Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Chương 6




Yến Băng Hàn nhìn phần văn kiện tuyệt mật được đặt dưới nghiên mực trên bàn, chân mày nhíu chặt lại, hắn đã trầm tư gần một canh giờ rồi, vẫn không đưa ra quyết định được.

"Điện hạ, đã buổi trưa rồi, người có muốn dùng bữa trước hay không?” thái giám thân cận Hoàng Bảo tiến lên quỳ xuống, tiếng nói lanh lảnh vang khắp thư phòng rộng rãi, kích thích một trận tiếng vang, làm chân mày Yến Băng Hàn nhíu chặt hơn.

Hoàng Bảo quan sát sắc mặt rồi nói chuyện, vừa thấy biểu cảm của Yến Băng Hàn, vội dập đầu nói: “Điện hạ bớt giận, nô tài đáng chết! quấy rầy điện hạ thanh tĩnh, nô tài đáng chết! Xin điện hạ thứ tội!”

"Đi xuống!" Yến Băng Hàn quát lạnh, lúc Hoàng Bảo đang sắp té nhào lui ra, lại nghe được tiếng nói lạnh lùng vang lên sau lưng lần nữa, “Đứng lại! Bây giờ thời tiết như thế nào? Tại sao lại nhiều mây như vậy?”

Hoàng Bảo vội vàng xoay người, lần nữa quỳ xuống, nói: "Bẩm thái tử điện hạ, ngày hôm nay tuyết rơi! Cho trời nhiều mây!"

"Tuyết rơi? Nhanh như vậy tuyết đã rơi xuống rồi?" Yến Băng Hàn nói nhỏ, từ từ bước thong thả đến cửa, Hoàng Bảo vội vàng mở cửa, để Yến Băng Hàn đi ra ngoài, "Thật sự là tuyết rơi!"

Yến Băng Hàn vươn tay, nhẹ nhàng đón lấy những bông tuyết đang nhẹ nhàng rơi, ở trong lòng bàn tay ấm áp, rất nhanh đã tan biến, như tiếng tĩnh mịch trong lòng hắn vậy!

Lạc Tuyết, thấy những bông tuyết nhẹ bay đầy trời, trắng noãn như nàng, hồn nhiên như nàng, giờ phút này ta làm sao có thể không nhớ đến nàng được sao! Bên cạnh có nhiều nữ nhân như vậy, oanh oanh yến yến, ngàn loại phong tình, nhưng lại không thể nào khiến ta quên nổi người bị thương tổn như nàng, Lạc Tuyết, không ngờ nàng lại có cái tên đẹp nhue vậy, giống như vẻ ngoài khuynh thành của nàng vậy, cũng chỉ có cái tên xinh đẹp như vậy mới xứng đáng với nàng!

Lạc Tuyết, nàng muốn tay lấy dân chúng trong thiên hạ làm trọng, không thể động chút là chém giết, nhưng mà không có nàng ở bên cạnh ta, thiên hạ dân chúng đối với ta có ý nghĩa gì chứ? Lạc Tuyết, suy nghĩ lâu như vậy, ta rốt cuộc đã xác định tâm ý của mình. Ta nghĩ muốn nàng, đánh thắng thu về giang sơn hai nước, cho nên nàng nhất định không được rời khỏi ta, nàng sẽ yêu thương ta sao?

Sẽ không, từ ánh mắt của nàng ta biết rõ ràng có một đoạn chuyện xưa, có lẽ chính là vị vương gia mà nàng khiều khích khắp nơi, cho nên ta hiểu rất rõ nàng, rất khó để yêu ta, ngay cả như vậy, ta vẫn muốn có được nàng, sau đó dùng cả quảng đời còn lại, chờ đợi chờ đợi đến một ngày nào đó nàng thật sự yêu ta! Lạc Tuyết, giờ phút này ta thật sự nhớ đến nàng rồi!

