Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị

Quyển 1 - Chương 8-4: Âm hôn (4)




Khi Bắc Dao Quang mở to mắt tỉnh lại thì trời đã sáng, nhìn thấy lục thúy xà đang cao hứng bay từ dưới đất bám lên chân nàng, ngẩng cao đầu, cái lưỡi phuN ra âm thanh ” tư tư” như muốn nói: chủ nhân, ngươi tỉnh rồi.

Người thường nhìn thấy bộ dáng của con rắn như vậy chắc chắn mười phần nghĩ là nó muốn cắn mình, nhưng Bắc Dao Quang thì biết lục thúy xà đang cao hứng, làm nũng, giống y như mấy vật cưng như chó, mèo khác mà thôi, liền giơ hai tay bắt lấy nó, đồng thời cũng nhìn đến bóng dáng đang ngồi trên tảng đá bên đầm nước của Như Mặc ” sớm an, vật nhỏ. Xem ra ta ngủ lâu lắm rồi, chúng ta nên đi rửa mặt đi”

Nghe âm thanh nói chuyện của nàng, Như Mặc lúc này mới từ trong nhập định tỉnh lại, đứng lên hỏi ” ngươi đã tỉnh?”

Bắc Dao Quang đi tới gần bên Như Mặc, phát hiện quần áo của hắn thấm đẫm sương, kinh ngạc nói ” Như Mặc, chẳng lẽ ngươi ngồi ngòai này cả đêm qua sao? Sao không vào trong động ngủ?”

” Trong động quá nóng, ta thích ngồi ở bên ngoài” Hiện tại đã là sắp vào hè, thời tiết bắt đầu nóng hơn, hắn cái gì cũng sợ chỉ có sợ nóng, cho nên mỗi khi đến mùa này, hắn đều ẩn trong sơn động dưới lòng đất, giống như là con người đi nghỉ mát. Hắn có thể dùng pháp lực để giảm bớt cảm giác khó chịu vì nóng nhưng nếu xâm nhập vào cuộc sống của con người, nếu không phải cần thiết vì báo ân thì hạn chế tối đa việc dùng pháp lực, để tránh ảnh hưởng không tốt, cho nên phương pháp tốt nhất là chọn nơi có nước để nhập định.

“Nóng?”, Bắc Dao Quang ngẩng đầu nhìn bầu trời, tuy rằng mặt trời đã mọc nhưng hiện tại bọn họ đang ở trong khe núi, nắng cũng chưa lên, khi gió thổi lên mang theo cảm giác mát mẻ, sảng khóai, như vậy mà nói là nóng sao? Như Mặc đúng là không phải là người thường, bất quá hắn đã nói sẽ không nói dối nàng, cho nên chắc là hắn nóng thiệt, nên mới ngồi bên ngòai, chứ không phải tránh ở chung với nàng, nghĩ như vậy, trong lòng của Bắc Dao Quang thấy dễ chịu hơn. Mới giờ Như Mặc đã thấy nóng như vậy, nếu vào hè thì sẽ thế nào? hay là chúng ta quay trở lại u cốc hôm trước đợi qua mùa hè rồi sẽ trở ra đi, tuy rằng ta đối với thời đại này rất tò mò, nhưng dù sao cũng sẽ ở đây cả đời nên không cần phải nôn nóng, ngươi nói có được không?

Quay về đào yêu cốc? Đương nhiên không tốt, trong cốc một đêm, nhân gian ba mươi năm, nếu thực sự ở đó mấy tháng thì chẳng phải dương thọ của Bắc Dao Quang sẽ sớm hết sao, hắn vì tu tâm, đưa nàng vào đó một đêm đã làm nàng không chịu nổi, không duyên cớ mất đi ba mươi năm tuổi thọ, sao còn có thể mang nàng quay lại đó.

“Nơi đó là bán tiên, không thể ở lâu, thời điểm đã không còn sớm, chúng ta nên đi ra, dọc theo nơi này xuống núi thì trước buổi trưa có thể sẽ tới được Hiệp Khách thành”, Như Mặc thản nhiên lắc đầu, đề phòng nàng hỏi tiếp mà hắn lại không thể trả lời nên hắn chủ động nắm tay nàng kéo đi.

