Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 31: Gian kế đa đoan, kẻ chết sống lại




Trong toilet toàn mùi nước tẩy. Tôi ngồi trong phòng riêng gửi tin nhắn.

Có người đang rửa tay trong toilet, nói chuyện.

"Tiểu Tần định tặng thật à?"

"Ừ, đã đặt, chín mươi chín đóa!"

"Chẳng phải sinh nhật của Dư tổng là tuần sau à?"

"Vừa hay tuần sau được nghỉ, có thể chơi cả đêm."

"Các cậu đã bàn bạc ổn rồi hả?"

"Ừ, với lại bọn mình nói với Dư tổng, chúng ta tổ chức sinh nhật cho chị ấy, chắc chắn chị ấy sẽ vui mừng."

"Nhưng mình cảm thấy chuyện này hơi xa vời. Hình như Dư tổng đã kết hôn rồi."

"Bọn mình đã nói với Tiểu Tần. Anh ấy nói cho tới bây giờ chưa hề gặp chồng của Dư tổng, nhất định là lừa người ta."

"Vậy cậu không nói là cậu từng gặp à?"

"Mình nói rồi nhưng anh ấy không tin. Hôm đó mình cũng chỉ đi ngang qua rồi liếc nhìn, sau này chưa từng gặp, càng về sau mình càng nghi ngờ hôm đó nhìn nhầm."

"Aiz, người đó trông như thế nào? Có đẹp trai không?"

"Không thấy rõ, đeo kính râm lớn, vóc dáng bình thường, mặc đồ bình thường, nhìn khá đàn ông.

"Thật thần bí, như thể Dư tổng ngầm làm việc vậy."

...

Thần của tôi, Viên Lãng nhà tôi đúng là hiếm khi xuất hiện một lần nhưng cũng không đến nỗi trở thành nỗi nghi ngờ tôi chưa lập gia đình chứ.

Còn Tiểu Tần đó, trợ lý Chủ tịch hội đồng quản trị, nhỏ hơn tôi vài tuổi. Trẻ con suốt ngày đoán mò.

Còn hai thư ký phòng hành chính nhân sự này cũng nên dọn dẹp một chút, quá nhiều chuyện.

Nhưng nếu bọn họ không nhiều chuyện sao tôi có thể nghe được tin này. Phụ nữ nha, đều luôn hóng hớt chút chuyện mới.

Nhưng Viên Lãng nhà tôi thật nên lộ diện. Sắp có người tranh vợ với anh rồi. Hơn ba mươi tuổi mà còn có cậu học trò nhỏ theo đuổi, hình như tôi nên đắc ý, ha ha...

Chiều thứ bảy tôi "bị ép" mời khách. Chẳng lẽ sinh nhật mình mà lại để người ta trả tiền? Chuyện này rất kỳ cục.

Bao phòng lớn, hai bàn dài, toàn bộ người trực không tới được đang tức giận. Mọi người nhận lời giúp các cô chuốc say tôi.

Đùa à, Dư Bội tôi hổ không phát uy, các người cho tôi là Hello Kitty à.

Dĩ nhiên tôi cũng sẽ không thành thật mà để người ta chuốc. Bằng kinh nghiệm tiếp khách trong thương giới của tôi mà bị vài cô cậu học trò nhỏ này chuốc say à? Nhưng hình như bọn họ muốn chuốc tôi thật. Tôi thấy Tiểu Tần xấu hổ đỏ mặt ngồi đó, những người bên cạnh thì dùng cùi chỏ huých cậu ta.

Động viên cậu ta? Hừ hừ, cậu còn non lắm.

"Cốc cốc..." Người phục vụ mở cửa, một bó hoa hồng to đỏ như ánh mặt trời xuất hiện rất nhanh, là chuyển phát nhanh, còn kèm thiệp.

Đám người bên cạnh biết rõ còn ồn ào hỏi: "Úi úi, có người tặng hoa hồng. Dư tổng mau đọc đi, viết gì vậy?"

Tôi quét mắt xung quanh: "Hét cái gì mà hét? Để chị xem một chút, lại còn là tiếng Anh. Là ai đây? Đây chẳng phải là mỉa mai chị kém ngoại ngữ à?" Cười ầm lên.

Tiểu Tần gấp tới mức nhảy ra: "Không phải em, em không có ý đó."

Tôi cười lớn: "Thì ra là Tiểu Tần cậu tặng à? Dỗ chị vui vẻ, cậu thật chịu chơi. Bao nhiêu tiền một bông?" Mọi người hét lên với Tiểu Tần. Thật xin lỗi, Tiểu Tần, không phải chị cố ý làm vậy, chỉ là chị không thể để em nói ra, có một số thứ, để trong lòng là được.

