Say Mê Cả Đời Thì Có Làm Sao

Chương 17




Phương Vân nhìn lên phía trên, với thị lực Côn Bằng, sao trên bầu trời vẫn có vẻ cực kỳ xa xôi So với ở mặt đất nhìn, cũng chỉ lớn hơn một chút, nhưng vẫn xa xôi như trước.

Nhưng hướng lên nữa đã nguy hiểm trùng trùng, lực cản quá lớn. Hơn nữa một khi chân khí hao hết, lập tức sẽ gió mạnh cắt thành mảnh nhỏ. Phương Vân đang muốn rời đi, đột nhiên trong lòng khẽ động: “ngũ Ngục phong của ta năm tòa đã ngưng tụ ra bốn tòa, chỉ còn lại có một tòa Phong ngục phong cuối cùng chưa có luyện thành. Nguyên nhân lớn nhất, chính là phong nguyên tố quá mức hiếm có. Trong thiên địa tuy cũng có gió, nhưng phong nguyên tố quá mức mỏng manh, thu thập chỉ bằng với mức độ nguyên tố này, cũng phải tới mấy trăm hoặc cả ngàn năm, thì mới có thành quả. Ở đây gió mạnh trận trận, tuy cực kỳ nguy hiểm, nhưng phong nguyên tố phong phú, đúng là nơi tốt nhất để tế luyện Phong ngục phong”.

“ngũ Ngục phong, lên!”

Phương Vân triệu ra Ngũ Ngục phong, tại bầu trời nhoáng một cái, lập tức lơ lửng ở trên lưng Côn Bằng. Ngũ Ngục phong tuy có thể lớn có thể nhỏ, nhưng muốn hóa thành lớn như Côn Bằng thì vẫn không có khả năng. Hoàn toàn triển khai mỗi một tòa chừng một trăm dặm, cũng chỉ có chừng năm trăm dặm lớn nhỏ.

“Vạn hóa chỉ chưởng!”

Phương Vân đột nhiên hóa ra một bàn tay che cả bầu trời. Hẳn lúc này hóa thân Côn Bằng, khoảng chừng thất thập bát (78) thiên long chi lực, tương đương với Thiên Trùng cường giả lục phẩm. Bàn tay này nghênh phong chụp một cái, lập tức nghe oành một cái, đã đem gió mạnh chấn cho tán ra.

Trong phạm vi ngàn dặm, phong nguyên tố ẩn chứa trong gió mạnh, lập tức tung tóe ra, bị Phương Vân chụp lấy, đưa vào trong Ngũ Ngục phong, hóa thành một khối phong nguyên tố tinh thạch lớn bằng nắm tay lớn.

Cách mặt đất bảy vạn tám nghìn dặm, địa phương cao như vậy, bình thường cường giả Thiên Trùng lục phẩm, cũng khó khăn mới tới được. Cũng do Côn Bằng trời sinh thần điều, tốc độ vô cùng, còn có lực lượng thao túng không gian, mới có thể tiến nhập đến nơi như vậy.

Pháp khí Phong nguyên tố, từ trước đến nay rất khó luyện. Ngoại trừ thiên địa tạo hóa huyền bí, trải qua thời gian dài dằng dặc trong tự nhiên tích lũy ra phong nguyên tố tinh thạch trân quý. Thì các pháp khí phong nguyên tố khác đều cần cường giả Thiên Trùng ngũ, lục phẩm, bay vào đến tầng gió mạnh cách xa mặt đất, lấy ra phong nguyên tố, mới có thể luyện chế thành.

Cho nên trang ngũ hành tinh thạch, phong nguyên tố tinh thạch là hiếm có nhất.

Phương Vân tuy cảnh giới vẫn chưa tới Thiên Trùng ngũ, lục phẩm, nhưng nương tựa theo tinh huyết Côn Bằng, lại thành công làm được một bước này.

Phành! Phành! Phành!

Phương Vân tay chụp một cái, một cỗ phong nguyên tố tụ tập thành tinh thạch màu lam nhạt, chồng chất ở trong Ngũ Ngục phong.

“Không được, vẫn quá chậm.”

Phong ngục phong tế luyện, cần phong nguyên tố tinh thạch khổng lồ. Phương Vân tốc độ thu lấy phong nguyên tố, mặc dù nhanh, nhưng so với lượng cần thiết để tế luyện pháp khí mà nói, vẫn là quá ít.

