Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 22: Truy tìm hung thủ




"Chị, em tới nhé." Bên kia đầu dây là giọng của em họ.

"Tới đi!" Tôi luôn lời ít mà ý nhiều.

Một chiếc giường xếp đặt trong thư phòng, vừa vặn chứa hết chỗ sách linh tinh vẫn chất đống ở góc phòng.

Uống Thiết Quan Âm với em họ, nói chuyện phiếm.

"Ở trường có ổn không? Lúc nào có thể lên chức phó giáo sư hả?" Hương hoa lan phảng phất trong phòng.

"Rất ổn. Dù sao cũng chỉ là trà trộn thôi." Vẻ mặt ủ rũ.

"Đến chỗ chị để tìm yên tĩnh hả?" Tôi đi thẳng vào chủ đề.

"Gần nhà quá, ngày nào cũng giới thiệu bạn trai cho em, phiến chết." Quả nhiên như thế.

"Xin nhờ em nho nhã chút, dù gì em cũng là thạc sĩ văn học, lời nói đúng mực chút được không?

"Đúng cái gì mà mực, cũng tránh ở đây mà còn giả bộ cái gì." Người này ở trước mặt tôi là lộ ra bộ mặt thật.

"Nhắc tới những người bọn họ giới thiệu cho em là thấy phiền. Vừa gặp mặt là hỏi tiền lương, đơn vị công tác, trình độ văn hóa, nhanh như đi siêu thị mua đồ vậy."

"Ông già em cũng ở bên cạnh, ông già người ta cũng thế, mặt đầy mong chờ và mập mờ. Em cảm thấy như là bị lột sạch rồi đưa đi diễu phố vậy."

"Lúc hai người nói chuyện thì toàn là giả vờ lá mặt lá trái. Gì mà em thích gì này, thích đọc sách Freud hả, gì mà tình hình quốc tế năm nay này, như để thể hiện mình có bao nhiêu văn hóa vậy." Từ nhỏ cô nhóc này đã hận đời, càng học nhiều thì càng vậy.

"Vậy em nói những chuyện gì với người ta?" Tôi không muốn nghe nó càu nhàu nữa.

"Em chỉ nói một câu, sau này anh nấu cơm, em muốn ăn món ăn Hồ Nam." Nó học đại học ở Hồ Nam.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó thì chết máy." Nó uống trà, nhấc ấm tử sa lên nhìn lá trà dưới đáy.

"Lá xanh viền đỏ chân chính, trà xuân năm nay." Nó nhận xét.

"Rõ ràng là người như tiên giáng trần lại cố ý như người phàm tục." Tôi lắc đầu.

"Đi nào, Tiểu Cẩn, đi dạo phố đi." Tôi gọi nó.

Tiểu Cẩn tới chơi, tôi vừa hay có bạn nói chuyện. Mỗi ngày nhìn phía giường trống không trái tim cũng hơi mệt mỏi. Người này nói không dễ nghe nhưng học thức rất phong phú, gì cũng có thể nói được. Trên căn bản là tôi biết thì bọn tôi cùng biết, tôi không biết thì cũng không biết nó có biết không.

Chủ nhật, Viên Lãng về nhà như thường lệ, nếu Chủ Nhật không về thì chủ nhật tuần kế tiếp sẽ về.

Chiều hôm đó, sau khi tan làm, đi ăn cơm với Tiểu Cẩn về, vào cửa, lên lầu, lấy chìa khóa ra...Ngoài cửa có một cô bé, khoảng mười tám mười chín tuổi.

"Em gái nhỏ, có phải quên mang theo chìa khóa, không vào nhà được không?" Tôi nghĩ nó là con nhà hàng xóm.

"Xin hỏi đây là nhà Viên Lãng ạ?" Cô bé đứng lên, hỏi.

Cô bé rất lễ phép, còn nói xin hỏi. Cái gì? Viên Lãng? Chẳng lẽ cũng là em họ?

"Em tới từ Tân Cương." Viên Lãng có em họ nhỏ vậy à?

