Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị

Quyển 2 - Chương 7-3: Đám ma (3)




Edit: Tuyết Khanh

"Nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh." Thượng Quan Triệt đưa tay, nhẹ nhàng xoa đôi môi phấn hồng của cô, hô hấp hơi chậm lại.

"Biết rồi." Vân Sở gật đầu, thân thể nhích về phía sau một chút, muốn né tránh Thượng Quan Triệt đang từng bước từng bước mà ép sát, lại bị Thượng Quan Triệt ôm thật chặt, tiếp theo đôi môi của anh liền phủ lên môi cô.

Đôi môi mềm mại thật chặt quấn lấy nhau, răng môi giao nhau, nước bọt hòa làm một.

Tất cả lo lắng, đều vì nụ hôn ngọt ngào này mà tiêu tán đi, chỉ còn dư lại, tin tưởng vô hạn, không cần bất kỳ lý do gì mà tin tưởng lẫn nhau.

Vân Sở ôm cổ Thượng Quan Triệt thật chặt, trong lòng không muốn, hóa thành động lực, không giống như ngày trước thường hay nhăn nhó, lần này, cô rất chủ động nghênh đón nụ hôn của Thượng Quan Triệt, hai người rất nhanh sẽ ‘tuy hai mà một’*, khó có thể chia lìa. (*hai người hòa làm một thể ý)

Lại nói ở dưới Niên Cẩm Hạo cùng Mộc Ngân bị ném ở bên ngoài.

Thấy Vân Sở vừa gặp được Thượng Quan Triệt liền quên mất mình, trong lòng Mộc Ngân cực kỳ khó chịu, thầm mắng Vân Sở trọng sắc khinh bạn.

Niên Cẩm Hạo chỉ là cười cười, đi tới bên người Mộc Ngân: "Mộc tiểu thư, lại gặp mặt."

Hôm nay Niên Cẩm Hạo một thân tây trang màu đen như cũ, vóc người cao gầy, nụ cười ôn hòa, khuôn mặt đẹp trai, cho dù là tùy ý đứng ở một chỗ, là có thể hấp dẫn ánh mắt vô số người.

Giờ phút này cũng không ngoại lệ, Thượng Quan Triệt đã vào xe, chỉ có Niên Cẩm Hạo lớn lên thật đẹp trai ở lại bên ngoài, những nữ sinh kia đi qua đi ngang qua, đã sớm đánh bóng mắt, mỗi một người đều nhìn chằm chằm Niên Cẩm Hạo, nếu không phải là bởi vì bên cạnh hắn còn có Mộc Ngân, đoán chừng những người đó đã sớm xông tới gần rồi.

"Đúng vậy, Niên tổng, đã lâu không gặp." So sánh với ngượng ngùng lúc trước, hôm nay Mộc Ngân, khi ở trước mặt Niên Cẩm Hạo đã bình tĩnh rất nhiều.

Lúc trước có tiếp xúc mấy lần, Mộc Ngân biết Niên Cẩm Hạo thật ra thì rất dễ gần, trong lòng đối với hắn chẳng những không có chút sợ hãi nào, ngược lại nhiều hơn mấy phần hảo cảm.

Một người tuổi trẻ tài cao như vậy mà lại không cao ngạo, là một người đàn ông bình dị gần gũi, thật sự là rất ít gặp. Nhớ tới lần đầu tiên gặp Niên Cẩm Hạo, một người bà con xa của hắn cũng muốn dựa hơi của hắn tới dọa người, bản thân của hắn lại ôn hòa như vậy, thật sự là rất khó gặp được.

"A, xem ra tôi cùng Mộc tiểu thư ngược lại rất là có duyên." Nụ cười Niên Cẩm Hạo nhạt nhòa , một đôi mắt sáng ngời nhưng thủy chung chỉ rơi vào trên người của Mộc Ngân.

Mộc Ngân le lưỡi một cái, có chút ai oán trừng mắt liếc nhìn xe của Thượng Quan Triệt, bất đắc dĩ cười cười: "Có thể lấy Sở Sở cùng Thượng Quan Triệt hạnh phúc, mệnh của tôi cũng đủ khổ, mỗi lần Sở Sở cùng Thượng Quan Triệt ước hẹn liền đem tôi ném đi."

