Say Say Kiều Thê

Chương 4




Vân Liệt Diễm nghi ngờ liếc nhìn người nọ. Cứu nàng một mạng, còn tặng nàng một món quà có giá trị như vậy. Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề!

Nam nhân cúi đầu ngậm lấy ngón tay đang chảy máu của Vân Liệt Diễm, khóe môi khẽ nhếch lên. Vật nhỏ này, tâm tư ngược lại tinh tế tỉ mỉ. Hắn tặng bảo bối cho nàng, nàng còn băn khoăn đến chuyện vừa rồi.

“Ngươi đưa tờ giấy kia cho ta” Vân Liệt Diễm vươn tay. Nàng cũng hơi lo lắng, tên nam nhân này thoạt nhìn có vẻ tao nhã nhưng nàng lại linh cảm thấy hắn giống như hồ ly, chắc chắn sẽ không làm chuyện có hại cho chính bản thân mình.

“Trở về sớm một chút thôi!” Nam nhân kia nhanh chóng hôn xuống trán Vân Liệt Diễm, sau đó dựa người vào xe ngựa, không nói thêm gì nữa.

“Này, ngươi...” Vân Liệt Diễm muốn nói cái gì đó, nhưng hắn ta quyết tâm không để ý đến nàng, cho dù nàng có nói cái gì cũng không mở miệng.

Không biết qua bao lâu, xe ngựa dừng lại.

Hắn rốt cuộc cũng mở mắt ra, nói với Vân Liệt Diễm: “Không được trêu chọc vào hoàng thất cùng Vân gia, nàng còn chưa phải là đối thủ của bọn họ”

Hắn tự mình ôm Vân Liệt Diễm xuống xe ngựa, đặt nàng trên mặt đất, sau đó rời đi. Vật nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ có tính tình là hơi nóng vội, có đôi khi không biết nhẫn nhịn, cuối cùng người phải chịu thiệt chỉ có nàng.

Vân Liệt Diễm khó hiểu nhìn xe ngựa rời khỏi. Người này, tại sao nàng lại không thể hiểu được hắn? Rõ ràng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, hắn cứu nàng có thể nói là trùng hợp, nhưng vì sao còn tặng quà cho nàng, khuyên răn nàng, cảnh báo nàng?

“Tiểu thư, người rốt cuộc cũng trở về rồi, làm nô tì sợ muốn chết” Vân Liệt Diễm còn đang suy nghĩ, Mộc Miên đột nhiên xuất hiện với một mặt đầy nước mắt nước mũi cọ xát lên người nàng.

Vân Liệt Diễm đầu đầy hắc tuyền, đẩy nàng ta ra. Nha đầu chết tiệt này, quần áo đều bị nàng ta làm cho bẩn hết!

“Tiểu thư, người có bị thương không?” Mộc Miên nhìn bộ dạng có chút chật vật của Vân Liệt Diễm, lo lắng nhìn một lượt từ trên xuống dưới xem Vân Liệt Diễm có bị thương ở đâu không.

“Được rồi, được rồi, không có gì quan trọng đâu. Hơn nữa, ta cảm thấy bây giờ đã không sao rồi” Vân Liệt Diễm khoát khoát tay, nói đến chính nàng cũng cảm thấy kỳ quái. Nàng cảm thấy mình bây giờ đã tốt hơn nhiều so với lúc trước.

“Tiểu thư, y phục của người...” Mộc Miên có chút nghi hoặc nhìn Vân Liệt Diễm, quần áo cùng tóc tai hơi lộn xộn, trên quần áo còn lưu lại một vài vết máu đen.

“Ta gặp phải Hiên Viên Minh. Thế nhưng tiểu thư nhà ngươi có mệnh thật tốt, được người ta cứu” Nói đến đây, Vân Liệt Diễm vội vàng đem chiếc nhẫn trên tay cho Mộc Miên xem “Mộc Tiểu Bạch, ngươi thấy thứ này sao?”

“Tiểu thư, người có thể đừng gọi nô tì là Mộc Tiểu Bạch nữa được không?” Mộc Miên bĩu môi. Mộc Tiểu Bạch, nghe sao cũng giống như đang gọi tiểu cẩu.

“Được, Mộc Tiểu Bạch” Vân Liệt Diễm chăm chú gật đầu.

“Tiểu thư...” Mộc Miên ai oán rủ đầu xuống, nhìn thấy ngón tay Vân Liệt Diễm đang giơ lên, miệng khoa trương há ra thành hình chữ “O”, tròng mắt nhanh chóng muốn rớt xuống đất.

Nàng ta run rẩy giơ ngón tay: “Nha, tiểu thư, cái này… thứ này… người lấy ở đâu ra vậy?”

“Người khác đưa cho ta” Vân Liệt Diễm thành thật trả lời.

“Hít...” Mộc Miên hít một ngụm khí: “Đầu óc hắn ta bị ngập nước rồi à?”

“Đầu ngươi mới bị ngập nước đấy!” Vân Liệt Diễm vỗ đầu Mộc Miên một cái. Nhìn biểu tình Mộc Miên thế này, chẳng lẽ, chiếc nhẫn kia không đơn thuần là một chiếc nhẫn kim cương tử sắc bình thường sao?

“Mộc Tiểu Bạch, ngươi nói chiếc nhẫn này trị giá bao nhiêu?” Vân Liệt Diễm phảng phất đã trông thấy màu vàng của ngân lượng rực rỡ trước mắt mình, chớp chớp mắt nói.

