Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị

Quyển 1 - Chương 3-1: Chợ Phiên Âm Phủ (1)




Như Mặc không nghĩ tới nhân lọai này có thể ngây ngốc đứng canh bên ngòai cửa nhiều giờ như vậy, nhưng vừa thấy, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao hắn đã bày ra kết giới nhưng người này vẫn nhìn thấy trang viện, thậm chí còn vào được bên trong.

Người này rõ ràng là sao Văn Khúc chuyển thế, hạ phàm là để phò tá cho minh quân, cho nên kết giới hắn bày ra để che mắt phàm nhân và yêu lọai nhưng lại không che giấu được với tinh quân chuyển thế, nếu hắn đã xuất hiện ở đây là do có duyên với người ở hồng trần, tuy nhiên không biết tiền duyên của Văn Khúc Tinh cùng Bắc Dao Quang đã kết từ khi nào và ở đâu?

Tâm tình của Như Mặc vốn đang ỏao não, nhìn thấy Phùng Tử Kiện là tinh quân chuyển thế, đột nhiên tốt hơn rất nhiều, tuy rằng đã hạ phàm Văn Khúc tinh cũng không giống phàm nhân bìn thường, mệnh số hắn dù sao cũng đã được vào hàng tiên ba, nếu số mệnh của hắn cùng Bắc Dao Quang có liên quan với nhau vậy thì sau này có gì xảy ra cũng dễ giả quyết hơn.

Không biết đây có nên gọi là vui sướng khi người gặp họa?

Như Mặc ôn hòa hướng hắn mỉm cười,” Đa tạ các hạ quan tâm, tại hạ Như Mặc, các hạ xưng hô như thế nào? Dao Quang đã không sao”

” Ách, không dám, tiểu sinh họ Phùng, tên Tử Kiện, người Sơn Tây, nhân đi qua đây bị gặp phải mưa may nhờ tiểu thư cho vào thay quần áo, sưởi ấm, lại đúng lúc tiểu thư không khỏe nên mới, mới..”

Phùng Tử Kiện giải thích, Như Mặc đều nhìn thấy, trong lòng cười thầm, từ xưa Văn Khúc Tinh Quân luôn nổi tiếng bởi tài hùng biện, không ngờ hắn hôm nay lại nhìn thấy bộ dáng ăn nói lắp bắp của Văn Khúc ” Phùng công tử xinh đừng tự trách, Như Mặc còn chưa cảm tạ Phùng công tử trong lúc Như Mặc không có ở đây đã chiếu cố cho Dao Quang. Dao Quang là tái phát bệnh cũ, Như Mặc đã giúp nàng chữa trị qua, không bao lâu nữa sẽ có thể tỉnh lại”

” A! Thì ra là thế! Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Tiểu sinh cũng yên tâm!” Phùng Tử Kiện rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tâm tình rốt cuộc cũng được thả lỏng, chợt rùng mình một cái.

Tầm mắt nhìn thấy hắn ăn mặc đơn bạc, đã hiểu vài phần ” buổi tối trời hơi lạnh, Phùng công tử trước hãy về phòng nghỉ ngơi, bọn nha hòan và phó dịch hôm nay xuống thôn trang bên dưới du xuân chắc cũng sắp về tới, lát nữa sẽ cho người mang cơm chiều tới, chỉ là ủy khuất Phùng công tử phải chờ đợi”

” Không dám nhận! Không dám nhận! Là tiểu sinh quấy rầy công tử”, Phùng Tử Kiện nghe Như Mặc nói rất lễ phép lại chu đáo, cảm thấy xuất động lại bất an nên lại nói lắp bắp.

” Phùng công tử thỉnh!” Như Mặc khẽ gật đầu vi lễ, làm một cái tư thế mời, khóe môi vẫn nở nụ cười khách khí.

