Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 3




Giọng nói này rất quen thuộc đối với mọi người, bởi vì người nói chuyện là Lục Hàm. Tất cả đều nhìn về phía phát ra tiếng nói, sau đó chỉ thấy Lục Hàm từ trong bóng tối đi ra, sắc mặt rất khó nhìn.

Lục Hàm đưa mắt nhìn ba người vẫn còn tâm tình đùa giỡn ở đây, tiếp đó là đưa mắt tập trung nhìn lên khuôn mặt của Bạch Tiểu Cửu. Lúc này Bạch Diệc Trạch và Sở Mặc cũng không cần nói gì, vì hắn và hai người này đã gặp qua nhiều lần, thậm chí ngày hôm nay hắn và Bạch Diệc Trạch còn vừa gặp nhau xong. Cho nên Lục Hàm xác định người này là lần đầu tiên hắn gặp mặt, nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.

“Tiểu Cửu!” Nhìn gương mặt quen thuộc, Lục Hàm thì thào gọi tên. Sau đó từng mảnh nhỏ trí nhớ mãnh liệt xâm nhập vào trong đầu, xâu chuỗi toàn bộ các đoạn ngắn kí ức lại, dần dần trở thành hoàn chỉnh. Mà người đàn ông có khuôn mặt xinh đẹp ở trước mắt này, lại chính là con tam vĩ hồ cùng hắn gặp ở trong mộng giống nhau như đúc.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Cửu trở nên vui vẻ, nó thật không ngờ sẽ ở đây gặp được Lục Hàm. Tuy chưa chuẩn bị tốt để gặp mặt Lục Hàm, nhưng khi thấy Lục Hàm nhận ra chính mình, thậm chí còn gọi tên mình… Bạch Tiểu Cửu liền bất chấp tất cả đáp lại: “Lục Hàm!”

Lục Hàm kinh ngạc, mãi một lúc sau mới như từ trong mộng tỉnh lại và ý thức được mình vừa làm cái gì. Lại nhìn khuôn mặt quen thuộc, lúc này hắn không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông trước mặt này chính là sủng vật Bạch Tiểu Cửu do Bạch Diệc Trạch nuôi dưỡng.

Cảm giác được Bạch Tiểu Cửu tiến đến gần, Lục Hàm không tự chủ được mà lùi về sau một bước, kéo ra khoảng cách với Bạch Tiểu Cửu.

Bạch Tiểu Cửu sửng sốt, nó thật không biết phải phản ứng ra sau, đành đứng lại tại chỗ.

Lục Hàm nhận ra sắc mặt Bạch Tiểu Cửu mang theo thần sắc bi thương, mà nhìn thấy nó như vậy lại càng hiến hắn cảm thấy khó chịu. Nhưng khi nhớ lại giấc mộng đẹp đêm đó, Lục Hàm lại không biết phải dùng thái độ gì để đối mặt với Bạch Tiểu Cửu, hoặc là nói hắn căn bản không có cách nào tiếp thu được bản thân mình thích một con yêu quái. Lục Hàm cúi đầu, ánh mắt không dám nhìn lại Bạch Tiểu Cửu.

Mặc dù không biết cụ thể Lục Hàm và Bạch Tiểu Cửu đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này ngay cả người ngốc cũng nhìn ra được hai người này có vấn đề. Sở Mặc thú vị đánh giá hai người, rồi lại nhớ tới Bạch Tiểu Cửu không ngờ cũng có ngày hôm nay. Bất quá Sở Mặc cũng không thèm so đo với sự khiêu khích lúc nãy của Bạch Tiểu Cửu, mà anh chỉ đứng ở bên cạnh Bạch Diệc Trạch nhìn xem tình hình.

Không khí lúc này trở nên quỷ dị, Bạch Diệc Trạch nhớ tới lúc trước Bạch Tiểu Cửu đã tự mình kể lại… mà giờ thấy hai người này như thế, cậu thật không biết phải làm sao nên đành mở miệng phá tan xấu hổ: “Lục Hàm, anh nói chúng ta gặp phải tai họa giáng xuống đầu là có ý gì?”