Quả nhiên thấy hắn chủ động nắm tay, Bắc Dao Quang liền quên hết những gì muốn nói, cao hứng hỏi ” Hiệp Khách thành, nghe tên rất ngộ, thành đó rất lớn sao?”

“Không quá lớn nhưng rất náo nhiệt”, Như Mặc nghĩ nghĩ rồi đáp.

“Không quá lớn? Đóan chắc là rất lớn mới đúng”, Bắc Dao Quang nói, còn Như Mặc lại nghiêng đầu nhìn nàng, không biết từ đâu mà nàng lại có kết luận như vậy.

Bắc Dao Quang vừa thấy ánh mắt của hắn, liền cười đáp ” Như Mặc, ngươi vẫn không phát hiện năng lực hình dung của ngươi rất có vấn đề sao? Ở trong đào hoa cốc, ngươi nói hồ nước ở đó chỉ là một cái aohồ nhỏ, ta liền biết khái niệm phân biệt lớn nhỏ đối với ngươi rất mơ hồ, cho nên ta mới nghĩ nếu ngươi nói Hiệp Khách thành không quá lớn thì chắc là rất lớn”

Lục thúy xà nghe vậy sợ run, không thể tin được Xà quân đại nhân vĩ đại của xà tộc lại bị một nhân lọai cho rằng năng lực hình dung của hắn có vấn đề. Chủ nhân nhân lọai này thực đúng là dũng cảm a.

Như Mặc đầu tiên là kinh ngạc, sau nhịn không được mà cười thành tiếng ” Dao Quang, ngươi thực đúng là có chút rất đặc biệt”

Nàng nào biết đâu rằng sở dĩ hắn nói hồ nước trong đào yêu cốc nhỏ là vì khi hắn hiện nguyên hình, cái hồ kia cũng chỉ đủ để cho hắn tắm rửa thôi, không có chút không gian dư thừa doể vận động. Nhưng hắn lại quên đối với con người thì cái hồ đó quả thực không phải là nhỏ, khó trách Bắc Dao Quang lại nói năng lực hình dung của hắn có vấn đề.

” Như Mặc, ngươi cư nhiên cười ra tiếng?” Bắc Dao Quang lại không để ý hắn ca ngợi nàng, mà ánh mắt tỏa sáng nhìn Như Mặc, rấ hưng phấn, Như Mặc ngay cả cười thành tiếng cũng có thể hấp dẫn nàng, nàng quả thực là hết thuốc chữa rồi.

Như Mặc thấy nàng trợn tròn mắt, ra vẻ không tin, lại nhịn không được mà cười lớn tiếng hơn, có lẽ không cần xem nàng là ân nhân, mà nên xem thành một sủng vật đáng yêu, làm cho hắn cảm thấy tự tại hơn, chắc nàng không biết lúc này bộ dáng của nàng chẳng khác gì Tóc Đen.

” Như Mặc, Như Mặc, nghe thật tốt a”. Bắc Dao Quang biết mình mê trai, nhưng nàng nhịn không được, nàng thực thích hắn, chẳng sợ tòan bộ thế giới đều cho rằng nàng làm mất mặt nữ nhân, nàng vẫn muốn nói với Như Mặc ” ta lệnh cho ngươi, về sau tiếng cười của ngươi chỉ được phép cười cho một mình ta nghe, cũng chỉ được cười với một mình ta. Ngươi đã nói ta có thể tùy hứng vô hạn, ngươi đều chiều chuộng ta, vậy coi như là tính đi”

Hắn nói chuyện đương nhiên có nghĩa, Như Mặc ý cười càng sâu,” Hảo!”