Thật ra thì, trong lòng cô mặc dù buồn bực, nhưng cũng rất vui vẻ, dù sao, thấy Vân Sở hạnh phúc, chính là hạnh phúc lớn nhất của cô. Họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, ban đầu lão đại rất thương yêu Vân Sở, nhưng đối với cô cũng là vô cùng tốt, theo ý cô, Vân Sở giống như là em gái ruột của mình, để cho cô lúc nào cũng đều muốn bảo vệ cô ấy thật tốt.

"Cho nên, trời cao mới an bài tôi xuất hiện, không phải sao?" Niên Cẩm Hạo mở trừng hai mắt, mặt nụ cười trả lời.

Mộc Ngân ho khan hai tiếng, không ngờ đường đường là đại tổng giám đốc của Niên Thị cũng có một mặt đáng yêu như vậy, liền gật đầu, cố làm vẻ nghiêm túc trả lời: "Ừ, quả thật, có thể cùng nhân vật như Niên tổng cùng nhau làm kỳ đà cản mũi, tôi cũng không có gì tiếc nuối rồi."

"Ha ha. . . . . ." Niên Cẩm Hạo cười khẽ, rồi sau đó nhíu mày, nhìn lướt qua xe của Thượng Quan Triệt , mặc dù cách một lớp thủy tinh, không thấy được bọn họ đang làm gì, nhưng Thượng Quan Triệt sẽ phải lập tức rời đi, chắc hẳn bên trong đang trình diễn một màn kích tình chứ?

Nhớ tới dáng vẻ thương yêu của Thượng Quan Triệt đối với Vân Sở, Niên Cẩm Hạo đột nhiên có chút hâm mộ.

Hắn cùng Thượng Quan Triệt lớn lên cùng nhau, hai người tính tình mặc dù không giống nhau, nhưng sở thích cũng rất tương tự, nhất là đối với phụ nữ đều không phải là quá cảm thấy hứng thú, mười phần giống nhau. Hôm nay Thượng Triệt đã tìm được một nửa của mình, đã sớm không phải Thượng Quan Triệt cao ngạo khi trước, anh dịu dàng và thương yêu, không hề cất giấu, hỉ nộ ái ố* có người nguyện ý chia sẻ cùng anh. (* vui buồn, tức giận)

Nhưng là, anh vẫn một thân một mình.

Niên Cẩm Hạo không tiếng động thở dài, ngược lại đối với Mộc Ngân cười nói: "Cô cũng quá dễ dàng thỏa mãn, tôi xem ra, lần sau để cho bọn họ làm kỳ đà cản mũi của chúng ta mới phải, để cho bọn họ cũng nếm thử một chút tư vị làm bóng đèn."

Nghe vậy, mặt của Mộc Ngân đỏ lên, biết Niên Cẩm Hạo đang nói đùa, cũng không nghĩ nhiều, nhàn nhạt gật đầu: "Cái chủ ý này không tệ, hắc hắc, mấy ngày tới không phải Thượng Quan Triệt muốn rời khỏi sao? Hừ hừ. . . . . ."

Mộc Ngân chỉ lo nghĩ tới phải chỉnh Vân Sở như thế nào, lại không nghĩ rằng lời này của cô ý vị như thế nào.

Chỉ thấy Niên Cẩm Hạo nhíu mày, khóe miệng lộ ra một nụ cười đầy thâm ý: "Hả? Nói như vậy, Mộc tiểu thư là muốn hẹn hò cùng với tôi mấy ngày tới sao?"

"Khụ khụ. . . . . ." Mộc Ngân bị lời nói của hắn dọa sợ hết hồn, lập tức bị bị sặc nước miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng biến thành màu đỏ: "Tôi...tôi không có. . . . . ."

Niên Cẩm Hạo cười càng hài lòng: "Đó chính là đang ám chỉ tôi hẹn cô?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.