Sầu Triền Miên

Chương 35: Dây dưa [3]




Bên trong phòng tràn ngập sự yên tĩnh không được tự nhiên.

Cửa chật ních cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, tất cả mười mấy người đều cố vươn dài cổ, gian nan hoạt động thân mình, muốn ở chỗ không gian eo hẹp này cướp được “vị trí xem” tốt nhất. Chen chúc ngay hàng đầu, là A Gia mặc quần áo thoải mái, trên tay hắn mang theo túi nilon, tay cầm máy chụp ảnh, trung thực ghi lại tất cả trước mắt.

“Ai nha!” Thẳng đến lúc này, Thư Mi mới phát ra một tiếng than nhẹ, như mới phát hiện trước cửa có người, thẹn thùng không thôi trốn vào chăn bông, dù là biểu tình hay là động tác, đều có thể gợi lên tưởng tượng vô hạn cho người bên ngoài.

Hê hê, cô muốn làm cho người ta hiểu lầm, hại Trương Triệt Nhất trăm lời không thể biện giải!

Cô là một cô nương hình tượng trong sáng thanh bạch, bị hắn kéo lên giường, chỉ cần ứng phó với câu hỏi của các vị trưởng bối, cũng đủ làm hắn đau đầu, nếu cô trợ giúp, bịa chuyện vài câu, không khiến hắn đưa tay đầu hàng mới lạ.

“À, đừng ngại chúng ta, các con chậm rãi làm việc, chậm rãi làm việc ──” Kha Tú Quyên phục hồi tinh thần đầu tiên, hai tay vung loạn, muốn đem toàn bộ nhóm hàng xóm đi ra ngoài, còn trong lòng ca ngợi Nguyệt lão linh nghiệm.

A, đi cầu Nguyệt lão quả nhiên đúng! Mới có ít ngày, sự tình đã có chuyển biến, xem hai người trẻ tuổi kia ôm nhau như bánh bột mì, nếu vào chậm vài phút, nói không chừng liền ──

Lại nói, Nguyệt lão này cũng quá lười biếng đi, tơ hồng thuận tay dắt một cái, giải quyết con trai con gái bà cùng một lúc luôn!

Nhóm hàng xóm, vốn đến nhà ăn thọ yến (tiệc sinh nhật), nào biết đâu lại gặp được một màn hết sức phấn khích này.

Tuy nói, bọn họ mới đến, chi tiết không nhìn được bao nhiêu, nhưng vừa nghe Thư Mi nhuyễn ngôn kiều ngữ (chắc kiểu lời nói mềm mại yêu kiều), bọn họ cũng nhìn ra một ít manh mối, đoán đôi nam nữ trẻ tuổi này, thừa dịp không có ai trong nhà, ở trong phòng làm chút “chuyện tốt”.

“Chậc chậc, A Nhất à, con không nên nóng vội thế chứ!” Trương Chấn lắc đầu thở dài, không nghĩ tới con mình là thằng đàn ông không hiểu thương hương tiếc ngọc là gì.

“Thế nào nhỉ ── những người trẻ tuổi bây giờ, đều ──”

“Trước lên xe sau mua vé bổ sung?” A Gia xen mồm, không lo nghĩ nhún nhún vai. “Thời đại tiến bộ thôi! Đây là trào lưu đương thời, đôi tình nhân nào còn chưa tiến vào lễ đường, liền trước đó ──”

Còn chưa nói xong, vài viên hạt dẻ luộc đồng thời đập vào đầu làm hắn mắt nổ đom đóm, nhe răng trợn mắt vì đau.

“Thằng nhóc hỗn nhà cậu, không cần nói hươu nói vượn!”

“Đúng vậy, còn dám nói bậy, cẩn thận tôi lột da cậu.”

A Gia bưng cái đầu đầy u sưng bĩu môi than thở, lui đến góc tường, oán hận khôn kể.

Ô ô, cho dù không đồng ý, vì sao lại động thủ đánh người? Hắn cũng không phải làm chuyện xấu, người vừa làm chuyện xấu vẫn còn ngồi trên giường kia, các trưởng bối thật bất công, như thế nào lại không chất vấn quản đốc?

