Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị

Quyển 1 - Chương 4-2: Thầy tào (2)




Một cái, lại một cái chỉ đoàn bị ném trên mặt đất, mà bên cạnh bàn, Bắc Dao Quang mặt nhăn mày nhíu, một tay cầm bút lông, một tay chống đầu, còn vô ý thức vẽ loạn vào bức tranh, cúi đầu nhìn thì thấy đã nhuộm đen như mực, miệng lại than thở, thì thào tự hỏi “ Như Mặc, Như Mặc, ta nên làm thế nào để ngươi thích ta đây?”

Nếu biết sẽ có một ngày chạy đến cổ đại, lại muốn bắt mĩ nam tử là tù binh thì đã sớm trau dồi tốt những kỹ năng của cổ đại, không thì cũng nên tập làm kinh thi, tống từ, lạc thần phú…Còn bây giờ nàng cũng muốn viết thư tình nhưng lại không biết nên viết thế nào cho đúng, sợ hào phóng quá mức sẽ làm cho Như Mặc sợ mà bỏ chạy, dù sao cổ nhân dường như cũng không thích nữ nhân quá lớn mặt, nhưng phải hàm súc nội liễm gì gì đó, nàng không viết ra được a.

Bắc Dao Quang phiền não chính vì cái này, thấy đã sắp đến giờ ăn trưa mà Như Mặc đã nói sau khi ăn cơm trưa xong sẽ đến thăm nàng, dù thế nào nàng cũng phải viết xong thư tình trước bữa cơm trưa nay, để khi Như Mặc đến đây thì nàng có thể đưa cho hắn.

” Tiểu thư, Thanh nhi có thể tiến vào sao?” Thanh nhi ở cửa nhẹ giọng nói.

” Mời vào!” Bắc Dao Quang đầu cũng không nâng, tiếp tục tìm tòi trong óc những câu từ đại loại như yêu mà không tươi đẹp, hoa mà không mĩ…để biểu lộ sự ái mộ. Nàng lại nghĩ đến tên của Như Mặc, thật có khí chất và hàm dưỡng a.

Thanh nhi bước vào, ánh mắt nhìn thẳng Bắc Dao Quang, cũng không để ý tới đống lộn xộn ở dưới đất, cung kính thi lễ nói “ tiểu thư, chủ nhân bảo Thanh nhi đến báo cho tiểu thư biết chủ nhân đang đợi ở phòng khách, muốn cùng dùng cơm với tiểu thư và các vị khách nhân”

” Nga! Hảo!” Bắc Dao Quang vô ý thức gật gật đầu, sau đó lập tức ném bút, cả người nhảy dựng lên “ Thanh nhi, ngươi nói cái gì? Như Mặc dùng cơm với chúng ta?”

Thanh nhi vẻ mặt nàng không giống mừng rỡ như điên mà ngược lại có vẻ bị kinh hách, liền cảm thấy khó hiểu, nữ nhân này thích chủ nhân rõ ràng như vậy, ngay cả đứa bé ba tuổi cũng nhìn ra, hiện tại chủ nhân muốn dùng cơm với nàng, nàng sao lại không mừng rỡ chứ? Quả nhiên tâm tư của nhân loại thật phức tạp, nếu là Trân Châu thì dễ đoán rồi, miệng lại đáp “ đúng vậy, chủ nhân cùng với tiểu thư và các vị khách nhân dùn cơm với nhau”

Cái này nguy rồi! thư tình của nàng còn chưa viết xong, làm sao bây giờ? Bắc DaoQuang rất không muốn thừa nhận mình ngu xuẩn như vậy, nghĩ ra cách viết thư tình cho Như Mặc, nơi này cũng không phải hiện đại, không thể tạo ra ngẫu nhiên gặp mặt, hay là thường xuyên gặp nhau…Mấy cái thủ đoạn linh tinh tại vùng núi hoang này căn bản vô dụng, mà chiêu tranh thủ sự đồng tình thì ngày hôm qua đã xài rồi, trong khoảng thời gian ngắn, ít nhất là hôm nay, tuyệt đối không thể dùng lại, nếu dùng chiêu này nhiều sẽ bị phản tác dụng, làm nam nhân nảy sinh chán ghét. Mà những chiêu số còn lại thì phải đợi khi quan hệ tiến thêm một bước mới có thể dùng tới, giờ phút này, vấn đề lớn nhất của nàng là làm sao cho quan hệ của nàng và Như Mặc tiến thêm một bước?

