Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 41: Cả hai đều giả




Khi nói ra những lời này, trong lòng Từ Quang Nhiên cảm thấy xót xa. Y rất muốn phản kháng, nhưng chuyện này y không phản kháng được, Khổng Nguyên chỉ là một người truyền lời, người thật sự đưa ra quyết định là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương.

Khổng Nguyên cười ha ha, trước khi gác điện thoại vẫn không quên nói: "Đúng là lão đồng chí, giác ngộ chính trị không tầm thường."

Từ Quang Nhiên ngỡ ngàng đặt điện thoại xuống, trong lòng trầm trọng như đổ chì. Tuy rằng Kiều Chấn Lương là bí thư tỉnh ủy, nhưng bí thư tỉnh ủy can thiệp vào chức năng phân công địa phương một cách trắng trợn như vậy là chuyện rất ít gặp, chuyện này chứng tỏ Kiều Chấn Lương đối với hiện trạng trước mắt của Nam Tích khá là bất mãn,chính sự ra tay của Từ Quang Nhiên đối với Cung Kì Vĩ đã trở thành dây dẫn để y can thiệp vào chính quyền địa phương. Từ Quang Nhiên không hiểu Cung Kì Vĩ từ lúc nào đã móc nối được quan hệ với Kiều Chấn Lương, chẳng trách Cung Kì Vĩ hôm nay dám cả gan ở trước mặt mình nói ra những lời như vậy, thì ra là phía sau có bí thư tỉnh ủy làm chỗ dựa cho hắn.

Từ Quang Nhiên không thể không nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, Kiều Chấn Lương chống lưng cho Cung Kì Vĩ, từ một khía cạnh khách chứng tỏ quan điểm của Cung Kì Vĩ đã nhận được sự đồng ý của Kiều Chấn Lương. Xuất phát từ góc độ cá nhân của Từ Quang Nhiên, cảng Nước Sâu là cảng Nước Sâu của Nam Tích, còn đối với Kiều Chấn Lương mà nói thì cảng Nước Sâu là cảng Nước Sâu của Bình Hải, về phần cảng Nước Sâu xây ở Nam Tích hay là Lam Sơn, hoặc là hai tòa thành thị liên hợp xây dựng đối với y y mà nói đều chẳng có vấn đề gì, chỉ cần cảng Nước Sâu xây ở Bình Hải thì không có gì khác biệt.

Từ Quang Nhiên có một loại cảm giác mưa gió sắp đến, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương ra tay can thiệp vào chính sự của Nam Tích, cũng không phải nhất thời nổi hứng, quan viên loại cấp bậc như y, làm bất kỳ chuyện gì đều phải trải qua suy nghĩ kỹ càng, đều có mục đích chính trị rõ ràng, Khổng Nguyên là một người truyền lời, mà Từ Quang Nhiên vô luận là tình nguyện hay không tình nguyện, y vẫn phải chấp hành, y phải chấp hành mệnh lệnh của Kiều Chấn Lương, nếu không thì có nghĩa là đối nghịch với Kiều Chấn Lương.

Cú điện thoại này của Khổng Nguyên hoàn toàn đả loạn bố cục của Từ Quang Nhiên, cảng Nước Sâu giao cho Cung Kì Vĩ không nghe lời, mà phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo lại bị đá đi phân quản thể dục thể thao, với năng lực của Trần Hạo rất khó hàng phục được tên Hỗn Thế Ma Vương Trương Dương kia, nhớ tới Trương Dương, Từ Quang Nhiên không khỏi lại có chút đau đầu. Từ sau khi thằng ôn này tới Nam Tích, trong bất tri bất giác tất cả đều phát triển theo chiều hướng bất lợi đối với y.

Cảng Nước Sâu, vừa nghĩ đến cảng Nước Sâu, trong lòng Từ Quang Nhiên liền không nhịn được mà cảm thấy đau đớn, đây là hạng mục trọng đại mà một tay y thúc đẩy, là một công trình giúp y hưởng thụ chiến tích vô tận, hiện tại phải giao cho Cung Kì Vĩ, y làm sao mà cam tâm cho được, nhưng Kiều Chấn Lương đã biểu lộ thái độ, y nên làm gì mới có thể xoay được cục diện hiện tại.

Khổng Nguyên sau khi gọi điện thoại cho Từ Quang Nhiên, lập tức gọi điện thoại cho Kiều Chấn Lương, cười nói: "Bí thư Kiều, ý tứ của ngài tôi đã chuyển đạt rồi."

Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: "Vất vả cho anh rồi!"

Khổng Nguyên nói: "Thật ra thành tích công tác của Từ Quang Nhiên đều được mọi người công nhận, người này ở Nam Tích mấy năm nay làm cũng không tệ lắm."

Kiều Chấn Lương cười nói: "Lão Khổng à, anh cho rằng tôi muốn can thiệp vào cục diện chính trị của Nam Tích ư? Tôi chỉ là thấy Cung Kì Vĩ có chút năng lực, nên đặt hắn ở vị trí quan trọng hơn, cấp thêm chút khảo nghiệm cho cán bộ trẻ tuổi luôn là chuyện tốt. Có câu rằng, là lừa hay là ngựa đi nhiều sẽ rõ, toàn bộ vào trông vào chính bản thân họ, tôi cũng lười chẳng muốn quản chuyện của họ, cái tôi cần là số liệu kinh tế, mặc kệ là ai, không thể đưa cho tôi một phiếu điểm khiến tôi hài lòng thì tôi có thể để cho hắn lên mà cũng có thể kéo hắn xuống."