Mở cửa vào nhà, tôi rót nước cho cô bé.

"Em là em họ Viên Lãng à?" Tôi ra vẻ hòa nhã dễ gần.

"Em tên là Diêu Thần, ở cùng một sân với anh Lãng Lãng." Đầu tôi đầy vạch đen. Hàng xóm?

"Em đã thi xong cao trung nên tới tìm anh Lãng Lãng." Cô em gái học cao trung?

"À, người lớn nói cho em biết anh ấy ở đây à?" Con cái trong nhà ra ngoài du lịch nghỉ hè, ở nhờ nhà người thân thì an toàn hơn.

"Không phải, em thấy địa chỉ trên phong thư của anh Lãng Lãng ở nhà mẹ Viên." Anh Lãng Lãng? Sao càng nghe càng thấy khó chịu thế nhỉ?

"À, sau đó em nói với người nhà là muốn tới đây chơi, đúng không?"

"...Em không nói." Cô bé ngừng hồi lâu rồi mới nói.

Cô bé bỏ nhà đi?

Tôi vội vàng gọi cho mẹ chồng. Một lát sau có điện thoại tới, người nhà tìm cô bé khắp nơi, đăng cả tin tìm người trên báo.

"Nhà em bảo em về." Tôi cầm ống nghe nói với Diêu Thần.

"Không, em không về."

"Có thể ở đây chơi hai ngày, nhưng phải nói rõ ràng với người nhà."

"Vậy có thể gặp anh Lãng Lãng ạ?" Khuôn mặt cô bé đầy mong đợi.

"Không chắc chắn." Tôi bất đắc dĩ nhưng cũng nói thật.

"Gặp anh Lãng Lãng em sẽ về ngay." Cô bé rất dứt khoát.

Tôi thỏa hiệp, sau đó đầu dây bên kia cũng thỏa hiệp, Diêu Thần toàn thắng.

Dọn dẹp thư phòng xong, đi mượn một cái giường xếp, hai em họ ở với nhau. Về phần giường lớn của tôi thì một nửa bên cạnh vĩnh viễn chờ Viên Lãng, không thể để anh về nhà ngủ ghế sô pha được.

Ban ngày, trước khi đi làm, tôi hâm nóng sữa, bánh bao không nhân, trứng gà, gõ gõ cửa, gọi hai đứa dậy ăn. Tối về thì hoặc là đưa bọn nó ra ngoài ăn hoặc tùy tiện làm chút gì đó, cũng được, cũng không kén ăn, dễ nuôi.

Cứ như vậy, tôi sống một tuần lễ như dì trong nhà trẻ. Chủ nhật kế tiếp, Viên Lãng về, còn dẫn tổ tám theo.

Cái Cuốc và Viên Lãng hành hạ cái máy tính trong phòng, Diêu Thần nằm sau nhìn bọn họ. Thái Đao đang nghiên cứu cách hầm thịt cách thủy trong phòng bếp với tôi, Tiểu Cẩn đứng thẳng bên cạnh nhìn.

Lúc ăn cơm, Tiểu Cẩn và Tiểu Ngô trò chuyện hết sức phấn khởi, rất có cảm giác vừa gặp đã thân. Diêu Thần vừa ăn cơm vừa nhìn Viên Lãng. Viên Lãng giả vờ gắp thức ăn cho tôi, tôi bảo Tề Hoàn ăn canh.

Buổi tối, tôi đóng cửa phòng ngủ thẩm vấn Viên Lãng.

"Nói đi, trêu chọc cô bé nhà người ta lúc nào?"

"Anh trêu chọc chỗ nào? Anh sắp không nhớ rõ nó trông thế nào rồi." Giả vờ vô tội.

"Bây giờ người ta ngàn dặm xa xôi tìm tới, anh nói phải làm sao bây giờ nào." Tôi đá quả bóng sang cho anh.

"Nếu không thì đưa nó về? Nhưng anh không có thời gian. Nếu không thì em đưa?" Viên Lãng bàn bạc.

