Scandal Của Cậu Đáng Yêu Hơn Cậu Nhiều

Chương 31: Lão Ba Của Ta Là Phó Cục Trưởng!




Edit: Vi Đình

Beta: Ahkung

“Tại sao lại muốn nói điều này với ta?”

Lữ Bất Chu vừa bước ra cửa, nghe vậy thì dừng bước, sau một lúc lâu hắn mới mở miệng nói: “Bởi vì ta không muốn Vị Trạch phải chịu tổn thương!”. Dứt lời, hắn liền rời đi.

Thập Hoan im lặng, rơi vào trầm tư.

Lữ Bất Chu nói rất đúng, từ lúc bắt đầu nàng che giấu thân phận, hắn đã thử nàng thêm lần nữa, mỗi một việc hắn làm đều là do nàng vẫn luôn làm trái ý của Tần Vị Trạch, đối nghịch với hắn. Nếu như từ lúc bắt đầu nàng cứ an phận mà làm một gã sai vặt, gánh nước và làm việc vặt thì có lẽ sự tình ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra.

Nói không chừng nàng có thể thử biện pháp của Lữ Bất Chu một lần.

Nàng ăn một ít cháo, thay quần áo, rồi chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí.

Đi xuống bậc thang làm bằng bạch ngọc của Vô Ngân Các, nàng chậm rãi cảm nhận tiếng chim hót vang xung quanh. Ánh mặt trời chiếu trên người khiến nàng trở nên ấm áp, cảm thấy rất thoải mái. Thập Hoan thong thả đi ra bên ngoài, nàng muốn đi xem hoa viên nằm bên cạnh vườn hoa. Cuối cùng lại đụng phải Viên Bình.

Viên Bình vừa thấy Thập Hoan, trong lòng kinh ngạc khiến miệng không khép lại được: “Cô nương…… Cô nương là…… Tiểu Hoan Tử?” Vẻ mặt của hắn vô cùng kì quái, bởi vì hắn nhớ rất rõ chuyện Tiểu Hoan Tử là nam nhân, chính mình còn từng giúp hắn ta tắm nữa mà.

Thập Hoan mỉm cười: “Ta thật sự là Tiểu Hoan Tử, huynh đừng kinh ngạc, ngày ấy khi được huynh tắm rửa cho ta thì ta đã tìm một gã sai vặt khác thay thế, thật ngại quá, chúng ta đã lừa huynh.”

Nàng đã thôi miên Viên Bình, khiến hắn cho rằng Tiểu Hoan Tử là nam nhân. Nhưng tình cảnh hiện tại lại không thích hợp, khiến nàng không cách nào tháo bỏ thôi miên nên đành phải nói như vậy.

Cũng may Viên Bình là người chân chất, hắn gãi đầu, tuy rằng trong lòng còn nghi ngờ nhưng cũng chưa nghĩ gì thêm.

“Huynh muốn đi đâu?” Thập Hoan mỉm cười tà mị hỏi.

“Quản gia sai ta giúp Vương gia chăm sóc hai con báo kia.”

Trong phủ thế mà lại còn có con báo? Sở thích của Tần Vị Trạch cũng thật đa dạng.

“Loài báo vốn trời sinh đã rất hung mãnh, huynh cũng nên chú ý an toàn.”

“Không có việc gì, tuy rằng con báo kia rất dữ nhưng trên cổ đều đã buộc dây xích. Chạy xa nhất cũng chỉ được năm trượng, ta chỉ cần đứng ở ngoài năm trượng đó thì sẽ không xảy ra chuyện.”

Thập Hoan gật đầu, bọn họ không nói nữa, mỗi người nhanh chóng tách ra theo hai hướng khác nhau.

Bọn họ đều không thấy Tần Vị Trạch đi ra từ bên phía bên kia của hành lang gấp khúc. Cuộc trò chuyện lúc nãy của bọn họ hắn đều nghe được, hơn nữa hắn cũng nhớ rất rõ, ngày đầu tiên khi Tiểu Hoan Tử vào vương phủ, chính Viên Bình đã giúp nàng xử lý mọi thứ. Hơn nữa lúc nàng bị bỏng, hơn nửa đêm Viên Bình còn mang thuốc đến.

