Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 2: Kỳ đài kinh đời




"Viên Lãng, chúng ta kết hôn đi!"

Viên Lãng nghiêng đầu, dùng vẻ mặt như gặp quỷ nhìn tôi, nói: "Gì?"

"Chúng ta kết hôn đi!" Tôi nhắc lại.

Viên Lãng ngồi thẳng người, thản nhiên nhìn tôi, nói: "Tiểu Dư. Tên cô là Tiểu Dư đúng không?"

Tôi sửa lại: "Dư Bội."

Viên Lãng ho khẽ một tiếng, nói: "Dư Bội, nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay chúng ta mới biết nhau."

Tôi trả lời: "Đúng vậy. Chúng ta mới quen lúc 8h hơn. Tôi đến đây lúc 11h30. Anh thì khoảng 12h. Chúng ta vừa cùng ăn bữa trưa rồi ăn bữa tối, còn uống rượu. Tổng cộng chúng ta đã chạm ly lần thứ chín. "

"Học Toán không tệ." Viên Lãng chuyển ly nước cho tôi. "Cô uống say rồi. Uống nước đi."

"Chỉ bằng mấy chai bia này á?" Tôi gọi nhân viên phục vụ: "Lấy một bình rượu trắng tới đây."

"Cô uống say thật rồi." Viên Lãng ra hiệu cho nhân viên phục vụ đừng lấy rượu trắng.

"Trong hơn tám tiếng này tôi đã biết toàn bộ tình hình căn bản của anh. Thật ngại quá, trước đây tôi là quản lý nhân sự nên tương đối nhạy cảm với chuyện này." "Viên Lãng, nam, ba mươi tuổi, nguyên quán ở Tứ Xuyên, sinh ở Tân Cương, học đại học chuyên ngành văn hóa, bộ đội đặc chủng số 86749*, chỉ huy trưởng đại đội 3, sở trường là súng ống, đánh giáp lá cà và A người, lương tháng..."

*Đây chỉ là số hiệu trong tưởng tượng của tác giả thôi nhé :-D

"Được rồi, được rồi, rất rõ ràng, còn rõ ràng hơn trên hồ sơ của tôi nữa." Viên Lãng vội vàng tiếp lời tôi.

"Nhưng cô biết rõ tình hình của tôi cũng không có ý nghĩa gì..."

"Chứng tỏ tôi xem trọng anh, muốn kết hôn với anh!"

Viên Lãng nở nụ cười, nói: "Nhưng tôi còn chưa hiểu rõ cô, chỉ biết tên cô mà thôi."

Tôi nhìn anh ta, từ từ nhếch khóe môi lên, nở một nụ cười thật tươi với anh ta: "Vậy là không ít rồi. Vừa nãy Tiểu Lâm đã giới thiệu tôi rồi. Còn có," tôi chỉ về phía cửa, "Người vừa ra ngoài kia anh cũng gặp lần đầu tiên, chỉ nói mấy câu đã hỏi rõ tên của anh ta, đơn vị, địa chỉ, tuổi tác, tình trạng hôn nhân. Tôi dám nói chỉ cần là người anh từng gặp thì anh đều nhớ rõ."

"Được rồi, tôi tổng kết một chút nhé. Tôi, Dư Bội, đại học văn hóa chính quy, hai mươi chính tuổi, cao 1m63, cân nặng...cân nặng không nói, hiện giữ chức phó tổng của hệ thống khách sạn Bát Thiên Thương, lương tháng... "

Viên Lãng không nhịn được cười: "Sao không nói cân nặng ra?"

Tôi nhìn anh ta, cũng cười theo: "Sao anh lại có hứng thú với chuyện cân nặng của tôi?"

"Sau khi kết hôn tôi sẽ đề xuất được điều tới chi nhánh ở Bắc Kinh với tổng bộ. Có khả năng lương sẽ thấp đi một chút bởi vì đến lúc đó có lẽ chỉ là nhân viên văn phòng hoặc trợ lý hành chính thôi. Lần này tôi đi công tác về sẽ fax tài liệu có liên quan tới tôi cho anh làm báo cáo kết hôn."

Viên Lãng không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn tôi thao thao bất tuyệt.