” Thanh nhi, ngươi cảm thấy ấn tượng của chủ nhân ngươi đối với ta thế nào?”, Bắc Dao Quang bối rối đi qua đị lại, rồi ngồi xuống, không tin tưởng hỏi.

” Chủ nhân đối tiểu thư không phải tốt lắm sao? Thanh nhi đi theo chủ nhân nhiều năm, cũng chưa thấy chủ nhân đối xử tốt với cô nương nào như vậy, chủ nhân chưa từng cùng cô nương khác dùng cơm”, Thanh nhi nghiêm trang nói, hắn thừa nhận hắn có ý làm cho Bắc Dao Quang hiểu lầm. Tuy nhiên hắn cũng không có nói dối, đúng là trước giờ chủ nân chưa từng thân cận với bất kỳ cô nương nào, bởi vì hắn một lòng muốn tu luyện thành tiên, về phần chưa từng ăn cơm cùng cô nương nào thì là do hắn chưa nói hết, chủ nhân là không cùng bất kỳ ai ăn cơm, hơn nữa dựa theo dạo hạnh của hắn hiện nay thì đã không cần phải ăn cơm nữa rồi.

” Thật vậy chăng? Vậy còn Trân Châu?”, Bắc Dao Quang nghe xong lời này, cũng có chút tin tưởng nhưng rồi lại lo lắng, nàng phải độc chiếm được Như Mặc mà không phải là chiếm cái danh phận, sau đó mới có thể cùng nữ nhân xinh đẹp hơn nàng mấy chục lần tranh thủ tình cảm. Nàng cũng không quên đây là cổ đại, cho dù là gã sai vặt, nếu có tiền thì cũng có thể cưới ba vợ bốn nàng hầu, huống chi là Như Mặc, mà Trân Châu thì lại xinh đẹp như vậy, nói không chừng nàng ta cùng Như Mặc đã sớm…

Bắc Dao Quang chỉ mới nghĩ tới đã ghen tỵ không thôi, hận chính mình không gặp được Như Mặc sớm hơn, không biết bây giờ có còn kịp không?

Thanh nhi cảm thấy thưởng thức biểu tình hay thay đổi của Bắc DaoQuang, cũng là chuyện phi thường có ý tứ. Tình cảm của nhân loại đúng là có muôn hình vạn trạng, thay đổi thật nhanh, vẻ mặt này chính là ghen tỵ, khi nào thì Trân Châu mới đối với hắn biểu hiện ra vẻ mặt này? Thanh nhi tự hỏi trong lòng, một hồi mới chậm rãi đáp “ ta cùng Trân Châu chỉ là hầu hạ chủ nhân mà thôi, tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều, ngươi thực thích chủ nhân nhà ta?”

Bắc Dao Quang lập tức gật đầu, nhìn gương mặt tuấn tú, đáng yêu của Thanh nhi rồi lại nhìn con ngươi trầm ổn, sâu đến không lường được, trực giác cho biết hắn có thể giúp nàng, hơn nữa trước giờ nàng luôn dám thừa nhận những gì mình đã làm, thích thì chính là thích. Nàng sẽ không e lệ chối bỏ, chỉ cần nàng lấy được tâm của Như Mặc, đừng nói là thừa nhận với một mình Thanh nhi, mà cho dù có phải kể với một ngàn, một trăm ngàn người tình yêu của nàng dành cho Như Mặc, nàng cũng tuyệt đối không ngượng ngùng, sợ hãi “ ta thích hắn, thực thích hắn, ngươi nguyện ý giúp ta sao?”