"Thái tử ca ca? tại sao huynh lại đứng trong tuyết? Sẽ lạnh đó!" Bình Dao xuất hiện ngoài cửa thư phòng, cả kinh kêu lên.

Yến Băng Hàn nâng khóe mắt lên, mỉm cười, "Bình Dao, muội đến đây làm gì?"

"Muội nghe cung nữ nói Thái tử ca ca chưa dùng cơm trưa, muội lo lắng cho hoàng huynh nên đến tìm huynh! Thái Tử ca ca nhanh dùng bữa đi, muội đã sai người đem đồ ăn đến thư phòng rồi!” Bình Dao ríu ra tíu rít nói.

"Ừ." ánh mắt lạnh lùng của Yến Băng Hàn chạm vào ánh mắt Bình Dao, không thể lạnh lùng nổi nữa, liền thu hồi ý định, quay người trở về, Bình Dao đi theo phía sau, vào thư phòng.

"Thái tử ca ca, huynh có phải có chuyện gì không vui không?" Bình Dao rót cho Yến Băng Hàn một lý rượu, nhìn Yến Băng Hàn uống cạn sạch, liền thốt ra câu này.

"Làm sao có thể như vậy chứ? Ca ca có gì khác ngày thường sao?" Yến Băng Hàn chau chau mày nói.

"Không giống ngày thường tuy ca ca đối xử lạnh lùng với mọi người nhưng hôm nay ánh mắt không giống, hôm nay trong ánh mắt ca ca Bình Dao thấy được hoang mang và đau lòng.” Bình Dao ngiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt của Yến Băng Hàn nói.

"Bậy bạ! Nào có chuyện đó!" Yến Băng Hàn uống xong một ly rượu, điểm một cái lên mũi Bình Dao nói.

"Ca ca, huynh có phải có người trong lòng rồi không? Nàng không thích huynh sao?" Bình Dao dáng vẻ tò mò hỏi.

Yến Băng Hàn "Ha ha" cười, nụ cười có thể nói là vô cùng cay đắng, "Bình Dao, làm sao muội biết?"

"Muội có thể nhìn ra được! Giông như muội thích Vân công tử, mà Vân công tử không thích muội cũng như vậy!" Khuôn mặt Bình Dao ảm đạm nói.

"Được rồi, Bình Dao, đừng nghĩ nhiều như vậy, Nam Chiếu ta nam nhân tốt vẫn còn nhiều mà, muội nhất định sẽ gặp được nam nhân tốt hơn Vân công tử gấp ngàn lần." Yến Băng Hàn không muốn nói thẳng ra, thứ nhất là hắn đã đồng ý giữ bí mật cho Lạc Tuyết, một cái khác là cũng không muốn Bình Dao chịu đả kích lớn như vậy, nam nhân thích lâu như vậy lại là một nữ nhân, đổi lại là ai cũng sẽ tiếp nhận được.

Bình Dao vẻ mặt đau lòng nói: "Nhưng muội không cam lòng! Ca ca huynh nói xem Vân ca ca có phải đã có người thương rồi không? Cho nên mới không thích muội?"

"Được rồi, Bình Dao, đừng nhắc đến người này nữa, càng nói càng phiền!" Yến Băng Hàn lại đổ một ngụm rượu lớn, phất tay một cái nói.

Yến Băng Hàn ở thư phòng vẫn ngây ngô đến tối, mới có quyết định. "Hoàng Bảo!"

"Nô tài ở đây! Xin Điện hạ phân phó!" Hoàng Bảo vội vàng tiến lên lên tiếng.

"Người đưa tin vẫn còn an bài ở dịch quán sao?" Yến Băng Hàn hỏi.

"Dạ, Điện hạ là muốn tuyên người này tới gặp Điện hạ sao?"

"Không cần, Bổn cung viết một phong thư, ngươi sau đó mang cho người nọ, làm hắn nhanh chóng xuất cảnh trở về Đại Kim!" Yến băng hàn nhấc bút lên, phân phó nói.