“yeah! Chúng ta đi mau! Ta đói bụng! Ta đột nhiên muốn ăn rất nhiều thức ăn ngon!” Hưng phấn đã xong, Bắc Dao Quang bắt đầu cảm giác đói bụng, lúc này mới nhớ tới, từ lúc rời khỏi đào hoa cốc vẫn không có cảm giác đói khát, cho nên cũng chưa ăn gì, mà Như Mặc cùng lục thúy xà cũng vậy, nếu hiện giờ không có cảm giác đói bụng chắc nàng cũng chẳng nhớ tới chuyện con người phải ăn cơm, chẳng lẽ đóa hoa kia có tiên lực thực sao?

“Ngươi đã có cảm giác đói bụng?”, Như Mặc nghe vậy lại cao hứng hơn, đây không phải đại biểu cho việc từ hôm nay trở đi tình trạng buồn ngủ của nàng sẽ có chuyển biến tốt đẹp sao?

” Ân, Như Mặc, sơn cốc kia quả thật giống như tiên cảnh, ta chỉ ăn có mấy đóa hoa, uống một ít nước nhưng đã mấy ngày không ăn gì mà cũng chẳng thấy đói, Như Mặc có phải trước kia ngươi đã ăn rất nhiều những thứ đó, cho nên hiện tại ngươi không cần ăn gì mà cũng không thấy đói không?”

Bắc Dao Quang vừa nói, vừa nghĩ Như Mặc rất thông thuộc nơi đó, chắc là không phải lần đầu đến, khó trách chưa bao giờ thấy hắn ăn cái gì, đó là nơi hắn tu hành sao?Còn hang động tối om mà nàng đã bò ở đó mấy canh giờ xem ra không phải là ảo tượng hay trong mơ mà là thật, đó cũng là nơi Như Mặc tu hành sao? Hắn không cần ăn uống, không cần ngủ, không biết cái gì là thích, cũng không hiểu cảm giác cô đơn, không có người thân cũng không có nhà, có phải nếu nàng không tới đây thì mấy chục năm sau hắn có thể sẽ tu thành chính quả?

Nàng vốn hòai nghi chuyện tu luyện thành tiên, nhưng hiện giờ nhìn thấy Như Mặc, Bắc Dao Quang cảm thấy dao động suy nghĩ của mình, nàng đã ở trong một sơn cốc đẹp như tiên cảnh, chỉ ăn mấy đóa hoa thì đã mấy ngày không cần ăn cơm cũng không thấy đói, những chuyện này đều là nàng tự trải nghiệm qua, nàng làm sao có thể không tin con người không thể tu luyện thành tiên chứ?

Càng nghĩ lại càng lo lắng, chết tiệt, làm thế nào để mau chóng chiếm được tâm của Như Mặc đây?

“Trước đây có đến vài lần, nhưng từ sau khi trưởng thành thì đây là lần đầu tiên”. Đào yêu cốc mặc dù có tiên khí nhưng đối với đạo hạnh cao thâm của hắn mà nói thì không có ích gì, nếu không vì muốn cho Bắc Dao Quang không gặp được người hữu duyên với nàng thì hắn sẽ không mang nàng đến đó.

” Về sau chúng ta không bao giờ … nữa đi! Được không?” Bắc Dao Quang vội vàng nói.

“Về sau chúng ta sẽ không trở lại đó”. Như Mặc không hiểu sao chỉ mới chốc lát nàng lại chán ghét đào yêu cốc đến như vậy, không phải mới rồi nàng còn rất thích, còn muốn ở đó cả đời sao? Dù sao thì ý của nàng cũng hợp với ý của hắn, vậy rất tốt.

“Như Mặc, lát nữa tới thành, ngươi có thể cho ta mượn chút bạc không, ta muốn mua ít đồ dùng”. Bắc Dao Quang âm thầm suy nghĩ, xem ra phải thay đổi phương pháp tác chiến, đại lọai như gạo nấu thành cơm cũng là một chủ ý không tồi. Đó không phải là điều tối kỵ của tu hành sao? Đầu tiên phải làm cho Như Mặc phá giới, tuy rằng là có lỗi với hắn nhưng dù sao cũng không còn biện pháp nào khác.

