[Scorp - Gem - Aqua] Anh Yêu Em Nhiều Lắm, Bạn Gái Cũ À!

Chương 30: Nhà ngoại phương xa




Quân đội xuất động được không ít Hunter, số lượng tang thi ở vùng lân cận N thị đã được khống chế, tuy vẫn còn không ít, nhưng đã đủ để con người cảm thấy một chút hy vọng, căn cứ chậm rãi ổn định trở lại. Không ai biết, tại một nơi, có một đôi mắt trắng bệch, xuyên qua mắt kính, lẳng lặng chăm chú nhìn vào bọn họ.

Khi mọi người thấy tang thi ngoài tường vây dần dần giảm bớt, tưởng rằng tình thế đã trong tầm khống chế, trong một đêm tĩnh lặng như bao đêm khác, vô số đôi mắt đỏ rực, chậm rãi, lặng yên không một tiếng động đến gần căn cứ. Bóng đen dày đặc, phóng mắt nhìn lại, là rậm rạp những đôi mắt đỏ như máu, cao thấp sáng tỏ phập phồng, như thủy triều tràn về phía tường vây, phát ra vài âm thanh va chạm. Trong bóng đêm trên bãi đất cao, có hai thân ảnh cao lớn cường tráng, nấp dưới cái bóng của chúng nó, một thân ảnh khác nhỏ bé cơ hồ nhìn không thấy.

Trong toà nhà 19 tầng, Đường Ngao đột nhiên mở to mắt, hắn nghiêng tai lắng nghe một hồi, sắc mặt chợt trở nên nghiêm túc, nhẹ nhàng đánh thức Đường Á, miêu tả thanh âm hắn nghe được. Đường Á rốt cuộc vẫn chỉ là con người, tuy tu luyện Bích Thủy tâm quyết, nhưng hạn chế của thân thể không có khả năng nghe được thanh âm xa như vậy. Nghe Đường Ngao miêu tả, dường như là có rất nhiều tiếng bước chân, còn có tiếng nước đập vào mặt tường, nhưng không có tiếng hít thở…… Là tang thi! Một đàn tang thi! Đường Á triệt để tỉnh táo!

Cậu vọt tới ban công, ánh mắt tuy không thể xuyên thấu bóng đêm dày đặc, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một biển ánh đỏ mơ hồ, đó là ánh mắt bầy tang thi! Trong căn cứ vẫn tĩnh mịch, không ai phát hiện, phải để những người đứng đầu căn cứ biết! Nhìn cột điện cao cao treo loa phóng thanh, Đường Á có chủ ý, mặc áo khoác liền xuống lầu, Đường Ngao tất nhiên là đi theo.

Nhờ bóng đêm che giấu, Đường Á không kinh động bất luận kẻ nào, tìm đến phòng phát thanh trong căn cứ, nhưng cửa đã bị khóa chặt, không mở được. Đường Ngao nhẹ nhàng kéo cậu ra, sau đó, vươn một ngón tay, móng tay sắc bén dài ra đến nửa thước, dọc theo khe cửa cắt một cái, cửa liền nhẹ nhàng tách ra. Đường Á nhìn thoáng qua móng tay sắc bén rõ ràng không thuộc về nhân loại, lại nhìn ánh mắt thiếu niên rạng rỡ trong đêm tối, một bộ “Tôi làm rất tốt phải không, mau khen tôi di, mau khen tôi đi ~”, liền nhịn không được xoa đầu thiếu niên, đem đám tóc ngắn vốn hỗn độn càng trở nên rối loạn, thiếu niên cũng phối hợp cúi đầu, biểu tình lại có vẻ rất thích thú.

Đường Á chưa thấy qua bao giờ, càng chưa từng sử dụng những thiết bị này, nhưng không khó để cậu nhìn thấy chốt mở, sau đó liền ấn toàn bộ những nút có thể là đúng một lần. Vì thế, sau khi radio phát ra vài tạp âm bén nhọn chói tai, rốt cục truyền ra thanh âm một thanh niên, thanh âm trong trẻo, Đường Á vận chân khí, gần như đánh thức cả căn cứ: “Đàn tang thi lớn xuất hiện! Đã vây quanh căn cứ!”

Đến khi tất cả mọi người bừng tỉnh, vội vàng mặc quần áo, phát hiện sau một câu đó lại không có thêm bất cứ thanh âm nào khác, khi nhân viên tới phòng phát thanh chỉ phát hiện cửa phòng mở rộng, không có ai. Những người ở chỗ cao, từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài liền thấy biển đỏ như sương mù đã sắp vọt tới tường cao, nhưng nhất thời bị ngăn chặn. Lúc này mọi người mới phát hiện, tiếng hô trong đêm khuya này không phải đùa dai, mà thực sự là cảnh báo nguy hiểm. Không còn ai có tâm tình truy tìm người phát tin nữa.