"Dạ, Điện hạ!"

Yến Băng Hàn gửi cho Thượng Quan Lôi một bức thư, sau đó bỏ vào trong thư tuyệt mật, giao cho Hoàng Bảo.

Giao việc cho tất cả người làm, gian thư phòng rộng lớn như vậy chỉ còn lại một mình hắn, Yến Băng Hàn thở dài, đứng dậy bước về phía trước cửa sổ. Tuyết, vẫn còn rơi không lớn lắm, nhưng đều hạt, trong thư phòng ấm áp lại khiến trên người Yến Băng Hàn nổi lên một trận khí lạnh, đưa tay nắm thật chặt cổ áo, nhìn những bông tuyết này, Yến Băng Hàn nhẹ nhàng cười, Lạc Tuyết, nghĩ đến nàng, lòng của ta lại từng chít từng chút ấm áp hơn, ta đã làm theo tâm nguyện của nàng, ngăn chặn Thượng Quan Lôi, nhưng đây chỉ là tạm thời, điều kiện của ta, đó chính là nàng!

Một bông tuyết xuyên thấu qua khe hở trên song cửa sổ nhẹ nhàng đi vào, trong nháy mắt liền bị hơi nóng trong phòng hòa tan, Yến Băng Hàn không tiếng động cười yếu ớt , Lạc Tuyết, đợi đợt tuyết này ngừng, ta sẽ đi tìm nàng!

Cảnh Châu "Nghịch Kiếm Các" .

Lăng Quân Diệp vội vã kết thúc đại hội trong bang trong vòng một tháng, sau đó cưỡi khoái mã ra khỏi "Nghịch Kiếm Các", hắn chạy như điên không hề có mục đích, tâm tư hỗn độn, gió lạnh thổi trên mặt, giống như dao cắt qua làm đau, nhưng hắn lại không có chút cảm giác nào, chỉ muốn chạy trốn nhanh hơn một chút nữa, nhanh hơn chút nữa . . . . . .

Cho đến khi ngựa mệt mỏi không chạy nổi nữa, Lăng Quân Diệp mới nhảy xuống lưng ngựa, tựa vào một thân cây khô đọng đầy tuyết thở hổn hển.

Bọn họ còn chưa trở lại, đã qua một trận tuyết, bọn họ vẫn chưa trở về đây, Lăng Quân Diệp giống như cây khô bị rút cạn vậy, lòng dại cũng hung hăng xuống dốc, Vân Thiên, ngươi cùng Diễm ở chung một chỗ, có phải rất vui vẻ không? Có phải. . . . . . Thật sự đã quên ta rồi không?

Không thể, ngươi nhất định không thể quên ta, tình cảm ta đối với ngươi ẩn nhẫn đã lâu, đã làm ta khổ sở không chịu nổi, mà ngươi, lại chuyện gì cũng không biết thật sao?

Vân Thiên, ta thật sự muốn liều lĩnh buông tha tất cả để tìm ngươi có thể không? Tại sao ta không thể giống như Diễm mỗi thời khắc đều có thể bồi bên cạnh ngươi, cùng ngươi họa phúc cùng hưởng? Những ngày này, ta thật sự . . . . . . Rất nhớ ngươi. . . . . .

. . . . . . . . . . . .

Uyển an.

Long Ngạo Thiên đã đi dạo trên phố Trường An này năm, sáu lần rồi, mấy ngày nay, mỗi ngày hắn đều mơ thấy nơi mà hắn và Lạc Tuyết gặp nhau nhất kiến chung tình, quán rượu quán trà năm đó đã không còn nữa, đã tiệm vải thay thế, một bóng dáng đứng lặng lẽ giữa đám đông qua lại, cô đơn tịch mịch.

