Say Năm Tháng

Chương 7




Chương 368-369: Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách Đại Lương thành (13-14)

Đã qua giờ Tuất. Đêm đã khuya rồi.

Lúc Tư Mã Hỉ ở trong phủ nha giúp Tào Tham xử lý xong công văn, mệt mỏi quay về phòng ở. Hiện nay cậu ở tại trong phủ nha Lâu Thương, làm Tá lại, giúp Tào Tham xử lý một số việc vặt. Lâu Thương tuy nhỏ nhưng lại gánh vác toàn bộ, việc vặt hàng ngày phát sinh nhiều không kể xiết, nếu chỉ dựa vào một mình Tào Tham, rõ ràng là không thể làm cho xuể. Dù sao, có rất nhiều việc lớn cần Tào Tham đích thân đi làm, còn những việc nhỏ thì cần người khác trợ giúp.

Trong phủ nha Lâu Thương tổng cộng có sáu Tá lại, bao gồm cả Tư Mã Hỉ trong đó, cậu nhỏ tuổi nhất, nhưng lại là người mà Tào Tham coi trọng nhất. Cũng khó trách, học thức của Tư Mã Hỉ không kém, sau đó lại được Trương Thương và Trình Mạc dạy dỗ, nên đương nhiên là người xuất sắc nhất trong sáu Tá lại rồi. Mà cậu lại được Lưu Khám thu nhận làm môn hạ, hơn nữa Tào Tham bởi xuất phát từ việc lo lắng bồi dưỡng nhân tài nên hết mực tín nhiệm cậu, rất nhiều việc đều giao cho cậu xử lý. Từ sau khi Lưu Khám từ Tiết quận trở về, Tư Mã Hỉ đã chính thức được điều vào trong phủ nha. Nhoáng cái đã ba năm trôi qua, cậu bé năm xưa ở trong bách tích Tam Xuyên quận di dời tới đây hôm nay lại có thể được vào phủ nha, một mình đảm đương một phía.

Loạn Trần Thiệp, tuy vẫn chưa nói là tạo nên làn sóng dao động đối với Lâu Thương, nhưng vẫn có sự ảnh hưởng nhất định. Nếu Lữ Tu đã quyết định ở lại Lâu Thương quyết một trận tử chiến với quân Trần Thiệp, như vậy việc kế tiếp đã có thể ném cho Tào Tham xử lý.

Trấn an bách tính, thanh trừ tai họa ngầm, kiểm kế khố phòng...bao việc như thế, đủ để cho Tào Tham bận túi bụi. Cùng liên quan theo, Tư Mã Hỉ cũng công việc lù bu, đầu tiên là cậu phải nắm giữ danh sách hộ tịch, theo Chung Ly Muội và Giả Thiệu điều tra tình huống chung quanh Lâu Thương, sau đó lại trở về kiểm kê khố phủ, rồi chỉnh lý công việc thỏa đáng.

Việc này làm xong, trời cũng đã tối, mà sáng sớm ngày mai còn phải đi theo Tào Tham và Khoái Triệt kiểm kê Thương Diếu trong thành, chắc chắn lại càng bận rộn hơn.

Trần tặc chết tiệt, nếu bọn chúng không gây sự, làm sao có nhiều việc như thế? Trong lòng Tư Mã Hỉ thầm chửi bới, vừa đi về nơi ở.

Chỗ cậu ở tại hậu viện phủ nha gần điền trang Lưu gia, có một sân độc lập, ba gian nhà ngói xanh, một gian thư phòng, hai phòng ngủ. Điều kiện cũng rất khá, hoàn cảnh lại rất yên tĩnh.

Tư Mã Hỉ đẩy cửa viện ra, đang định quay về phòng nghỉ ngơi của mình, đúng lúc này, một gian phòng khác bị đẩy ra, Hàn Tín đi tới, mặc một bộ giáp tê giác, tay cầm bảo kiếm tổ truyền. Nếu chỉ là trang phục này, Tư Mã Hỉ sẽ không thấy kỳ lạ. Hàn Tín và cậu sở trường khác biệt, cậu học chính là hình luật và chính vụ, mà Hàn Tín là học chủ yếu binh học, rất lẫn lộn.

