Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị

Quyển 1 - Chương 9-3: Oan nghiệt (3)




” Ngươi giới thiệu này đó đều được, khi may chọn kiểu dáng thanh nhã, hợp thời là được, còn những thứ lòe lọet quá thì mang về đi. Xuân Hoa, Xuân thủy, các ngươi cũng nhìn xem, nếu thích cái gì thì chọn lấy, rồi nói bọn họ may cho”. Bắc Dao Quang hào phóng chỉ mấy tấm vải trên bàn nói.

” Phu nhân? Thật sự có thể chứ?” Hai cái tiểu nha đầu hưng phấn ôm nhau, không dám tin.

” Chọn đi! Ta nói!” Bắc Dao Quang mỉm cười nói gật đầu.

“Nhưng mà phu nhân, mấy thứ này đều rất quý, không phải là dành cho nha hòan chúng ta mặc”, hai người vẫn chần chờ.

“Các ngươi là nha hòan của ta, đương nhiên là bất đồng với nha hòan của những nhà khác, chút nữa cũng gọi hai người khác tới, kêu bọn họ chọn lấy hai bộ thích nhất”. Dù sao tiền của nàng cũng nhiều đến không xài hết, ở hiện đại, nàng cũng chưa từng trải qua cảm giác tiêu tiền thỏai mái, không suy nghĩ giá cả nên liền tránh không được sở thích mua sắm của nữ nhân, thì ra tiêu tiền cũng làm cho tinh thần người ta phấn chấn hơn, nàng lúc này cũng cảm thấy vui vẻ hơn, còn mua chưa có đủ đâu.

“Phu nhân, người nhìn hàng của ta một chút, cam đoan người sẽ thích”

“Phu nhân, mời người xem trang sức, châu báu của ta, phu nhân chắc chắn sẽ thích”

Các chưởng quầy thấty Bắc Dao Quang mua sắm rất thỏai mái, thấy Lưu đại chưởng quỹ bán được nhiều hàng như vậy nên cũng ùa lên, tranh nhau giới thiệu hàng của mình.

“Đừng gấp, lần lượt từng nhà đến, nếu không phu nhân sẽ không mua gì của các ngươi nữa”. Nhìn thấy Bắc Dao Quang bị bọn họ vây bên trong, thân ảnh Thanh nhi đã như cơn gió xuất hiện bên người nàng, giận dữ nói.

Các chuởng quỹ thấy Thanh nhi nổi giận cũng lập tức tản ra, nhưng vẻ mặt, ánh mắt đều tràn đầy khát vọng muốn Bắc Dao Quang nhìn hàng của họ một cái.

“Không cần gấp, ta hôm nay muốn mua rất nhiều thứ, các ngươi từ từ giới thiệu cẩn thận cho ta biết”. Bắc Dao Quang mỉm cười, không nhanh không chậm nói, tùy tiện chỉ vào Lâm chưởng quầy ” ngươi bắt đầu trước đi”

“Dạ, dạ, phu nhân”. Các chưởng quầy thấy nàng nói như vậy cũng yên tâm hơn.

” Phu nhân, người xem, đây là ngọc bội hình con bướm do thiên nhiên tạo thành, sắc trắng thuần khiết, tư thái con bướm bay lượn trông rất sống động, ngươi sờ xem, có phải nó mát lạnh đúng không? mùa hè mang nó bên mình, cam đoan phu nhân sẽ không thấy nóng nực”. Được làm người mở đầu, Lâm chưởng quỹ lập tức giới thiệu.

Bắc Dao Quang sờ sờ, quả thật ngọc bội rất tinh xảo, tao nhã ” lưu lại đi”

“Dạ, phu nhân, người nhìn xem, đây là hắc ngọc trâm, đừng thấy nó cùng màu tóc giống nhau mà xem thường, nếu cắm lên sẽ thấy có ảo diệu, phu cho phép tiểu nhân biểu diễn để người xem chứ?”

” Xuân Thủy, ngươi lại đây!” Bắc Dao Quang thấy chiếc trâm này chỉ dài khỏang một nửa chiếc đũa, nàng muốn nhìn xem rốt cuộc nó có điểm thần kỳ gì.

