Sẽ Có Thiên Thần Thay Anh Yêu Em

Chương 49: Đào Tiểu Đào hiểu chuyện




Hôm nay, Tô Tranh nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi cúp điện thoại xuống, cô rơi vào trầm tư.

Nhà họ Mạc đã chiếm S thị nhiều năm qua, với các mối quan hệ của họ S thị đã sâm nhập vào tất cả các thị trường, nào là kinh tế, quân sự, ngay cả chính trị.

Rất nhiều năm trước, khi tổ tiên nhà họ Mạc khai sáng giang sơn đã lập nên một nền móng vững chắc, khi mà chính trị hỗn loạn nhất nhưng với sự lựa chọn phương hướng chính xác nền móng ấy vẫn vững vàng không lay chuyển .Trong nền chính trị của quốc gia cụ tổ nhà họ Mạc vốn có một địa vị hết sức quan trọng, nhưng cụ tổ đó lại cực kỳ thông tuệ, bỏ tất cả quyền to xuống chỉ mong có thể phát triệt các khía cạnh cho riêng mình, Cụ lập ra S thị nắm trong tay toàn quyền của nền kinh tế quốc gia.

Ngày hôm nay, đã qua bao nhiêu năm, vì có địa vị hiển hách nên nhà họ Mạc sẽ có một số người kiêng kỵ. Bọn họ có lẽ luôn chờ đợi một cơ hội để làm xụp đổ nhà họ Mạc

Mà gần đây Mạc Phong lại đưa các con đi du lịch vào đúng thời gian mấu chốt của công việc, Tô Tranh không thể không hoài nghi nơi này rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Là cố ý bảo vệ muốn hai đứa trẻ sao? Nhưng nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, thì làm sao Mạc Phong có thể khoanh tay đứng nhìn đây?

Thế hệ trước của nhà họ Mạc nay đac hầu như không còn quan tâm đến S thị, bác trai của Mạc Phong mặc dù cũng có để tâm , nhưng thành công cũng không có nhiều. Mà cùng với Mạc Phong thì có ba vị con trai, người lớn nhất- Mạc Phong tham chính, người thứ hai Mạc Vân trợ giúp, người thứ ba Mạc Cẩm mới về nước gần đây, trước mắt là thất nghiệp.

Mạc Vân tính tình luôn luôn hiền hòa tao nhã, những năm gần chỉ chuyên tâm với việc kinh doanh của công ty, chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện chính. Hơn nữa chuyện lớn nhỏ xung quanh Mạc Vân Tô Tranh đều biết, trước mắt anh là người không có tinh lực tới ứng phó nếu có thể xay ra đột biến. Như vậy,trong thời gian Mạc Phong đi du lịch, người chủ trì cho nhà họ Mạc đương nhiên sẽ là Mạc Gấm, chẳng lẽ lại là khối bang trong truyền thuyết – tam thiếu gia sao?

Tô Tranh đang cầm trong tay một chút tư liệu bí mật địa U, chiếc đĩa này nắm giữ một vài bí mật mà người khác không thể biết.

Cô biết nếu như xảy ra chuyển biến gì. Thì một Tô Tranh như cô chỉ là một con kiến hôi trong phong ba rộng lớn. Nhưng con kiến hôi cũng biết sống trộm, con kiến hôi cũng biết giả chết.

Đây chính là một dàn sóng ngầm mãnh liệt, nếu như nhà họ Mạc có bất cứ biến động gì không tốt, cô nhất định sẽ không để cho hai đứa bé hãm sâu vào trong đó.

Nhưng nếu như nhà họ Mạc vẫn tiếp tục sừng sững không ngã, thì cô nên làm cái gì? Nếu như không tiếp xúc trước với bọn nhỏ có lẽ Tô Tranh sẽ trước sau như một mà thực hiện theo kế hoạch của cô, nhưng khi nhìn Yên Nhiên đáng yêu, đơn thuần, cô lại mềm lòng. Rốt cuộc cô cũng biết, thật ra thì mình và bọn nhỏ có được ở cùng nhau hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất là cô muốn Yên Nhiên hạnh phúc, cô muốn Cách Ly vui vẻ.

Tô Tranh nắm chặt đĩa U trong tay, nhìn biển rộng lăn tăn sóng phía xa. Nếu như có một cơ hội được lựa chọn, có phải như có thêm một phần vạn cơ hội nữa hay không, bọn nhỏ liệu có thể nguyện ý ở cùng mình ?

Đối với hai đứa bé này mà nói, phải đối với bọn họ như thế nào mới là tốt nhất đây?

Khi Tô Tranh đang chuyên suy nghĩ thì bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, Mạc Phong đi vào.

Mạc Phong ôm lấy cô từ phía sau, cằm tựa lên mái tóc mềm mại của cô.

Tô Tranh không quay đầu lại, cô biết người phía sau là ai. Cô đầy tâm sự, không biết nói gì, thậm chí còn không biết nên đối mặt với anh như thế nào.

Mạc Phong nhìn theo ánh mắt của Tô Tranh , một lúc lâu, anh chợt khàn khàn hỏi: “Chỉ cần đến 5h , em sẽ tỉnh lại.”

Tô Tranh không nói gì.

Mạc Phong thở dài, bàn tay xoay cô về phía trước, cọ mũi vào mũi cô, cúi đầu hỏi: “Nói cho anh biết tại sao.”

Tô Tranh hơi lạnh, mặc kệ anh nắm lấy tay mình, tùy ý nói: “Chẳng qua là thói quen mà thôi.” Nói xong , cô đẩy bàn tay to của anh ra, xoay người muốn đi vào phòng tắm.

Mạc Phong lại bá đạo không cho cô đi, bàn tay giam cô càng chặt hơn, hô hấp cũng dồn dập hơn.

Tô Tranh bất đắc dĩ nói: “Hôm nay anh sao thế?”

Giọng nói của Mạc Phong có chút khàn đục, giống như đã nhẫn nhịn thật lâu: “Nói cho anh biết, các con ra đời vào giờ nào?”

Tô Tranh cứng đờ, cau mày nói: “Tôi làm sao có thể nhớ được, đã qua lâu rồi.”

Mạc Phong giữ chặt lấy cô, bàn tay nắm chặt bả vai của cô, không nhịn được gầm nhẹ lên tiếng: “Không, em nhất định là nhớ! Chúng sinh ra lần lượt vào 5strong và 5h 21 phút, phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.