Bạch Diệc Trạch đúng lúc dời đi đề tài, Lục Hàm thấy có bậc thang đi xuống, nên mở miệng lo lắng hỏi: “Các người không phải là do cảm thấy nơi này bất bình thường nên mới đi tới điều tra à?”

Mọi người không hẹn mà cùng gật đầu.

“Sau khi tiến vào đây thì lại không phát hiện ra chuyện gì?” Lục Hàm làm ra vẻ quả nhiên là thế, rồi tiếp tục hỏi: “Cuối cùng ngay cả cảm giác không bình thường cũng biến mất?”

Mấy người ở đây còn chưa kịp đồng ý với Lục Hàm, Sở Mặc đã tranh nói trước: “Đợi một chút, Lúc tôi tiền vào cũng có cảm thấy nơi này kì quái, nhưng lại không nói ra được vì sao. Nhưng giờ được Lục Hàm nhắc đến làm tôi phát hiện ra, ở trong tòa nhà này chính xác là có vấn đề!”

Tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt dồn lên trên người Sở Mặc.

“Mọi người không cảm thấy được chút gì sao?” Sở Mặc thấy mọi người phản ứng như vậy, anh đành phải hỏi ngược lại.

“Chút gì là cái gì?” Bạch Tiểu Cửu chẳng hề để ý nói: “Tòa nhà này so với cách đây không lâu chúng ta tới không phải vẫn giống nhau như đúc sao?”

Bạch Tiểu Cửu đem câu nói tai họa giáng xuống đầu kia của Lục Hàm nói trở nên quan trọng, cho nên nó nghĩ hiện giờ bọn họ có bốn người, thì đúng là chỉ có mỗi mình Sở Mặc là người vô dụng nhất, còn đâu ai cũng có thể tự mình lo thân. Huống chi nó là người có thực lực nhất, cho nên lúc này nó chẳng cần đem kẻ nào để vào mắt cả.

Sở Mặc nghe thấy lời này thì đưa mắt nhìn sang chỗ Bạch Diệc Trạch, rồi lại giống như nghĩ tới gì đó, chỉ trong nháy mắt thân thể đã trở nên căng thẳng.

“Lần trước là do tôi sắp xếp trước, nên trong công ty mới không có một ai. Mà lúc này thời gian đã muộn, nếu bảo nhân viên không ai tăng ca còn có thể, nhưng chẳng lẽ bảo vệ luôn phải trực 24/24 cũng không thấy là sao, đây không phải là chuyện rất kì quái à?” Sở Mặc vừa nói, vừa đi tới bên phòng an ninh, nhưng bên trong lại không có một bóng người.

Bọn họ đi trong công ty nghênh ngang lâu như vậy, trong khi công ty có máy theo dõi, vào buổi tối không có ai đi làm thì sẽ có nhân viên bảo vệ đi tuần tra. Mà giờ chưa nói tới không thấy bảo vệ đi tuần tra, mà thậm chí ngay cả sự tồn tại của bọn họ cũng không ai phát hiện.

Trong tòa nhà này giống như ngoài bọn họ ra thì không còn ai khác, những người còn lại cuối cùng cũng ý thức được chuyện này trở nên nghiêm trọng. Ngay cả Bạch Tiểu Cửu cũng cảm thấy được, nó bắt đầu đề phòng nhìn bốn phía. Lúc đầu bọn họ đều tập trung lên mấy điểm quái dị, sau đó cứ ở trong tòa nhà tìm kiếm manh mối có liên quan tới mấy chuyện thần quái, vì vậy mới bỏ qua mất mấy thứ cơ bản nhất này.

“Vậy…. rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Bạch Diệc Trạch hỏi Lục Hàm.

Không cần nghĩ cũng biết là do bọn cậu sơ ý, cho nên hiện tại đành phải đi hỏi người khác. Lục Hàm là người đầu tiên vào đây, có lẽ hắn biết được nhiều chuyện hơn so với bọn cậu.