"Còn nữa, tôi có ít tiền tiết kiệm, có thể mua nhà trả góp theo kỳ hạn. Sau này tiền trả góp mỗi tháng do anh trả. Chúng ta sẽ cùng ghi tên trên giấy chứng nhận bất động sản. Chờ chuyển vào xong thì anh cầm hết quần áo bẩn về nhà giặt. Tôi sẽ mua một cái máy giặt lớn một chút. Đừng để lính cần vụ giặt. Họ đều là trẻ con, đã giặt không sạch mà còn làm người khác mệt..."

"Anh thích ăn gì? Tôi có thể ăn món cay Tứ Xuyên, món Quảng Đông nhưng không nấu được. Nếu anh thích ăn thì tôi có thể học, nếu không thì tôi làm hoành thánh nhé? Đây là sở trường của tôi đấy. Làm nhiều vỏ một chút rồi bỏ vào tủ lạnh để lúc anh về mà tôi không có nhà thì có thể làm hoành thánh ăn. Anh thích tắm vòi hoa sen hay tắm bồn? Nếu thích tắm bồn thì tôi sẽ mua một cái bồn tắm lớn, ngâm mình xong là có thể mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm. Anh thích mặc loại đồ ngủ nào? Tơ tằm hay cotton thuần? Có thể ngủ trên sô pha, xem tivi uống rượu vang để máu lưu thông. Thấy anh vết thương đầy người, uống rượu vang có thể giúp mạch máu anh mềm đi. Anh thích sản phẩm trong nước hay nhập khẩu? Tôi thích uống Thiết Quan Âm và Phổ Nhị. Anh thích uống trà hay cà phê?..."

"Tôi thích uống cà phê..." Viên Lãng nói tiếp mới phát hiện bị tôi dẫn vào mương.

"Tiểu Dư, trong sự hiểu biết của tôi thì kết hôn không đơn giản như thế đâu." Viên Lãng nói.

Tôi tới gần anh ta, dán vào tai anh ta, nói khẽ: "Mua hai cái giường, anh một cái tôi một cái. Chờ khi nào anh quên được người kia thì sẽ đổi sang giường lớn..."

Tôi cảm thấy thân thể Viên Lãng chấn động, "Tôi biết anh đang chờ ai. Nhưng hôm nay người ta đã kết hôn rồi, đã quên mất rồi, coi như là bạn tốt đi."

Lúc này tiệc cưới đã đi đến hồi kết, khách khứa bắt đầu từ từ rời khỏi bữa tiệc. Tiểu Lâm vào phòng thay quần áo. Cao Thành mang theo mùi rượu đầy người đi tới, ngồi xuống.

Viên Lãng rót cho anh ly trà, cười nói: "Say rồi hả? Vốn mình tưởng doanh phó Cao là nghìn chén không say chứ."

Cao Thành uống một hơi cạn ly nước, thở dốc, nói: "Kết hôn rất phiền phức. Có giấy chứng nhận kết hôn thôi là được rồi, cần gì phải nhiều lễ nghi thế."

Viên Lãng rót tiếp cho anh một ly nước, nói: "Lễ cưới là không thể thiếu được. Chuyện cả đời, cậu cũng phải để cho nhà gái nở mày nở mặt một chút chứ."

Cao Thành lắc lắc đầu, nói: "Chao ôi, cậu cưới đi rồi biết."

Viên Lãng nhìn bộ dáng Cao Thành, cười rồi nói: "Tôi và Dư Bội tháng sau sẽ kết hôn."

Ngụm nước sặc trong khí quản Cao Thành khiến anh không kịp phục hồi tinh thần lại: "Cậu kết hôn? Chọn ngày lúc nào? Sao mình không nghe nói gì cả vậy? Mình nói chứ cái đồ lão A đáng chết, miệng thật nhanh nha."

Tôi cười, nói tiếp: "Chọn ngày vào hôm nay."

Viên Lãng dựa lưng vào ghế, nói một cách cực kỳ thoải mái: "Này, thấy doanh phó Cao hạnh phúc vậy tôi rất hâm mộ, nên cũng định để mình được hạnh phúc như thế."

Vài sĩ quan cấp úy cầm ly rượu vây lại, định chuốc Cao Thành.