Trương Triệt Nhất bị cô gái nhỏ hãm hại, trợn mắt lườm nhìn Thư Mi trong chăn bông chỉ lộ ra đôi mắt, hung tợn thưởng cho cô ánh mắt “em chết chắc rồi”.

“Toàn bộ đi ra ngoài.” Hắn nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh đuổi khách, cố gắng khắc chế, mới có thể đem chữ “cút” kia biến mất, không làm mặt rống trước khi các vị trưởng bối thoát ra.

Thư Mi vô tội nháy mắt vài cái, không biết tỉnh lại còn mỉm cười với hắn.

“Chúng ta đi ra ngoài, các con cứ từ từ xuống, vạn lần không cần gấp, đợi lát nữa khi rảnh rỗi, nhớ đến phòng khách cùng mọi người thương lượng ngày.” Bác gái nhà Âu Dương cười lớn đến toe toét, thuận tiện nhún vai, thăm dò xung quanh xem chồng đang chen chúc ngoài cửa.

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta xem hoàng lịch trước đi!” Kha Tú Quyên mãnh liệt gật đầu.

“Hoàng lịch nhà bà để đâu?” Bà chủ văn phòng phẩm hỏi.

“Tôi đi tìm.” Dì Lâm xung phong nhận việc, thình thình thình chạy đi lục tìm.

“Không cần, tôi có.” Lăng Lương Nguyệt Nga lên tiếng ngăn lại, từ túi lấy ra một quyển hoàng lịch không bao giờ rời người. “Ừm, tôi xem xem, mồng tám tháng sau là ngày lành.”

Bà là bà mối trên trấn, nhiều năm vì hôn nhân đại sự trai gái trên trấn mà cố gắng, trong nhà một đống tư liệu, bên trong là tài liệu về trai gái chưa kết hôn trong vòng trăm dặm. Bà chú ý Trương Triệt Nhất đã lâu, đã giới thiệu qua vài lần, nhưng nhà gái đều lấy lý do “tính cách không phù hợp” từ chối.

Ai, tên nhóc này dáng vẻ xưng đầu, sự nghiệp đắc ý, nhưng tính cách kia thật sự làm cho người ta không dám lĩnh giáo, cho nên mới ở hội độc thân đến nay, chậm chạp không đi vào con đường hôn nhân. Hiện tại được rồi, nếu đã bắt được hai người trên giường làm loạn, bà thân là bà mối sẽ không bỏ qua cơ hội, nóng lòng bắt đầu tính toán, quyết tâm muốn kiếm được hồng bao, cùng cô dâu mới đưa làm đôi.

Trấn nhỏ thực sự chất phác, tuy thời đại tiến bộ, nhưng truyền thống quan niệm cũ vẫn bảo thủ. Một đêm vợ chồng trăm ngày ân ái, nếu đã thử “hàng” đương nhiên phải phụ trách mua về rồi!

Lại nói, đôi trai gái này, trước kia là anh trai cùng em gái, qua mười lăm năm, thành trai lớn cùng cô gái nhỏ xinh đẹp, bất luận thế nào, cũng đều thấy cực xứng đôi.

Thư Mi chôn ở trong chăn cười trộm, không có ý thức đến, nhóm dài dòng, đã khởi động lực hành động tuyệt vời, trong thời gian ngắn nhất, đem hai người thành một đôi. Cô vẻ mặt nghi hoặc, chậm rãi thò đầu ra, chớp mắt nhìn trái nhìn phải.

“Vì sao cần hoàng lịch?” Cô rất có tình thần học hỏi.

“Ai nha!” Lăng Lương Nguyệt Nga vẫy vẫy tay, lý giải cười. “Dì biết, cháu là con gái, da mặt mỏng một chút, nhắc tới việc này, khó tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng. Ngoan, đừng e lệ, trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, đây là chuyện thiên kình địa nghĩa.”

“Gả?” Cô không hiểu ra sao, hứng trí chỉnh sửa Trương Triệt Nhất tạm thời bị đánh gãy.

“Đúng vậy, hai đứa đều ở trên giường làm loạn rồi, chẳng lẽ còn không nghĩ kết hôn sao?” Bà mối liên tiếp lắc đầu. “Cháu đừng có bắt chước học cái kiểu người Mỹ, cái gì mà chủ nghĩa không kết hôn.”

