Say Nụ Cười (Túy Hoàn Nhan)

Chương 21: Vương Đại Xuyên tỉnh lại




35

CÂU HỎI: Những vòng tròn đá dựng đứng tại Lindholm Hoje gần thành phố Alborg của Đan Mạch cho biết đó là nơi tổ chức nghi lễ cổ xưa nào?

TRẢ LỜI: Nghi lễ chôn cất người Viking.

***

Tôi gặp Tone lúc hai giờ mười lăm tại quán Black Prince chỗ hướng ra biển. Không có ai trong quán ngoại trừ một cặp ông bà già ho lao đang nâng niu vào phần bia hết lạnh cuối cùng và đọc những cuốn tạp chí Sun cũ sờn góc, nhưng cũng phải mất một lúc tôi mới thấy cậu ta vì theo phản xạ tôi cứ đưa mắt tìm bộ đồ denim màu xanh nhạt, thay vì bộ com lê một nút màu xám đậm, vớ trắng và áo chui đầu xám nhạt mà cậu ta mặc hôm nay.

“Quỷ tha ma bắt, Tone, chuyện gì xảy ra với tóc cậu vậy?” Bộ dạng Viking đã biến mất, thay vào đó là kiểu tóc ngắn-sau-và-hai-bên với đường rẽ ngôi hơi lệch về bên trái. Tone, mặc áo com lê, tóc rẽ ngôi.

“Cắt ngắn đi, thế thôi.” Tôi định vò xù đầu cậu ta lên, nhưng cậu ta gạt tay tôi ra, hoàn toàn không có vẻ bông đùa. Muốn giữ hòa khí, tôi xởi lởi, “Này, cậu có dùng gel không đấy?”

“Một chút. Thế thì sao nào?” cậu ta trả lời, rồi nhấp một ngụm trong cốc bia cỡ nhỏ để trước mặt. Tôi không nghĩ mình từng thấy Tone cầm cái cốc nào có dung tích như thế, có vẻ như một trò lừa về tỷ lệ, để cậu ta trông có vẻ to ra.

“Cậu có muốn uống thêm không?” tôi hỏi.

“Tớ không cần...”

“Thêm một cốc giống thế này nhé?...”

“Tớ không uống được...”

“Coi nào, đồ yếu đuối...” tôi vô tư tán chuyện.

“Không uống được. Tớ phải quay lại chỗ làm,” cậu ta nói.

“Cậu chắc phải có thời gian để uống một...”

“Tớ không muốn uống thêm gì nữa, được chưa?” cậu ta gắt lên. Tôi đi lấy cho mình một cốc nửa lít và ngồi xuống.

“Sao - công việc thế nào?”

“Tốt. Hiện tại tớ đã chuyển ra mặt tiền của bộ phận sản xuất, đó chính là lý do...” và, gần như xin lỗi, cậu ta kéo mạnh cái ve áo dài mỏng của bộ com lê.

“Bộ phận nào?”

“Hi-fi và audio.”

“Tuyệt!”

“Ờ, tuyệt. Phải vậy thôi. Còn có tiền hoa hồng, nên...”

“Spencer kể tớ nghe chuyện cậu và đội dân quân rồi.”

“Cậu ta đã kể sao? Chắc các cậu được một phen cười no nê nhỉ?”

“Không, dĩ nhiên không...”

“Tớ không nghĩ là cậu tán thành.”

“Tớ không nói thế, được chưa? Tớ là người theo chủ nghĩa độc lập, tớ nghĩ là nhất định cần giảm chi tiêu cho quốc phòng và bơm thêm tiền cho các dịch vụ xã hội, nhưng tớ vẫn hiểu được nhu cầu cần có một vài hình thức...” nhưng Tone đang nhìn đồng hồ, thật sự không hứng thú. “Vậy cậu đã gặp Spencer chưa?” tôi hỏi.

“Dĩ nhiên là gặp Spencer rồi,” cậu ta gắt gỏng, và tôi chấp nhận điều đó, ít nhất là trong hôm nay, tôi không thể nói điều gì mà không làm người ta bực mình.

“Cậu ấy sao rồi?” tôi hỏi.

“À, nếu nhìn qua kính chắn gió của chiếc Ford Escort, cậu ta thật sự trông khá ổn.”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy Tone?”