Xuân Thủy nghe Bắc Dao Quang gọi, vội vàng tiến lên ” phu nhân”

“Ngươi cài cây trâm này lên tóc nàng cho ta xem’, Bắc Dao Quang nói với Lâm chưởng quầy.

Lâm chưởng quầy lập tức nghe lời làm theo, mới nhìn cũng không có gì khác thường nhưng một lát thì cây trâm đã có sự thay đổi, từ màu đen đã chuyển sang xanh biếc, mọi người kinh ngạc hô, theo bước chân chuyển động của Xuân Thủy, màu sắc của cây trâm thay đổi thêm nhiều màu khác nữa. Bắc Dao Quang biết đây là một lọai thủy tinh, do phản xạ mặt trời mà tạo thành nhiều màu sắc khác nhau, cũng không có gì thần kỳ nhưng thấy nó cũng tinh xảo ” vật nhỏ này không tính là thượng phẩm nhưng nhìn cũng được, liền lưu lại đi, Xuân Thủy, tặng cho nguơi”

” Phu, phu nhân? Ngài, ngài nói cái gì?” Xuân Thủy nhất thời nói lắp lên.

” Ta nói này cây trâm tặng cho ngươi, như thế nào ngươi không vui sao? Nếu không thích, vậy……”

” Nô tỳ thích, cám ơn phu nhân!” Xuân Thủy đương trường liền quỳ xuống, Bắc Dao Quang nghe vậy ngẩn ra, lập tức nhìn về phía Thanh nhi nói,” Thanh nhi, nhớ kỹ tháng nầy trừ nửa tháng lương của Xuân Thủy, đã quên lời ta nói, không nên hở chút là quỳ như thế, nên phạt”

“Dạ, phu nhân”. Thanh nhi nghiêm trang gật đầu đáp lại, Xuân Thủy thì cảm động đến rơi nước mắt, nàng thấy mình quả thật rất may mắn nên mới có chủ tử tốt nhu vậy, đừng nói là phu nhân trừ nửa tháng lương của nàng, nếu bắt nàng làm không công cả đời cũng không đủ một phần ba giá trị của cây trâm này ” tạ ơn, phu nhân”

“Nếu còn không đứng lên thì trừ luôn một tháng a”, Bắc Dao Quang cố ý làm khó, Xuân Thủy lập tức gạt nước mắt đứng lên.

Lâm chưởng quầy há hốc mồm qua đi, lập tức mở ra thùng lớn trên mặt đất, ôm vài cái tráo gỗ lim ra, đây chính là bảo vật trấn tiệm của Trân Bảo Trai hắn, lúc trước hắn đưa hắc ngọc trâm ra, nhiều phu nhân nhà giàu khác cũng không mua nổi, thế nhưng vị Bắc Dao phu nhân này lại nói nó chỉ là vật nhỏ, còn tùy tiện tặng cho nha hòan. Hắn lập tức ý thức được ánh mắt của nàng rất cao, tuyệt đối lần này không thể để nàng lại chê không tính là thượng phẩm gì đó nữa, liền đem bảo vật trấn tiệm ra.

Chưa thấy vật bên trong, nhưng nhìn mấy cái tráp này cũng biết không phải là hàng tầm thường Bắc Dao Quang cũng nổi lên hứng thú, trêu ghẹo nói ” Các bảo bối đều giấu ở đáy hòm sao? sớm nên lấy ra mới phải, hay là sợ bổn phu nhân khôg trả nổi tiền?”

“Phu nhân sao lại nói vậy, là tiểu nhân mắt nhìn hạn hẹp, không ngờ phu nhân là người chân chính biết hàng, nếu không phải là hàng cực phẩm thì không dám đưa cho phu nhân xem”. Lâm chưởng quầy cẩn thận theo thứ tự mở ra ba cái tráp đặt trên ghế, mọi người đều ồ lên tán thưởng làm Bắc Dao Quang cũng tò mò.