Thư Mi lập tức từ trong chăn bông ngồi dậy, không nghĩ mới đùa vui một chút, lại ngoài ý muốn lau súng lửa, ác ý muốn chỉnh Trương Triệt Nhất không được, lại bị nhiệt tâm của các trưởng bối kéo đến việc hôn nhân đại sự.

“Ơ, cái kia ──” Cô cứng rắn da đầu mở miệng, suy nghĩ làm thế nào giải thích, mới có thể lập lại trật tự, nói cho bọn họ, chuyện này chỉ là trò đùa nho nhỏ của cô.

“Sao?” A Gia tiến đến, ống kính đối diện khuôn mặt cô, cho cô một kiểu cận cảnh. “ Thư Mi, cô có gì muốn nói sao?” Tinh thần hắn có thể được so sánh với đám chó săn chuyên nghiệp, phỏng vấn đương sự.

Khuôn mặt nhỏ trong ống kính, đầu tiên rên lên một tiếng nhìn hắn, sau đó quay tròn mắt hướng bên cạnh nhìn, quan sát biểu tình của Trương Triệt Nhất.

A Gia theo đó dời ống kính.

“Quản đốc, chúc mừng anh sẽ cùng Thư Mi kết hôn.” Hắn nói câu chúc mừng, ống kính để sát khuôn mặt tuấn tú giận dữ. “Gì, quản đốc, anh mất hứng sao?”

Trương Triệt Nhất trả lời là một quả đấm mạnh mẽ đầy sức mạnh.

Bốp!

A Gia kêu rên một tiếng, cả người lẫn máy, bị đánh bay khỏi bên giường. Hắn giống như một con gấu bị phá hỏng, bay qua hơn phân nửa cái phòng, ầm ầm đụng trúng vách tường, sau đó chậm rãi, chậm rãi trượt xuống, mềm nhũn nằm sấp trên sàn thành một đống.

Sau khi giải quyết tên đáng ghét kia, Trương Triệt Nhất chuyển qua, chuẩn bị xử lý cô gái ngồi bên cạnh. Hắn vươn hai tay, kiềm trụ hai vai của cô, nghiến răng nghiến lợi chất vấn.

“Cô đến tột cùng là có chủ ý quái quỷ gì?”

“Em?”

“Nói!”

“A, làm ơn đừng thô lỗ như vậy.” Cô nhẹ giọng nhắc nhở, nâng lên đôi mắt đen trắng rõ ràng. Nhìn thần sắc tức giận của hắn, làm cho cô đột nhiên thay đổi chủ ý, quyết định biết thời biết thế, cũng theo mọi người ồn ào. “Anh không muốn sao?” Cô điềm đạm đáng yêu hỏi, thậm trí còn rơi ra vài giọt nước mắt trong suốt.

“Kỉ Mi Thư, không cần đóng kịch!” Hắn trầm giọng cảnh cáo, thanh âm lạnh lẽo như khối băng, hàm dưới cắn chặt tùy thời như có thể vỡ vụn.

Không khí hiện trường rơi xuống điểm âm.

Tất cả mọi người trừng hắn, như là hắn phạm tội tày trời. Ánh mắt như là mũi tên bắn lén, vút vút vút phóng tới, muốn cho hắn – “tên đàn ông phụ lòng” này vạn tiễn xuyên tâm.

“Vậy ra, anh căn bản không muốn kết hôn cùng em. Như vậy, anh lại nói với em những lời đó, tất cả chỉ là gạt em thôi sao?” Cô diễn đạt dễ sợ, sắc mặt cẩn thận đoan trang nhìn hắn, xác định những lời này hiệu quả chọc giận hắn, trong lòng đắc ý đến sắp nội thương, nhưng ngoài mặt xem ra vẫn là hoa lê đái vũ.

Con nhóc giả dối này!

Trương Triệt Nhất hít sâu một hơi, cơ bắp căng chặt, trong phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng “két két”, cái loại này giống như tiếng xương cốt đan vào nhau, lại cũng giống như tiếng nghiến răng nghiến lợi.

“Cô ──”

Thấy hắn sắp trở mặt, cô tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước), buồn bã khóc một tiếng, ghé vào trên đầu gối ra dáng diễn kịch mười phần.