Trong khi đang hao tổn tâm tư để nghĩ cách trói buộc Như Mặc thì Bắc Dao Quang không thể ngờ được trong bụng nàng đã có đứa nhỏ của Như Mặc.

Mà Như Mặc lại càng không biết, chỉ cần là Bắc Dao Quang yêu cầu, hắn hết thảy đều thỏa mãn, chỉ là một chút bạc thôi mà, có gì đâu ” muốn mua cái gì, có cần ta đi mua giúp ngươi không?”

” Không cần, ta sẽ không đi xa, ta muốn mua một ít đồ của nữ nhân, ngươi là nam nhân sẽ không tiện, ngươi cứ ở khách điếm chờ ta là được”. Bắc Dao Quang chột dạ phản đối, làm sao nói cho Như Mặc biết là mình muốn đi mua mị dược được.

Như Mặc thầm nghĩ có Tóc Đen ở bên cạnh nàng, chắc sẽ không có gì nguy hiểm ” được, một lát nữa tới thành, chúng ta trước tiên thu xếp ổn thỏa, sau đó ngươi hãy đi”

“Ân, còn phải đi bao xa nữa?”,vừa nói chuyện vừa nhìn nhưng cũng không thấy cái Hiệp Khách thành Như Mặc nói ở nơi nào, bốn phía vẫn rất hoang vắng, không có một chút của dấu hiệu phồn hoa, thực hòai nghi là sẽ có thành quách sao? Đi hơn nửa ngày, rốt cuộc Bắc Dao Quang cũng cảm thấy nóng, thời điểm ở trong núi còn là mùa xuân, chẳng lẽ giờ đã chuyển sang mùa hè?

“Đi thêm một canh giờ nữa thì tới”. Khỏang cách đó với Như Mặc thì không đáng kể, nhưng nhìn thấy mồ hôi trên trán Bắc Dao Quang thì không khỏi dừng bước ” có phải mệt mỏi hay không?”

“Mệt nhưng không sao, chỉ cảm thấy hơi nóng, hơn nữa xiêm y này đẹp thì có đẹp nhưng hành động rất bất tiện, thực hòai niệm quần jean cùng áo sơmi a”,Bắc Dao Quang mỉm cười nói ” không sao, chúng ta tiếp tục đi thôi. Khí hậu nơi này thực kỳ lạ, trong trang viện thời tiết vẫn là mùa xuân, vừa ra tới đây đã giống như là vào tháng bảy”

Lúc này đây đến phiên Như Mặc có chút chột dạ, không có trả lời, chỉ đè tay nàng lại, không cho nàng tiếp tục đi nữa ” chúng ta ở đây chờ đi, cố gắng một hồi chắc sẽ có xe ngựa đi qua, chúng ta có thể quá giang một đọan”

” Như Mặc, không có sao, chúng ta cứ đi đi, không phải chỉ một canh giờ sao? nơi này hẻo lánh như vậy, chẳng thấy một bóng người, chờ đến khi nào mới có xe ngựa chạy qua?”

Bắc Dao Quang không trông mong gì, mặc dù tình tiết trong tivi luôn có cảnh ở nơi vắng vẻ sẽ tình cờ gặp được người tốt hay là tiều phu gì đó, nhưng giờ phút này nàng biết được đều là giả dối, nơi này không có xe ngựa đi qua, cũng không gặp được người tốt bụng hay tiều phu gì cả.

Đôi giày gấm của nàng nhuốm đầy bụi lại trải qua mấy ngày leo núi đã sờn rách làm bàn chân nàng rất đau, nàng khi ngủ cũng không dám cởi giày, sợ Như Mặc thấy được, mỗi bước đi lòng bàn chân như có lửa đốt gai châm, nhưng có Như Mặc bên cạnh, nàng không dám kêu la, than thở nhưng nàng hòai nghi nếu tiếp tục đi nữa thì nàng thực sự đi không nổi.