Nàng dặn dò, Tần Vị Trạch nghe rõ ràng, đột nhiên hắn cảm thấy trong lòng phát sinh một tia phẫn nộ, vì sao nàng phải quan tâm Viên Bình như vậy?

-----

Đi dạo mệt mỏi, Thập Hoan trở về phòng nghỉ ngơi. Vừa vào cửa nàng đã nhìn thấy Tần Vị Trạch cũng đã trở về.

“Nàng vừa đi đâu?”

Tình huống này Thập Hoan cũng không cảm thấy bất ngờ, mỗi lần nàng trở về hắn đều phải hỏi nàng như vậy.

“Ta chỉ đi ra ngoài một chút.”

“Nàng đã gặp người nào?”

Thập Hoan muốn phản ứng lại, đột nhiên lời nói của Lữ Bất Chu xuất hiện trong tâm trí nàng. Vì thế mà nàng đã thành thật trả lời: “Buổi sáng hôm nay Lữ Bất Chu đến bắt mạch cho ta, vừa rồi thì có gặp Viên Bình, có trò chuyện vài câu.”

Hắn có hơi bất ngờ khi nàng thuận theo hắn, nàng còn nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy. Nhưng đôi mắt nàng không gạt người được, cố ý thuận theo như vậy, hẳn là Lữ Bất Chu đã nói gì đó với nàng.

Không quan trọng, nàng muốn mang mặt nạ lên thì cũng phải được hắn đồng ý mới được.

“Theo ta tới đây” Tần Vị Trạch đi về hướng thư phòng, ý bảo Thập Hoan đuổi theo sau.

Không biết hắn muốn làm cái gì nhưng nàng vẫn đi theo.

Tới thư phòng, Tần Vị Trạch đứng yên ở trước bàn, vẫy tay gọi nàng lại. Thấy trong mắt nàng hiện lên sự do dự, Tần Vị Trạch cười tà ác, lập tức ôm nàng ở trước ngực, dùng tay phải nàng cầm bút, rồi nắm lấy cổ tay nàng bắt đầu vẽ tranh.

“Ngài……”

“Suỵt…… Đừng lên tiếng.”

Trên người nàng toả ra hương thơm nhàn nhạt làm hắn say mê, không phải là mùi phấn mặt gì đó. Tâm trạng hắn thả lỏng, đắm chìm trong cảm giác hiện tại. Mà tay còn lại đang ôm Thập Hoan càng lúc càng dùng sức.

Mỗi lần tới gần Tần Vị Trạch, nàng lại cứng đờ toàn thân, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám. Nam nhân này giống như một con báo, bất cứ khi nào cũng như chuẩn bị nhào lên xé nát nàng.

Nàng cố nén xúc động, nỗ lực khiến cho mình thả lỏng lại.

Tần Vị Trạch đang vẽ cá chép gấm, đàn cá ở trong nước vui đùa, thật sống động. Nhưng Thập Hoan cũng không hiểu vì sao hắn một hai phải lôi kéo mình vẽ tranh. Sau đó, hắn chấm lấy màu đỏ rồi vẽ lại toàn bộ cá chép thành một màu.

“Thập Hoan thích chứ? Cá rời khỏi nước không thể sinh tồn, phải không?”

“Vương gia vẽ tranh, đương nhiên sẽ rất đẹp.”

Nàng đúng là rất biết nhẫn nại, đến giờ vẫn không trốn tránh. Nàng cũng đâu cần tìm cách nói dối hắn. Nếu nàng thực tâm thuận theo, hắn cũng không muốn làm nàng khó xử.

Hắn như có như không khẽ cọ môi lên vành tai nàng, Thập Hoan vội cả kinh, cánh tay đẩy ra, đánh ngay vào ngực hắn rồi nhích người tránh ra khỏi cái ôm của hắn, đứng sang một bên.

“Ta còn tưởng rằng nàng biết nghe lời! Muốn theo bổn vương, nàng như vậy là không được.”

Tần Vị Trạch cười khẽ, buông bút trong tay xuống, ung dung nhìn nàng.

Thập Hoan lập tức phản ứng lại, hắn vừa mới làm như thế là chỉ để thử lòng nàng.

Đối mặt với Tần Vị Trạch, dường như nàng vĩnh viễn đều không thắng được. Bởi vì hắn luôn có biện pháp vạch trần nàng, bức nàng phải hiện nguyên hình.