Ánh mắt lóe lên một tia sáng, Phương Vân bỗng nhiên sử ra một năng lực khác của Côn Bằng.

“Hú!”

Côn Bằng miệng mở ra, gió mạnh trong hư không mênh mông, lập tức dùng tốc độ khủng bố, ùa vào trong bụng Côn bằng. Bụng Côn Bằng tựu như một cái động không đáy, vĩnh viễn không đầy. Phong nguyên tố mênh mông cuốn vào trong đó, không ngừng lắng đọng. Những gió mạnh này có thể cắt cả sắt thép, dũng mãnh ùa vào trong bụng Côn Bằng, lại không tạo được bất cứ thương tổn gì, phảng phất như cuốn vào là một không gian khác

Đây là năng lực thiên phú thứ hai của Côn Bằng: Thôn phệ.

Côn Bằng thân hình có lực lớn vô cùng, móng vuốt hai chân so với binh khí còn sắc bén hơn nhiều, hai cánh có thể nhấc lên lốc xoáy không gian vô tận, trong bụng càng ẩn dấu càn khôn khác. Có thể đem tất cả sinh vật hình thể so với nó nhỏ hơn, nuốt vào trong đó, hơn nữa nhanh chóng tiêu đi.

“Hô!”

Côn Bằng há miệng ra, từng tòa phong nguyên tố tinh thể cấu thành ngọn núi, lập tức hiện ra Phương Vân xuất ra chân khí, lập tức đem cả tòa núi phong nguyên tố, đưa vào trong Ngũ Ngục phong.

“Phong ngục như đao, bách chuyển thiên hồi, luyện!”...”

Chân ngôn vừa dứt, “oành” một tiếng, từng tòa ngọn núi phong nguyên tố, ầm ầm nứt vỡ, tất cả phong nguyên tố dựa theo quy luật nào đó, tổ hợp lại, hóa thành một tòa sơn mạch như hư như thực.

“Ầm ầm!”

Trong tích tắc khi Phong ngục phong thành hình một cỗ lực lượng vô hình khuếch tán ra, đem tất cả gió mạnh bức mở. Cỗ lực lượng này vừa chuyển ra bên ngoài, lập tức khuếch tán thành một mảng cảnh vật chín châu thiên địa sông núi mênh mông cuồn cuộn. Phảng phất như ở trong mảng gió mạnh như đao kiếm này, mở bồ ra thế giới kia

Tuyệt phẩm Địa nguyên pháp khí!

Trong tích tắc khi năm tòa núi ngưng tụ thành, Ngũ Ngục phong rốt cuộc từ cực phẩm pháp khí tấn thăng lên tuyệt phẩm pháp khí. Một cỗ cảm giác trầm trọng, từ trong Ngũ Ngục phong truyền đến. Chung quanh Ngũ Ngục phong dần hiện ra địa, lôi, phong, hỏa, thủy. Năm loại lực lượng nguyên tố điên cuồng xoay tròn, đem các chân lực dị chủng khác, đều bài xích ra.

“Ngũ Ngục phong, phong lôi huyễn hóa!”

Phương Vân đem Ngũ Ngục phong ném đi, một lần nữa điên cuồng hấp thu gió mạnh trong thiên địa mênh mông bốn phía, để mà tôi luyện Phong ngục phong. Tuyệt phẩm pháp khí muốn phát huy ra uy lực chân chính, thường thường sau khi luyện thành, còn cần phải phí thời gian dài dằng dặc, tiến hành mài đũa, tôi luyện, sau đó mới có thể thực sự trở thành tuyệt phẩm pháp khí, nếu không mà nói, chỉ là có xác không hồn.

Ước chừng một lúc lâu sau, Phương Vân đột nhiêu cảm giác được một hồi cảm giác như tê liệt, từ trong cánh trái truyền đến. Tiếp đó trong tai chỉ nghe xoẹt một tiếng, cánh tả đột nhiên xé mở ra một đạo vết nứt cực lớn, mảng lớn máu tươi từ trong đó bắn ra.

“Không ổn, thời gian biến thân đã đạt tới cực hạn!”

Phương Vân trong lòng giật mình, tuy kinh mà không loạn. Kết quả này, phụ thân Phương Dận sớm đã nói qua với hẳn. Tinh huyết Côn Bằng bá đạo vô cùng, công lực càng cao, đối với thân thể bị đè áp càng lớn. Cho nên, tu luyện hộ thể công pháp, trở nên cực kỳ trọng yếu.