Lời của nàng vừa mới nói xong, ở phía xa bốc lên một đám bụi, lại nghe tiếng vó ngựa lộp cộp, còn có một chiếc xe ngựa đang chạy về hướng này, Bắc Dao Quang mừng rỡ ” nha, Như Mặc, thực sự có xe ngựa a”

Như Mặc chỉ hơi hạ mắt xuống, bình thản đáp ” ân, có xe ngựa đến đây”

Bắc Dao Quang đang tính tiến lên đón xe thì chiếc xe ngựa kia đã dừng trước mặt bọn hô một trượng, thấy Thanh nhi một thân áo xanh nhảy xuống, theo sau là Trân Châu áo trắng với vẻ mặt tràn đầy ăn năn, hai người vừa đến trước mặ bọn họ liền quỳ xuống ” Thanh nhi, Trân Châu khấu kiến chủ nhân, khấu kiến tiểu thư”

” Thanh nhi, như thế nào là ngươi?” Bắc Dao Quang cũng kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống đất, nàng cùng Như Mặc mới rời núi, bọn họ đã mau lẹ đuổi theo tới nơi, lại còn đúng lúc này mà tìm thấy, cảm giác như bọn họ đã sớm biết nàng cùng Như Mặc sẽ đến đây, nên ở đây chờ sẵn.

” Tiểu thư, Thanh nhi tìm ngươi cùng chủ nhân thật là khổ a”, Thanh nhi nói xong liền rơi nước mắt, làm cho Bắc Dao Quang càng thêm kinh ngạc, lập tức tiến tới, ngồi xuống trước mặt hắn, cuống quý lau nước mằt cho hắn ” Thanh nhi, ngươi sao lại khóc, ai khi dễ ngươi? đừng khóc, sao lại thế này, nói đi”

Không thể ngờ đuợc Thanh nhi luôn trầm ổn, bộ dáng như ông cụ non lại có thể khóc, hắn vừa khóc thì bộ dáng trầm ổn cũng biến mất, chỉ còn là một thiếu niên khổ sở, đáng thương, Bắc Dao Quang vốn rất có cảm tình với hắn nên làm sao mà không mềm lòng cho được.

” Chủ nhân hắn, hắn không cần chúng ta! Tiểu thư, Thanh nhi biết Trân Châu làm chuyện có lỗi với ngươi nhưng nàng đã biết sai rồi, tiểu thư, ngưoi xử phạt chúng ta thế nào cũng được chỉ mong ngươi nói với chủ nhân đừng đuổi chúng ta đi, rời khỏi chủ nhân thì chúng ta biết phải làm sao, tiểu thư…”. Thanh nhi nói xong lại dập đầu trước mặt nàng, Bắc Dao Quang liền đưa tay đỡ hắn ” Thanh nhi, ngươi đứng lên trước đi”

” Tiểu thư ngài không tha thứ chúng ta, chúng ta liền quỳ đến chết cũng không đứng lên!” Thanh nhi vẫn quỳ, Bắc Dao Quang cố sức thế nào cũng không kéo hắn lên được.

Bắc Dao Quang khó xử nhìn thóang qua Trân Châu nãy giờ cũng đang quỳ nhưng không hé răng lên tiếng, lại nhìn đến ánh mắt cầu xin của Thanh nhi, nhất thời cảm thấy khó xử. Nàng cảm động và biết là Thanh nhi vô tội, hắn không có làm sai chuyện gì, đuổi hắn đi thì thực không công bằng với hắn, nhưng nếu để một nữ nhân tâm cơ xấu xa như Trân Châu bên cạnh thì chắc chắn sẽ tự làm khó mình. Hơn nữa nàng cũng không cho rằng Trân Châu là người dễ dàng nhận sai, nhanh chóng hối cãi. Phương thức tốt nhất là giữ lại Thanh nhi, đuổi Trân Châu đi nhưng làm như vậy thì đối với Thanh nhi lại quá tàn nhẫn, nàng biết hắn thích Trân Châu, cái này nên làm thế nào cho phải?