Thường ngày Hàn Tín vẫn ăn mặc như vậy, nhưng hôm nay trên vai gã còn có một bọc đồ, quấn vào xà cạp, nhìn như là đang chuẩn bị đi xa.

Hàn Tín rõ ràng cũng không ngờ lại đụng phải Tư Mã Hỉ, gã ngẩn ra, rồi trên mặt lộ vẻ xấu hổ, cười gượng.

- Hỉ Tử, về muộn vậy!

Tư Mã Hi còn chưa kịp phản ứng, gật đầu đi vào trong phòng của mình, nhưng đi được hai bước, cậu bất giác quay đầu lại hỏi:

- Tín, ngươi muốn đi đâu sao mà lại mặc trang phục kiểu này?

Hàn Tín nói:

- Phu nhân vừa tìm ta, muốn ta ra ngoài làm chút việc. Nhện chân cao, hôm nay bận nhiều việc nên về muộn đúng không, vậy thì nhất định là vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm đi, ta còn có việc, sẽ không làm phiền ngươi nữa.

Nói xong gã cất bước.

Nhắc tới, hiện nay Hàn Tín có vị trí không kém tại Lâu Thương, Lưu Khám rất coi trọng gã. Nhưng chẳng biết tại sao Lữ Tu luôn thấy không ưa Hàn Tín, cho nên nàng đã từng nói với Lưu Khám:

- Hàn Tín này tuổi còn nhỏ nhưng lại rất có dã tâm, ánh mắt rất linh động, khi nói chuyện với người ta thì mắt cứ nhìn lén chung quanh, không phải là chi sĩ trung thành. Người này có thể cùng phú quý, nhưng không thể cùng hoạn nạn.

Mà Lưu Khám thì bị ảnh hưởng của hậu thế, nên cảm giác rất tốt đối với Hàn Tín. Người này thật sự rất thông minh, đọc hiểu binh thư. Chẳng phải hậu thế có câu nói: Hàn Tín thiện điểm binh sao? Một thời gian nữa, người này nhất định là một đại binh gia. Hơn nữa Lưu Khám vẫn cảm giác được cái chết của Hàn Tín có chút oan khuất, cho nên hắn muốn tạo một vũ đài rộng lớn cho Hàn Tín, vì vậy đã nói với Lữ Tu: Không cần phải để tâm.

Nhưng có lẽ là trời tính, người Lữ gia hình như không hợp với Hàn Tín, trên lịch sử, Hàn Tín chết về tay Lữ Trĩ, nay Lữ Trĩ đã chết, nhưng Lữ Tu cũng không có chút thiện cảm nào đối với Hàn Tín.

Thế nhưng Lưu Khám coi trọng Hàn tín, nhưng không có nghĩa là Lữ Tu cũng sẽ coi trọng Hàn Tín. Không chỉ có Lữ Tu, còn có Trần Bình, Khoái Triệt đều cảm thấy Hàn Tín là người có dã tâm cực lớn, thật sự không thể trọng dụng. Cũng bởi vì điều ấy, hiện nay Tư Mã Hỉ đã có thể đảm đương công việc, nhưng Hàn Tín thì vẫn vậy, chỉ là một người bình thường. Thế nhưng quan hệ giữa Tư mã Hỉ với Hàn Tín rất tốt, cậu nghe Hàn Tín nói vậy, không chút để ý, định nói lời tạm biệt với Hàn Tín, chợt cậu lại nhớ ra một việc, sắc mặt chợt biến đổi, xoay người lại gọi Hàn Tín rất to, chăm chú nhìn gã.