Anh vội vàng nói: "Lần tới chúng ta lại uống. Các cậu chưa biết nhỉ? Lão A đáng chết này, không, Viên đội của các cậu sẽ kết hôn vào tháng sau đấy!"

Một đám người ngạc nhiên, mồm năm miệng mười.

"Đội trưởng sắp kết hôn?"

"Kết hôn với ai?"

"Chị dâu có xinh đẹp không?"

"Chưa ai gặp cả. Phải để các anh em gặp mặt, tham mưu cho anh chứ!"

"Đội trưởng định xin phép nghỉ kết hôn bao lâu? Ông trời thật có mắt, là cô bé nhà ai mà dám hi sinh thân mình như thế? Quan Âm giáng trần à..."

Viên Lãng cười, liếm liếm hàm răng, nói: "Ở đây này, đã gặp rồi! Tiểu Dư, Dư Bội."

Tôi ngẩng đầu một cách tao nhã, mỉm cười, lần lượt dùng ánh mắt quét qua mọi người một lượt.

Có đôi khi tôi cảm thấy bản thân mình thật có khả năng tiên tri:

Ví dụ như khi đi công tác liền tình cờ gặp bạn tốt kết hôn;

Ví dụ như buổi sáng bàn công việc xong thì vội vàng mua váy viền hoa màu lam có thắt lưng;

Ví dụ như tôi vừa dứt khoát mua sợi dây chuyền bằng thạch anh màu lam;

Lại ví dụ như tôi còn nắm vững thời gian bàn công việc, tuy bỏ lỡ phần mở đầu của hôn lễ...

Cho nên, tôi rất tự tin với cách ăn mặc của mình hôm nay.

Tôi đảo mắt qua, trong lòng đại khái phác họa ra:

Người này cánh tay nổi gân xanh chứng tỏ lực tay rất mạnh (sau này tôi mới biết anh ta là Tề Hoàn - người có đao pháp đứng đầu trong quân);

Người này nhìn xa trông rộng, trình độ văn hóa không thấp (sau này tôi mới biết anh ta là Ngô Triết - thạc sĩ ngành điện thắp sáng)...

Tôi đang nhìn mọi người bằng ánh mắt theo bệnh nghề nghiệp thì những người này đã tỉnh hồn lại, bắt đầu sóng sau dồn sóng trước mời rượu. Nhưng họ mời rượu khiến tôi dở khóc dở cười. Tổng kết lại là sự xuất hiện của tôi khiến bọn họ được giải thoát khỏi bàn tay ma quỷ của "người thối nát" nào đấy. Tuy rằng có lẽ thời gian nghỉ kết hôn của anh chỉ có ba ngày.

Bên này ầm ầm khiến cô dâu vừa thay quần áo xong liền sang xem náo nhiệt. Kết quả tôi thấy lớp trang điểm tinh tế trên mặt cô ta sắp rớt xuống tới nơi.

Lâm Thanh Nhan kéo tôi ra khỏi vòng vây, nhỏ giọng hỏi: "Trước đây các cậu quen nhau à?"

Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt ngạc nhiên: "Không phải hôm nay mọi người mới giới thiệu cho mình quen anh ấy à?"

Cô ấy lại hỏi: "Hôm nay cậu uống say rồi hả?"

Tôi càng khó hiểu hơn: "Tiểu Lâm, cậu cũng biết tửu lượng của mình mà. Năm đó tám chị em phòng chúng ta được gọi là Quỷ Kiến Sầu của ngành du lịch, uống đến mức khiến chủ nhiệm là lão tửu quỷ phải gục xuống. Hôm nay mình còn chưa uống đã mà."

Lâm Thanh Nhan nóng nảy: "Không uống say mà cậu đã định hôn nhân thế à? Cậu có biết anh ta là ai không?"

Tôi cười nói: "Đương nhiên biết. Là Viên Lãng."

Tiểu Lâm sắp ngất xỉu: "Cậu có biết nhiệm vụ của đại đội bọn họ không? Bọn họ đều làm nhiệm vụ không chắc sẽ trở về. Nói đúng hơn là lúc nào cũng có thể..." Tiểu Lâm quay lại nhìn, "Vinh quang."

