Say Nụ Cười (Túy Hoàn Nhan)

Chương 40: Chuyện bi hài




Tiếng chuông tan học vang lên, sân trường đang yên tĩnh cũng bắt đầu trở nên ồn ào náo nhiệt.

Nhan Họa trả vợt cầu lông cho Đàm Minh Thiên, cùng bạn học vào nhà vệ sinh rửa mặt rửa tay, dùng khăn lau sạch sẽ mặt rồi đi đến chỗ cất balo và túi xách.

“Nhan Họa, tan học rồi, cùng đi với mình không?” Đàm Minh Thiên vỗ vai cô nói, gương mặt xinh đẹp tươi cười rạng rỡ, “Ngày mai không phải đi học, tối nay cùng đến phố đi bộ dạo chơi nhé?”

Đàm Minh Thiên được mệnh danh là hoa khôi của khoa Văn, là một cô gái rất xinh đẹp, chơi cũng khá thân với Nhan Họa và Đàn Tử Quỳnh, nhưng đương nhiên là không thể thân nhau giống như Nhan Họa và Đàn Tử Quỳnh được. Tuy vậy bình thường bọn cô vẫn hay chơi với nhau, thỉnh thoảng Nhan Họa và Đàm Minh Thiên còn cùng tham gia một số hoạt động.

“Mình không đi được, mình còn chờ Đàn Tử nữa.” Nhan Họa mỉm cười nói, “Vừa nãy đã đồng ý là sẽ qua xem các cậu ấy chơi bóng rồi. ”

Đàm Minh Thiên gật đầu, cũng phấn khích nói: “Hình như là trận đấu bóng rổ nam nữ đúng không, vậy thì mình cũng đi. ”

Mấy cô bạn bên cạnh nghe vậy thì cũng rối rít tỏ vẻ muốn đi cùng, dù sao ngày mai cũng không phải đi học, cho nên phải thư giãn một chút, mà cách thức thư giãn đương nhiên là đi xem các bạn nam chơi bóng rổ, ngắm nhìn dáng vẻ anh tuấn của bọn họ khi chơi bóng.

Cho nên, Nhan Họa cùng với một đám con gái cười cười nói nói thẳng tiến đi đến sân bóng rổ.

Đi tới sân bóng rổ, bọn họ liền gặp ngay mục tiêu, căn bản là vì Tô Trọng Tuấn dáng vóc quá to béo, thêm nữa vì là trận đấu bóng nam nữ nên càng hấp dẫn người đến vây xem, cho nên bọn họ không cần tìm cũng dễ dàng bắt gặp ngay đám đông đang hò hét.

Thấy có con gái đến nên đương nhiên mấy cậu con trai cũng hào hứng hơn hẳn. Có câu nam nữ phối hợp, làm việc không mệt, có cả nhóm con gái đến tham gia thế này, không cần biết có xinh hay không, chỉ cần là con gái thôi cũng đã đủ khiến cho các nam sinh kêu gào vui sướng rồi.

Ba năm học trung học, thì có lẽ năm lớp mười vẫn là năm đáng quý nhất, tuy chỉ có một năm, nhưng đó là năm mà việc học nhẹ nhàng nhất, cho nên sẽ có nhiều thời gian để kết bạn. Đến năm lớp mười một phải chia lớp, sẽ có bạn mới vào, bạn cũ đi, nhìn chung là cực kỳ hỗn loạn.

Nhan Họa rất nhanh nhìn thấy đám Đàn Tử Quỳnh đang đứng trên sân, nam nữ phối hợp với nhau rất tốt, đặc biệt là hình ảnh lúc các bạn nữ đoạt bóng của con trai cũng vô cùng dũng mãnh, thấy vậy, cô không khỏi mím môi mỉm cười.

“Tránh đường nào tránh đường nào, nước đây!”

Phía sau vang lên một giọng nam sinh đang hô hào, Nhan Họa quay lại nhìn, thấy mấy bạn nam đang ôm một đống chai nước đi tới, mắt thấy tay bọn họ run rẩy sắp làm rơi mất mấy chai thì vội đưa tay ra giúp đỡ.

“Ui cha, cảm ơn nhiều nhé.” Một cậu nam sinh to khỏe có làn da màu lúa mạch cảm ơn Nhan Họa và Đàm Minh Thiên, “Hai người đẹp, nếu các cậu không bận... thì phiền cậu giúp chúng mình đi phát nước được không.” Cậu nháy mắt nói: “Chắc chắn là đám con trai kia sẽ thích được nhận nước từ tay con gái chứ không phải từ tay thối của bọn mình. ”

Nghe cậu nói xong, mấy cô bạn xung quanh nghe vậy cũng không nhịn được cười, sau đó ai nấy đều rối rít đi tới giúp đỡ.