- Tín, Lữ lão gia lúc chạng vạng có gọi phu nhân qua đó rồi, đến bây giờ còn chưa việc. Mà trước đó phu nhân một mực khuyên bảo lão phu nhân nói rằng đang bận rộn xử lý mọi việc, căn bản không thể gặp người nào. Vậy phu nhân gặp ngươi lúc nào?

- A, việc này...

Ánh mắt Tư Mã Hỉ đột nhiên trở nên lạnh lùng sắc bén.

- Hàn Tín, chẳng lẽ ngươi muốn lén lút từ bỏ lão gia sao?

Hàn Tín cúi đầu, trầm ngâm chốc lát, khẽ nói:

- Hỉ Tử, ngươi đã đoán được rồi, ta cũng không gạt ngươi nữa. Lão gia hơn nửa năm chẳng có tin tức gì, đến nay ở nơi nào chẳng rõ, sinh tử chẳng hay. Lẽ nào ngươi không cảm nhận được sao? Lão gia...rất có khả năng đã gặp phải phiền toái lớn rồi, thậm chí có lẽ đã....Thật ra Trần Đạo Tử bọn họ, cả phu nhân không phải là không cảm nhận được, chỉ là đến lúc này vẫn không dám chấp nhận mà thôi.

Mà cho dù lão gia còn sống, thì có thể làm gì? Lão Tần bạo ngược, làm điều ngang ngược, đã khiến lòng người căm phẫn. Lâu Thương nhìn bề ngoài giàu có và đông đúc, nhưng cũng là nơi tứ chiến, chắc chắn là cái đinh trong mắt nhiều người. Một khi Lão Tần sụp đổ, thì dù lão gia còn sống có thể cứu vãn được cục diện không? Không thể. Lòng dân hướng về Sở, Lão Tần tất vong. Đến lúc đó, Lâu Thương sẽ trở thành một miếng thịt béo bở trong mắt nhiều người. Lâu Thương có thể ngăn giữ được một lần, cũng không thể vĩnh viện ngăn trở được, một nơi như này, lại có nhiều người như này, đồ quân nhu cũng nhiều, sẽ càng khiến người khác dòm ngó. Đại trượng phu khi loạn thế cầm kiếm ba thước, thành lập công lao sự nghiệp, Hàn Tín bất tài, nhưng cũng muốn có thành tựu. Hỉ Tử, ngươi học nhiều, tài hoa xuất chúng, sao cũng đi cùng ta tìm một minh chủ? Đến lúc đó, ta nắm giữ bên ngoài, ngươi nắm giữ bên trong, phong vương bái tướng, cũng không thể không được.

Tư Mã Hỉ không khỏi giận tím mặt:

- Đầy tớ nhỏ (cách gọi khinh miệt) câm miệng lai cho ta. Tư Mã Hỉ dù không có sở trường, mấy năm đọc sách cũng biết bốn chữ "Trung Nghĩa Liêm Sỉ". Ta là một cô nhi, được lão gia thu nhận và giúp đỡ, không chi cho ta cơm no, còn dạy ta đọc sách biết chữ. Ân tình này, ta dù muôn lần chết cũng không trả đủ. Ngươi thì lại là kẻ lang thang, lão gia thấy ngươi cơ khổ mà thu nhận, giữ ngươi lại bên mình, nhưng ngươi thì sao, không những không có lòng báo đáp, lúc nguy nan lại nói ra những lời liêm sỉ như thế. Đừng nói là lão gia không chết, dù là lão gia thật sự mất đi rồi, nhưng vẫn còn phu nhân và tiểu công tử...Ngươi ngươi ngươi...ngươi thật là kẻ không có đức hạnh mà, ta dù chỉ còn lại một hơi thở cũng không để ngươi đi.

Hàn Tín thật không ngờ Tư Mã Hỉ thường ngay tao nhã, trầm mặc ít nói lại có lúc tình tình dữ dằn như vậy. Thấy cậu đang muốn liều mạng với mình, trong lòng gã không khỏi hoảng hốt.

- Hỉ Tử, ngươi đừng nóng...

