Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị

Quyển 1 - Chương 1-2: Nằm viện (2)




Bắc Dao Quang nghĩ nghĩ vẫn là quyết định trở lại trên giường, nếu muốn bụng không có cảm giác đói thì tốt nhất là nên giảm bớt họat động, mà lúc này biện pháp để giảm năng lượng nhất chính là ngủ, có lẽ khi ngủ sẽ không nhớ tới chuyện bị đói, dù sao muốn nàng ăn cái lọai lương khô này thì không có cửa đâu.

Nằm trên giường ước chừng nửa giờ, Bắc Dao Quang thực sự không còn cảm giác đói khát nhưng phiền tóai chính là, nàng cảm thấy nóng lên, nếu nóng một chút thì nàng còn nhẫn nhẫn chưa tính, không nghĩ tới là càng ngày càng nóng, như là có lửa đang thiêu đốt trong người, làm cho nàng huyết mạch sôi sục, rất khó chịu.

Nhịn không được ngồi dậy, dùng sức kéo đai lưng, cởi bỏ ngoại sam trung y, chỉ mặc một cái yếm màu trắng cùng tiết khố, Bắc Dao Quang vẫn cảm thấy nóng không chịu được, hơi thở trong lỗ mũi phun ra cũng nóng như lửa, làn da cũng nóng kinh người, đây quả thật không phải là cái nóng bìnn thường, đây quả thực là một lọai tra tấn.

Bắc Dao Quang lúc đầu còn cố chịu đựng không rên la, nhưng càng về sau càng không chịu được, bụng lại nóng nhiều hơn, liền la to ” cứu mạng a, đau chết ta, đau quá, nóng quá, cứu mạng a”

Bắc Dao Quang một bên khóc thét, một bên đau tới cuộn mình lăn lộn trên giường, mái tóc dài dính đầy mồ hôi, ướt sũng dán vào trán và cổ của nàng.

Phùng Tử Kiện nghe la liền đẩy cửa phòng bước vào, nhình thấy tình cảnh như vậy nhất thời mặt đỏ tai hồng, cuống quýt chạy ra ngòai, ở bên ngòai thi lễ giải thích ” thực xin lỗi tiểu thư, tiểu sinh không phải cố ý mạo phạm cô nương, tiểu sinh…”

Bắc Dao Quang bị sốt cao tra tấn tới chịu không nổi nữa, làm sao còn có tinh thần nghe hắn nói cái gì, vẫn tiếp tục rên la ” đau quá, ông trời, ngươi làm cho ta chết đi, a, nóng quá, đau quá”

Phùng Tử Kiện nghe nàng rên la thảm thiết, lo lắng không thôi, không ngừng ở ngòai bước qua bước lại, miệng nói ” thánh nhân có nói phi lễ chớ nhìn, tiểu thư hiện giờ y phục không tề chỉnh, tiểu sinh mà đi vào, ngày sau danh tiết của tiểu thư sẽ bị hủy, không thể vào”

Một hồi lại nói ” nhưng, tiểu thư lại hào phóng cho ta vào tránh mưa, thay quần áo, đối với tiểu sinh là có ân, thánh nhân có nói : chịu ơn người thì phải trả, hiện giờ tiểu thư đau đớn như thế, sợ là nguy hiểm tới tính mạng, tiểu sinh nếu còn băn khoăn này nọ, làm cho tiểu thư bị nguy hại tính mạng thì tiểu sinh tội đáng chết vạn lần, thôi, thôi…chỉ có thể ngộ biến tòng quyền”

Phùng Tử Kiện vất vả ổn định tâm lý mới đẩy cửa bước vào, Bắc Dao Quang đã đau đến mức không thể rên thành tiếng, chỉ thống khổ ôm bụng ở trên giường rên rỉ, môi cũng vì nhịn đau mà bị răng cắn đến rách nát, Phùng Tử Kiện vừa nhắm mắt, vừa đi đến bên giường, lo lắng hỏi ” tiểu thư, tiểu thư, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”

” Ta, ta đau quá!” Bắc Dao Quang nói một từ cũng đau giống như phiên giang đảo hải, sông cuộn biển gầm.