“Ô ô, quên đi quên đi, anh đã không muốn chịu trách nhiệm, em cũng sẽ không trách anh.” Nước mắt cô làm ẩm cái chiếu, giống oán phụ bi thảm, khóc đến người ruột gan đứt từng khúc.

Lăng Lương Nguyệt Nga thấy thế, sớm đã cảm động đến mắt đã phiếm hồng.

“A Nhất, đây là cháu không đúng.” Ô ô, cô bé này thật đáng thương a, con bé so với nữ nhân vật chính trong phim tám giờ kia càng bạc mệnh hơn à!

“Đúng vậy đúng vậy, thân là đàn ông, phải có trách nhiệm một chút!”

“Tiểu Mi xinh đẹp lại thông minh, có gì không tốt đâu? Cháu được ở cùng một chỗ với con bé khẳng định là phúc kiếp trước tu luyện được.”

“Tiểu Mi, con đừng lo lắng, mẹ nhất định thay con làm chủ!” Kha Tú Quyên cam đoan thề son sắt, trong mắt giờ chỉ còn con gái, sớm đã quên cái người đang bị chỉ trích kia mới chính là đứa con bà chín tháng mười ngày sinh ra.

Trong thoáng chốc, phòng ngủ hừng hực rối loạn, mỗi người một câu, với việc Trương Triệt Nhất, có khuyên bảo, có chỉ trích.

Thư Mi ghé trên đầu gối, hai bả vai mảnh khảnh rung động, một chút lại một chút khóc thút thít, nhưng không quên thưởng thức “thành quả” của mình, rất là hưởng thụ nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, từ đen chuyển sang xanh, rồi lại từ xanh chuyển sang đen, sau mấy lần thay đổi, hắn đã gần như không khống chế được, mắt thấy các vị tiền bối không ngừng lải nhải bên cạnh, từng bước từng bước hướng ra ngoài cửa sổ.

Thời cơ chin muồi, nữ nhân vật chính cũng nên vinh quang rời đi.

Cô chuyển động cánh tay gầy nhỏ, u oán nhìn hắn một cái, đôi mắt to chứa nước chớp chớp vài cái, nước mắt liền như suối chảy ào ào trào ra.

“Được rồi, mọi người không cần nói nữa.” Thanh âm cô yếu ớt, đầy đủ biểu đạt từ bi thương cho đến thương tâm, mọi người lập tức dừng lại, tất cả đều nhìn vẻ mặt đau lòng của cô.

Sau khi xác định mỗi một ánh mắt đều đang gắt gao nhìn cô, cô chậm rãi tiêu sái xuống giường, rời xa ba bước, xác định Trương Triệt Nhất trong cơn giận dữ dù có vươn tay, cũng không có biện pháp một tay bắt được cô, mới sâu kín bỏ lại – một câu thoại cuối cùng.

“Chuyện này coi như không phát sinh qua đi, em, em, em một chút cũng không trách anh trai ──” Cô mang theo thâm ý khác liếc hắn, người khác nhìn cô đau lòng chảy lệ, duy chỉ mình hắn nhìn ra, trong mắt cô chợt lóe lên thần thái tinh nghịch rồi biến mất.

“Cô đứng lại đó cho tôi!” Trương Triệt Nhất rống lên, nhảy xuống giường muốn bắt cô, chuẩn bị trước mọi người đánh cô thật đau.

Thư Mi phản ứng lại nhanh hơn.

Cô vừa nói xong, lập tức xoay người bỏ chạy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phòng, lại nhanh chóng khóa trái cửa. Cánh cửa gỗ này thật sự rắn chắc, tuyệt đối chịu nổi lửa giận như bạo long phun lửa của hắn, cho dù hắn muốn phá cửa, cũng phải tiêu tốn không ít công phu.

Châm chọc là, cánh cửa gỗ này, chính là bút tích của Trương Triệt Nhất, là hắn tự mình thiết kế, tự mình tạo ra, lại tự tay hắn gắn lên tường, cô đối với tác phẩm của hắn có tin tưởng, khẳng định cánh cửa này tuyệt đối chắc chắn dùng bền.