Gã lui ra sau một bước, nhìn lướt qua ngoài viện, xua tay nói:

- Thật ra ta cũng có ý tốt, ngươi không cảm kích thì thôi, sao lại tỏ hung hãn như thế? Ta tuyệt đối không có ý từ bỏ lão gia, nhưng theo chiều hướng phát triển, lẽ nào ngươi không nhìn thấy tình huống ư...A, phu nhân!

Hàn Tín đột nhiên gọi to, mặt lộ vẻ sợ hãi, nhìn về phía sau Tư Mã Hỉ. Tư Mã Hỉ ngẩn ra, theo bản năng quay đầu nhìn lại phía sau, nhưng trong khoảnh khắc cậu quay đầu thì lập tức ý thức được mình bị lừa. Phòng xá sau lưng là của hăn, sao Lữ Tu có thể ở đó được? Tai cậu lại nghe một âm thanh vang lên, qua khóe mắt nhìn thấy một mũi nhọn sắc bén đảo qua. Trong lòng Tư mã Hỉ biết là không hay rồi, đưa tay muốn đỡ, chỉ nghe phập một tiếng, máu tươi bắn lên, Tư Mã Hỉ kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã xuống trong vũng máu.

****

Lữ Tu từ chỗ Lữ Văn quay về, sắc mặt âm trầm khiến người khác sợ hãi. Nàng không thể nào ngờ được, vào lúc này, người đầu tiên muốn đầu hàng lại là cha mẹ nàng. Lúc chạng vạng, Lữ Tu được Lữ Văn gọi tới, vốn tưởng rằng cha mình có chuyện quan trọng, nhưng lúc nàng tới Lữ gia thì bất ngờ lại gặp một người.

Lữ Trạch!

Đại ca của Lữ Tu. Tính toán ra nàng đã ba năm không gặp Lữ Trạch rồi. Từ lúc một nhà Lữ Văn chuyển từ huyện Bái đến Lâu Thương, Lữ Tu cũng rất ít khi gặp Lữ Trạch. Mà Lữ Trạch cũng không muốn ở lại Lâu Thương, vì vậy vẫn ở nhà cũ Lữ gia tại huyện Bái, quanh năm suốt tháng, Lữ Tu cũng chưa từng gặp y lần nào.

Việc làm ăn của Lữ gia, Lữ Văn đã ngừng gần như toàn bộ rồi. Hiện nay ông ở Lâu Thương, an hưởng tuổi già, muốn đất có đất, muốn Muốn người có người. Hàng năm còn có thể thu được một phần lợi nhuận từ bên Giang Dương.

Cuộc sống nay quá sung sướng, sao còn phải bôn ba khổ cực làm gì? Nhưng ông vẫn giữ lại chút việc làm ăn, nhưng đều giao cho Lữ Trạch đứng ra quản lý. Lữ Tu có Lưu Khám rồi, cả đời không phải lo cơm áo, hơn nữa còn rất nở mặt nở mày. Còn Lữ Thích Chi nay cũng là nhân vật quan trọng ở Lâu Thương, đảm nhiệm chức vị trọng yếu trong Lâu Thương quân, kiêm nhiệm dân tước quan Đại phu, nên ông cũng không phải lo lắng. Sau khi Lữ Trạch chết, Lữ gia chỉ còn người duy nhất mà Lữ Văn quan tâm, đó chính là con trai cả Lữ Trạch. Vốn Lữ Trạch cũng có thể pr lại Lâu Thương sống an nhàn, nhưng Lữ Trạch lại ghi nhớ mãi không quên chuyện năm xưa Lưu Khám đã đánh gãy chân y. Hơn nữa y luôn cho rằng một nhà Lưu Khám năm xưa chỉ là môn khách sống dựa vào Lữ gia, nay tuy nở mặt vinh quang nhưng vẫn làm cho Lữ Đại công tử không coi Lưu Khám ra gì.