“Ban ngày tôi không phải là đã oan uổng cho con tiểu miêu kia sao?” Lục Hàm cười khổ, bắt đầu kể lại hắn vào đây bằng cách nào: “Tôi nghĩ thừa dịp buổi tối là thời gian tiểu miêu yêu hay hoạt động thì sẽ đến tìm nó, rồi nói xin lỗi với nó. Bởi vì tiểu miêu yêu này lúc trước tôi gặp được nó ở gần tập đoàn Vân Mặc, cho nên mới tìm kiếm ở trong phạm vi này. Chính vì thế mà khi tôi tiếp cận nơi này, lúc đó bỗng nhiên có một cảm giác không nói lên lời kéo tới, rất khó chịu và vô cùng áp lực. Tôi lần đầu tiên gặp phải chuyện này, lo lắng ở trong tòa nhà có phải lại có gì không sạch sẽ hay không. Cho nên thừa dịp buổi tối trong này không có ai, sau đó vụng trộm đi vào nhìn xem là chuyện gì đã xảy ra”.

Làm một thiên sư nên hắn biết đây rõ ràng là điều bất bình thường, cho nên bảo hắn mặc kệ là chuyện không có khả năng. Nhưng bởi vì đây chỉ là nghi ngờ, nên Lục Hàm cũng không muốn kinh động tới người khác, mà đi từ cửa sau tiến vào trong tòa nhà này.

Sở Mặc không hỏi Lục Hàm là vào bằng cách nào, vì anh nhớ tới chuyện Bạch Tiểu Cửu chẳng hề tốn sức đã mở ra cửa … cho nên anh chẳng thể diễn tả nổi đây là cảm giác gì nữa. Mà anh chỉ không ngờ được công ty dưới sự bảo an của cả một hệ thống, vậy mà ở trong mắt những người này lại không là gì cả, muốn tới thì tới muốn đi thì đi.

“Lúc tôi vào đây thì cái cảm giác bất bình thường kia bỗng nhiên biến mất, sau đó tôi đi lòng vòng ở trong này vài lần, nhưng tất cả đều bình thường. Tôi còn nghĩ là do mình đã tâm, nên mới chuẩn bị ra ngoài” Lục Hàm nói tới đây thì dừng lại một chút: “Tôi định theo đường cũng đi ra, nhưng đợi tới khi đi được một lúc thì lại phát hiện ra là mình không đi ra được!”

“Tại sao lại nói là không ra được?” Bạch Tiểu Cửu nheo mắt lại.

“Chính là ý trên mặt chữ. Tôi đã sử dụng qua rất nhiều phương pháp, nhưng dù là cách nào thì cũng đều trở lại vị trí này, căn bản là không thể rời khỏi đây” Giọng nói Lục Hàm lộ ra một tia mất mát, giống như chuyện đi ra được bên ngoài là không có hi vọng… sau đó nói tiếp quan điểm: “Nơi này không phải là tập đoàn Vân Mặc, thậm chí nó có khi còn thoát ly khỏi với thế giới hiện thực. Chỗ này chẳng qua chỉ là bắt chước hình dáng của tập đoàn Vân Mặc, và được ai đó dựng lên, còn chúng ta thì đều bị nhốt tại nơi đây!”

Ba người còn lại trộm nhìn nhau, tất cả đều đang tiêu hóa những gì Lục Hàm vừa nói. Nếu không có Sở Mặc nói ra nghi vấn vừa rồi, nếu không phải Lục Hàm nói ra những gì hắn đã trải qua, bọn họ vẫn còn ở chỗ này mà tưởng như rất bình thường, thậm chí còn không biết rằng mình đã bị nhốt ở đây.

“Khi tôi phát hiện mình bị nhốt ở đây, thì cái không gian này đã không còn bị khóa chặt nữa, cho nên khi các người tiến vào trong này chắc hẳn là do nơi này có một con đường nối liền với bên ngoài. Tuy tôi không ra được khỏi chỗ này, nhưng lại phát hiện ra pháp thuật vẫn có thể sử dụng, vì thế mà mới lập một kết giới ở trên cánh cửa để tránh cho có người đi vào đây, rồi lại bị nhốt lại” Nói tới đây Lục Hàm thở dài: “Không nghĩ tới, tôi vừa mới làm xong chưa lâu thì các người đã vào đây. Mà pháp thuật kia căn bản chẳng là gì so với năng lực của các người”.