Phùng Tử Kiện rất nhanh cầm áo bị Bắc Dao Quang đã ném xuống đất khoác lên người nàng, vội vàng xem mạch cho nàng ” tiểu thư, đừng khẩn trương, tiểu sinh có biết một chút y thuật, để tiểu sinh xem thử”

” Chết tiệt, ta nóng quá, ngươi có biết hay không?” Quần áo vừa chạm đến da của nàng, làm cho nàng lập tức có cảm giác như bị thiêu đốt, liền đem quần áo ném đi, Bắc Dao Quang cắn răng, óan hận nói, nhưng cổ tay được tay hắn chạm vào lại thấy thỏai mái vô cùng, giống như chạm phải một khối băng.

Bắc Dao Quang lập tức phản xạ, tính đem tay còn lại nắm lấy tay của Phùng Tử Kiện, Phùng Tử Kiện kinh hãi ” phi lễ chớ nhìn, phi lễ không động, tiểu thư, ngươi buông ra, buông tiểu sinh ra”

Đáng thương Phùng Tử Kiện đời này chưa từng cùng một nữ tử tiếp cận qua, huống chi còn là một nữ tử ăn mặc ít như vậy, làn da trắng muốn của Bắc Dao Quang cũng làm cho tâm hắn rục rịch lên, nhưng là người đọc sách từ nhỏ, phản ứng của hắn với chuyện này chỉ là phỉ nhổ cùng khủng hỏang mà thôi, dùng sức muốn thóat khỏi tay của Bắc Dao Quang.

Nhưng Bắc Dao Quang thống khổ lâu như vậy, thật may mắn mới tìm được thứ giúp nàng giải nhiệt, làm sao có thể dễ dàng buông tay. Thấy hắn giãy dụa, nàng lại dùng hết sức lôi hắn lên giường, dùng sức ôm chặt, quả nhiên chạm phải thân thể hắn, nàng lại cảm thấy thư thái, đáng thương cho Phùng Tử Kiện lại sắp ngất đi.

“Tiểu, tiểu thư, mau, mau buông tiểu sinh ra, nam nữ thụ thụ bất thân a”, Phùng Tử Kiện vừa giãy dụa muốn đứng lên, vừa lắp bắp nói.

Mỗi lần va chạm với hắn, Bắc Dao Quang đều cảm thấy lửa nóng giảm đi vài phần, liền nói ” ngươi mau động động nhiều đi, mau a”

Phùng Tử Kiện nghe Bắc Dao Quang lớn mật nói những lời như thế, mồ hôi tóat ra đầy trán ” tiểu, tiểu thư, mau buông tiểu sinh ra, tiểu sinh ở quê đã có vị hôn thê”

Thanh âm gần như khóc,Bắc Dao Quang mạnh bạo làm hắn sợ hãi, cơ thể vốn bị đau lại chịu phải lửa nóng tra tấn khổ không nói nên lời, nhưng nghe được câu này của hắn, lý trí của Bắc Dao Quang cũng thanh tỉnh một chút, nhất thời tức giận, dùng sức đẩy thân hình hắn ra, không biết là do nàng giận dữ nên sức lực cũng mạnh hơn hay là vì Phùng Tử Kiện nhất thời không để ý, chỉ thấy hắn bị nàng hất ngã trên mặt đất, còn chưa kịp la đau đã bị Bắc Dao Quang chỉ mặt mắng to ” họ Phùng kia, ngươi là kẻ đọc sách ngu ngốc, ngươi cho là bổn tiểu thư sẽ coi trọng ngươi sao? Nếu không phải thân thể của ngươi lạnh lẽo, làm ta có cảm giác thỏai mái một chút, ngươi cho rằng ta nguyện ý ôm ngươi sao? Ngươi cút đi cho ta, đi càng xa càng tốt, ta không muốn ngươi lại vào đây”

Phùng Tử Kiện vốn cảm thấy áy náy vì hành vi xông vào đường đột của nàng, lại nghe Bắc Dao Quang mắng một hơi, càng thêm xấu hổ, chỉ biết cúi đầu giải thích ” đúng, thực xin lỗi, xin lỗi tiểu thư, tiểu sinh không phải cố ý, nghe tiểu thư kêu la cứu mạng, nhất thời vì tình thế cấp bách mới tiến vào, không phải là cố ý khinh thường trong sạch của tiểu thư”

Nghe hắn giải thích một hồi, Bắc Dao Quang ngay cả cười khổ cũng không có sức, lại vừa vận động nặng làm cho đau đớn và lửa nóng trong cơ thể càng tăng nhiều hơn, vừa rồi nhờ dựa vào thân thể của Phùng Tử Kiện mà cảm thấy thỏai mái được chút ít, nhưng sau khi đẩy hắn ra thì lại như lửa cháy lan trên đồng cỏ khô, trong lòng hối hận không thôi, không nên giở trò khí phách đẩy hắn ra, nếu không thì giờ này nàng không phải khó chịu như vậy.

