ôn Thành rất mạnh, chị cậu đã đưa cho cậu chai kem chống nắng đắt đỏ, bảo cậu vốn đã có gương mặt khiến người ta lo lắng nên nhất định phải bảo vệ tốt, không thể giống người trung niên thêm nữa, bằng không sẽ không cưới được vợ.

Tạ Đãng huơ huơ đôi tay mềm mại của mình: "Anh lấy nó thoa tay."

Thì cũng phải đậy nắp chứ!

Tạ Đãng trưng bộ dạng anh cả: "Ngày mai anh Đãng mua cho cậu cả thùng."

Tiểu Ma vui vẻ: "Cảm ơn anh Đãng!"

Cảm giác làm anh thật quá đã.

Tâm trạng Tạ Đãng rất tốt, lúc này Khương Cửu Sênh đã đi quay cảnh tiếp theo, cậu tiếp tục chiếm lấy ghế nghỉ của cô, thoa kem chống nắng lên tay.

Tần Tiêu Dật chợt thốt một câu: "Em còn tưởng giờ anh không thích cô ấy nữa."

Tạ Đãng khựng lại, ánh mắt không chút ý cười: "Đừng tự cho là mình thông minh."

Tần Tiêu Dật ngó lơ, tiếp tục khiêu chiến giới hạn của cậu: "Tạ Đãng, sao anh lại thích Khương Cửu Sênh đến thế?"

Tuy cậu che giấu rất tốt, nhưng vì thích cậu nên cô hiểu rõ từng biểu cảm của cậu. Lúc Tạ Đãng nhìn Khương Cửu Sênh rất đặc biệt, dù tức giận thì ánh mắt vẫn sáng ngời rạng rỡ.

Tạ Đãng gắt gỏng: "Ai mượn cô lo!" Cậu đặt kem chống nắng xuống, ngoảnh mặt bỏ đi, đi được mấy bước, cậu quay lại, hung dữ trừng Tần Tiêu Dật, "Nếu cô dám nói cho cô ấy biết, tôi giết cô."

Họ là tri kỷ.

Cô là đệ tử thứ mười ba nhà thầy Tạ, còn cậu là đứa út.

Trước đây như vậy, sau này cũng như vậy, điều này sẽ không thay đổi, và cũng không thể thay đổi.

Tần Tiêu Dật chỉ đành cười, sao anh lại ương bướng thế chứ, nhưng cũng đúng, làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc chân thành, đó mới là Tạ Đãng.

Giọng cô nửa thật nửa giả, nhẹ nhàng bỏ qua đề tài này: "Nếu có một ngày anh không thích người ấy nữa, liệu có thể để em xếp hàng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.