“Kỉ, Thư, Mi!” Ngoài cửa tiếng hô như sấm, thanh âm thật lớn thiếu chút nữa làm bay nóc nhà, trong tiếng rống giận dữ của hắn, các tiền bối còn đang hỗn loạn thất chủy bát thiệt “Đạo đức khuyên bảo”, lại làm hắn tức giận không thôi.

Cô tránh ở trong phòng, đặt mông ngồi lên chiếc giường mềm nhũn, đôi chân thon dài giơ lên, ung dung nhìn cửa gỗ, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, cười thật vui vẻ.

Muốn đấu với cô?! Hừ hừ, đợi kiếp sau đi!

***

Đắc tội với một cô gái, đủ làm cho cuộc sống hàng ngày của một người gặp khó khăn.

Đắc tội với toàn bộ phụ nữ trên trấn, thì đáng sợ đến mức phải so sánh với ngày tận thế!

Phải bái lạy trò đùa dai mà Kỉ Thư Mi ban tặng, mấy ngày sau đó, toàn bộ phụ nữ trên trấn, tất cả đều đem hắn trở thành kẻ phụ tình, đối đãi hắn như kẻ thù giết cha, chẳng có ai nhìn hắn với sắc mặt hòa nhã, ngay cả dì Lâm cũng bãi công, từ chối chuẩn bị đồ ăn cho hắn, hắn thế mà lại bị một cô gái nhỏ chỉnh cho đến ngay cả cơm cũng không được ăn.

Hắn giận dữ, lại bị ba mẹ trách cứ không thể cãi lại, giải thích cái gì đều bị coi là nói xạo, tất cả mọi người đều hướng đến ác ma nhỏ kia, căn bản không nghĩ tới người chân chính bị hại là hắn.

Người phạm phải tội làm người ta giận sôi là Thư Mi lại ý định trốn hắn, bất luận khi nào nhìn thấy bên cạnh cô đều có rất nhiều hộ vệ lề mề, bọn họ che chở cô, coi cô như đứa trẻ, cưng chiều, thương, an ủi, chỉ cần hắn xuất hiện, liền bị toàn thể đồng lòng trợn trừng nhìn hắn, kiên quyết không cho hắn tới gần nửa bước.

Lửa giận dần dần tích lũy, đến khi phát hiện nhân viên nhà xưởng lại dám bãi công tập thể, rốt cục bạo long cũng bạo phát.

Trong nhà xưởng to như vậy, lại lặng yên không một tiếng động, thứ duy nhất xuất hiện trước mặt, lại là một con mèo không biết thức thời, lắc cái đuôi đi tới, đi qua đi lại trước mặt, còn nhìn hắn, giễu cợt kêu meo meo một tiếng, rồi mới cao ngạo bỏ đi.

A Gia muốn chết, chết tốt không chết, lại xuất hiện ở phía sau.

“Quản đốc khỏe!” Hắn vẫy tay chào, trên tay như thường lệ còn cầm cái máy ảnh, trên mặt còn có một quầng mắt thâm bị quả đấm của Trương Triệt Nhất lưu lại lần trước.

“Mọi người chết hết ở đâu rồi?” Trương Triệt Nhất gầm rú, trên đầu khói đã bốc lên.

A Gia xuất chiêu sử dụng Lăng ba vi bộ, nhanh nhẹn lùi về sau, lại đem ống kính kéo ra phía trước, phóng đại hình ảnh, hình ảnh đằng đằng sát khí đầy giận dữ của quản đốc lập tức chiếm toàn bộ màn hình.

“Á, chuyện đó, mẹ bọn họ, vợ hoặc là bạn gái quyết định kết thành ‘Liên minh đánh dẹp đàn ông phụ tình’, uy hiếp không cho bọn họ đến làm việc.” Trong màn hình khuôn mặt đẹp trai, càng lúc càng xanh mét, A Gia yên lặng tán thưởng, độ phân giải màu sắc của máy chụp ảnh thật tốt nhá.

“Bãi công?!” Hắn giận không thể kiềm chế, cắn răng rít gào.

“Bọn họ nói, nếu một ngày quản đốc không chịu cưới Thư Mi thì một ngày bọn họ sẽ không làm việc.” A Gia làm tròn chức trách của ống loa nhiều chuyện.

Nhóm các bà các mẹ kia, vì “hạnh phúc chung thân” của Thư Mi, căn bản không từ bất kì thủ đoạn tồi tệ nào.