Nàng rốt cuộc đã tạo nên nghiệt gì mà lão thiên gia lại tra tấn nàng như vậy, đầu tiên là đem nàng vứt vào hang động tối om, thật vất vả mới giữ được cái mạng thì giờ lại bị tra tấn bởi đau đớn và lửa nóng, so với khổ hình thiên đao vạn quả còn khổ hơn.

Phùng Tử Kiện nói xong lời xin lỗi cùng giải thích, đang muốn đi ra khỏi phòng, nhưng vừa bước đi lại nghe Bắc Dao Quang thống khổ kêu la. Tiếng rên la của nàng cũng làm cho lương tâm của hắn trải qua sự khảo nghiệm cùng tra tấn, đi một bước lại quay đầu nhìn xem một chút, mà mỗi khi nhìn thấy hình ảnh Bắc Dao Quang đầu tóc bù xù, hình ảnh thê thảm thì bước chân của hắn lại thêm do dự, hung hăng ngắt đùi mình một cái, hắn lẩm bẩm ‘ nam tử hán đại trượng phu, có ơn không báo thì uổng công làm người, bất quá tiểu thư này chỉ ôm một cái, nếu có thể giúp nàng giải được sự đau đớn kia thì bị ôm một chút cũng đâu có vấn đề gì, Ỏan Nhân nhất định sẽ thấu hiểu”

Phùng Tử Kiện quyết định xong liền đi trở lại bên giường, ngồi xuống ,lại nói với Bắc Dao Quang ” tiểu, tiểu thư, tiểu sinh định giúp tiểu thư giảm bớt thống khổ, chỉ sợ là sẽ có tổn hại đến danh tiết của tiểu thư về sau, tiểu thư nếu người đồng ý, tiểu sinh về sau nhất định sẽ không đề cập với bất kỳ ai về chuyện này, được không?”

Đây là lời nói can đảm nhất của Phùng Tử Kiện từ sau khi chào đời tới nay, nói xong liền lập tức cúi đầu, ngả dũng khí liếc nhìn Bắc Dao Quang một cái cũng không có.

Bắc Dao Quang quả thực khóc không ra nước mắt, ông trời sao lại cho một tên đọc sách ngu ngốc tiến vào, đúng là một cách tra tấn nàng mà. Nàng hiện tại ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, tên đọc sách ngu ngốc kia còn không mau tiến tới, còn ngồi đó làm gì? Nếu hắn không ngốc thì là quá mức trì độn, Bắc Dao Quang hòai nghi nước hắn đưa cho nàng uống có vấn đề, nếu không sao sau khi uống nước của hắn, nàng lại đau đến nông nỗi này?

Nàng nào biết đâu rằng, nàng bị đau nhức lại nóng như thế là do trong huyệt động nàng đã vô ý uống phải máu của Như Mặc, máu rắn có tính dâm, tuy rằng Như Mặc một lòng muốn tu luyện thành tiên, gần chín ngàn năm qua chưa từng gần nữ sắc cũng không có nghĩa là máu của hắn không có thiên tính của lòai rắn. Chẳng qua là vì tu luyện mà có thể kìm chế được, nhưng Bắc Dao Quang thân thể chỉ là phàm nhân, trong lúc vô ý đã uống vào mau ngàn năm của Như Mặc, tuy rằng chỉ có một chút nhưng cũng đủ để làm nàng chịu không nổi, đau nhức không thôi. Nhưng đây mới chỉ là giai đọan đầu, chỉ có nóng và đau đớn, nếu trong vòng mười hai canh giờ không được âm dương giao hợp sẽ bị vỡ kinh mạch mà chết, tình trạng cực kỳ thê thảm.

Mà duy nhất có thể giải trừ tính dâm của máu rắn thì không có thân thể của Như Mặc là không được, nếu cùng một phàm nhân khác giao hoan thì cả hai đều cùng chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.