Tôi cười ha ha: "Đời người ai có thể sống được tới trăm năm. Nếu anh ấy bình an trở về thì mình sẽ yên tâm làm gia đình bộ đội. Nếu anh ấy không về thật thì giữ một tấm hình của anh ấy...làm gia đình liệt sĩ."

Viên Lãng bên kia đang sắp xếp: "Tề Hoàn uống nhiều rồi, không được lái xe, có nghe thấy không? Tiểu Lưu, cậu không uống rượu thì lại đây. Tôi? Tôi không được lái xe đưa chị dâu các cậu về à?...Dụ cái gì mà dụ, muốn thêm cơm à? Cho các cậu tới đỉnh núi số 375 đón mặt trời mọc được không? "

Đưa tôi về khách sạn, Viên Lãng xoay người định rời đi.

Tôi gọi anh lại: "Ở lại tâm sự cái đã. Tháng sau chúng ta kết hôn rồi, dù sao anh cũng phải biết một chút về tình hình gia đình tôi chứ?"

Viên Lãng nói: "Không cần đâu. Đại đội sẽ tới Cục dân chính để điều tra hồ sơ của cô. Về phần tôi, tôi chờ tài liệu của cô chuyển tới rồi làm báo cáo kết hôn." Anh dừng một chút, "Sắp xếp xong chuyện trong nhà, chuẩn bị vào quân đội cho tốt. Cho tôi số di động của cô đi."

Vì thế, vào năm tôi hai mươi chín tuổi, trong ba ngày đi công tác đã bàn xong chuyện lớn cả đời.

Hôm quay về, tôi gọi điện cho Viên Lãng, gửi tài liệu liên quan tới mình qua. Ngay sau hôm tôi báo cáo, nhân viên chi nhánh vây quanh tôi y như ăn phải khổ qua.

Trưởng phòng đào tạo nhân viên ôm tay tôi không rời: "Dư tổng, chị phải đi thì dẫn chúng em theo với..."

Tôi vừa ra sức rút tay ra khỏi ngực cô ấy, vừa an ủi: "Chị vừa sang bên đó sẽ làm báo cáo điều mọi người sang. Nếu không thiếu người..."

Trưởng phòng kế toán ôm eo tôi: "Dư tổng, đừng đi, thay người mới chúng em không quen..."

Tôi cắn răng tách tay cô ấy ra, cười nói: "Ngoan nào, sao có thể không quen được? Nếu bị người ta bắt nạt thì mọi người cứ gọi cho chị." Tôi thầm nghĩ: "Lần này chị có thể tìm được hạnh phúc, sống chết cũng phải đi, cô bé ạ."

Gần một tháng với đủ loại thủ tục, giao nhiệm vụ, tôi dùng thái độ nhiệt tình hiếm thấy để ứng phó với mỗi việc. Ngay khi tôi định nhờ Tiểu Lâm xem nhà giúp thì Viên Lãng gọi điện tới: "Khỏi cần đi xem nhà. Tôi có."

Trong một tiểu khu ở vành đai 3 của Bắc Kinh, Viên Lãng mở một căn nhà hai phòng ra, nói: "Chỗ này vốn để ba mẹ tôi dưỡng già nhưng bọn họ nói ở bên kia quen rồi nên không muốn qua đây. Có chị cả của tôi ở đó nên có thể chăm sóc bọn họ."

Hai phòng ngủ một phòng khách, rộng khoảng 70m2. Có thể Viên Lãng không hay về đây ở nên đồ trang trí rất đơn giản. Một phòng ngủ trong đó có đặt một cái giường đơn.

Tôi đặt cặp tài liệu xuống, hỏi: "Anh xin nghỉ được bao lâu?"

Viên Lãng đáp: "9h tối phải trở về đơn vị."

Tôi kéo tay anh ra ngoài: "Nhanh, nắm chắc thời gian."

Viên Lãng hỏi: "Làm gì?"

Tôi quơ quơ chi phiếu trong tay: "Mua đồ dùng gia đình, ăn cơm!"

Trong cửa hàng đồ dùng gia đình, tôi dẫn Viên Lãng đi xem giường đơn.