Trong cái tráp thứ nhất là vòng tay được chạm trổ tinh xảo, tín chất giống như ngân nhưng so với ngân lại sáng hơn, có điểm giống bạch kim nhưng Bắc Dao Quang nghĩ thời đại này chắc không thể luyện nên công nghệ kim lọai hợp kim, cho nên cũng không biết vòng tay đó làm bằng gì. Chính giữa chiếc vòng rủ xuống một sáo ngọc nho nhỏ xanh biếc, ngòai ra còn có những hạt châu no nhỏ màu trắng, vừa nhìn giống vòng cổ lại giống như xích tay, rất tinh xảo. Bắc Dao Quang nghĩ nó quý trọng là do làm bằng bạch kim, trong mắt nguời khác thì là vật quý hiếm nhưng với nàng thì nó gợi cho nàng nhớ những ngày tháng ở thời hiện đại, hiện tại nàng muốn biết ” cây sáo kia có thể thổi sao?”

” Đương nhiên, phu nhân! Phu nhân thích vật trang sức trên tóc này”, Lâm chưởng quầy không ngừng gật đầu, còn cẩn thận nhìn sắc mặt của Bắc Dao Quang.

” Ngươi nói thứ này là trang sức tóc?” Bắc Dao Quang có chút kinh ngạc hỏi lại.

” Đúng vậy, phu nhân, đương nhiên phu nhân muốn dùng nó làm trang sức khác cũng được, tùy theo sở thích của phu nhân”, Lâm chưởng quầy vội vàng bổ sung, sợ Bắc Dao Quang nói không cần.

” Ngươi đừng khẩn trương, ta thích, lưu lại đi!” Bắc Dao Quang nhịn không được lắc đầu, so với gấm vóc tơ lụa lúc trước của Lưu chưởng quầy người này năng lực nhìn sắc mặt người khác còn cao hơn. Cái tráp thứ hai được mở ra, là một đôi hoa tai hình phượng hòang, nét đặc biệt của nó không phải là đôi phượng hòang được điêu khắc sống động như thật mà là mỗi con phượng hòang đều được khảm một hạt châu đều nhau, mắt và cánh thì dùng bảo thạch màu đen và màu tìm khảm vào, không cần nghĩ cũng biết nó đẹp đẽ, cao quý bất phàm, Bắc Dao Quang tuy rất thích nhưng không nghĩ mình sẽ có ngày cần xài đến thứ đồ trang sức quý báu như thế, nhưng nàng vẫn mua, tạo cơ hội cho người ta kiếm miếng cơm cũng coi như tích chút đức.

Tráp thứ ba là một chiếc nhẫn phong cách cổ xưa, quanh thân đều dùng bảo thạch khảm chi chít, chính giữa là một mặt ngọc màu đen, phát ra ánh sáng thần bí, nhìn nó cũng không thấy có chỗ nào trân quý nhưng quanh thân nó lại tóat ra một không khí cổ xưa, làm cho người ta liếc mắt cũng biết nó được lưu lại từ thời thượng cổ. Bắc Dao Quang thấy nó có vẻ to so với ngón tay của nàng, đẹp thì có đẹp nhưng không biết mua nó thì có tác dụng gì, ánh mắt nhìn về phía Thanh nhi. Thanh nhi vừa thấy nàng nhìn hắn đã hiểu nàng muốn làm gì, liền chủ động lên tiếng ” phu nhân, ngón tay Thanh nhi thô kệch, không thể mang vật trân quý như chiếc nhẫn này được”

Bắc Dao Quang có chút thất vọng lại nhìn nhìn chiếc nhẫn kia, quyết định không mua nó, lúc này lục thúy xà bất động một thời gian dài đã không chịu được nên ở trong tay áo Bắc Dao Quang nhúc nhích một cái, ánh mắt Bắc Dao Quang sáng lên, xoay người nói với Lâm chưởng quầy ” ba cái đều lưu lại, ta đều thích, còn câu trâm với mấy cái linh tinh khác thì Xuân Thủy, Xuân Hoa các ngươi giúp ta chọn đi, dù sao sau này đều do các ngươi trang điểm chota, muốn dùng cái gì, ta cũng không rõ lắm, không sợ tốn tiền, chỉ cần nhìn đẹp mắt là được”