Mắt thấy không có cách đi ra ngoài, Lục Hàm cũng không thể nào ở một chỗ chờ chết, vì thế hắn bắt đầu đi dạo xung quanh, hi vọng có thể tìm ra sơ hở nào đó hay không. Chẳng qua là sau khi đi dạo một vòng trở về, cái gì cũng không phát hiện còn chưa nói, thế nhưng hắn lại cảm nhận được pháp thuật mà hắn thi triển ở trên cánh cửa đã bị phá giải.

“Thì ra cánh cửa kia là do anh thi triển pháp thuật!” Bạch Tiểu Cửu bừng tỉnh, mới vừa rồi khi vào đây nó phát hiện ra là có người cố ý thi triển pháp thuật lên cánh cửa, mục đích là không để cho người tiến vào đây. Nhưng đối với bọn nó thì càng là không cho đi vào thì lại càng muốn đi vào, hơn nữa nó cũng muốn nhìn xem đây là chuyện gì xảy ra.

Đoàn người đứng ở tầng một của tòa nhà tập đoàn Vân Mặc, Lục Hàm nhìn chằm chằm vào cánh cửa chính không xa nói: “Hơn nữa còn có một chuyện, các người đi vào bằng cửa sau, rồi tiếp đó là không gian này bị phong tỏa lại. Hiện tại chúng ta ở bên trong, có thể nói là đã cắt đứt với thế giới hiện tại, cho nên giờ muốn đi ra ngoài chỉ sợ là khó càng thêm khó rồi”.

“Sự tình này là nhằm về ta!” Bạch Diệc Trạch thay Lục Hàm nói ra kết luận.

Ở ngay gần luân hồi tuyền mà xuất hiện chuyện này, rõ ràng là nằm vào cậu, bởi vì có người muốn dẫn dắt cậu và Bạch Tiểu Cửu mắc câu. Lục Hàm và Sở Mặc chẳng qua chỉ là hai người vô tội bị bọn họ liên lụy. Cũng may là ngay khi bọn họ đang không biết mình đã giẫm vào bẫy người khác giăng ra, thì đã được Lục Hàm lên tiếng nhắc nhở. Chuyện đêm nay vô cùng quỷ dị, khiến cho Bạch Diệc Trạch cảm thấy không rét mà run.

“Đừng khẩn trương như thế, không phải là có người muốn dùng cái ***g chim này muốn nhốt chúng ta ở bên trong sao” Bạch Tiểu Cửu âm u nói: “Để ta phá pháp thuật của hắn, sau đó sẽ đánh cho hắn hồn bay phách tán!”

Mặc kệ là ai, dám tính kế lên trên đầu Bạch Tiểu Cửu nó thì đúng là đã ngại mạng sống quá dài rồi!

Một cái pháp thuật dù có lợi hại đến đâu thì cũng sẽ có sơ hở, nghe Lục Hàm miêu tả, cái không gian này trước còn chưa có hoàn toàn hình thành, dựa vào năng lực của Lục Hàm không thể nào phá giải, cho nên có thể thấy được người thi triển pháp lực có thực lực ra sao. Nhưng muốn duy trì một cái không gian ổn định ớn như vậy, hơn nữa còn phải chắc chẳn có thể ngăn cản và bao vây bốn người bọn hắn, thì người này nhất định phải ở đâu đó gần tập đoàn Vân Mặc. Bạch Tiểu Cửu nó từ trước tới giờ còn chưa biết sợ ai, thế mà bọn họ lại bị nơi này bao vây lại không thể làm gì, chứ đừng nói là đi đối phó với người dựng lên cái không gian này.