Căn cứ lập tức đại loạn, chính phủ nhanh chóng xuất động quân đội, nhưng khi nguy hiểm chết chóc đã gần trong gang tấc, biện pháp trấn an này chỉ có hiệu quả cực kỳ bé nhỏ, cuối cùng chỉ có thể bắn súng chỉ thiên, cưỡng chế ngăn chặn cục diện hỗn loạn, nhưng biện pháp giải quyết vẫn chưa có. Bốn phía căn cứ đều có tường vây cao chắc chắn, tựa như một nhà giam kiên cố, bình thường có thể ngăn tang thi, nhưng trong thời khắc nguy hiểm, cũng chặn đường lui của mọi người, trừ bỏ “cửa nhà giam” vốn không có đường ra khác.

Trong căn cứ có gần ngàn vạn nhân khẩu, cửa ra lại chỉ có một mà còn không được 4 m, dù không hỗn loạn, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra cũng phải mất vài giờ, mà hiện tại làm sao có nhiều thời gian như vậy cho bọn họ chậm rãi đi ra! Hơn nữa…… Nhìn biển tang thi rậm rạp ngoài tường, ra ngoài, có lẽ chỉ có thể kẹt lại, rồi chết càng nhanh hơn? Nhưng không ra, ai biết tường vây có thể chống đỡ bao lâu? Nếu đột nhiên bất ngờ sụp đổ, biển tang thi tiến vào, còn không phải là sói nhập bầy dê?

Thời điểm người khác hỗn loạn giãy dụa, Đường Á cùng Đường Ngao đang yên lặng chờ đợi. Bọn họ có thể thừa dịp không ai phát hiện lặng lẽ rời khỏi, Đường Ngao tỏ vẻ hiện tại hắn mang theo Đường Á bay mấy vạn dặm cũng không vấn đề gì, nhưng sau đó bọn họ sẽ đi đâu? Còn bao nhiêu người có thể sống sót? Đường Á không phải thánh mẫu, cậu cũng hiểu rõ chính mình không phải anh hùng có thể cứu vớt thế giới, nhưng đồng thời cậu cũng không thể trơ mắt nhìn nhiều người chết đi như vậy, đến cơ hội đấu tranh cũng không có, bị tang thi đánh lén mà chết. Người sống đã còn ít như vậy, nếu mặc kệ không quan tâm, có lẽ nhân loại thật sự sẽ bị diệt vong cũng không chừng… cậu có thể giúp chút sức lực nhỏ bé vì những người sống sót cũng tốt.

Đường Á biết thông báo sẽ khiến mọi người hỗn loạn, nhưng dưới tình huống như vậy, không hỗn loạn là không có khả năng. Không ai muốn chết, ai cũng đều đang liều mạng cố gắng để sống, dựa vào cái gì nói sinh mệnh của anh giá trị hơn tôi? Ai lại muốn cơ hội sống sót bị cướp đi trong vô thức? Ai lại muốn làm kẻ hi sinh? Không ai có thể nói vô tư như vậy. Một khi đã như vậy, thì tự lực cánh sinh đi !

Biển tang thi không biết mỏi mệt không ngừng va chạm rốt cục khiến tường vây sập một mảng, cùng lúc đó, một chỗ khác cũng hổng một lỗ, ánh mắt đỏ rực điên cuồng như quỷ đói đột nhiên thấy bữa tiệc Mãn Hán, nhe răng nhỏ dãi, vung móng vuốt nhào vào đám người. Trong đám người vang lên từng trận thét chói tai, xô đẩy nhau: Có người bị vài tang thi vây quanh, kêu thảm, rất nhanh chỉ còn xương trắng, có người cầm vũ khí bổ về phía tang thi, tang thi trong miệng còn cắn thịt người không kịp nuốt xuống đã mất đầu ngã xuống đất, có người bị tang thi cắn, cào, không lâu sau cũng biến thành tang thi, còn có người bị tang thi cùng đám đông giẫm đạp mà chết…… Vô cùng hỗn loạn!

Tang thi liều mạng muốn chen vào, mọi người liều mạng muốn chạy ra, không chạm nhau là không có khả năng. Đường Á cùng Đường Ngao cũng xen lẫn trong trong đám người qua một chỗ hổng ra khỏi căn cứ, nhưng bên ngoài cũng không tốt hơn bao nhiêu so với bên trong, bọn họ phải đối mặt càng nhiều tang thi, như mặt biển mênh mông vô bờ. Cậu không nghĩ tới mọi việc sẽ tệ đến mức này, nhưng, lặng yên không một tiếng động tới gần, rồi một kích tất trúng… Thấy thế nào đều có dấu hiệu cố ý sắp đặt, trong óc tang thi bình thường chỉ có ăn sẽ không có loại thủ đoạn ẩn núp này, như vậy… Là tang thi trí lực!

Đường Á ngẩng đầu nhìn quanh, quả nhiên trên một vùng đất cao hơn có bóng dáng tang thi sức mạnh vững chắc như sắt thép, đứng trước nó, chính là tang thi trí lực!