“Dạ, phu nhân”, Xuân Hoa, Xuân Thủy đồng thanh đáp, Lâm chưởng quầy cúi đầu, khom lưng, vui mừng tới cực điểm ” đa tạ phu nhân, hai vị cô nương xin đi theo tiểu nhân”

“Những người còn lại, các ngươi có thứ gì tốt thì mang hết ra đây”. Bắc Dao Quang mua sắm thành nghiện, quyết tâm hôm nay tiêu tiền cho đã, các chưởng quầy thì ra sức giới thiệu hàng của họ là độc nhất vô nhi, Bắc Dao Quang nhìn một hồi cũng hoa cả mắt, không còn chọn lựa gì nữa mà chỉ cần nhìn thấy thuận mắt là mua. Thanh nhi thấy nàng tùy hứng mua sắm cũng không lên tiếng ngăn cản, còn cười rất vui vẻ, phu nhân thích mua sắm thì chứng tỏ tâm tình của nàng đã khá hơn, mà chỉ cần tâm tình của phu nhân khá hơn thì mục đích của hắn đã đạt được, tốn có chút tiền thì tính gì đâu, dù sao bọn họ thếu gì thì thiếu, chỉ là không thiếu tiền.

Một hồi mua sắm cũng mất hai canh giờ, các chưởng quầy ai cũng đều tiêu thụ được hàng nên cười không khép miệng, chỉ một cuộc mua bán hôm nay đã thu lời bằng cả năm.

“Được rồi, các ngươi cho tiểu nhị hỗ trợ đem các đồ vật đến khố phòng, ngày mai các ngươi cho chức nương của cửa hàng đến đây lấy số đo của phu nhân để trong thời gian ngắn nhất có thể may xong đồ mùa hè cho phu nhân, hiểu chưa?”

” Bắc Dao phu nhân yên tâm, Thanh tổng quản yên tâm! Cam đoan ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, bảo đảm quần áo mùa hè của phu nhân sẽ được may rất khéo”, Lưu chưởng quần gật đầu hứa hẹn.

” Tốt lắm! Xuân thủy, ngươi dẫn bọn hắn đem đồ vật này nọ đến khố phòng!”

” Thanh quản gia! Các ngươi, đi theo ta!” Xuân Thủy vội vàng dẫn nhóm chưởng quầy và tiểu nhị rời đi.

“Các ngươi cẩn thận một chút, đừng làm hỏng”. Các chưởng quầy lớn tiếng chỉ bảo đám tiểu nhị nhà mình, làm việc phải chú tâm, phải biết mấy thứ đó rất nhiều tiền, hơn nữa đã thuộc sở hữu của Bắc Dao phu nhân, nếu có sơ suất gì thì bắt bọn họ phải bồi thường sao? Hơn nữa bọn họ muốn còn có mua bán lần sau thì nhất định phải nịnh bợ một chút.

Bắc Dao Quang cũng có chút mệt mỏi, Thanh nhi đã kịp thời mang cho nàng một ly trà, Bắc Dao Quang cảm kích uống một ngụm, tựa lưng vào ghến nói ” Thanh nhi, nói bọn họ rời đi được rồi, ta muốn yên tĩnh một lát”

“Dạ, các vị chưởng quầy, các ngươi có thể trở về, phu nhân nhà ta muốn nghỉ ngơi”, Thanh nhi lập tức nghiêm mặt, hạ lệnh tiễn khách.

“Dạ, phu nhân nghỉ ngơi, chúng ta xin cáo từ. Có cần gì, người chỉ cần cho người đến báo một tiếng, ta luôn chờ đợi được quý phủ sai bảo”, Lưu chưởng quầy lại dẫn đầu nhóm chưởng quầy lên tiếng.

” Ân, đã biết, đi thôi!” Bắc Dao Quang ngẩng đầu, mỉm cười một chút nói,” Xuân Hoa, đưa các vị chưởng quầy xuất môn!”