Thanh nhi thấy Bắc Dao Quang thẳng thắn như thế cũng có chút ngoài muốn, nhưng cũng có vài phần bội phục. Nhân loại luôn thích dùng lời nói giả dối để che giấu tâm tự của bọn họ, mà nữ nhân này tuy không xinh đẹp xuất chúng nhưng nàng lại có gan nói ra tâm tư của mình, thành thực, thẳng thắn, tựa hồ như khinh thường sự che giấu, đúng là nhiều năm qua hắn chưa gặp một nữ nhân nào như nàng.

” Tiểu thư, ngươi thật đúng là thực không giống người thường!” Thanh nhi châm chước sau một lúc lâu, mới tìm được từ có thể hình dung.

” Thanh nhi, nếu ngươi có người để thích thì ngươi cũng sẽ cảm nhận được cảm giác của ta bây giờ, ta thích tất cả những đồ vật xinh đẹp, nam nhân xinh đẹp. Tuy rằng ta thừa nhận ta thích Như Mặc, phần lớn là do hắn tuấn mỹ vô trù nhưng đó cũng chỉ là một phần, cái chủ yếu là những điểm gì đó của hắn mà ta không hiểu được, không nói rõ được đã hấp dẫn ta, ách, ngươi biết cái gì gọi là hấp dẫn không? Chính là cảm giác dù ngươi đang làm cái gì, đều dễ dàng liên tưởng tới hắn, giống như hiện giờ, ta nhìn mực nước lại nghĩ tới tên của hắn, ok, nghe thật lộn xộn, nhưng nghĩ ngươi còn nhỏ, có lẽ cũng chưa hiểu được ta đang nói cái gì, ngươi chỉ cần biết ta rất, rất thích Như Mặc là được. Thanh nhi ngươi sẽ giúp ta phải không?”

Bắc Dao Quang kích động quơ hai tay, miệng nói không ngừng, lần đầu tiên trong đời Thanh nhi muốn cười to, nữ nhân này thật thú vị, còn nói hắn còn nhỏ, nếu nàng biết đứng trước mắt nàng là người có số tuổi lớn hơn nàng ít nhất một ngàn lần, không biết nàng sẽ có biểu tình gì. Hắn làm sao không rõ cái gì gọi là hấp dẫn, giống như hắn nhìn thấy một viên trân châu thì sẽ nghĩ tới Trân Châu, thì ra hắn thực sự thích Trân Châu. Từ trước tới giời hắn hoài nghi hắn là xà, sao lại có cảm tình giống như nhân loại nhưng hiện giờ theo lời Bắc Dao Quang nói thì cảm xúc của hắn đúng thật là thích, tâm hắn càng yên ổn.

Có lẽ, hắn có thể cùng nàng hợp tác!

” Tiểu thư, ngươi muốn Thanh nhi như thế nào giúp ngươi ?” Hắn bất động thanh sắc nhìn nàng, thử hỏi.

” Ngươi đi theo Như Mặc đã lâu, nhất định biết hắn thích cái gì, chán ghét cái gì, có thói quen gì, hiểu biết cách làm việc và nghỉ ngơi của hắn…ngươi nói hết cho ta biết, ta mới có thể tiếp cận hắn, lấy lòng hắn, làm cho hắn thích ta, bồi dưỡng cảm tình của chúng ta, phải biết rằng muốn có tâm của một người thì phải yêu thích hết thảy những gì hắn yêu thích, có cùng suy nghĩ thì mới có thể ngày càng phát triển, từng bước tới gần. Mà tất cả, chỉ có ngươi mới có thể giúp ta”, Bắc Dao Quang vừa nghe hắn có thể đáp ứng, lập tức càng thêm hưng phấn, ra sức thuyết phục.

“Trước hết yêu thích những gì hắn yêu thích, bồi dưỡng cảm tình?, Thanh nhi thì thào, lập lại lần nữa, trong lòng thầm nghĩ, như vậy có tác dụng sao?