Lạc Tuyết, nhớ đến ánh mắt kinh ngạc của nàng lúc ấy, như bình nước trong suốt, trầm luân lòng của ta, cuộc đời này chúng ta chỉ có năm năm duyên phận ấy thôi sao? Không, ta không tin, ta hiểu biết rõ, là ta phụ nàng, là ta đẩy nàng xuống vực sâu vô tận này, khiến nàng nhận hết khổ nạn, khiến nàng mất đi một cánh tay, ta nhất định sẽ trả lại cho nàng, Lạc Tuyết, trở lại đi! Trở lại bên cạnh ta có được không?

"Vương Gia, người đã đi hơn nửa ngày rồi, có cần nghỉ ngơi một lát không ạ?" Lý Tắc đi phía sau xin chỉ thị nói.

"Bổn vương không mệt, Bổn vương đang tìm một thứ gì đó đã mất." Long Ngạo Thiên yên lặng nhìn con đường này,

môi mỏng chậm rãi nói.

Lý Tắc nhíu may, “Vương gia rơi đồ? Có muốn thuộc hạ phái người đi tìm không? Là vật gì?”

“Làm sao ngươi có thể tìm được chứ? Ngay cả ta cũng chưa chắc có thể tìm trở lại! Bên cạnh nàng……. Có nam nhân khác rồi! Người nam nhân kia chịu vì nàng cùng ta liều mạng, ngươi nói, ta còn có thể gọi về nàng sao?” Long Ngạo Thiên tràn đầy chờ mong nhìn Lý Tắc.

“Vương gia, nó đến Trắc Vương phi trước đây sao? Vương gia có tinn tức của nàng rồi ư?” Lý Tắc ánh mắt lộ ra vui mừng hỏi.

“Bổn vương vẫn không thể xác định, nhưng mà Bổn vương có cảm giác không sai được, mặc dù nàng mỗi lần đều là che mặt mà đến, nhưng mà ánh mắt của nàng không hề thay đổi, hơn nữa Bổn vương đã từ trong miệng người dân đã từng gặp qua nàng phác họa lại, chính là nàng!” Long Ngạo Thiên khẳng định gật đầu.

“Thật? Vậy thật tốt quá! Chúc mừng Vương gia!” Lý Tắc vẻ mặt hưng phấn nói.

“Nhưng ngươi biết không? Nàng cánh tay trái không còn nứa! Còn có…….đứa bé năm đó trong bụng nàng năm đó… Đứa bé kia ở đâu rồi?” Long Ngạo Thiên nghĩ đến chỗ này, hoảng hốt mồ hôi lạnh thấm ướt cả người, trong lòng hốt hoảng, chỉ muốn lập tức nhìn thấy Lạc Tuyết để hỏi rõ ràng.

“Trắc vương phi cánh tay không còn nữa? Vương gia lời này của ngài có ý gì?” Lý Tắc kinh hãi, không thể tin được tiểu thư năm đó dịu dàng mỹ lệ, hiền lương thục đứa tiểu thư Lê gia năm đó lại trở thành cụt tay!

“Lý Tắc ngươi vừa trở về, gần một năm qua xảy ra rất nhiều việc, ngươi không biết. Công tử cụt tay Vân Hận Thiên, ngươi đã từng nghe nói chưa?” Long Ngạo Thiên vẻ mặt đau khổ, khó khăn khép hờ mắt, nói.

Lý Tắc chấn động, ngây ngốc thật lâu, mới nói: “Thuộc hạ dĩ nhiên đã nghe nói qua, mọi người đều nói hắn là một kỳ nhân! Một thân võ công xuất thần nhập hóa, một chiếc ngọc tiêu câu hồn đoạt phách, chẳng lẽ hắn…. Chính là trắc vương phi?”

Thấy Long Ngạo Thiên im lặng ngầm thừa nhận, Lý Tắc đứng như phỗng ở chỗ kia, hai chủ tớ hai ngươi ngây ngốc đứng ở trên đường, nhìn người ta đi tới đi lui,, tìm kiếm bóng dáng màu trắng……..