“Không biết chính xác. Bọn tớ đi xuống ở quán rượu hôm thứ Sáu như thường lệ, và sau khi quán đóng cửa cậu ta muốn đi tới Luân Đôn, một câu lạc bộ hay nơi nào đó để hai thằng uống tiếp, nhưng tớ từ chối, vì hôm sau còn phải đi làm, mà cậu ta cũng khá xỉn rồi, thế nào cậu ta cứ đi, lấy xe hơi của bố. Điều tiếp theo tớ biết là hai ngày sau mẹ cậu ta gọi và nói rằng cậu ta đang ở trong bệnh viện.”

“Có ai khác bị thương không?”

“Không...”

“Tạ ơn Chúa.”

“... chỉ có thằng bạn Spencer của chúng ta mà thôi,” cậu ta tiếp lời, vẻ nhạo báng.

“Tớ không có ý đó... tớ chỉ nghĩ... Mà cậu ta có gặp rắc rối gì không? Ý tớ là với pháp luật ấy?”

“À, cậu ta chạy quá tốc độ, chỉ có bằng lái tạm thời, đó chẳng phải xe cậu ta mà cậu ta cũng không có bảo hiểm, nên, phải rồi, đứng ở góc độ pháp luật, mọi chuyện chẳng sáng sủa gì mấy.”

“Mà, cậu ta... cảm thấy thế nào?”

“Không biết, Brian, tự đi mà hỏi, được chứ? Tớ phải quay lại làm việc đây,” rồi một cách cáu kỉnh, cậu ta nốc cạn cốc bia, lấy một gói kẹo bạc hà từ trong túi ra rồi quăng một viên vào miệng, còn chẳng thèm cho tôi một viên.

Chúng tôi ra khỏi quán rượu và đi dọc theo con đường hướng về cầu tàu. Gió bất chợt thổi mưa đến từ cửa sông, Tone liền kéo hai ve áo khoác mỏng lên để che áo sơ mi và cà vạt khi chúng tôi bước đều về Phố Chính.

“Vậy tối nay cậu sẽ ở qua đêm chứ?” cậu ta hỏi, rõ ràng không quan tâm đến câu trả lời.

“Không, tớ e là không được.” Tôi tự hỏi có nên kể cậu ta nghe về việc mai tôi tham gia Thách thức Đại học không, nhưng quyết định cưỡng lại ý muốn đó. “Mai có buổi học phụ đạo, lúc sáng sớm, nên tớ phải quay về đó. Nhưng tớ sẽ về vào Lễ Phục sinh, nên... gặp cậu khi đó nhé?”

“Được, ừm, sao cũng được.”

“Tone này - tớ có làm gì, cậu biết đó, khiến cậu nổi sùng không?”

Cậu ta khịt mũi. “Cái gì làm cậu tưởng thế?”

“Có phải là vì Spencer đã kể gì đó?” Không có câu trả lời. “Cậu ta đã nói gì vậy Tone?”

Không nhìn tôi, Tone kể, “Spencer kể là đã đi gặp cậu. Nghe có vẻ cậu chẳng đáng mặt bạn bè tí nào, Brian ạ. Thực tế tớ thấy cậu cư xử hơi giống một thằng khốn. Chỉ có vậy thôi.”

“Tại sao, cậu ta đã nói gì?”

“... không quan trọng...”

“Tớ không thể để cậu ta ở lại lâu hơn, Tone, thế là trái nội quy...”

“Ồ, thế à, nếu đúng là trái với nội quy, Bri...”

“Tone, cậu ta là người khơi mào vụ đánh nhau.”

“Nghe này, tớ không quan tâm, Bri ạ, đó là chuyện giữa cậu và Spencer.”

“Thế cậu nghĩ vì lỗi của tớ nên cậu ta mới quyết định say sưa bí tỉ rồi lái xe tông vào một cái cây chắc?”

“Tớ nói thế bao giờ hả? Brian ạ, tự đi mà tìm cách giải quyết chuyện đó, được chứ?” rồi Tone vượt lên phía trước con đường, đầu cúi xuống tránh mưa, rồi dừng lại trong một giây, hơi xoay người lại, “Mà cố gắng đừng ngu quá. Được chứ?” Nói rồi cậu ta quay người và vội vã trở lại với công việc, còn tôi nhận ra mình đang tự hỏi liệu có bao giờ gặp lại cậu ta nữa không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.