Chỉ thấy Tiểu Tần bị cười tới mức trái tim lớn lên, đứng bật dậy, định nói...

"Cốc cốc..." Người phục vụ mở cửa. Một người uể oải dựa vào cửa, gỡ kính râm xuống.

Trong khoảnh khắc đó, trong lòng tôi như nở vạn hoa, khóe môi nhếch lên đầy vui vẻ: "Chồng, anh tới rồi!"

Thấy bộ thường phục trên người anh, tôi biết anh không về nhà mà từ trụ sở tới thẳng đây.

Trong phòng liền im lặng, tất cả ánh mắt đổ dồn vào chồng của Dư Bội trong truyền thuyết.

Viên Lãng cười cười, gỡ kính xuống, tiện tay bỏ vào trong túi quần. Mắt chứa ý cười, liếc nhìn một vòng, từ từ đi tới: "Vợ, sinh nhật vui vẻ!" Tay đặt sau lưng chìa ra, một cái hộp nhung màu đỏ, mở ra, một sợi dây chuyền mảnh bằng bạch kim.

Tôi hơi ngẩng đầu lên, để mặc anh đeo dây chuyền vào cổ tôi, xúc cảm kim loại lành lạnh,

Cài dây chuyền, mắt anh chợt lóe lên, tôi giật mình, chẳng lẽ...? Viên Lãng thu tay, khẽ xoa gáy tôi, cúi đầu xuống, hôn lướt lên môi tôi.

Tôi có thể cảm giác được cả căn phòng hóa đá trong nháy mắt. Mãi cho tới khi Viên Lãng ngẩng đầu lên tôi mới ho khẽ mang tính che đậy: "Chồng, anh tới muộn, mời rượu mọi người xin lỗi đi." Mọi người xung quanh như đã tỉnh lại, lại huyên náo lần nữa nhưng trọng điểm lần này đổi thành Viên Lãng.

"Tên tôi là Viên Lãng." Anh bắt đầu chào hỏi, cởi mũ, cởi áo ra, ngồi vào chỗ.

Mấy người gan lớn liền chạy tới mời rượu,

Viên Lãng cũng thẳng thắn bất ngờ, rượu tới là uống cạn. Tôi hơi lo lắng, tửu lượng kia…

“Cốc, cốc…” Người phục vụ mở cửa. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía đó, hai người xuất hiện. Tôi không nhịn được mà bật cười lớn. Viên Lãng, anh quả là yêu nghiệt, quả là có chuẩn bị mà đến.

“Chị dâu, sinh nhật vui vẻ!” Tiểu Từ và Tiểu Lưu mặc quân trang thẳng thớm, cười nhẹ nhàng vui vẻ bước vào. Tôi nhìn Viên Lãng, anh cười nhún vai. Hai người của trung đội ba đại đội A này có tửu lượng ngàn chén không say đã tới đây, xem ra hai bọn tôi có thể thoát thân an toàn. Huống chi Từ Duệ và Lưu Ba còn nổi danh là sát thủ ngọc diện, khiến các cô bé ở đây nhận lấy một ánh mắt đung đưa của bọn họ liền thay đổi ngay lập tức.

Cho nên, cục diện thay đổi, có vài người đàn ông ở đây do Viên Lãng gọi tới, gồm Tiểu Tần, Tiểu Từ và Tiểu Lưu hấp dẫn lực chú ý của tất cả phụ nữ ở đây, kể cả chị hai tài vụ.

Tiệc rượu tàn, tôi bắt xe đưa Tiểu Từ và Tiểu Lưu về, một đám người thỏa mãn ước mong kéo tôi muốn đi hát K.

Tôi xin tha: “Các vị, các vị, anh em tốt, chị em tốt, các vị cũng biết chồng chị không thường về nhà, để bọn chị ở riêng được không?”

Mọi người uống rượu nên nói cũng thoải mái hơn: “Ờ, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, anh Viên, hãy chăm sóc chị Dư cho tốt, dù sao ngày mai cũng nghỉ. Bọn em sẽ không làm kỳ đà cản mũi nữa.”

Tôi giả vờ muốn đánh, mọi người kêu lên rồi chạy đi.

Tôi níu hai người phòng hành chính lại, dặn khẽ: “Nói Tiểu Tần một chút, đừng để cậu ta uống nhiều quá.”

Hai người liếc nhau: “Tự chị Dư làm ra chuyện này mà lại bắt bọn em dọn dẹp cục diện hỗn loạn cho người, có lợi gì?”