Người nọ không dám đi theo chân bọn họ giao thủ, mà dùng cách âm hiểm này lừa gạt bọn họ tới đây, đã đủ nói lên đối phương sợ bọn họ. Chỉ cần có thể ra ngoài, thì chuyện thu thập mấy đám người đứng sau lưng dở trò quỷ cũng chỉ là chuyện đơn giản.

Bạch Tiểu Cửu không biết người có năng lực vây khốn nó là ai, nhưng ở mặt còn có Lục Hàm ở đây, Bạch Tiểu Cửu cũng không dám khinh thường. Nó giữ vững tinh thần đi về phía cửa chính, chuẩn bị đánh vào cửa chính.

Sở Mặc chỉ là người thường nên không cần nói, nhưng Bạch Diệc Trạch thì lại có thể sử dụng phù chú, hơn nữa đối với pháp thuật cũng từng có nghiên cứu qua. Lục Hàm tuy nói là thiên sư, nhưng nói về năng lực thì vẫn chưa thể nào là đối thủ của Bạch Tiểu Cửu được. Cho nên trong bốn người ở đây, dù xét về mặt nào thì Bạch Tiểu Cửu vẫn là người lợi hại nhất.

Vì thế mà tất cả mọi người ở đây đều dùng vẻ mặt mong chờ nhìn Bạch Tiểu Cửu.

Ánh mắt Lục Hàm nhìn Bạch Tiểu Cửu mang theo vài phần hi vọng, hắn không thể phá được pháp thuật của người kia, nhưng cũng đâu có nghĩa là Bạch Tiểu Cửu không thể. Dù sao Bạch Tiểu Cửu cũng là đại yêu quái có ngàn năm đạo hạnh, nếu như nó mà còn không có biện pháp, có lẽ bọn hắn đều không có cách nào thoát khỏi nơi này.

Bạch Tiểu Cửu đi đến cạnh cửa, mà lúc này nó vẫn không cảm giác được có bất cứ cái gì khác thường cả. Mà từ nơi này nó đứng có thể nhìn thấy tình hình đường phố ở bên ngoài. Bạch Tiểu Cửu lấy lại bình tĩnh, dùng tư thế dứt khoát đẩy cửa ra ngoài, chỉ một động tác đơn giản rồi sau đó lẽ ra là nó phải chạm vào đến cánh cửa mới đúng. Nhưng trước mắt Bạch Tiểu Cửu lại tối sầm, đợi tới khi nó nhìn thấy rõ mọi thứ ở trước mắt, thì nó đã trở về vị trí lúc nãy.

Cánh cửa vẫn như cũ, đứng bên trong vẫn có thể nhìn ra đường phố bên ngoài, mà nếu không phải vừa rồi cố ý xông ra ngoài một lần, nó còn tưởng đâu nơi này vẫn là một tòa nhà bình thường. Thậm chí Bạch Tiểu Cửu còn có cảm giác động tác vừa rồi xông ra ngoài chỉ là tưởng tượng của nó mà thôi, chứ chưa từng phát sinh ra chuyện như vậy.

Bạch Tiêu Cửu không tin tà mà, trên người tụ tập linh lực, thử đi thử lại vài lần. Nhưng kết quả vẫn là như vậy, mỗi lần đều trở về bên trong tòa nhà.

Ba người đứng đó nhìn Bạch Tiểu Cửu cứ xông ra rồi lại trở về, thật giống như ở chỗ cửa kia là cánh cửa xoay tròn, cứ đi tới đi lui mãi không ra được.

Nhìn thấy không có cách nào ra được bên ngoài, Bạch Tiểu Cửu nổi cáu, nó đứng ở cửa đi qua đi lại, đi tới đi lui vài vòng sau đó người đàn ông yêu nghiệt bỗng nhiên biến mất. Mà đổi lại là một con cự thú có chín cái đuôi to phe phẩy, cũng may ở tầng một có không gian đủ lớn, nếu không chỉ sợ lúc này cũng không đủ chứa thân hình của Bạch Tiểu Cửu.

Bạch Diệc Trạch nhìn thấy Bạch Tiểu Cửu hiện nguyên hình cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Mỗi ngày Bạch Tiểu Cửu tu luyện ở luân hồi tuyền, nó đều dùng bộ dáng này để tu luyện, làm cho cậu xem nhiều cũng thấy quen mắt.