Quay đầu lại nhìn về phía Như Mặc, mang theo cầu cứu ý tứ hàm xúc nói,” Như Mặc, ngươi xem–”

” Dao Quang, tự ngươi quyết định có nên cho bọn chúng một cơ hội hay không”

Lời nói của Như Mặc đã cho thấy chuyện bọn họ đi hay ở đều tùy thuộc vào nàng, nếu nàng không muốn thì hắn sẽ đuổi bọn họ, nếu nàng mềm lòng thì hắn sẽ cũng vì nàng mà thay đổi chủ ý. Bắc Dao Quang biết hắn làm vậy là thể hiện sự sủng ái vô hạn đối với nàng, mà nàng cũng không muốn làm khó người khác nhưng ở lại cũng không xong, đuổi đi cũng không được, quả thực làm cho nàng tiến thóai lưỡng nan.

” Tiểu thư, cầu người cho chúng ta thêm một cơ hội, Thanh nhi lấy tính mạng đảm bảo nếu Trân Châu lại có hành động tổn hại đến tiểu thư thì Thanh nhi là người đầu tiên giết nàng, sau đó sẽ tụ sát trước mặt tiểu thư”. Thanh nhi lại khóc làm cho Bắc Dao Quang hỏang hốt, hắn biết đây là cơ hội duy nhất của hắn, nhân lọai tình cảm tinh tế mà mẫn cảm, Bắc Dao Quang cũng không phải là người xấu, hắn khóc như vậy, nàng nhất định sẽ mềm lòng, chỉ cần nàng mềm lòng, bọn hắn có thể ở lại.

” Được rồi! Bất quá ta không cần Trân Châu hầu hạ bên cạnh ta”. Bắc Dao Quang suy nghĩ một hồi cũng không thắng được nước mắt của Thanh nhi, nàng chưa từng thấy một thiếu niên khóc đên tan nát cõi lòng như vậy ” Như Mặc, quên đi, để cho bọn họ lưau lại đi, ta tin Trân Châu sau này cũng sẽ không làm vậy nữa”

” Ngươi nói lưu lại, vậy cho bọn họ thêm một cơ hội”, Như Mặc vừa nói, vừa đi đến trước mặt Thanh nhi và Trân Châu, đưa tay ra như là đỡ bọn họ dậy nhưng thực ra lúc này đã phong ấn đạo hạnh của bọn họ ” các ngươi đứng dậy đi, hi vọng sau này phải tuân thủ bổn phận, còn có lần sau thì ai cầu tình cũng sẽ không có tác dụng”

” Tạ ơn chủ nhân, tạ ơn tiểu thư!” Thanh nhi cùng Trân Châu đứng lên, thân hình có chút lảo đảo, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, pháp lực ngàn năm của bọn họ đã bị phong ấn, chỉ còn giữ lại một ít đủ để bọn họ duy trì hình người, lúc này bọn họ chẳng khác gì so với nhân lọai bình thường.

” Tiểu thư, chủ nhân, thời điểm không còn sớm, thỉnh lên xe đi!” Cố gắng chống đỡ, Thanh nhi cúi đầu cung kính nói.

” Thanh nhi, sắc mặt của ngươi không tốt lắm, chắc mấy ngày nay tìm chúng ta vất vả rồi. Tất cả mọi người cùng lên xe đi, vào tới trong thành rồi ta sẽ tìm đại phu xem cho ngươi”. Bắc Dao Quang chân thành nói với Thanh nhi, thậm chí còn muốn dìu hắn, Như Mặc liền đưa nàng vào trong xe ngựa, không cho nàng tiếp tục nói, ra lịnh cho Thanh nhi và Trân Châu ” đánh xe vào thành”

Thanh nhi cùng Trân Châu lập tức cúi đầu đáp ” dạ”

Xe ngựa không nhanh không chậm tiến và Hiệp Khách thành vào lúc giữa trưa, từ khi vào thành, Bắc Dao Quang nhịn không được vén rèm cửa sổ lên nhìn ra bên ngòai, mặt đường làm bằng đất thô, bằng phẳng, xe ngựa qua lại không dứt, người người tấp nập, cừa háng san sát nhau, mấy ngày ở trong rừng núi thanh tịnh giờ đột nhiên đến chỗ ồn ào, náo nhiệt nên Bắc Dao Quang nhất thời không thích ứng được, trong lòng cảm thấy vui vẻ, giống như đã lâu lắm rồi mới trở lại cuộc sống bình thường của con người. Quả nhiên cuộc sống cần phải như vậy mới là cảm xúc chân thật.