Viên Lãng hỏi tôi: "Cô có từng thấy nhà ai kết hôn mà dùng giường đơn chưa?" Thuận tay, anh gõ lên trán tôi một cái.

Tôi cười, bày ra vẻ mặt thực hiện được âm mưu.

Tôi lưu luyến trước chỗ bày giá sách. Viên Lãng nhìn bảng giá: "1500, không đắt lắm."

Tôi khoa tay múa chân, bổ sung thêm: "1500, chỉ có một cái này."

Viên Lãng hỏi: "Vậy cô muốn mấy cái?" Tôi đưa mắt nhìn anh, giơ từ từ từng ngón tay lên đếm. Sau đó anh mỉm cười hỏi tôi: "Cô định mở hiệu sách à?"

Tôi mở cửa tủ treo quần áo ra nhìn, rồi nhìn chằm chằm vào mấy cái ngăn kéo mà phát sầu.

Viên Lãng tò mò: "Có phải cô định dùng mắt cắt nó ra từng phần rồi mang về không?"

Tôi thở dài: "Không đựng được nội y!"

Viên Lãng mở ngăn tủ ra nhìn một chút, nói: "Cô có bao nhiêu nội y để mặc?" Dứt lời, anh phát hiện ra mình lại mắc lừa, mặt liền đỏ lên.

Tôi cười thầm đến mức ruột xoắn lại, thở dài: "Không phải còn đồ của anh nữa sao?" Dứt lời, dừng mắt cách dưới thắt lưng của anh hai phân, ngắm một chút.

Viên Lãng chặn tầm mắt tôi, hỏi: "Này này, nhìn chỗ nào vậy?"

Tôi vờ như không nghe thấy, quay sang nói một câu rất tự nhiên: "Hình dạng thật tốt." Viên Lãng hoàn toàn không thốt nên lời, nói: "Cô xem đi. Tôi sang bên kia xem." Dứt lời, xoay người đi sang chỗ bên cạnh.

Tôi len lén thò đầu qua, tên kia vừa nhìn một cái bàn trà vừa cắn môi cười.

Nụ cười hiện lên trên khóe môi tôi. Viên Lãng, Viên Lãng, anh cười là tốt rồi.

Hôm đó đi đám cưới trễ nên tôi vừa khéo ngồi cùng bàn với anh cũng đi trễ. Tôi thấy anh nói vài tin tức bên lề với mọi người, thấy anh nói những lời khéo léo như phun châu nhả ngọc, còn thấy được đau xót thoáng qua trong mắt lúc anh giả vờ lơ đãng quay đầu.

Là ai tổn thương người này, khiến ánh mắt anh lộ ra tia nhìn đau thấu tâm can như thế? Tôi nhìn lên đôi tân nhân trên sân khấu.

Cô dâu trên sâu khấu tươi cười như hoa, chú rể khôi ngô xuất sắc cao lớn.

Là vì Tiểu Lâm? Tôi trộm nhìn Viên Lãng một cái. Ánh mắt anh khi nhìn về sân khấu rất phức tạp. Còn nữa, cơ bản anh không uống rượu, chỉ chạm ly tượng trưng một chút với người khác. Tiểu Lâm từng nói, tửu lượng của Cao Thành nhà mình là một cân.

Cao Thành nhà mình?

Tôi nhịn không được mà nở nụ cười. Cái người làm mọi người kinh ngạc khi được giới thiệu ba tháng thì kết hôn này, khiến họ giống như vợ chồng già quả nhiên là tính cách trẻ con. Năm đó ở chung một phòng với tôi nhưng nhỏ hơn tôi ba tuổi. Người nào đó khiến người ta học cật lực, mười sáu tuổi đã thi vào đại học. Nhưng dùng tiếng quê tôi để hình dung thì tính cách của cô ấy là "Mầm đậu dài nhiều gia vị nhưng vẫn phải ăn với cơm."

Viên Lãng, Viên Lãng, cười một cái đi. Em hy vọng được thấy nụ cười vui vẻ phát ra từ đáy lòng anh chứ không phải anh không trung thực trước kia, không phải khi đối mặt với các anh em trong đội thì nâng cao tinh thần mà cười. Viên Lãng, em sẽ khiến anh cười.