Sở Mặc ở trong mắt lúc này đã không che dấu nổi kinh ngạc nữa, tuy trước Bạch Diệc Trạch đã nói Bạch Tiểu Cửu là một con hồ li chín đuôi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì lại là một chuyện khác. Một lần nữa gặp lại Bạch Diệc Trạch, đã khiến cho thế giới quan của anh thay đổi quá lớn. Anh cho tới tận giờ cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình có thể nhìn thấy được con vật chỉ có trong truyền thuyết.

Lục Hàm nhìn cự thú màu trắng, mọi sự chú ý đều tập trung ở cái đuôi ở sau thân Bạch Tiểu Cửu. Vẻ mặt hắn lúc này có chút hoảng hốt, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một cảnh tượng.

“Tam nhi!” Ở trong mộng Lục Hàm ôm tam vĩ hồ ngồi trong sân phơi nắng, đó là lúc hắn đã cứu được tam vĩ hồ một thời gian. Sau khi cùng với tam vĩ hồ thân thuộc, mà bởi vì nó có ba cái đuôi nên Lục Hàm mới đặt cái tên này cho nó.

“Không được gọi ta như vậy!” Tam vĩ hồ đối với cái tên của Lục Hàm đặt cho rất khó chịu. Vì đã sớm quen thuộc với Lục Hàm, nên nó thỉnh thoảng cũng sẽ nói vài câu với Lục Hàm: “Ta sớm hay muộn cũng sẽ tu luyện ra chín cái đuôi, biến thành cửu vĩ hồ!”

“Cửu vì hồ à! Nghe rất được!” Lục Hàm nở nụ cười, một bên ôm lấy hồ li vào lòng, sau đó mới nói tiếp: “Về sau ta gọi ngươi là Tiểu Cửu đi!”

Trong đầu Lục Hàm nhớ lại một màn này, sau đó không biết thời gian trôi qua bao lâu, tam vĩ hồ trước kia thật sự đã thực hiện được lời hứa hẹn, nó tu luyện thành chín cái đuôi, trở nên xứng đáng với cái tên cửu vĩ hồ. Lục Hàm nhìn Bạch Tiểu Cửu, thần sắc trở nên vô cùng phức tạp, trong lòng giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, khiến cho hắn thở không nổi.

Bạch Diệc Trạch và Sở Mặc vì đang chú ý nhìn về phía cửu vĩ hồ, nên không ai phát hiên ra Lục Hàm thất thường.

Bạch Tiểu Cửu run rẩy, khiến cho động tác mở cửa lần này đã giảm đi cho nên khi chạm vào cánh cửa thì bị đẩy trở ra.

Trong dự đoán khi động vào cửa cũng không có phát sinh ra phản ứng gì, mà chỉ khiến cho Bạch Tiểu Cửu biến mất ở vị trí đó quay trở lại vị trí ban đầu, còn không gian nơi đấy chỉ bị vặn vẹo đôi chút, rất nhanh lại khôi phục như cũ.

Mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm cánh cửa, biết Bạch Tiểu Cửu lần này đã sử dụng òoàn lực, mà thành hay bại chỉ dựa vào lần hành động này.

Nhưng chỉ trong chốc lát, đã thấy Bạch Tiểu Cửu quay trở lại vị trí cạnh cửa lúc ban đầu.

“Đáng chết!” Bạch Tiểu Cửu mắng một câu, sau đó nhẹ nhàng nhảy về phía ba người đang đứng. Nó từ trên cao nhìn xuống mấy người Bạch Diệc Trạch, thở hổn hển nói: “Pháp thuật này không phải là không thể phá giải, mà một khi phá được sẽ có người đứng bên ngoài trông coi đến, người đó sẽ lại dùng pháp thuật khiến cho nó trở lại như cũ, hoàn hảo không hề bị tổn hại gì…”

Bạch Tiểu Cửu ủ rũ, vừa rồi nó đã rất tự tin với thực lực của chính mình, cho nên đã rất ung dung mà thể hiện. Nhưng đợi tới khi nó nói xong, mọi người đều đoán được bọn họ thật sự không thể đi ra khỏi nơi này rồi.