Khổng Nguyên cũng bật cười theo, nghĩ thầm anh không muốn quản chuyện bao đồng mới là lạ đó, tay đã trực tiếp thò vào bên trong tầng lãnh đạo của Nam Tích rồi còn gì, Khổng Nguyên cũng cảm thấy rất khó hiểu, Cung Kì Vĩ này rốt cuộc là loại người nào vậy, vì sao có thể được Kiều Chấn Lương coi trọng như thế? Theo y biết, Kiều Chấn Lương và Cung Kì Vĩ hình như không có quan hệ có thân thiết.

Kiều Chấn Lương nói: "Lão Khồng à, khảo sát và phân công cán bộ anh nên chú ý kỹ cho tôi, những cán bộ này nhất định phải yêu cầu nghiêm khắc, bọn họ nắm giữ mạch máu của dân chúng địa phương, bọn họ nếu không làm tốt, người xui xẻo là người dân, người chịu thiệt là quốc gia đó."

Khổng Nguyên nói: "Bí thư Kiều yên tâm, tôi sẽ tăng cường chế độ chọn lựa cán bộ, sẽ không để hạng người vô năng tầm thường trà trộn vào bên trong quan trường Bình Hải." Khi nói những lời này, bản thân Khổng Nguyên cũng có chút đỏ mặt, có thể ư? Không thể nào!

Cung Kì Vĩ uống không ít rượu, y và Trương Dương nói chuyện rất nhiều, nói về kế hoạch của y đối với cảng Nước Sâu, nói về cái nhìn của y về phát triển tương lai của Nam Tích, nói về khát vọng của y.

Trương đại quan nhân rất ít khi bội phục người khác, nhưng nghe thấy kế hoạch lớn của Cung Kì Vĩ, hắn phát hiện Cung Kì Vĩ đúng là một người lãnh đạo hiếm có, y có năng lực có khát vọng, kế hoạch đối với sự phát triển trong tương lai của Nam Tích cực kỳ rõ ràng, càng hiếm có hơn là y có khí phách và can đảm hơn người, mấy năm nay y vẫn ở dưới cái bóng của Từ Quang Nhiên, không có cơ hội thi triển khát vọng, hy vọng có sự tham gia của Kiều Chấn Lương, có thể giúp Cung Kì Vĩ thật sự nắm được quyền chỉ huy của cảng Nước Sâu, có thể giúp y thi triển được khát vọng của mình.

Hai bình rượu được uống cạn, Cung Kì Vĩ nhìn đồng hồ, y đứng đậy nói: "Tôi phải về rồi, về muộn quá chị cậu sẽ lo lắng.”

Trương Dương cười nói: "Tôi đưa anh!"

Cung Kì Vĩ lắc đầu nói: "Cậu cũng uống không ít rượu."

Trương Dương nói: "Tửu lượng của tôi rất khá, anh yên tâm đi!"

Cung Kì Vĩ lên xe của Trương Dương, khi Trương Dương khởi động động cơ, Cung Kì Vĩ nói một câu: "Nếu quyền chỉ huy cảng Nước Sâu giao cho tôi, tôi sẽ tạm dừng xây dựng cảng Nước Sâu."

Trương Dương mỉm cười nói: "Anh không cần sự đầu tư của tập đoàn Tinh Nguyệt ư?"

Cung Kì Vĩ nói: "Xây dựng cảng Nước Sâu bản thân là một chuyện tốt, cảng Nước Sâu xây thành tất nhiên là lợi nước lợi dân, dẫn động kinh tế xung quanh, nhưng tài chính của bản thân thành phố Nam Tích không gánh được công trình lớn như vậy, quá độ ỷ lại đầu tư bên ngoài mới tạo thành khốn cảnh trước mắt, tôi sẽ để cho những nhà đầu tư này hiểu rõ rằng, là chúng ta cho bọn họ cơ hội kiếm tiền, chúng ta mới là cơm áo cha mẹ của bọn họ."

Trương Dương lớn tiếng tán thành: "Sớm đã nên như vậy rồi, đám đầu tư này đều là hạng nhân vật được đằng chân lâng đằng đầu, anh càng cho họ mặt mũi, họ càng được thể đòi điều kiện, thích đầu tư thì đầu tư, không đầu tư thì biến, với tính khí của tôi, trước tiên phải truy cứu trách nhiệm làm trái với hợp đồng của Tinh Nguyệt, bọn họ cho rằng có tiền thì hay lắm à? Lúc trước đã ký hợp đồng thì bọn họ phải dựa theo hợp đồng mà làm việc, nếu bọn họ làm trái hợp đồng thì chúng ta có quyền giải trừ hợp đồng."

Cung Kì Vĩ hai mắt sáng ngời, y rất nghiêm túc nói với Trương Dương: "Bất kể là lúc nào cũng không thể lấy hy sinh tôn nghiêm của quốc gia ra làm cái giá để đổi lấy lợi ích trên kinh tế, bởi vì loại lợi ích này khẳng định là ngắn ngủi không lâu dài, chỉ có thành lập hợp tác trên cơ sở hai bên cùng có lợi thì mới có thể ổn định và lâu dài."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.