Vào ngày đó, khi tôi chạm ly lần thứ chín với Viên Lãng, tôi đã quyết định muốn kết hôn với anh ấy.

Mua xong đồ dùng gia đình, cô thu ngân ghi hóa đơn, hỏi: "Xin hỏi là ai trả tiền ạ?"

Viên Lãng lấy ví ra. Tôi nói: "Để tôi."

Viên Lãng tràn đầy thắc mắc: "Để cô? Lương của cô bao nhiêu một tháng?"

Tôi vươn hai ngón tay cái và ngón út.

Viên Lãng vội vàng cất kỹ ví tiền đi, nói: "Cô là người có tiền."

Tôi bổ sung: "Tôi mua đồ dùng gia đình, anh mua thiết bị điện."

Viên Lãng nói: : "Sắp xếp cho tốt."

Tôi tươi cười đầy mặt: "Tất nhiên. Nếu không sao xứng với Viên đội của chúng ta được? Được rồi, đi ăn cơm thôi." Không quên dùng khóe mắt nhìn hóa đơn một chút "Khung giường XXX và đệm, cỡ 1.8 thước..." Tâm tình tôi rất tốt.

Viên Lãng ăn cơm rất nhanh nhưng không phát ra tiếng động nào, rất hợp với tiêu chuẩn đàn ông có lễ nghi trên bàn ăn của tôi.

Viên Lãng ăn nhanh một chén cơm thì thấy tôi đang nhìn anh.

Tôi thấy ánh mắt nghi ngờ của anh thì cười nói: "Anh ăn đi, ăn đi..."

Viên Lãng hỏi tôi: "Cô không ăn à?"

Nụ cười của tôi càng sâu: "Tôi? Tôi nhìn anh ăn."

Trời nóng nên Viên Lãng đã cởi áo khoác ra, chỉ mặc một cái áo thun màu xanh của quân đội, cơ bắp trên cánh tay rất cân xứng, tạo cảm giác rất mạnh mẽ.

Tôi vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng vạch một đường trên cánh tay anh. Anh ngẩng đầu nhìn ngón tay tôi: "Làm gì vậy?"

Tôi nhìn thật kỹ làn da màu lúa mì của anh: "Có vết sẹo này. Dài như thế này, đau không?"

Viên Lãng liếc cánh tay một cái: "Dao găm quẹt lên, vết thương nhỏ thôi." Rồi giương mắt nhìn tôi: "Sợ à? Khắp nơi trên người tôi đều là sẹo, có muốn quan sát tại chỗ một chút không?"

Tôi nhìn ánh mắt mập mờ của anh, nghĩ thầm: "Viên Lãng, tôi sẽ để anh dọa sao?" Dán tới gần, áp sát vào cổ anh, nói: "Bây giờ là 6h. Nếu anh ăn nhanh một chút thì chúng ta sẽ có thời gian quan sát tại chỗ vết sẹo trên người anh một chút đấy..." Suýt chút nữa thì Viên Lãng bị nghẹn miếng cơm mà chết.

Hai ngày nữa là đồ dùng trong nhà được đưa tới. Viên Lãng chỉ nguồn điện cho tôi, chỗ mở công tắc, nói tình hình của tiểu khu và căn phòng này rồi giao chìa khóa cho tôi, nói: "Tự cô đi chọn ngày đi. Báo cáo kết hôn được duyệt, cuối tuần tôi có một ngày nghỉ, chúng ta đi lấy giấy đăng ký kết hôn. Cô xem khi nào thì tổ chức hôn lễ để tôi xin nghỉ trước."

Tôi ngây ra một lúc: "Hôn lễ?"

Viên Lãng nhắc lại: "Đúng rồi, hôn lễ! Cô không muốn kết hôn với tôi à?"

Tôi phản ứng kịp: "À...Ý tôi là...Phải làm tiệc rượu à? Có cần thiết không?"

Viên Lãng nhìn tôi: "Vậy ý của cô là..."

Tôi nói: "Làm đủ tiệc rượu rất mệt lại còn hao tài tốn của. Chúng ta đi lấy giấy chứng nhận, chụp mấy tấm ảnh, mời vài bạn tốt tới nhà chơi một chút là được. Anh thích ăn đồ ăn tôi nấy hay gọi ở ngoài?"