Đàm Minh Thiên cười nói: “Chu Dịch, ngậm cái miệng thối của cậu lại! Được rồi, đưa đây để chúng tôi giúp cậu phát nước.” Nói xong liền để balo xuống chỗ để đã chồng chất bên cạnh, sau đó hào phóng cầm lấy mấy chai nước.

Nhan Họa cũng ôm mấy bình nước để đi phát cho mọi người, mà mục tiêu phát nước đương nhiên là những người mặc đồ bóng rổ rồi, tuy nhiên xung quanh lại có khá nhiều người đến xem, hại cô và mấy cô bạn phải chen chen chúc chúc qua đám đông, sau đó đưa nước cho mấy bạn nam mặc đồ bóng rổ đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi.

Nhan Họa thật vất vả mới chen được lên trước, vừa nói: “Nước của cậu này!” vừa đưa nước cho họ, sau đó nhận lại được từ đối phương một tiếng cảm ơn, lúc trong tay chỉ còn dư lại một chai, cô liền theo bản năng đưa nó cho một cậu con trai đang quay lưng về phía cô.

“Này bạn ơi, nước của bạn này!”

Nam sinh kia nghe vậy liền quay đầu lại, Nhan Họa lúc trông thấy mặt của cậu ta thì tay lập tức run lên, chai nước khoáng cũng theo đó mà rơi xuống đất.

Đột nhiên gặp nhau ở khoảng cách gần như vậy, Nhan Họa không tự chủ được mà nghĩ đến gương mặt anh tuấn thành thục của người đàn ông trong giấc mộng kia, nếu đem hai gương mặt hợp lại làm một... thì cô cảm thấy họ căn bản là cùng một người.

Tim cô đập thình thịch, tuy bất ngờ nhưng cô vẫn phản ứng lại rất nhanh, lập tức cúi xuống nhặt. Song cô không ngờ là đối phương cũng cúi xuống giống cô, trong nháy mắt hai người cách nhau quá gần, mơ hồ còn có thể ngửi thấy được mùi hương cơ thể phảng phất của nhau, khiến cho Nhan Họa sợ hãi lùi lại một bước.

Nghĩ rằng phản ứng của mình quá rõ ràng, Nhan Họa vội nói: “Xin lỗi cậu!”

Kỳ Trạch nhặt chai nước rồi lười biếng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô rồi nói: “Con gái các cậu sao chân tay lại vụng về như vậy!”

Nhan Họa khóe miệng co giật, lại nói: “Xin lỗi. ”

Nếu là các nam sinh khác thì đã sớm hào phóng nói không sao đâu rồi đem chuyện này bỏ qua rồi, nhưng tên này hiển nhiên là đồ xấu xa mà, cậu nhìn cô từ trên xuống dưới rồi dùng giọng điệu xem thường nói: “Con gái đúng là yếu ớt, ngay cả chai nước cũng cầm không xong.” Cậu liếc nhìn cổ tay cô, cổ tay tinh tế chỉ thuộc về con gái, bàn tay lại có vẻ đầy đặn, năm đầu ngón tay trắng trắng mềm mềm, tuy không được thon dài nhưng cũng rất đáng yêu.

Nhan Họa đã sớm được lĩnh giáo về cái miệng hư hỏng của cậu ta rồi, hơn nữa có mấy bạn nữ còn nói là cậu ta chưa bao giờ biết giữ thể diện cho người khác, điều này thật rất khó để chấp nhận đối với một cô nữ sinh trung học chưa trải đời là cô. Đây cũng là lần đầu tiên cô đứng gần cậu ta như vậy, lại còn nỗi ám ảnh từ giấc mơ kia nữa chứ, thật sự là bối rối vô cùng.

“Sức lực yếu ớt cũng không phải lỗi của mình, xin lỗi!” Nói xong, Nhan Họa không thèm để ý đến hắn mà quay người rời đi.

Đi được vài bước thì thấy Đàm Minh Thiên ôm nước tới, cô nhìn thấy Kỳ Trạch đang đứng cách đó không xa thì liền nháy mắt mỉm cười ra điều chào hỏi, ai ngờ cậu ta lại quay mặt đi chỗ khác, khiến cô khó chịu nhíu mày.