Tang thi trí lực vẫn nhàn nhã trên bãi đất, nhưng khi Đường Á và Đường Ngao xuất hiện, nó liếc mắt một cái liền thấy được bọn họ, đây là một loại trực giác phát hiện thiên địch của dã thú. Trong chiến đấu hỗn loạn, Đường Ngao phải giải quyết đám tang thi cắn hắn không buông dù chẳng rách nổi da, nên cũng không nhớ phải che dấu sự tồn tại của chính mình, Đường Á cũng thế, Đường Á chỉ là người bình thường, nếu bị tang thi cắn… Cậu phải toàn lực che chở, tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra!

“Grúuuuu!!” Một loại âm thanh kỳ dị vang lên, hai tang thi sức mạnh nhìn nhau, từ trên cao nhảy xuống, rơi xuống đất đè nát vài tang thi không biết né tránh, chúng nó đã sớm thèm nhỏ dãi với thịt tươi, chỉ là tang thi trí lực không lên tiếng, chúng nó cũng không dám tự tiện hành động, hiện tại rốt cục được tự do, chúng nó quyết tâm phải ăn cho đã nghiền, thịt người ngon miệng nhiều như vậy a… Nhưng mà chúng nó phải ăn hai người kia trước, bởi vì đây là mệnh lệnh của tang thi trí lực.

“Gừ!!!” Tang thi sức mạnh gào thét, cánh tay cường tráng không ngừng đẩy bầy tang thi chặn đường, giống như hai con thuyền rẽ bèo, cắt qua mặt nước, để lại hai lối đi màu xanh không kịp khép lại, nhất thời trong biển tang thi xuất hiện hai lối trống rỗng.

Những người bên cạnh Đường Á tuy rằng không thể phân thân, nhưng cũng phát hiện hai kẻ to con không ngừng tới gần bọn họ, sắc mặt nhất thời thảm đạm, bọn họ nhớ rõ chính phủ đã nói “Gặp tang thi tiến hóa, trốn được phải trốn, không thể đánh bừa”! Các ngươi ăn trước chỗ khác thì làm sao cơ chứ? Sao cứ nhất định phải vọt tới đây trước a? !

“!” trong lòng Đường Á cũng cả kinh, cậu không nghĩ tới tang thi tiến hóa sẽ để ý bọn cậu như vậy, cậu cũng không chọc tới nó mà? [sai, Đường Ngao chọc tới.] Vì sao lại chú ý bọn cậu không buông? Tại thịt cậu thơm ngon hơn người khác chắc! Đường Á vốn định cùng Đường Ngao chạy tới một nơi không người, để Đường Ngao dẫn cậu bay mà đi, trực tiếp tránh khỏi nơi này, hiện tại thì hay rồi, bị theo dõi! Một khi đã vậy…… Đường Á đánh ánh mắt với Đường Ngao, nhanh chóng lắp tên vào nỏ, ngón cái đặt trên chốt bắn, ngón út và áp út kẹp lấy một mũi tên khác, tập trung nhắm ngay ánh mắt của một tang thi sức mạnh…… Đường Á thả ngón cái, tên đã lắp nhanh chóng bắn ra.

“Grrứ!” Tang thi sức mạnh rống lên thống khổ như sấm rền, thân thể to lớn ngã xuống lại đè lên một đám tang thi, quay cuồng vài cái, không động đậy nữa, đầu tên lộ ra từ gáy nó. Đường Á bắn liền hai tên có trợ thêm kiếm khí, dễ dàng xuyên qua phần mắt yếu ớt phá nát đầu tang thi. Nhưng mà, phương pháp này, rất khó dùng lần thứ hai, Đường Á mím môi, mũi tên đổi hướng theo sự dao động của tang thi sức mạnh. Con này tuy hình thể khổng lồ, nhưng tốc độ rất nhanh! Đường Á bắn tên nhiều nhất chỉ trúng người nó, tuy rằng tên ẩn chứa kiếm khí có thể xuyên qua thân thể, nhưng không bắn trúng điểm trí mạng, trừ bỏ khiến tang thi lực lượng đau đớn trở nên càng thêm táo bạo khát máu thì không có bất cứ tác dụng gì!

Trong chớp mắt, nó cũng đã đến trước mặt! Đường Á thu nỏ lại, cầm mã tấu muốn chiến đấu, một thân ảnh cao lớn đã lao tới dùng côn thép đập vào eo nó, đánh cho thân thể nặng nề của nó văng ra mấy thước, chỉ là côn thép trong tay thiếu niên cũng không chịu nổi cường lực trở nên vặn vẹo.

“Đường Ngao!” Một thứ gì đó sáng như tuyết bay đến, thiếu niên tiếp được, là một thanh trát đao dài và nặng, cầm rất thuận tay, chạm đến ánh mắt thân thiết của thanh niên, hắn gật gật đầu, trước khi tang thi lực lượng đứng lên vọt tới, trong chớp mắt hắn lao đến.

____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.