Bất kể năm xưa lúc Lưu Khám đánh gãy chân y là ý tốt hay là ác ý, nhưng Lữ Trạch không bao giờ quên. Cho nên, y cũng không muốn đầu nhập vào Lưu Khám, dù là ăn bám cha già cũng không muốn.

Dựa vào chút việc làm ăn của của Lữ Văn để lại, những năm gần đây, Lữ Trạch hối hả ngược xuôi, ngược lại cũng không kém, mặc dù không phải là quá giàu có gì, nhưng cũng được coi là người thành đạt, dần dần, y cũng không trở về nhà nữa, bởi vậy mà tình cảm huynh muội giữa y và Lữ Tu cũng ngày càng nhạt đi. Chỉ có một lần Lữ Tu gặp Lữ Trạch là vào tang tế của Lữ Trĩ, nhưng cũng đều là đến vội vã, đi vội vã.

- Nhị muội, nay bạo Tần sắp đổ, Lưu Khám sống chết chưa rõ, tình cảnh Lâu Thương nguy hiểm chỉ trong sớm tối. Ta nghe nói Đại tướng Cát Anh của Trần Thiệp suất năm nghìn người đánh tan binh mã Lão Tần tại Phù Ly, hội hợp binh với Chu Kê Thạch, dưới trướng đã có hơn vạn người. Hiện nay bọn họ đang tới gần Thủ Lự, hội hợp với nhân mã sở bộ Tần Gia, đây là việc sớm muộn thôi, đến lúc đó, dưới trướng tướng Cát Anh kia hàng vạn người, đến lúc đó Lâu Thương sẽ bị tấn công.

Cát Anh và Chu Kê Thạch hợp binh rồi sao?

Lữ Tu nghe vậy không khỏi giật mình, nhưng chợt nàng nhìn chằm chằm Lữ Trạch, sau một lúc lâu, đột nhiên hỏi:

- Ca ca, huynh biết tin này từ đâu?

Lữ Trạch mỉm cười:

- Không dối gạt muội, ta trước kia thường qua lại với Tần Gia của Thủ Lự, Tần Gia vốn là nhà giàu có tại Thủ Lự, phụ thân cũng biết người này. Hiện nay Tần Gia đã chiếm lĩnh Thủ Lự, đang đợi hội hợp với Cát Anh, bước tiếp theo, chắc chắn bọn họ sẽ đánh chiếm Lâu Thương. Muội muội, Lâu Thương có hai nghìn hầm lương thảo, có thể cung cấp lương bổng cho mười vạn đại quân trong một năm, hơn nữa còn có ba trăm quân giới đồ quân nhu tại Lâu Thương, hầu như là tập trung toàn bộ lương thảo đồ quân nhu của khu Hoài Hán, làm bất cứ kẻ nào cũng thèm muốn. Ta lo lắng mọi người có nguy hiểm, vì vậy đã nói chuyện với Tần Gia, đến đây thuyết phục muội. Lưu gia tử không có tin tức, có lẽ đã chết rồi, mà muội hôm nay an nhàn sung sướng, tội gì vì nó mà đau khổ chờ đợi?

- Đại ca, huynh im miệng cho ta!

Lữ Tu càng nghe càng giận, quát lên, lạnh lùng nói:

- Nếu không phải bởi huynh là huynh trưởng của ta, ta đã không tha cho tính mạng của huynh rồi.

Lữ Trạch chẳng chút nào sợ hãi, cười khổ lắc đâu, nói với phu phụ Lữ Văn:

- Phụ thân, mẫu thân, con chỉ nghĩ cho nhị muội thôi.

- Ừ ừ, con đừng tức giận, ngồi xuống từ từ nói!

Lữ Tu chau mày, nhìn phu phụ Lữ Văn, trong lòng bỗng hiểu, bật thốt:

- Phụ thân, mẫu thân, lẽ nào cha mẹ cũng...

Nói xong, nàng chuyển ánh mắt nhìn Lữ Thích Chi đang nhắm mắt dưỡng thần tại cửa.