Bên môi Tần Vị Trạch phảng phất còn lưu giữ hương thơm nhàn nhạt của nàng, hắn nhìn Thập Hoan có chút ngây người, Tần Vị Trạch cười: “Vì sao lại làm như vậy?”

“Không vì cái gì cả, do bản thân muốn chơi đùa lâu thêm một chút.” Còn có thể vì cái gì chứ, nàng không thể nói vì muốn hắn lơ là cảnh giác.

Nghe lời nói trái lương tâm của nàng, Tần Vị Trạch cười càng tà ác: “Chơi đùa? Chúng ta hay là đổi phương thức chơi mới tốt hơn đi, lấy thân báo đáp thì sao nào?”

Lấy thân báo đáp?

Ngay lập tức, Thập Hoan bị doạ mạnh, nàng ngẩng đầu, lộ vẻ mặt khó tin nhìn nam nhân trước mắt. Nàng muốn nhìn thấu suy nghĩ trong mắt hắn, nhìn xem những lời này là thật hay giả. Nhưng bên trong mắt phượng thâm thuý đầy u ám kia chỉ tràn ngập sự đùa cợt.

Nhìn khuôn mặt nhỏ đang sợ đến mức trắng bệch kia, lửa giận của Tần Vị Trạch nhanh chóng thiêu rụi hắn. Một câu thôi mà lại có thể dọa nàng thành như vậy à? Sao lúc ở trước mặt Thái Hậu lại có thể nói một cách đĩnh đạc mà cũng không thấy nàng có chút sợ hãi nào?

Hắn đáng sợ đến vậy sao? Cơn thịnh nộ dâng lên, hắn vung tay xét nát bức hoạ vừa mới vẽ xong, quay người rồi đi ra ngoài.

Hắn sợ nếu tiếp tục ở lại, mình sẽ nhịn không được mà bóp chết nàng.

Bên trong thư phòng trống trải chỉ còn lại một mình Thập Hoan, nàng biết là đã chọc giận hắn, nhưng nàng không muốn suy nghĩ quá nhiều về nguyên nhân. Nàng đối với hắn cũng không có tình cảm, nói đúng hơn là, quan hệ của bọn họ chỉ là kẻ đi thuê và người bị thuê. Nhưng mà hiện tại Tần Vị Trạch lại lần nữa thử tình cảm của nàng, khiến nàng thật sự có chút không biết phải làm thế nào.

Cho tới nay, nàng cũng không cho rằng mình thuộc về thế giới này. Nàng thường xuyên suy nghĩ, có phải đây chỉ là một giấc mộng của nàng?

Chờ khi tỉnh mộng, mọi thứ đều không tồn tại, nàng lại về với thế giới thật sự kia.

Nhưng nàng cũng thường xuyên sợ hãi, nếu như đây không phải mộng thì làm sao bây giờ? Như vậy thì nàng sẽ vĩnh viễn không thể quay về.

-----

Tần Vị Trạch đi đến bên hồ, ngẩn nhìn hồ nước lăn tăn kia.

Một câu vui đùa nửa thật nửa giả cũng đã giúp hắn nhìn ra tâm tư của nàng.

Sau này sẽ ra sao, chỉ cần hắn còn chưa thấy chán, nàng cũng chỉ có thể thành thật mà đợi bên cạnh hắn, nơi nào cũng không được đi!

“Vương gia, đã bắt được Liễu Nhi.” Ngụy Đạt thấy Tần Vị Trạch ở bên hồ liền bẩm báo.

“Được. Giao người cho Thập Hoan, tùy ý nàng xử trí.”

Không phải nàng đã nói là muốn bắt Liễu Nhi sao, hắn giúp nàng tìm được rồi, có điều là thù lao cho việc này thì tất nhiên hắn rất muốn đòi lấy.

-----

Khi Thập Hoan nhìn thấy Liễu Nhi, nàng ta đã bị thị vệ ép quỳ trên đất.

Vừa thấy Thập Hoan, sắc mặt Liễu Nhi đã vô cùng kinh hãi, tại sao gã sai vặt lại thành nữ nhân?

“Ta không chết, có phải ngươi cảm thấy rất thất vọng đúng không?” Nhớ tới hành động ngày đó của ả, Thập Hoan hận vô cùng.