Tôi suy nghĩ: “Sắp tới là mùa ế, phải giảm chi tiêu, các em nói đi, phần thưởng lưu động cho hậu cần sẽ bằng nhau…”

Hai người lập tức nghiêm túc, thề son sắt: “Bảo đảm sẽ không có người mượn rượu giải sầu, yên tâm đi, có chúng em trông mà.”

Tôi cười: “Thật ngoan. Thứ hai mời bọn em ăn sáng.”

Cuối cùng mọi người tản đi, tôi và Viên Lãng đi bộ về nhà. Viên Lãng không nhìn tôi mà chỉ cười.

Tôi bị đốt tới mức hoảng sợ: “Có người theo đuổi em cũng không phải lỗi của em. Tuổi của vợ anh còn trẻ, chuyện này rất tự nhiên.”

“Ờ, tự nhiên, gọi điện tới đại đội cầu cứu cũng rất tự nhiên.”

“Xí, gọi cú điện thoại kia cho các anh khó khăn muốn chết. Tìm người mà còn phải bảy hỏi tám vặn, y như kiểm tra chính trị. Sau này không bao giờ gọi nữa.”

“Còn muốn có chuyện này nữa à? Về nhà kiểm điểm thật tốt, tự xét lại bản thân, viết bản kiểm điểm năm ngàn chữ là được. Ngoài ra mỗi sáng sớm cuối tuần chạy quanh tiểu khu năm vòng…”

Tôi nhéo mạnh anh: “Coi em là bí đỏ của anh mà dọn dẹp à…” Lời chưa nói hết bị chăn trong họng, chỉ còn lại tiếng nức nở không kìm được.

Trong góc đường nơi không có ánh sáng, hai bóng dáng, môi lưỡi quấn quýt, liều chết triền miên.

Sáng, lặng lẽ trườn xuống giường, nhanh chóng vào toilet. Ngâm mình trong nước ấm, tôi thở dài một hơi.

Hơi đau, tối qua đều uống rượu, hơi không khống chế được, có lẽ tôi cào anh cũng không nhẹ. Nhìn móng tay hơi dài, tôi lấy kìm cắt móng tay trên kệ, từ từ cắt.

Sờ sờ, xoa sữa tắm lên bàn chân, dùng bông tắm vừa thay hai ngày trước chà từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên để rửa sạch da.

Cầm gương soi, trên mặt, trên tay đã dọn dẹp, bóng loáng như trứng gà bóc.

Lông mày cũng cần phải sửa. Ánh sáng trong phòng tắm không tốt, đi ra ngoài rồi tính.

Trùm khăn tắm, soi vào gương cạnh cửa ban công, bộ dạng này đứng trên ban công thì không tốt, bị hàng xóm ở lầu đối diện nhìn thấy thì mọi người rất xấu hổ.

Ánh nắng dịu dàng mà rực rỡ chiếu qua cửa kính trên ban công. Tôi dùng nhíp tỉ mỉ sửa từng sợi lông mày nhô ra.

Nheo mắt, tôi “á” lên, hít một hơi khí lạnh, đau quá!

Có người nhận lấy nhíp nhổ lông mày của tôi, một tay ôm eo tôi, một tay tỉ mỉ sửa lông mày cho tôi.

Anh nhẹ nhàng chậm chạp nói, giọng trầm thấp mà gợi cảm: “Hình dạng lông mày của Bội Bội thật tốt, không cần vẽ cũng rất thanh tú.”

Tôi không dám làm một cử động nhỏ nào, để mặc hơi thở của anh rơi xuống mặt mình. Hơi thở mị hoặc trong veo.

“Được rồi! Thật đẹp!” Nhưng không buông tay ra.

Tôi ngẩng đầu lên, Viên Lãng xoa chân mày hơi sưng của tôi.

Gần như vậy, gần tới mức tôi có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của anh dưới ánh mặt trời, dày mà còn rất thẳng, che nửa mắt, đôi mắt thâm thúy như đại dương.

Môi anh nhàn nhạt in lên mi tâm tôi, in lên lông mi tôi, tôi ngửa mặt, hôn trả lên cằm anh, cổ, xương quai xanh.

Khăn tắm trượt xuống, làn da dính lên chất liệu vải áo sơ mi hơi lạnh của Viên Lãng, từng cái da gà nho nhỏ nổi lên.

Viên Lãng cởi áo sơ mi, bộ ngực nóng hổi. Tôi nhắm mắt lại, trong đầu không còn ý nghĩ gì khác.

Thần ạ, để tôi sáng sớm đầu thu tan ra ở bên cạnh anh đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.