Phùng Tử Kiện lại thi lễ sau đó mới chậm rãi quay về phòng Bắc Dao Quang đã chuẩn bị cho hắn, Như Mặc thấy hắn đi vào phòng xong, mày mới hơi nhíu lại một chút. Hắn thật ra có thể không ăn cơm nhưng Phùng Tử Kiện và Bắc Dao Quang là phàm nhân, không thể không ăn không uống giống như hắn được, nhân lúc Bắc Dao Quan còn chưa tỉnh, xem ra phải tìm đến vài nha hòan và tôi tớ.

Quay lại phòng, thấy Bắc Dao Quang vẫn còn ngủ say sưa trên giường, nghĩ đến sau này không còn nhựng ngày tháng an bình, cần phải có hai người hợp ý ở bên cạnh nàng mới được, xem ra cũng đã tới lúc gọi bọn họ về.

Vươn tay phải, ngón cái chạm vào ngón út, nủa cái móng tay vừa rơi xuống đất, lập tức đã ẩn vào bên trong, không bao lâu ngay chỗ đó đã xuất hiện một nam một nữ, nam thì tuấn tú, nữ thì xinh đẹp, hai người một thanh y, một bạch y, vừa nhìn thấy Như Mặc thì mừng rỡ như điên, cơ hồ là quỳ xuống trước mặt hắn ” khấu kiến chủ nhân, một ngàn năm không gặp, cứ tưởng chủ nhân đã quên chúng ta”

Người lên tiếng là cô gái mặc bạch y, trang phục theo kiểu nha hòan, trên đầu còn vấn song hòan kế, thanh âm của nàng vừa vui sướng lại cho chút ủy khuất, Như Mặc nhìn nàng, ánh mắt bình tỉnh ” Trân Châu, ngươi lại đi đến nhân gian chơi đùa phải không?”

Tuy rằng hắn triệu bọn họ đến đúng là muốn bọn họ về sau chiếu cố cùng hầu hạ Bắc Dao Quang, bất quá hắn còn chưa cho bọn họ biết đã thấy bọn họ ăn mặc theo kiểu nha hòan và sai vặt, điều này chỉ có thể giải thích hai tiểu tử này nhân lúc hắn chuyên tâm tu luyện đã trốn đến nhân gian.

” Chủ nhân, ngài đừng nóng giận, Trân Châu thực ngoan, tuyệt đối không có hại người!” , Trân Châu vốn đang tính làm nũng, nghe được ngữ khí của Như Mặc liền luống cuống, vội vàng cúi đầu nói.

” Chủ nhân, Thanh nhi có nhìn nàng, Trân Châu đích xác không có dính vào, chủ nhân cũng biết nàng luôn luôn thích náo nhiệt, không chịu được khổ và tu luyện tịch mịch, lần này chúng ta đến làm hạ nhân trong một gia đình giàu có. Không ngờ chủ nhân triệu hồi đột ngột, nên quần áo cũng không kịp thay đổi, đã tới gặp chủ nhân rồi”, thiếu niên áo xanh vẻ mặt trầm ổn, trưởng thành, bình tĩnh nói.

” Đứng lên đi! Đi chuẩn bị các lọai đồ ăn cho con người, mặt khác cũng chuẩn bị một bộ xiên y đưa đến phòng cách vách”, Như Mặc thản nhiên phân phó.

” Tuân mệnh, chủ nhân!” Hai người nghe được Như Mặc phân phó đều có chút hưng phấn, Trân Châu lại lập tức theo trên mặt đất bò lên, đi tới bên cạnh Như Mặc, lấy lòng hỏi ” chủ nhân, ngài lần nàu sẽ không đuổi chúng ta đi nữa chứ?”

” Chiếu cố nàng cho đến khi nàng chết mới thôi”, Như Mặc chỉ vào Bắc Dao Quang trên giường nói ” nàng kêu là Bắc Dao Quang, về sau nàng chính là người các ngươi phải bảo vệ và chiếu cố, khi ta rời đi hoặc không có ở bên cạnh nàng, đừng để bất kỳ kẻ nào xúc phạm tới nàng, hiểu chưa?”