Vốn dĩ Liễu Nhi đã chạy về phủ Thừa tướng, âm thầm xúi giục tiểu thư nhà mình đi giết chết gã sai vặt kia. Nhưng ai ngờ tiểu thư của nàng làm việc chẳng những không thành công, ngược lại còn bị cấm túc. Ngay sau đó nàng lập tức bị người ở phủ Ninh Vương bắt đến đây.

“Ngươi, ngươi muốn thế nào?” Liễu Nhi nhớ rất rõ ràng, lúc trước Hương nhi cũng bởi vì sỉ vả gã sai vặt này vài câu mà đã bị Vương gia đánh chết. Nên ả run run hỏi.

Tuy rằng Ninh Vương gia không có ở đây, nhưng những người này dám trực tiếp xông vào phủ Thừa tướng bắt người, tất nhiên là được sự đồng ý của Vương gia. Nếu không ai dám đắc tội với Thừa tướng.

“Yên tâm, ta sẽ không lấy mạng của ngươi. Chúng ta chơi trò gì bây giờ nhỉ?” Nàng cười tủm tỉm mà hỏi Ngụy Đạt: “Không phải Vương gia đang nuôi hai con báo hay sao? Chúng ta mang chúng nó theo chơi có được không?”

Ngụy Đạt hiểu ý, áp giải Liễu Nhi tới hậu viện. Đây là một sân độc lập, bốn phía được vây bởi bức tường cao hai mét, mà cửa lớn đen thẫm kia thì luôn đóng. Khi mở cửa ra vừa thấy, chính giữa sân có một cái lồng sắt vô cùng lớn, bên trong hiển nhiên là đang nhốt hai con báo gấm hoa.

Thấy có người tới, 2 con báo đều mở to mắt ra nhìn, bộ lông màu vàng đặc biệt nổi bật dưới ánh mặt trời. Đôi con ngươi màu hổ phách cẩn thận đánh giá những người trước mặt, khó kìm nén được, ở trong lồng nhảy tới nhảy lui, nôn nóng nhìn bọn họ.

Lần đầu tiên thấy loại mãnh thú này, Liễu Nhi đã sợ tới mức ngã khuỵu xuống đất, không thể dậy nổi.

“Biết không, Vương gia vì giữ lại dã tính của hai con báo này, thông thường đều là dùng vật còn sống cho chúng ăn. Hôm nay chúng đều vẫn còn đói, ngươi nói xem ngươi có đủ cho cả hai ăn hay không?”

“Ta…… Ta sai rồi, ta không nên hại ngươi, ta sai rồi! Cầu xin ngươi hãy buông tha cho ta đi!”

Nhìn bộ dáng cầu xin của ả, Thập Hoan vẫn chưa mềm lòng. Loại người này, nếu hôm nay ngươi không cho nàng nhìn rõ sắc mặt, như vậy thì ngày mai ả tuyệt đối sẽ đâm một nhát sau lưng ngươi!

Nhắm chừng khoảng cách, Thập Hoan sai Ngụy Đạt xô Liễu Nhi tới trước lồng sắt.

“Chúng ta tới đây cùng thi đấu chạy bộ nào, ngươi và con báo thi chạy. Nếu ngươi thắng, ta lập tức thả ngươi. Nếu ngươi thua, ngươi sẽ bị chúng nó ăn luôn!”

“Ta không muốn, không muốn!” Ả ta lắc đầu liên tục, đã bị dọa nhũn người.

Đem nàng tới cách lồng sắt ước chừng năm trượng,Thập Hoan nói: “Chuẩn bị tốt nào, chúng ta đã phải bắt đầu rồi.” Nàng buông Liễu Nhi ra, cho Ngụy Đạt thủ thế, Ngụy Đạt nhấn một cơ quan mở cửa lồng ra.

Con báo phía sau lập tức lao ra, Liễu Nhi đã sợ tới nhũn người, miễn cưỡng di động vài bước đã tê liệt ngã xuống đất. Kết quả là một con báo vừa lúc vọt tới phía sau nàng, lộ ra răng nanh muốn cắn nàng.

“A……” Tiếng thét chói tai vang vọng chín tầng mây. Liễu Nhi ôm chặt lấy đầu, kêu phá lên.

Đợi một hồi lâu cũng không có cảm giác đau đớn nào. Ả lén lút nhìn, con báo kìa đã dừng cách xa ả một bước, nhưng có ý muốn phá đoạn xích sắt kia.