Trong mắt Viên Lãng thoáng chút ý cười đầy nghi ngờ: "Cô biết nấu ăn thật à?"

Tôi nghía anh một cái: "Xóa ngay cái dấu chấm hỏi đi!"

Vừa ra đến cửa, tôi liền ôm chầm lấy Viên Lãng, vòng tay qua eo anh, cắn môi nói: "Có chuyện này tôi đã nghĩ rất lâu, nhất định phải nói với anh."

Cơ bắp trên eo Viên Lãng cứng một chút rồi trở lại bình thường ngay lập tức, cúi đầu nhìn vào mắt tôi chằm chằm không yếu thế: "Nói!"

Yêu nghiệt tôi kề sát vào bờ môi anh, õng ẹo nói: "Lần sau quay về...Đừng hút thuốc trong phòng. Em bị dị ứng..."

Anh bày ra trận địa sẵn sàng đón địch mà lại nghe những lời này nên nghẹn hai giây rồi cười hì hì thành tiếng, gật đầu, nói: "Được, được, được. Anh nhớ rồi. Đi nhé."

Ngày hôm sau tôi tới tổng bộ báo cáo, giữ chức phó tổng khách sạn ở khu Hà Bắc. Tôi chuyển những thứ linh tinh vào văn phòng, bắt đầu công việc mới.

QQ nhấp nháy, cho thấy có người tìm. Tôi nhìn một chút, là người cũ.

Anh ta hỏi: "Em thay số di động rồi à?"

Tôi đáp: "Đúng thế, tôi được điều tới Bắc Kinh rồi."

Anh ta hỏi: "Đã ba tháng không gặp. Là vì giận anh à?"

Tôi ngạc nhiên nói: "Giận? Tôi giận á? A...Đúng rồi, tôi đã kết hôn rồi."

Anh ta nói: "Em kết hôn? Em lại lừa anh. Anh không chào em mà đã đi là lỗi của anh..."

Tôi lười phải dài dòng với anh ta, lấy điện thoại di động ra, lấy một tấm hình Viên Lãng lưu trong đó rồi gửi vào hộp thư QQ cho anh ta, nói: "Đây là chồng của tôi, trung tá lục quân."

Phía bên kia im lặng một hồi rồi nói: "Đây là cách em trả thù anh à?"

Tôi đáp lời: "Nghe nói chuyện vừa gặp đã yêu chưa? Anh ấy là người duy nhất tôi muốn ở bên cạnh đời này."

Anh ta trả lời: "Bội Bội, em làm vậy thật không cẩn thận. Em có biết gì về anh ta không?"

Tôi trả lời: "Đừng gọi thân thiết như thế, sẽ khiến chồng tôi hiểu lầm. Có rảnh thì tới Bắc Kinh, tôi mời. . Còn nữa, tôi hiểu anh ấy hơn cả bản thân mình nữa. Hẹn gặp lại!"

Tôi chọn chế độ ẩn, tiếp tục làm công việc của mình.

Ngày chụp hình cưới, Viên Lãng mặc một bộ thường phục, quân phục phẳng phiu như sinh ra là để dành cho anh.

Tôi thay áo cưới trong tiệm chụp hình, cài một cái vương miện công chúa nho nhỏ bằng thủy tinh trên tóc.

Nhiếp ảnh gia vừa điều chỉnh góc độ, vừa dặn dò: "Chú rể đứng phía sau, cúi đầu xuống, nhìn cô dâu thật tình cảm. Cô dâu nghiêng đầu sang bên trái, ngẩng đầu lên, nhìn chú rể thật tình cảm. Trợ lý, kéo làn váy của cô dâu ra, được rồi, đừng nhúc nhích, chụp một tấm nữa nào..."

Tôi quay sang thì vừa vặn đón nhận tầm mắt của Viên Lãng. Trong giây phút ấy, tôi nghĩ tới hai câu hát: Sinh thời, không thể buông tha, cuối cùng không thể may mắn thoát khỏi. Trong lòng bàn tay bỗng có một đường cong quấn quýt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.