” Dạ, phu nhân, các vị chưởng quầy, thỉnh!”

” Xuân cô nương dừng bước, chúng ta tự đi, không phiền cô nương đưa tiễn”

Khi Phong Vô Ảnh mang theo hòm thuốc đến Bắc Dao Phủ thì nhìn thấy các chưởng quầy cùng tiểu nhị từ trong phủ đi ra, không biết đã có chuyện gì xảy ra, những người kia thấy hắn thì tiến lên ôm quyền thi lễ ” a, Phong đại phu, người cũng đến đây? Hôm nào mời người cùng uống trà, chúng ta đi trước”

Phong Vô Ảnh cũng ôn hòa gật đầu đáp lễ , mới bước đến trước đại môn nói với Xuân Hoa ” Bắc Dao phu nhân thế nào? ta đến đổi dược cho nàng”

Sau Trần gia tam thiếu Trần Ngọc Bạch thì Phong Vô Ảnh là nhân vật nổi danh thứ hai tại Hiệp Khách thành, nhưng không phải bởi võ công mà dựa vào y thuật xuất thần nhập hóa cùng cách làm người rất tốt của hắn, hắn trở thành mẫu người lý tưởng của không ít các tiểu thư khuê các, cho nên Xuân Hoa biết hắn, vừa thấy hắn liền vội vàng chạy xuống bậc thang thi lễ “ nô tỳ Xuân Hoa gặp qua Phong thần y”

” Xuân Hoa cô nương khách khí, kêu tại hạ là Phong đại phu được rồi, không dám nhận hai chữ thần y, phu nhân có ở trong phủ không?”, Phong Vô Ảnh vội vàng gật đầu đáp.

“Dạ có, phu nhân lúc này đang ở đại sảnh, Phong đại phu, mời”, Xuân Hoa vừa đáp, vừa đi trước dẫn đường.

” Phu nhân, phu nhân! Phong đại phu đến đây!” Xuân Hoa vội vàng tiến lên trước thông báo, Bắc Dao Quang cùng Thanh nhi đồng thời sửng sốt, nhìn về phía chân đang mang giày của nàng, chỉ lo mua sắm, quên mất việc Phong Vô Ảnh hôm nay sẽ đến đổi thuốc cho nàng, nhưng vết thương trên chân nàng đã không còn, phải giải thích thế nào đây?

Bắc Dao Quang vội dùng váy che chân thì Phong Vô Ảnh một thân tố bào ngọc thụ lâm phong đã tiến vào, nhìn thấy Bắc Dao Quang hơi thi lễ “ Vô Ảnh gặp qua Bắc Dao phu nhân”

” Vô Ảnh ngươi đừng khách khí, mau mau mời ngồi!” Bắc Dao Quang một bên nhiệt tình tiếp đón Phong Vô Ảnh, một bên dùng ánh mắt hướng Thanh nhi cầu cứu, Thanh nhi cũng nhất thời nghĩ không ra nên giải thích chuyện cái chân của Bắc Dao Quang thế nào, nên cũng lắc đầu bó tay.

” Bắc Dao phu nhân, nên đổi thuốc trên chân ngươi”, Phong Vô Ảnh không để ý tới chủ tớ các nàng, chỉ ôn hòa nói ra mục đích của hắn đến đây.

Bắc Dao đang nghĩ ngợi, nên giải thích với hắn thế nào về vết thương trên chân mình đã lành hẳn thì thấy Phong Vô Ảnh đột nhiên ngưng trọng đứng lên, đi tới chỗ nàng “ Vô Ảnh, ngươi nghe…”

” Đừng nhúc nhích……,trên người ngươi có rắn”, Phong Vô Ảnh thấy nàng hành động lại càng khẩn trương hơn, sắc mặt cũng trắng lại, nơi này là phương bắc sao lại có rắn tóc đen chuyên sống ở phía nam ẩm ướt chứ? Mà con rắn này lại đang bò từ ống tay áo lên bả vai nàng, có thể tùy thời cắn nàng bất cứ lúc nào, hắn cẩn thận bước đến bên nàng, suy nghĩ xem trước khi nó cắn nàng thì có kịp bắt lấy nó hay không, lần đầu tiên trong đời hắn hận vì mình đã không học võ công, nếu là Trần Ngọc Bạch thì hiện tại đã giết chết độc xà kia rồi.