Phương Vân sau khi bước vào Thiên Trùng cảnh, lợi dụng lực lượng quy tắc cải tạo thân thể, thân thể gia tăng cường độ thật lớn. Hơn nữa dưới tác dụng Vạn hóa chân khí, khiến cho thời gian hắn kiên trì Côn Bằng hóa thân gia tăng rất lớn, nhưng cũng chỉ có hơn mười ngày mà thôi

Thời gian hơn mười ngày hóa thân, nếu như gặp võ giả bình thường, đủ để sớm đem chiến đấu chấm dứt. Nhưng nếu như gặp được cường giả nắm giữ pháp khí thời gian đỉnh cấp, một cái thời gian gia tốc, thời gian biến hóa của Phương Vân rất nhanh sẽ hao hết sạch, do đó tự thân lâm vào hiểm cảnh.

“Cần phải trở về!”

Phương Vân thu Ngữ Ngục phong, thân hình gập lại, lập tức hướng về mặt đất lao đi. Ở đây cách cách mặt đất bảy vạn tám nghìn dặm. Nhưng mà bởi vì có đại địa hút xuống, khi hạ xuống, so với lúc bay lên, tốc độ nhanh hơn nhiều.

“Thành!”

Phương Vân thu Côn Bằng hóa thân nặng nề rơi xuống một ngọn núi phụ cận nơi Nhị thập thất quân huấn luyện. Đại địa chấn động, một đạo bụi mù hù dọa gần trăm trượng, quấn quanh không tiêu tan.

Một hồi này, tới lui bảy vạn tám nghìn dặm không trung. Phương Vân đã dùng hơn hai mươi ngày. Nhưng mà, may mắn cũng tế luyện ra Phong ngục phong, coi như là đáng giá.

“Đại nhân!”.

Chu Hân, Sở Cuồng nhìn thấy Phương Vân xuất hiện ở phụ cận, cho rằng Phương Vân là tới xem, vội vàng từ đỉnh núi phụ cận đuổi đến.

“Ừm.

Phương Vân gật nhẹ đầu nhìn thoáng qua hai người. Chu Hân cùng Sở Cuồng cả người ánh mắt, tinh thần, khí thế, đều có gia tăng rất lớn. Dần dần hiện ra một cỗ khí thế cường giả. Nhưng mà, muốn vượt qua bảy mươi hai tầng thế giới dưới lòng đất, thời gian huấn luyện ngắn như vậy, còn xa mới đủ.

Phương Vân lại nhìn lướt qua xa xa, thần thức lướt qua, tình huống trong phương viên mấy ngàn dặm, không thể gạt được hai mắt hắn. Đây là năng lực của cường giả Thiên Trùng. Công lực sau khi tăng lên một mảng lớn, tinh thần lực cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Hơn nữa bởi vì thân thể chính là do bộ phận quy tắc cấu thành, đối với thiên địa cảm ứng cực kỳ nhạy

Cường giả Thiên Trùng nhất phẩm bình thường, nếu như không sử dụng công pháp. Ánh mắt quét qua, là có thể thoải mái cảm giác được động tĩnh trong mấy trăm dặm. Phương Vân đánh sâu vào Thiên Trùng cảnh, có tam thập bát (38) thiên long chi lực. So với cường giả cấp Thiên Tượng bình thường cường đại hơn quá nhiều, cho nên phạm vi cảm ứng cũng cường đại hơn rất nhiều, phạm vi đạt được khoảng chừng hơn hai nghìn dặm.

Tại trình độ nào đó, cường giả Thiên Trùng cùng cường giả Thiên Tượng đã hoàn toàn không cùng một cặp bậc, cách nhau như trời với đất vậy. Phương Vân hiện tại phóng xuất ra uy áp, đều có thể khiếu cho cường giả cấp Thiên Tượng, quỳ rạp trên đất.

Phải biết rằng, cường giả Thiên Tượng bình thường chỉ từ thập thiên long chi lực đến Nhị thập thiên long chi lực. Nhưng Phương Vân khoảng chừng ngũ thập tam (53) thiên long chi lực. Tựa như kiến với voi vậy, Phương Vân hiện tại có thể một chưởng đập chết cường giả trên Thiên Tượng bảng.

Trong sơn mạch, nơi thập thất quân đang tiến hành huấn luyện. Rất nhiều người đang ở trần huấn luyện. Mấy vạn người tinh thần, khí thế, đã có gia tăng thật lớn, toát ra một cỗ khí tức mạnh mẽ cứng như sắt thép.