- Tiểu Trư, có phải đệ cũng nghĩ như vậy không?

Lữ Thích Chi mặt không biểu cảm mở mắt ra:

- Nhị tỷ, nếu Khám ca còn sống, đệ chắc chắn tử chiến theo huynh ấy, nhưng nay tung tích Khám ca không có, chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Thật ra từ lúc năm ngoái nghe tin Đại công tử Phù Tô bị giết, đệ đã có dự cảm không hay rồi, sợ rằng Khám ca cũng đã bị liên lụy. Nay đã qua hơn nửa năm, tin tức vẫn bặt tăm, tuy rằng triều đình không có hành động gì, nhưng ai biết được không để ý tới chúng ta? Đợi Hoàng đế ổn định rồi, chắc chắn sẽ có những hành động bất lợi đối với chúng ta. Tuy nói đi Thục Quận cũng là một cách, nhưng chung quy cũng không phải là căn cơ của Lữ gia chúng ta. Lúc Khám ca còn ở đây, Ba Mạn tiểu thư có thể đối xử tử tế với chúng ta, nhưng nếu Khám ca đã mất, Mạn tiểu thư có còn tử tế với chúng ta nữa không? Đến lúc đó chỉ sợ toàn bộ ở Lâu Thương này đều sẽ bị chiếm đoạt.

Tiểu Trư dù sao cũng đã trưởng thành, vấn đề lo lắng cũng tỉ mỉ thận trọng hơn, phu phụ Lữ Văn ngồi bên liên tục gật đầu tán thành, Lữ Trạch càng khen ngợi:

- Tiểu đệ quả nhiên là tinh mắt, nhìn nhận vấn đề hơn huynh rất nhiều.

Lữ Tu thì ngược lại, lúc Lữ Thích Chi nói chuyện, nàng phát hiện gã đưa mắt ra hiệu với nàng, nàng khẽ run lên, nhìn phụ mẫu, lại nhìn Lữ Trạch, trong lúc nhất thời khó có thể đưa ra quyết định. Ngẩng lên nhìn Lữ Thích Chi một lần nữa, thấy gã đã nói xong, lại nhắm mắt dưỡng thần, bộ dáng không dao động. Nàng thầm thở dài.

- Việc này quan hệ trọng đại, để con suy nghĩ cẩn thận đã rồi mới quyết định sau.

Phu phụ Lữ Văn cũng biết bắt Lữ Tu ngay lập tức thay đổi chủ ý là không thể, lập tức gật đầu, không bàn chuyện này nữa, bắt đầu chuyển sang những chuyện nhà, chuyện tình cảm gia đình, rồi Lữ phu nhân nhớ tới Lữ Trĩ, nước mắt lại lưng tròng....

Mãi cho đến gần giờ Tý, Lữ Tu mới về đến nhà, chưa kịp ngồi yên đã thấy Thích Cơ nước mắt giàn giụa lao vào trong phòng như cơn gió, quỳ gối xuống khóc nức lên:

- Mời phu nhân làm chủ cho Hỉ Tử ạ!

Lữ Tu sửng sốt:

- Hỉ Tử ư? Hỉ Tử làm sao?

Thích Cơ khóc ròng nói:

- Tiểu tỷ vừa đi thăm Nhện chân cao, phát hiện Hỉ Tử nằm trong vũng máu, một tay bị người ta chém. Tiểu tỳ đã gọi người cứu chữa, Hỉ tử đã giữ được tính mạng, lúc hắn tỉnh lại có nói, người giết hắn là Hàn Tín, ý đồ bỏ trốn, kết quả bị hắn phát hiện, bởi vậy mà hạ độc thủ. Nếu không phải Hỉ Tử mạng lớn, chỉ sợ là đã mất mạng rồi. Phu nhân, xin phu nhân làm chủ cho Hỉ Tử!

Lữ Tu nghe vậy ngồi ngây ra.

Nhân tâm ở nơi này đã lung lay rồi, nàng nên làm gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.