Bắc Dao Quang thấy thần sắc của hắn như vậy cũng bị dọa cho sợ, còn tưởng rằng chuyện gì lớn, nghe hắn nói có rắn liền lập tức hiểu được nguyên nhân từ đâu, cúi đầu liền thấy lục thúy xà có thể vì ở trong tay áo nàng quá lâu, thấy nhàm chán cho nên nhịn không được mà bò ra ngoài, vừa lúc Phong Vô Ảnh lại thấy được. Bắc Dao Quang vội vàng nắm lấy lục thúy xà giải thích, trước khi Phong Vô Ảnh có hành động gì “ Vô Ảnh, ngươi đừng hoảng, đây là sủng vật của ta, không có cắn người”

” A?” trái tim Phong Vô Ảnh thấy nàng vô tư cầm lấy tóc đen kịch độc kia mà thiếu chút nữa thì ngừng đập, sau khi nghe nàng nói lại càng kinh ngạc trợn mắt há mồm, chỉ vào tóc đen đang nhu thuận bám trên tay Bắc Dao Quang, đến nửa ngày cũng không nói nên lời, sắc mặt cứng ngắc nói “ nó có độc”

” Ta biết! Dọa đến ngươi sao? Thực xin lỗi, ta quên làm cho nó ẩn nấp rồi, phỏng chừng là hôm nay nó buồn chán nên ra ngoài hoạt động một chút, nếu dọa đến ngươi thì thực là xin lỗi”. Bắc Dao Quang thấy mặt hắn không chút máu thì rất áy náy.

Nàng nào biết đâu rằng, hắn căn bản không phải sợ hãi cho chính mình mà là bị hành động của nàng làm cho sợ, hắn nghĩ con rắn kia sẽ cắn nàng, lại không ngờ đó là sủng vật của nàng, làm cho hắn kinh hãi, lại nói, nàng hình như can đảm hơn người khác rất nhiều thì phải? Một người bình thường làm sao mà dám nuôi một con rắn độc làm sủng vật? phải biết rằng rắn rết vô tình, nói không chừng ngày nào đó nó sẽ cắn ngược chủ nhân, nó độc như vậy, đến lúc đó sợ rằng hắn không kịp cứu nàng, thực sự là nguy hiểm a.

” Nó kêu Tóc Đen, là một trong ba loại rắn độc nhất trên thế giới, bị nó cắn thì trong khoảnh khắc sẽ mất mạng”. Vẻ mặt Phong Vô Ảnh cũng không có thả lỏng, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm lục thúy xà, lục thúy xà lại cao hứng ngẩng đầu nhìn Bắc Dao Quang như muốn nói: chủ nhân tỷ tỷ, ngươi nghe không, người ta không phải là vật nhỏ, ta rất nguy hiểm a. Hơn nữa còn rất, rất nguy hiểm, cho ngươi sau này không được khi dễ ta.

Bắc Dao Quang làm sao không hiểu được nó đang đắc ý, nên không nặng không nhẹ gõ lên đầu nó một cái, lần này làm Phong Vô Ảnh thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, nhưng lục thúy xà sau khi bị đánh cũng không có cắn Bắc Dao Quang như hắn nghĩ, ngược lại còn cúi đầu như là bị ủy khuất, nằm úp sấp, không nhúc nhích trong lòng bàn tay nàng.

“Phong đại phu, ngươi không cần khẩn trương, ngươi cũng thấy đó, vật nhỏ rất nghe lời, nó chỉ biết bảo hộ ta chứ không có cắn ta, kỳ thật kịch độc cũng là do nó phải tự vệ mà thôi, chỉ cần nhân loại chúng ta không thương tổn nó thì nó sẽ không chủ động tấn công người”. Nói xong, Bắc Dao Quang thậm chí còn vươn tay, muốn Phong Vô Ảnh chạm vào lục thúy xà, mà lục thúy xà thấy chủ nhân hủy diệt uy phong của nó thì cũng chỉ biết nằm im không nhúc nhích, cam chịu mà thôi.