“Tiểu thư, người điên rồi!” Mộc Miên nhìn Vân Liệt Diễm như đang nhìn quái vật “Thứ này có tiền cũng không mua được, ngay cả bảo khố hoàng cung cũng không có!”

“Cái gì?” Vân Liệt Diễm kinh ngạc. Nhắc tới kỳ trân dị bảo trong thiên hạ, trong nội cung hẳn là có rất nhiều, nhưng mà thứ này trong cung cũng không có. Rốt cuộc, thứ này là bảo bối gì?

Mộc Miên nuốt nước miếng: “Tiểu thư, nô tì nói cho người biết, thứ này gọi là Tử Tinh thạch. Theo truyền thuyết, Nữ Oa nương nương lúc vá trời còn rơi sót lại một loại đá màu tím, gọi là Thạch Đầu, hấp thu linh khí thiên địa hơn triệu năm cho nên rất có linh tính. Nó không chỉ có thể bách độc bất xâm, mà chỉ cần người tập võ có nó, luyện công trong một thời gian ngắn liền có thể đạt được hiệu quả kinh người. Tiểu thư, người đã có viên đá này, không tới ba năm thì toàn bộ Đông Thịnh quốc sẽ không còn ai là đối thủ của người rồi”

“Thật vậy sao?” Vân Liệt Diễm kinh ngạc. Đối với loại võ công cổ học này, nàng vẫn cảm thấy rất có hứng thú. Bây giờ với một thân dị năng của nàng, nếu có thêm thượng cổ võ học, hoàn toàn có thể đạt tới hiệu quả truyền kỳ. Vân Liệt Diễm càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện được, vẻ mặt nàng hưng phấn, giữ chặt Mộc Miên: “Vậy ngươi dạy ta võ công đi!”

“Nô tì nói này tiểu thư, người vẫn nên cùng nô tì trở về trước đã. Thừa tướng đại nhân biết trưa hôm nay người đã rời khỏi phủ thái tử, nhưng đến giờ còn chưa có quay về nên đang rất giận dữ đấy!” Thật ra Mộc Miên cũng rất buồn bực. Lão gia hơn mười năm không có quan tâm đến tiểu thư, lúc này làm sao lại tốt bụng như thế chứ?

“Hắn quản ta làm cái gì?” Vân Liệt Diễm nhíu mi. Lão già này bị bại não à?

Thế nhưng nàng chợt nhớ tới lời nói của tên nam nhân kia, nàng chưa thể đối đầu cùng hoàng thất và người Vân gia.

“Chúng ta vào thôi!” Nam nhân kia lớn lên tuy xấu xí một chút, nhưng Vân Liệt Diễm cảm thấy hắn nói cũng có lý.

Trong thư phòng của phủ thừa tướng, Vân Phụng Thiên đang chờ nàng.

“Diễm nhi, Thất vương gia vừa phái người đưa thư từ hôn, là chuyện gì đã xảy ra? Các con không phải...” Vân Phụng Thiên lúc ấy cũng là đội mặt mo đi cầu hoàng thượng. Thế nhưng mới có một ngày, Thất vương gia đã từ hôn rồi, lại còn gióng trống khua chiêng như vậy. Bây giờ, chỉ sợ toàn bộ kinh thành ai cũng biết chuyện, hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn chưa tới một ngày đã từ hôn. Đây là loại chuyện gì?

Không nói tới mặt mũi của ông, ngay cả thanh danh của Diễm nhi cũng sẽ bị mang tiếng xấu.

Huống hồ, nàng đã cùng Thất vương gia có “phu thê chi thực” (1), sau này làm sao còn có thể gả ra ngoài nữa?

(1) Phu thê chi thực: Quan hệ xác thịt giữa vợ chồng.

“Ta cùng hắn vốn không thích hợp, ta cũng sớm biết hắn sẽ từ hôn. Cho dù hắn không lùi bước, ta cũng sẽ là người khiến hắn phải lùi bước!” Vân Liệt Diễm nhìn sắc mặt của ông ta, không có khởi binh vấn tội, nàng cũng chỉ là ăn ngay nói thật. Nàng cùng với cái tên Hiên Viên Minh kia tuyệt đối không có khả năng.

“Con...” Vân Phụng Thiên lắc đầu “Diễm nhi, phụ thân biết rõ những năm này là phụ thân không tốt với con. Cho nên, phụ thân hi vọng có thể làm cho con được một chút gì đó. Con gả cho Thất vương gia, sau này hắn sẽ là hoàng đế của Đông Thịnh quốc, còn con sẽ là hoàng hậu. Diễm nhi, con nên suy nghĩ cho kỹ. Hoàng thượng chưa có hạ chỉ, tất cả đều còn kịp”

Ý tứ của hoàng thượng ông ta đều hiểu. Hoàng thượng đồng ý gả Diễm nhi cho Thất vương gia đã tiết lộ ý đồ muốn ông ta phò trợ Thất vương gia đăng vị. Thừa lúc ông ta vẫn còn là gia chủ của Vân gia, ông ta vẫn muốn bảo vệ ngôi vị hoàng hậu cho Diễm nhi.

“Ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ gả cho Thất vương gia, càng không muốn làm hoàng hậu. Nếu như phụ thân muốn đền bù cho ta, như vậy thì về sau cứ thẳng thắn hỏi ta muốn gì là được. Ta đã trưởng thành, chuyện của ta, ta có thể tự mình làm chủ” Vân Liệt Diễm nhìn Vân Phụng Thiên, quay người rời đi.

Ngôi vị hoàng hậu? Ha ha... chỉ là vì bảo vệ chức vị của ông ta mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.