” Chủ nhân, nàng là ai? Trên người nàng như thế nào lại có khí tức của ngươi?”, Trân Châu hít hít cái mũi, tươi cười trở nên cứng ngắc, hết nhìn Như Mặc lại nhìn Bắc Dao Quang trên giường, nhất thời nổi lên ghen tỵ. Nữ nhân phàm trần này lại có được khí tức của chủ nhân mà nàng chờ đợi một ngàn năm rồi cũng không có được, nàng ta dựa vào cái gì mà có được? Chủ nhân còn muốn nàng đi hầu hạ nàng ta?

“Trân Châu, đừng hỏi nhiềi, ngươi nếu không muốn thì có thể rời đi, còn đã lưu lại thì tuyệt đối phải làm đúng như lời ta phân phó”, Như Mặc hơi nhíu mày, nha đầu Trân Châu này cái gì cũng tốt, duy có tính tình vô lễ, kiệt ngạo là làm cho hắn đau đầu, hơn nữa lại quá mức ham chơi, nếu không thì dựa vào ngộ tính của nàng, tu hành lại có khiếu, đáng tiếc nàng lại không muốn tu thành tiên, chỉ một lòng hướng tới cuộc sống náo nhiệt của phàm nhân.

” Chủ nhân!” Trân Châu còn muốn cãi lại, chính là lại sợ Như Mặc thật sự đuổi nàng đi, thật vất vả mới gặp lại chủ nhân, nàng làm sao bỏ đi cho được. Không phải là chiếu cố cho nhân lọai đỏan mệnh này sao? vậy thì chiếu cố đi. Chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy chủ nhâ, nàng nhịn. Trân Châu trong lòng không phục hừ lạnh một tiếng, hung hắn liếc về phía Bắc Dao Quang đang nằm trên giường một cái.

” Thanh nhi, nếu có chút sai lầm, sẽ hỏi ngươi!” Như Mặc lại nóit hêm một câu

Thiếu niên thần sắc không thay đổi, như trước trầm ổn cúi người hành lễ,” Chủ nhân yên tâm! Thanh nhi sẽ bảo vệ tốt cho Bắc tiểu thư, cũng sẽ không để cho Trân Châu gây rắc rối”

” Thanh nhi, ngươi có ý tứ gì?” Trân Châu vừa nghe lời này, lập tức hướng về phía thiếu niên trợn mắt nhìn chằm chằm.

“Ý tứ thể hiện trong lời nói”, thiếu niên hòan tòan không bị sắc mặt giận dữ của nàng hù dọa, vẫn không nhan không chậm nói ” chúng ta nên đi làm việc, hay là ngươi muốn rời khỏi chủ nhân, tiếp tục hầu hạ thiên kim đại tiểu thư kia?”

Quả nhiên vẻ mặt tức giận của Trân Châu lập tức xìu xuống như cái bánh tráng nhúng nước, nhưng vẫn không chịu thua, nói ” được, Thanh nhi, hôm nay ta nể mặt chủ nhân, không so đo với ngươi, còn không đi”

Thanh nhi ảm đạm cười, cũng không đem uy hiếp của nàng để vào mắt, chỉ hướng Như Mặc cung kính hành lễ rồi tháo lui rồi mới rời khỏi phòng, Trân Châu mang theo vẻ mặt không cam lòng cũng đi theo. Như Mặc nhìn tình cảnh hai người, nhịn không được mỉm cười, so với một ngàn năm trước cũng không có gì khác biệt, Trân Châu vẫn là bị Thanh nhi chế phục, có Thanh nhi chắc sẽ không gây ra rắc rối lớn gì. Về sau có bọn họ bên cạnh Bắc Dao Quang, hắn cũng yên tâm phân nửa, cũng có thể tránh được cho hắn nhiều việc lặt vặt phiền tóai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.