” Đương nhiên, nếu hắn thích cái này, ngươi lại nói cái kia tốt, hắn chắc chắn sẽ không vui. Sau đó ngươi nói chuyện khác, hắn sẽ không dễ dàng chấp nhận, giả sử hắn nói cái này đẹp, ngươi lại cho rằng không nhưng cũng cố gắng phát hiện điểm hay của nó, sau đó đồng ý với hắn, chắc chắn lúc đó hắn sẽ rất cao hứng, cảm thấy cái nhìn của hắn và ngươi giống nhau”, Bắc Dao Quang nghĩ hắn không hiểu, cho nên giải thích thêm cũng không biết Thanh nhi đang nghĩ chuyện khác.

“Nếu quả thực ta thấy không đẹp, lại nói khác đi thì không phải là gạt nàng sao?”

“Đây là lừa gạt không có mục đích xấu. Ta hỏi ngươi, ngươi tình nguyện mất đi cơ hội ở cùng người mình thích mà không chịu nói dối một câu sao? Hay là ngẫu nhiên nói vài lời nói dối vô hại mà đổi được hạnh phúc vĩnh viễn cùng người mình thích?”, Bắc Dao Quang lập tức chỉnh sửa quan niệm của hắn, Thanh nhi đáng thương, hắn thực sự quá nhỏ, chưa hiểu được chuyện yêu đương, không hiểu được đạo lý nói dối này, bất quá không sao, chờ sau khi hắn có người yêu thích, nàn sẽ dạy hắn, tuy nhiên điều kiện tiên quyết là hắn phải hỗ trợ đắc lực để nàng lấy được tâm của Như Mặc.

Thanh nhi lúc này rốt cục hiểu được, có chút tán thưởng nhìn Bắc Dao Quang, có lẽ có nữ nhân này, hắn cùng Trân Châu sẽ có thay đổi và tiến triển “ được rồi, ta giúp ngươi”

” Thật sự? Thật tốt quá! Thanh nhi, cám ơn ngươi!” Bắc Dao Quang hưng phấn muốn tiến lên ôm hắn, bị Thanh nhi rất nhanh né tránh, Bắc Dao Quang ngẩn người, vội vàng xua tay nói,” Thực xin lỗi, Thanh nhi, ta rất kích động, đã quên các ngươi thời đại này, ách, đã quên nam nữ thụ thụ bất thân, bất quá ngươi yên tâm, ta coi ngươi là đệ đệ của ta, người ta thích chỉ có Như Mặc mà thôi.”

Thanh nhi thật không phải bởi vì‘ nam nữ thụ thụ bất thân’ mà né tránh của nàng, chỉ là phản ứng bản năng thuần túy, huống chi bọn họ bất đồng chủng loại, thấy Bắc Dao Quang cuống quýt giải thích, cũng mỉm cười nói “ tiểu thư không cần giải thích, Thanh nhi biết. Thanh nhi cũng không giúp tiểu thư không công, chúng ta trao đổi đi”

Bắc Dao Quang tựa hồ không dự đoán được Thanh nhi còn có thể lược thuật trọng điểm, ngẩn người, nói,” trao đổi cái gì?”

” Tiểu thư thích chủ nhân, mà Thanh nhi thích Trân Châu, bất quá chúng ta vẫn không có tiến triển, ta nghĩ tựa hồ là bởi vì ta không hiểu cách theo đuổi một nữ nhân, ta giúp tiểu thư tiếp cận chủ nhân, tiểu thư giúp ta tiếp cận Trân Châu”

Lời của Thanh nhi còn chưa nói xong, Bắc Dao Quang đã phá lên cười “ được, Thanh nhi, ngươi thực sự là phúc tinh của ta, ngươi không cần phải nói, ta nghĩa bất dung từ, nhất định sẽ giúp ngươi. Chúng ta quyết định vậy đi”

Nàng còn đang tính hỏi làm cách nào để thu phục Trân Châu, không ngờ Thanh nhi lại thích Trân Châu, đây đúng là ông trời cũng giúp nàng mà. Ha, ha Bắc Dao Quang trong lòng cười không ngừng, sự buồn bực lúc nãy đã biến mất không chút tăm hơi.

Thanh nhi nhìn bộ dáng của nàng, cũng vui vẻ theo, giống như là hắn nhìn thấy được tương lai tốt đẹp của hắn và Trân Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.