Phong Vô Ảnh kinh ngạc nhìn hai mắt sáng ngời của Bắc Dao Quang, biết nàn thật tâm thích con rắn này mà thấy tóc đen quả thật đúng như lời nàng nói, rất nghe lời nhưng hắn cũng không thể nào thích nó, nhìn màu sắc xanh biếc của nó thì liền nghĩ tới chỉ nước miếng của nó cũng đủ độc chết cả một thôn nhưng nếu nó đã là sủng vật mà Bắc Dao Quang yêu thích thì hắn cũng không nên nói nhiều, chỉ hơi lắc đầu, nhẹ nhàng khuyên giải, an ủi “ ngươi nên cẩn thận một chút”

” Cám ơn ngươi Vô Ảnh! Ta mới tới đây, cũng không quen nhiều bằng hữu, gặp ngươi cũng xem như là có duyên, không bằng hôm nay ở lại đây dùng bữa tối đi. Chuyện liên quan đến hài tử của ta, ta còn mấy việc muốn thỉnh giáo ngươi”. Bắc Dao Quang nhiệt tình mời, Phong Vô Ảnh nhìn khuôn mặt rạng ngời của nàng không biết nên như thế nào, lẽ ra là phải từ chối, biết rằng ở lại đây dùng cơm là không hợp lễ nhưng vẫn gật đầu “ vậy Vô Ảnh làm phiền phu nhân”

“Đừng nói như vậy, Xuân Hoa, Xuân Thủy, báo phòng bếp làm thêm đồ ăn”. Bắc Dao Quang thấy hắn đồng ý cũng cao hứng, nhờ có vật nhỏ này chen vào mà Phong Vô Ảnh đã không còn nhớ tới vết thương ở chân của nàng.

“Dạ, phu nhân, nô tỳ đi ngay”. Xuân Hoa, Xuân Thủy chỉ trong một đêm đã bị sự ôn hòa và hào phóng của Bắc Dao Quang thu phục, trong mắt các nàng bây giờ, phu nhân nói gì đều đúng, phu nhân làm cái gì cũng là tốt, đừng nói là nàng mời Phong Vô Ảnh ở lại ăn cơm không có gì là không ổn mà nếu phu nhân có lưu hắn ở lại ngủ qua đêm, các nàng cũng sẽ không bàn luận lung tung.

Thanh nhi lại cảm thấy Phong Vô Ảnh đối với Bắc Dao Quang có gì đó, tuy rằng một thầy thuốc thì nên quan tâm tới bệnh nhân, nhưng Phong Vô Ảnh dường như là quá quan tâm, làm cho hắn cảm giác là vượt qua sự quan tâm của một đại phu dành cho bệnh nhân. Nhưng thấy phu nhân vui vẻ, dường như không phát hiện được sự ái mộ và cảm tình của Phong Vô Ảnh, hắn cũng không biết ne6nn ói thế nào. Chỉ hận không biết chủ nhân và phu nhân rốt cuộc là như thế nào rồi?

Phu nhân tuy không có dung nhan tuyệt mỹ như Trân Châu, nhưng so với nữ tử nhân loại thì cũng là mỹ nhân, hơn nữa nàng vui tươi, hoạt bát, tươi cười sáng lạn, làm cho người ta có cảm giác dễ gần gũi, rất dễ thu hút ánh mắt nham tử nhân loại. Hơn nữa phu nhân dường như cố ý xa cách chủ nhân, thành toàn cho chủ nhân tu thành chính quả, nếu lâu ngày sinh tình mà yêu thích nam tử nhân loại thì chủ nhân nên làm cái gì bây giờ? Tiểu chủ nhân trong bụng chủ nhân nên tính thế nào?

Thanh nhi quả thực phiền não muốn chết!

Mà lúc này Phong Vô Ảnh rốt cuộc cũng nhớ tới mục đích của mình “ phu nhân, chân của ngươi còn chưa thay thuốc”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.