“Vừa rồi có chuyện gì vậy?” Đàm Minh Thiên đưa nước cho Nhan Họa rồi tự mình mở một chai ra uống. Đám con trai kia mua rất nhiều, mấy cô bạn đến xem cũng được phát một chai. “Cậu nói chuyện với Kỳ Trạch à? Mình thấy sắc mặt của cậu ấy không được tốt lắm. ”

“Vừa rồi lúc đưa nước cho cậu ấy mình không cẩn thận làm rơi mất.” Nhan Họa bực bội nói.

Đàm Minh Thiên đồng cảm nói: “Bị cậu ấy nói gì à?”

Nhan Họa nhìn cô cười: “Hồi lớp mười chúng mình học cùng lớp, lúc đó mình cũng biết tính cách của Kỳ Trạch không được tốt. Tuy nhiên nếu không chọc đến cậu ấy thì cậu ấy cũng là người rất dễ nói chuyện, cậu ấy học cũng rất giỏi, nếu có cái gì không hiểu thì cậu ấy sẽ giúp, cho nên mình cũng không để trong lòng chuyện gì đâu.” Nhan Họa cười với Đàm Minh Thiên, tỏ vẻ mình không để bụng.

Đàm Minh Thiên nghe vậy cũng cười lại, sau đó quay sang nói chuyện với mấy cô bạn đứng bên cạnh.

Trận bóng đã kéo dài được gần hai tiếng, đổi mấy lượt người, tất cả ai nấy đều mồ hôi đầm đìa, cuối cùng trận đấu kết thúc trong vui vẻ. Lúc đó, trên sân trường đã có khá nhiều người ra về, trời đã sắp tối.

Trên sân bóng rổ mọi người cũng đã ra về bớt, Nhan Họa ngồi yên một chỗ đợi Đàn Tử Quỳnh rồi cùng về. Bỗng nhiên lại nghĩ đến Kỳ Trạch, cho dù cậu ấy có là một người đàn ông thành thục trong mộng hay một cậu thiếu niên ngây ngô ngoài đời thực thì đều làm cho cô không được tự nhiên mỗi lần đối mặt. Nhan Họa tự nhủ đó chỉ là mơ mà thôi, không cần nhớ làm gì, nhưng càng nói là không để ý thì trí nhớ lại càng khắc sâu, khiến cô có cảm giác là mình đã ngã bệnh rồi.

“Mọi người nhớ kiểm tra lại đồ đạc của mình nhé.” Tô Trọng Tuấn lớn giọng nói.

Đàn Tử Quỳnh cười cười nói nói với một đám con trai rồi quay sang hét từ phía xa: “Nhan Họa, về nhà thôi!”

Nhan Họa lúc này mới chậm rãi đứng dậy đi tới chỗ Đàn Tử Quỳnh, sau đó bị Đàn Tử Quỳnh khoác vai đi, không biết có phải cô quá đa nghi hay không mà bỗng cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình từ phía sau, theo bản năng cô quay đầu lại, lập tức trông thấy Kỳ Trạch đang bị Tô Trọng Tuấn đè chặt vai đi tới.

Lúc cô quay lại nhìn thì bắt gặp ngay ánh mắt của Kỳ Trạch, cho nên có thể nói linh cảm của cô là đúng, cậu ta thực sự là đang nhìn cô, Nhan Họa bối rối không biết nên làm thế nào.

Cô sợ hãi quay đầu lại, chỉ mong có thể cách cậu ấy xa xa ra một chút.

Nhưng Đàn Tử Quỳnh lại không hiểu ý bạn mình gì hết, cô kéo Nhan Họa ra chỗ Tô Trọng Tuấn rồi nói: “Bàn Tử, cùng đi với bọn mình không?”

Tô Trọng Tuấn nhìn Nhan Họa một chút rồi cười hỏi: “Được! Đi đâu vậy?”

“Trên phố đi bộ ở trung tâm thành phố có một tiệm mỳ kiểu Nhật, cùng đi ăn thử đi, đúng lúc mọi người đang đói bụng. ”

“Đồng ý!”

Hai người quyết định xong, sau đó liền quay sang hỏi ý mấy người bên cạnh, cuối cùng chốt số lượng là tám người, năm nam ba nữ, trong đó ba nữ là Đàn Tử Quỳnh, Nhan Họa và Đàm Minh Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.