Phương Vân hài lòng gật gật đầu, thu hồi ánh mắt: “Chu Hân, Sở Cuồng, vất vả cho các ngươi”

“Đại nhân nói quá lời, chúng ta chỉ là chấp hành theo kế hoạch của đại nhân mà thôi” Hai người cung kính nói.

“Ừm. Tiếp tục huấn luyện đi. Đại khái ba tháng sau, các ngươi có thể thử đánh sâu vào mấy tầng phía trước của thế giới Địa Sát” Phương Vân nói

“Vâng. Đại nhân” Hai người đồng thời khom người nói.

“Đúng rồi, đại nhân. Triệu Bá Ngôn đã tới đây. Hẳn tựa như có chuyện gì, muốn tìm đại nhân. Nhưng một mực lại liên lạc không được với đại nhân” Sở Cuồng đột nhiên nói.

“Ồ” Phương Vân đột nhiên ngẩng đầu lên: “Hẳn hiện tại đang ở nơi nào?”

“Triệu Bá Ngôn không có tìm được đại nhân đã quay về thành Hoài Ai” Sở Cuồng nói.

“Được rồi Các ngươi tiếp tục ở trong đây huấn luyện. Ta đi về thành Hoài An!”

Phương Vân một bước giẫm chận tại chỗ, một đạo rung động lập tức xuất hiện rồi biến mất ở trong hư không.

Phương Vân chỉ hơi chút cảm ứng, đã ở dưới lòng đất của một khách điếm bình thường tại thành Hoài An, tìm được Triệu Bá Ngôn. Làm cơ cấu thu thập tin tức, giữ bí mật rất là quan trọng. Cứ điểm của Triệu Bá Ngôn, cũng không ở tại Đại tướng quân phủ, mà ở dưới lòng đất trong khu dân cư ở ngoài thành, cũng không dễ dàng phát hiện.

“Bá Ngôn, ngươi đang tìm ta?”

Phương Vân xuất hiện tiến vào tầng ngầm trong lòng đất của khách điếm, Triệu Bá Ngôn đang gặp mấy tên thủ hạ đầu mục quan trọng.

“Đại nhân!”

Nhìn thấy Phương Vân tiến đến, Triệu Bá Ngôn hơi kinh hãi, tiếp đó phất phất tay: “Các ngươi tất cả lui la ngoài”.

Sau khi cho thủ hạ lui ra, Triệu Bá Ngôn đứng lên, khom người nói: “Thuộc hạ ra mắt đại nhân”.

“Nói đi. Rốt cuộc là chuyện gì?” Phương Vân nói thẳng.

Triệu Bá Ngôn trầm ngâm một lát, mở miệng nói: “Đại nhân, thời gian gần đây thu được vài tin tức ở kinh thành. Ta cảm thấy, đối với đại nhân có khả năng phi thường quan trọng’.

Triệu Bá Ngôn nói rồi quay người lại, bước nhanh đi đến bên cạnh bàn, trong một xấp tư liệu, rút ra một xấp giấy đưa tới.

Phương Vân nhìn Triệu Bá Ngôn một cái, tiếp nhận tờ giấy, đọc lướt qua.

“Hôn sự của Tình Nghĩa hầu Phương Lâm cùng Phúc Khang công chúa, đã được hoàng thất cho phép, mười hai tháng tám dương lịch cử hành”.

Phương Vân nhìn lướt qua, khẽ gật đầu. Đây là một tin vui Mình tới lui trong thiên đã hơn hai mươi. Nói cách khác, chì còn có hơn mười ngày nữa chính là hôn sự của đại ca cùng Phúc Khang công chúa.

“Quay lại kinh thành thôi”.

Phương Vân trong lòng ngẫm nghĩ, rút ra trang giấy thứ hai. Nội dung tờ giấy thứ hai rất ngắn gọn, nhưng vừa nhìn thấy nội dung tờ giấy này, Phương Vân đồng tử đột nhiên co rút lại.

“Tình Nghĩa hầu cùng Phúc Khang công chúa kết hôn. Nhân Hoàng ra lệnh, triệu Tứ Phương hầu Phương Dận trở về kinh, để tổ chức thành hôn cho hai người”.

Tin tức không có gì đặc biệt, lại làm cho tim của Phương Vân mãnh liệt co rút lại, chỉ cảm thấy một cỗ đao kiếm ý sát phạt, từ trong giấy xông ra, đập vào mặt mà đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.