Liễu Nhi tức khắc ngồi gào khóc tại chỗ. Thiếu chút nữa ả đã chết.

“Hiện tại hẳn là ngươi đã biết thời khắc cận kề với cái chết là tuyệt vọng cỡ nào rồi chứ?”

“Biết, biết! Ta…… Ta rốt cuộc…… Cũng không dám nữa.” Ả đã khóc đến thở hổn hển, thành thật nói.

Nghe tiếng khóc thê lương kia, Thập Hoan tỏ ý bảo Ngụy Đạt có thể nhốt con báo lại. Nàng cũng không muốn giết ả, nhưng việc giáo huấn này vẫn phải làm. Hiện giờ ả cũng cảm nhận cảm giác cận kề cái chết, nói vậy thì ngày sau sẽ không lại hại người.

“Hôm nay chỉ là một sự giáo huấn, lần sau nếu ngươi còn dám đả thương người khác, ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!”

Đầu của Liễu Nhi gật giống như trống bỏi.

“Đưa nàng trở về đi.” Nên giáo huấn đã giáo huấn xong rồi, thế cũng đã đủ. Thập Hoan không nghĩ sẽ hại người, nhưng cũng sẽ không ngây thơ để cho người khác làm khó dễ mình. Hiện giờ thấy Liễu Nhi đã bị dọa không nhẹ, ít nhiều nàng cũng có thể giải tỏa tức giận.

Những con báo đó thật sự là dùng vật còn sống để nuôi nấng, nhưng chỉ là một ít gia cầm sống mà thôi, Tần Vị Trạch cũng chưa phát rồ đến mức dùng thịt người để nuôi chúng.

Ngắm nhìn thưởng thức những con báo trong chốc lát, Thập Hoan cảm thấy không thú vị liền rời đi.

-----

Buổi tối trở về, Tần Vị Trạch cũng không dò hỏi nàng về chuyện của Liễu Nhi. Mà nàng cũng mừng là được thanh nhàn, nằm ở trên giường nhanh chóng ngủ thiếp đi.

An tĩnh không có việc gì qua hai ngày, vào buổi sáng ngày thứ ba, Tần Vị Trạch đột nhiên xuất hiện, ném cho nàng một cái hộp. Nàng mở ra liền thấy bên trong hộp một cái mặt dây chuyền bằng ngọc. Đó là một khối ngọc dương chi hình tròn, ở giữa được khảm hồng ngọc. Nhìn qua vô cùng tinh xảo.

“Cho nàng!”

“Đa tạ Vương gia.” Hắn cho nàng, nàng liền nhận lấy. Tuy rằng nàng sẽ không mang thứ này, nhưng còn có thể bán với giá tốt.

Thấy nàng phối hợp như thế, Tần Vị Trạch rất hài lòng: “Hôm nay là sinh thần của Linh Nhi, buổi tối cùng đi với bổn vương đến chỗ Linh Nhi.”

“Được.” Nàng vốn dĩ không muốn đi, nhưng bó chân trong vương phủ vài ngày, nàng nghĩ vẫn nên đi ra ngoài thôi.

Trở lại trong phòng, tuỳ ý lấy một hộp đặt ở bàn trang điểm. Nàng cũng không thích mấy đồ vật kim ngọc, cho nên cũng sẽ không có để tâm. Thế nhưng lại bị Trúc Đào để ý lúc nàng ấy thu dọn phòng ở. Nàng ấy nhận ra thứ này là vật Vương gia yêu quý, giờ lại đem tặng Hàn cô nương. Xem ra Hàn cô nương này có vị trí không bình thường trong lòng Vương gia. Hơn nữa người trong phủ cũng đều rất thích cô nương này, so với biểu tiểu thư hiếu thắng kia không biết tốt hơn bao nhiều lần. Nàng ấy lén lút mỉm cười, nghiêm túc giúp Thập Hoan đem hộp kia đến.

-----

Buổi chiều, nàng vốn định trực tiếp đi luôn, nhưng Tần Vị Trạch phái người tới nói cho nàng, bảo nàng trang điểm trước rồi đi.