Như Mặc hiểu rõ cảm giác của Bắc Dao Quang nhưng cũng không nói gì, chỉ nở nụ cười, cuộc sống trong núi quả thực không thích hợp với nhân lọai.

Xe ngựa đi qua một hiệu thuốc bắc lớn, Bắc Dao Quang như bừng tỉnh, vội la to” dừng xe lại”

Vừa mới nói xong, xe ngựa lập tức ngừng lại,” Tiểu thư, chuyện gì!”

” Như Mặc, ta muốn vào hiệu thuốc mua ít đồ, ngươi có thể chờ ta một chút không?”, Bắc Dao Quang cẩn thận hỏi.

“Không thỏai mái sao?”, Như Mặc hơi nhíu mày nhìn nàng, nhưng vẫn đưa một thỏi bạc cho nàng, Bắc Dao Quang thấy hắn đánh giá nên có chút hốt hỏang, vội vàng nói ” có chút vấn đề, không tiện nói với ngươi, ngươi đi trước mua giúp ta ít bộ xiêm y thích hợp rồi chút nữa quay lại đón ta được không?”

Như Mặc nhìn bộ dáng có chút khẩn trương của nàng, trong lòng có chút hồ nghi nhưng vẫn gật gật đầu ” đừng chạy lung tung, một lát nữa ta sẽ trở lại”

” Ta đã biết!” Bắc Dao Quang nói xong liền nhanh chóng chui ra ngòai, không đợi Thanh nhi đỡ nàng đã nhảy xuống, lòng bàn chân đau đến muốn khóc, mới nhớ tới vết thương trên chân, sợ Như Mặc nghi ngờ liền bất chấp cái đau mà chạy vội vào hiệu thuốc, tránh bên cửa, nhìn thấy xe ngựa rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, rồi bước vào bên cạnh quầy thuốc bắc.

Một lão nhân đang ngồi xem bênh, Bắc Dao Quang sốt ruột thỉnh thỏang lại quay đầu nhìn ra ngòai cửa, lại lo lắng nhìn xem đã khám bịnh xong chưa, một hồi thì cũng đã thấy người xem bịnh đứng dậy, Bắc Dao Quang vội vàng ngồi xuống.

” Cô nương, người thấy không thỏai mái chỗ nào? xin đưa tay lên đây”, lão đại phu bảo Bắc Dao Quang đưa tay lên trên bàn, Bắc Dao Quang vừa đưa tay lên theo lời chỉ dẫn, vừa lấy biểu tình thẹn thùng, ấp a ấp úng nói ” là như vậy, đại phu, tiểu nữ tử cùng tướng công thành thân đã ba năm nhưng vẫn rất lãnh đạo, tiểu nữ tử tuổi đã không còn nhỏ, bụng lại không có tin tức, công công cùng bà bà rất óan hận, nên muốn nhờ đại phu có thể cho một ít mị dượ để…”

Lão đại phu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Bắc Dao Quang, chưa nghe nàng nói hết lời đã nở nụ cười hòa ái ” phu nhâ, ngươi không cần lọai mị dược đó, yên tâm trở về đi”

“A, đại phu, vì,vì cái gì, ta biết, ta là một nữ tử mà hỏi lọai mị dước đó thì thực là…nhưng…xin đại phu hết lòng hỗ trợ”, Bắc Dao Quang nghĩ hắn không chịu bán nên rất khẩn trương, vội vàng cầu xin.

Lão đại phu vẫn lắc đầu, mỉm cười ” phu nhân, ngươi nghĩ đi đâu, ý của lão hủ là phu nhân không cần lọai dược cho chốn phòng the, bởi vì ngươi đã có thai, trở về an tâm dưỡng thai là được”

” Cái, cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.