Tôi nhìn anh hồi lâu, bật cười, nói: "Trung đội Viên mà cũng có lúc nhức đầu à?"

Suốt một ngày tiếp theo, Diêu Thần không có động tĩnh gì đặc biệt. Nhưng dường như Tiểu Cẩn rất có hứng thú với đại đội A, kéo Viên Lãng hỏi lung tung này kia. Vì vậy tôi rất bà tám mà đoán rằng Tiểu Cẩn coi trọng Ngô Triết.

Viên Lãng về đơn vị, tôi tiễn anh xuống lầu. Ra cửa hành lang, tôi ngoảnh lại nhìn thì quả thật không ngoài dự đoán, Diêu Thần đang nằm sấp trên ban công nhìn, vẫn nhìn chăm chú vào bóng lưng đi ra khỏi tiểu khu của Viên Lãng.

"Chị Bội Bội, em phải về." Diêu Thần nói.

"Nhanh vậy à? Không chơi thêm hai ngày nữa à?" Tôi nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Chị Bội Bội, em tới Bắc Kinh là muốn gặp anh Lãng Lãng một chút. Em đã chờ anh ấy sáu năm rồi." Phì một tiếng, tôi phun hết ngụm trà trong miệng ra. Sáu năm? Chẳng phải là lúc đó Diêu Thần mới mười ba tuổi à? Vậy thầm mến cũng quá sớm nhỉ?

"Không phải lần trước bọn chị về đã gặp rồi sao?" Tôi giả vờ nghe không hiểu.

"Lần trước lúc anh Lãng Lãng về thì em đã ở nhà Mỗ Mỗ. Lúc em về thì hai người đã đi rồi." Diêu Thần uất ức tới mức nước mắt sắp tràn ra.

"Ai cũng không biết điều này, em chỉ nói cho mình chị Bội Bội biết thôi. Lần trước em gặp anh Lãng Lãng là năm em vừa lên sơ trung. Anh Viên Lãng về thăm người thân, mặc quân phục, thật là đẹp trai. Em còn ăn cơm ở nhà anh ấy. Anh ấy cười rộ lên nhìn thật đẹp. Trên người anh ấy có mùi vị rất thần bị." Cô bé rơi vào trong ký ức.

"Sau khi anh ấy đi, em liền nghĩ sang năm anh ấy có về nữa không. Sau đó em cứ chờ sáu năm như vậy."

"Năm nay thi tốt nghiệp cao trung xong, em liền muốn tới thăm anh ấy một chút, xem xem bây giờ bộ dáng anh ấy ra sao. Sau đó thì em tới đây."

"Bây giờ đã gặp, em phải đi." Diêu Thần thật đúng là dứt khoát.

"Không chơi hai ngày nữa thật hả?"

"Không được!"

Đưa Diêu Thần tới sân bay, nó nói với tôi một câu: "Bây giờ em cảm thấy lúc đầu em thật khờ, thật là một đứa trẻ." Biết trước kia còn nhỏ, đã nói lên rằng giờ đã trưởng thành.

"Bây giờ em đã hiểu rốt cuộc em thích người thế nào rồi." Lọt vào mơ ước.

"Bây giờ em thích người thế nào?" Tôi rất muốn biết.

"Là như anh Ngô Triết, vừa thông minh lại vừa đẹp trai, lại có văn hóa..."

Chúc mừng anh, Viên Lãng, anh đã bị cô bé từ bỏ. Anh cũng có ngày hôm nay! Tôi thật rất muốn thấy sắc mặt Viên Lãng khi nghe chuyện này thế nào.

Sắp hết kỳ nghỉ hè, Tiểu Cẩn cũng về. Theo như Viên Lãng nói thì từ lúc Tiểu Cẩn về, đồng chí Tề Hoàn của trung đội ba đại đội A thường xuyên nhận được thư tình với chữ viết tuyệt đẹp, đầy nhiệt tình, thỉnh thoảng còn xen lẫn thơ cổ, thơ hiện đại, thơ bằng tiếng Anh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.