………………

“Hồi hồn cốc”

Bởi vì trận tuyết này, Ngọc Trần Tử không cho phép Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm xuất cốc, nhất định giữ bọn hắn ở lại chờ tuyết tan mới được đi.

Lạc Tuyết không đành lòng từ chối ý của Ngọc Trần Tử, hơn nữa tâm tình Ngọc Trần Tử không tốt, cho nên liền đồng ý ở lạ mấy ngày. Phong Liệt Diễm tất nhiên là bằng lòng rồi, cả thiên hạ sư công dài sư công ngắn, khiến cho Ngọc Trần Tử rất vui vẻ, trong lòng Lạc Tuyết rất cảm kích đối với Phong Liệt Diễm, hắn có thể khiến Ngọc Trần Tử vui vẻ, thì tự nhiên nàng cũng cảm thấy vui vẻ theo.

Lạc Tuyết đi tắm ở suối nước nóng, Ngọc Trần Tử sợ Phong Liệt Diễm không cẩn thận nhìn thấy thân thể Lạc Tuyết, lộ hết mọi chuyện, liền dẫn Phong Liệt Diễm đi tham quan đàn ong của hắn.

“Sư công lúc con vừa đến Vân Thiên nói với con đó là đàn, nghe nói nó rất lợi hại đúng không ạ?” Phong Liệt Diễm tò mò hỏi.

“Đúng vậy! Chỉ cần bị vật nhỏ ngủ đông này đốt một phát, tính mạng sẽ khó bảo tòn.” Ngọc Trần Tử mỉm cười nói.

“Ha ha, sư công, ở khắp nơi trong cốc đều không bình thương, cảnh sắc lại rất đẹp, nhiệt độ rất trong lòng, không trách được Vân Thiên nói chờ đệ ấy xử lý xong mọi chuyện sẽ trở về đây ở cùng người!” Phong Liệt Diễm thở dài nói.

“Thật? Thiên nhi thật sự nói như vậy?” Ngọc Trần Tử kích động không khỏi đề cao âm thanh.

“Ừ. Vân Thiên nói như vậy. Nhưng mà, sư công, nếu đệ ấy cùng người ở lại đây, vậy ta làm thế nào?” Phong Liệt Diễm vòng một vòng tròn lớn mới hỏi đến chỗ mấu chốt.

“Ngươi? Ngươi muốn như thế nào? Ngươi không phải còn có Liệt Diễm Sơn Trang sao?” Ngọc Trần Tử không nghĩ đến chuyện này, liền hỏi ngược lại.

Phong Liệt Diễm nóng nảy, “Sư công, con muốn cùng Vân Thiên ở cùng nhau”

“Oh, thì ra là vậy! Sư công cũng quên mất, vậy cũng chỉ đành để bản thân Vân Thiên quyết định, haizzzz, những người trẻ tuổi như các ngươi thật phiền phúc!” Ngọc Trần Tử như bừng tỉnh ra, sau đó lại lắc đầu, cố ý bĩu môi nói.

“Sư công, người không phải đã từng trải qua tuổi trẻ mới đến tuổi này sao? Sư công không phải cũng tình thâm ý trọng đối với bà nội sao? Cho nên sư công nên ủng hộ Liệt Diễm mơi đúng!”

Phong Liệt Diễm tiếp tục mê hoặc Ngọc Trần Tử.

Ngọc Trần Tử vừa nghe nhắc đến Như Mi, liền ngoan ngoãn đầu hàng, “Được rồi được rồi! Tiểu tử ngươi thích như thế nào thì cứ như vậy! Sư công ủng hộ ngươi, nhưng còn…….phải được Thiên nhi đồng ý mới được!”

“Ha ha, chỉ cần sư công đồng ý, sẽ không vấn đề gì!” Phong Liệt Diễm hơn hở ra mặt, len lén nhìn về hướng Ôn tuyền…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.