Thập Hoan nhíu mày, miễn cưỡng thay đổi quần áo, Trúc Đào giúp nàng trang điểm. Thường ngày nàng cũng không để ý điều này, chỉ muốn nhanh chóng ứng phó. Mục đích quan trọng nhất với nàng là đi ra ngoài một chút. Váy lụa tím nhạt, đường viền ở ngực màu trắng, vừa chút lộ ra xương quai xanh. Phấn son thoa nhàn nhạt, xinh đẹp mà không quá yêu mị. Thuốc của Lữ Bất Chu dùng rất tốt, vết xanh tím kia đã sớm biến mất, da thịt trắng nõn đã khôi phục sắc thái ban đầu. Nàng nhíu mày, cảm thấy người trong gương mình có chút yêu diễm. Vừa định thay lại quần áo đã bị Trúc Đào ngăn trở: “Cô nương, Vương gia dặn dò người nhất định phải mặc bộ này.”

Đến cái này cũng phải quản? Thập Hoan trêu chọc nói: “Ha hả, Vương gia thật đúng là cẩn thận, đến loại này việc nhỏ này cũng phải hỏi đến!”

Trúc Đào vẫn chưa trả lời, chỉ là rất bận rộn trang điểm cho nàng.

-----

Chờ lúc Thập Hoan ra cửa, mặt trời đã xuống núi. Tần Vị Trạch có việc, lát nữa sẽ trực tiếp đến, liền sai Ngụy Đạt hộ tống Thập Hoan. Lữ Bất Chu và Linh Nhi ở chỗ rất gần với phủ Ninh Vương của Tần Vị Trạch, xuống xe ngựa, vừa vào cửa Thập Hoan đã ngửi thấy hương thảo dược thoang thoảng.

Sớm đã có nha hoàn ở cửa chờ, dẫn Thập Hoan một đường tới rồi nội sảnh. Thập Hoan vừa vào cửa, Tần Vị Trạch liếc mắt một cái đã thấy được nàng. Nàng thực sự rất đẹp, loại xinh đẹp này khác với trước kia. Khiến nàng thêm một tia vũ mị, nhưng bớt đi một phần lạnh nhạt. Trầm tĩnh thẹn thùng, đôi mắt đẹp lưu chuyển, môi đỏ mang ý cười, đẹp không sao tả xiết. Tần Vị Trạch có chút mê muội, nhưng khi hắn nhìn đến cổ của Thập Hoan, ánh mắt ngay lập tức lạnh lẽo. Trên cổ nàng trống trơn, ngọc trụy kia nàng vẫn không đeo.

Mà Giản Hàn Chi nhìn nàng, trong mắt nhịn không được tán thưởng. Giống như mỗi một lần gặp mặt, nàng đều sẽ cho hắn sự kinh hỉ. Mấy ngày không gặp, sắc mặt của nàng đã khá hơn nhiều, căn bản không còn tái nhợt như trước.

“Ca ca, nàng thật xinh đẹp.” Linh Nhi thấy được Thập Hoan, lập tức đứng lên đi tới giữ chặt tay nàng, kéo nàng ngồi giữa ca ca và Giản Hàn Chi.

Ban đầu Thập Hoan cho rằng sẽ có rất nhiều người, dù sao Tần Linh Nhi cũng là công chúa của vương triều Tần nguyệt, Lữ Bất Chu lại là thần y, người đến chúc mừng tất nhiên nối liền không dứt.

Nhưng không nghĩ tới tính luôn nàng thì mới tổng cộng có năm người.

Hơn nữa Giản Hàn Chi cũng ở chỗ này, thật ra khiến Thập Hoan có chút bây giờ.

Nàng cười cười với Giản Hàn Chi, từ sau khi bắt được Lý Văn Hàng thì số lần gặp gỡ cũng ít đi.

Đang mải nghĩ ngợi, trên tay truyền đến cảm giác đau đớn làm nàng hoàn hồn, Tần Vị Trạch vốn cầm cổ tay nàng bỗng dùng sức nắm chặt một cái, cảnh cáo nàng không được miên man suy nghĩ.

Dường như thấy được vẻ nghi vấn của Thập Hoan, Lữ Bất Chu mỉm cười giải thích nói: “Linh Nhi không thích náo nhiệt, chỉ hy vọng người một nhà có thể cùng nhau ăn bữa cơm.”

Thập Hoan gật đầu, lấy lễ vật đã chuẩn bị từ trước khi xảy ra chuyện, đưa cho Linh Nhi.