“Vừa rồi tôi cũng bị như vậy” Lục Hàm phụ họa nói: “Pháp thuật này nhất định là có vật gì đó chống đỡ và được người ở bên ngoài bảo hộ. Chính vì có thứ này, chúng ta mới không ra được”.

Tất cả mọi người đều cảm thấy hơi nhụt chí, vô duyên vô cớ bị kẻ địch dụ đi vào cạm bẫy này, sau đó bị bao vây ở bên trong không ra ngoài được. Mà người muốn đối phó kia là ai bọn họ cũng không biết, duy nhất có thể xác định chính là có người muốn đánh chủ ý lên luân hồi tuyền. Có lẽ là vì nhìn thấy khi người bảo vệ luân hồi tuyền xuất hiện ở bên cạnh luân hồi tuyền thì thực lực sẽ tăng lên quá mức cường đại, cộng thêm cả một cửu vĩ hồ ngàn năm… chính vì thế mà mới nghĩ ra được cách thức thấp kém này.

Vài năm nay Bạch Diệc Trạch sống quá an nhàn, thêm nữa gần đây lại có Bạch Tiểu Cửu nên bất tri bất giác cậu cũng buông lỏng cảnh giác. Hơn nữa làm sao có ai có thể nghĩ ra, sẽ có một người dùng một tòa nhà để giam giữ bọn họ không cho đi ra ngoài. Bình thường nếu một người muốn thi triển pháp thuật dựng lên một không gian vốn đã khó, cho nên nếu muốn dùng không gian này nhốt người chỉ sợ lại càng khó hơn.

Ngay cả Bạch Tiểu Cửu cũng không có biện pháp, mấy người đứng bên cạnh cũng chỉ biết nhìn nhau không lên tiếng.

“Còn nhớ khi chúng ta ở quán cà phê đã gặp phải một người thần bí không?” Lục Hàm bỗng nhiên nghĩ tới. Hắn vội vàng hỏi Bạch Diệc Trạch: “Hắn không phải đã đưa cho chúng ta một tờ giấy à, cậu có mang theo bên người không?”

Bạch Diệc Trạch cùng Lục Hàm đều nói là người rất am hiểu công việc, cho nên khi bọn họ bị một người không quen biết nói mình bị tai họa giáng xuống đầu, sau đó lại đột nhiên biến mất một cách quỷ dị… lại càng khiến cho bọn cậu khó tin tưởng hơn. Tuy là người nọ có để lại một tờ giấy, nhưng bọn họ cũng chưa từng để tâm tới.

Hiện giờ thật sự bị nhôt ở trong nơi quỷ quái này không ra được, Lục Hàm mới nhớ tới có một tờ giấy như vậy. Có lẽ người kia nói không hẳn là giả, tờ giấy kia biết đâu có thể cung cấp manh mối.

Bạch Diệc Trạch gật đầu với Lục Hàm, cậu cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp phải chuyện như vậy. Nhưng cũng may giấy tờ với phù chú cậu đều mang theo, đây là xuất phát từ thói quen, mỗi khi cậu đi dẫn linh cậu đều mang theo đầy đủ trang bị, cho nên tờ giấy kia cậu cũng mang theo.

Lục Hàm nói đơn giản, đông thời cũng sáng tỏ một chuyện đó là sáng nay ở quán cà phê hắn và Bạch Diệc Trạch đã gặp một người thần bí. Vì vậy Bạch Diệc Trạch cũng hiểu ý mà lấy ra tờ giấy kia, và mở ra ở trước mặt mọi người.

Tờ giấy này chính là hi vọng mới của mọi người, vì thế tất cả cùng nhau vây quanh. Mà mặt trên mặt giấy chỉ viết mấy chữ đơn giản — Cố tìm đường sống ở trong chỗ chết.

Hết chương 79.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.