“Lễ vật nhỏ thôi, hi vọng tỏ rõ tấm lòng”

Tần Vị Trạch thật ra không nghĩ tới nàng sẽ nghĩ chu toàn như vậy, rất vừa lòng. Linh nhi vui vẻ nhận lấy, mở ra liền thấy bên trong là một chuỗi lắc tay san hô đỏ. Nàng mừng rỡ thưởng thức, đeo lên tay nhìn đi nhìn lại: “ Đa tạ Thập Hoan.”

“Công chúa thích là tốt rồi”

“Ngươi không cần gọi ta là công chúa, kêu ta là Linh Nhi là được rồi.”

Thập Hoan có chút khó xử, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, nàng khẽ gọi: “Linh Nhi!”

“Như vậy là đúng rồi!”

Một bữa cơm Linh Nhi ăn vô cùng vui vẻ, có lẽ là vì ăn cùng với Tần Vị Trạch và Giản Hành Chi.

Thập Hoan ở một bên yên lặng lắng nghe, thì ra là bốn người bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Tuy rằng Tần Vị Trạch cùng Giản Hàn Chi không hợp nhau, nhưng bọn họ đối với Linh nhi đều vô cùng yêu thương.

“Hoàng Thượng đã hạ lệnh ngợi khen Vị Trạch và Hàn Chi có công phá án. Hơn nữa Lý Văn Hàng đã nhận tội, hắn chính là hái hoa tặc. Hoàng Thượng niệm tình công lao Tĩnh Nam Hầu khi xưa, cũng không xử trảm, chỉ ra lệnh cho hắn tự sát, bảo toàn mặt mũi cho Tĩnh Nam Hầu” Lữ Bất Chu nói với Thập Hoan.

Thập Hoan gật đầu nhưng trong lòng vẫn là có nghi vấn. Vì sao nhanh như vậy đã kết án, đã thẩm tra ra được kẻ đứng sau Lý Văn Hàng rồi sao?

“Lý Văn Hàng bị đem ra trước công lý, bá tánh vỗ tay tỏ ý vui mừng. Đều nhắc đến công lao của Ninh Vương gia.” Giản Hàn Chi gắp một khối thịt cá cho Thập Hoan, tiếp lời. Động tác Giản Hàn Chi vô cùng tự nhiên, không chút nào ra vẻ, lại khiến Thập Hoan có chút ngượng ngùng.

“Vương gia, một khi đã như vậy, đánh cược của chúng ta…… Có phải cũng nên thực hiện hay không?” Nhiều người như vậy, nàng cũng không tin là hắn còn sẽ quỵt nợ.

Giản Hàn Chi cũng gật đầu: “Vương gia xác thật là nên thực hiện lời hứa đó. Rốt cuộc thì những bức thư ca ngợi kia rất có trọng lượng, nếu không phải trong lòng bá tánh ngài rất có uy vọng thì sao người dân có thể hành động như vậy?”

Tần Vị Trạch biết tâm tư của Thập Hoan, cố ý làm trò nói ra trước mặt mọi người, hơn nữa Giản Hàn Chi còn ở một bên phụ họa. Hắn từ tay áo lấy ra một khối lệnh bài đưa cho Thập Hoan, nói: “Điều này thì có khó gì, bổn vương đã đánh cược thua thì phải chịu thôi.”

Vui vẻ nhận lấy lệnh bài, Thập Hoan lật qua lại ngắm nghía.

Lữ Bất Chu thần bí nói với Thập Hoan: “Thập Hoan, nếu ngày nào đó ngươi không cần nữa, nhớ rõ nhất định phải cho ta đó!”

Thứ này trên đời chỉ có tổng cộng ba khối, Tần Linh Nhi một khối, Tần Vị Trạch một khối, hiện tại khối cuối cùng lại cho Thập Hoan. Uổng công Lữ Bất Chu hắn cực khổ nhiều năm như vậy, cuối cùng cái nào cũng không có được.

“Lữ đại nhân trực tiếp yêu cầu Vương gia một khối không phải được rồi sao.” Quan hệ của bọn họ tốt như vậy, sao có thể không cho.

Lữ Bất Chu bĩu môi: “Nếu hắn chịu cho ta, ta còn đòi ngươi làm gì nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.