Kỳ thật, thân là “người bị hại”, cô căn bản cái gì cũng chưa nói, chỉ ngẫu nhiên chớp chớp đôi mắt to, khi mọi người hỏi han, thì chảy xuống mấy giọt lệ trong sáng, nhóm đàn bà con gái suốt ngày xem phim nhiều tập Huân Đào kia, sẽ tự động giúp cô thêu dệt nội dung vở kịch. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Không đến vài ngày, bát quái vui buồn lẫn lộn, đã truyền khắp đầu đường cuối ngõ, tốc độ truyền bá ở trấn nhỏ này so với cảm mạo còn nhanh hơn.

Sâu trong con mắt đen, phụt ra một ánh sáng cuồng dã, Trương Triệt Nhất nhíu lại hai mắt, trán nổi gân xanh, lửa giận cháy sạch trong phạm vi 5m, không ai dám tới gần.

A Gia đứng cách xa mấy mét, chỉ kém không bắt chước thằn lằn, trèo vách tường chạy trối chết.

“Cái kia, quản đốc à, tôi nghĩ các trưởng bối nói cũng đúng, Thư Mi xinh đẹp như vậy, năng lực làm việc cũng tốt, cũng có tâm với anh, không bằng anh liền──” Còn chưa nói xong, cả người hắn đã bị xách lên, nghênh diện với lửa giận ầm ầm, đốt hắn sứt đầu mẻ trán ngay tại trận.

Trương Triệt Nhất giận dữ lườm hắn, tay kia cầm cái máy chụp ảnh, dùng sức lực đáng sợ, một tay biến nó thành đống sắt vụn.

“A, quản đốc, cái máy đấy là hơn 5 vạn a ──” A Gia ai ai gọi bậy, đau lòng đến muốn xuất huyết. “Ô ô, tôi phải dành tiền 1 năm 5 tháng lẻ 7 ngày, mới mua được nó đấy!” Hắn thật sự chảy ra nước mắt, vì cái máy chụp ảnh âu yếm mà chảy lệ nam nhi.

“Chuyện của tôi, không cần cậu quản.” Hắn lạnh lùng nặn ra lời cảnh cáo. “Mặt khác, nếu cậu sau lưng tôi giở trò quỷ, để cho tôi biết, có ảnh chụp CD hay trang web gì lưu thông trên trấn ──” Nắm đấm sắt mạnh mẽ nện một phát vào khối gỗ, nháy mắt khối gỗ liền móp méo biến dạng.

“Ặc, sẽ không, tuyệt đối sẽ không ──” A Gia mãnh liệt nuốt nước miếng, dùng hết sức lắc đầu, chỉ sợ cái đầu cũng sẽ bị như cái máy ảnh kia, bị một chưởng của quản đốc bóp nát.

“Tốt nhất là như vậy.” Hắn hung ác bỏ lại cảnh cáo, ném A Gia xuống đất, gót chân xoay tròn, nhảy qua rồi đi nhanh.

Nhìn bóng dáng Trương Triệt Nhất như ngọn núi, A Gia đau thương quỳ rạp xuống đất, khóc rống nhìn cái máy ảnh bị “phanh thây”.

“Trời cao a, ông vì sao đối xử với tôi như vậy?” Hắn ngửa đầu chất vấn ông trời, run run vơ vét lại những mảnh linh kiện của máy ảnh, tiếp theo hai mắt đẫm lệ, vừa khóc vừa chạy khỏi nhà xưởng.

Ô ô, quản đốc bắt nạt người, ô ô ô ──

Trong văn phòng trống không, duy nhất dám can đảm xuất hiện trong tầm mắt Trương Triệt Nhất, không phải cái con mèo chết tiệt kia, mà là ông chủ của “Phúc Nhĩ Ma Sa” ── Lăng Vân.

Hắn khí định thần nhàn đồng thời đặt xuống mục lục sản phẩm mới nhất, khóe miệng vĩnh viễn đều cười như không, trong mắt lóe lên ánh sáng độc đáo.

“Xem ra, Tiểu Mi xác thực làm cậu đau đầu.”

Trương Triệt Nhất lạnh lùng trừng hắn, lo lắng có nên hay không vứt đi tên bạn tốt bao nhiêu năm ra ngoài cửa sổ. “Cậu không còn chuyện gì khác sao?”

“Chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là quyết định đưa ra dự án hợp tác cùng xí nghiệp Lam thị.” Hắn mỉm cười, đối mặt với cái người đang điên cuồng giận dữ, vẫn bình chân như vại. “Hiện tại mọi người vẫn đang chờ cậu gật đầu.”

“Các người có thể đợi được.” Môi mỏng cong thành nụ cười lạnh, nổi trên khuôn mặt sát khí dọa người.

Lăng Vân nhíu mày.

“Cậu lúc trước rõ ràng đồng ý dự án hợp tác này.”

“Đó là lúc trước.”

“Dù cậu không đồng ý, cũng không nên nhằm vào cái vụ án này.” Lăng Vân sắc bén nói.

“Thì tính sao?” Hắn hỏi lại.

“Cho nên, cậu thừa nhận, dự án này có thể làm, hơn nữa còn mang đến lợi ích?”

Trương Triệt Nhất không có hé răng, lựa chọn trầm mặc mà chống đỡ.

Đúng vậy, trên phương diện buôn bán, Kỉ Thư Mi xác thực làm hắn nhìn với cặp mắt khác xưa, dự án hợp tác cô thiết kế ra công bằng mà nói đều có lợi.

Không chỉ như thế, trong cô hắn thấy nghị lực cùng nhẫn nại của một người phụ nữ xuất sắc.

Phụ nữ bình thường, căn bản sẽ không nguyện ý bước vào nhà xưởng, chỉ đứng ngoài liếc mắt một cái rồi chán ghét quay đầu bỏ đi. Cô lại một mực thuyết phục hắn, tính tình nhẫn nại, tiêu phí phần lớn thời gian cùng tinh thần, xoay quanh chạy bên hắn, với mỗi chuyện đều tràn đầy hiếu kì, không lãng phí thời gian tiếp thu tri thức tương quan, không ngại việc nặng, cũng không ngại bẩn tay hay quần áo.

Từng đoạn kí ức nhỏ nhanh nhẹn chạy vào trong đầu, hắn phiền chán nhướn mày, nghĩ đến sự xuất sắc đồng thời nhớ đến sự giả dối của cô.

Chết tiệt, hắn xác thực thừa nhận ý kiến tuyệt vời của cô, nhưng là, hắn chính là khó chịu!

Con ngươi đen sau chiếc kính mắt viền vàng, hiện lên ý cười.

“Tôi nghĩ, các cậu trước đó còn có ân oán gì, cũng nên một bút xóa đi.” Lăng Vân nói nhẹ bâng quơ, ám chỉ quan hệ hai người không phải là ít.

Hắn không biết cô gái nhỏ kia lúc trước đã làm gì đắc tội Trương Triệt Nhất, nhưng bọn họ đã trở thành tình nhân, cũng không sớm nên một đêm “ngủ” chung hết ân oán sao?

Nhắc tới chuyện này, khuôn mặt đẹp trai lại đen đi một nửa.

“Tôi chưa chạm qua cô ấy!”

“Không có? Tôi nghe lời đồn trên trấn không phải như vậy.” Trên trấn đều truyền như lửa như trà, A Gia chỉ kém không bán ra đĩa CD làm bằng chứng. “Cậu không phải ăn cơm bá vương, ăn cô ấy xong lại không muốn nhận nợ đi?” Hắn biết rõ ràng, bạn tốt hắn rất có trách nhiệm, tuyệt đối không phải loại đàn ông bội tình bạc nghĩa.

Trương Triệt Nhất vặn vẹo, trừng mắt nhìn bạn tốt kiêm ông chủ Lăng Vân.

“Tôi chưa có ăn hết cơm.”

“Như vậy, đến giai đoạn nào?” Hắn thật cẩn thận chứng thực.

“Món khai vị.”

Lăng Vân bừng tỉnh đại ngộ, đồng tình gật gật đầu, chỉ mới ăn đồ tráng miệng, còn chưa kịp hưởng dụng “toàn bộ”, đã bị người ta quấy rầy, còn bị người ta cứng rắn cấp cái tội danh, lấy cái hóa đơn gắn lên đầu, cũng khó trách Trương Triệt Nhất một bụng phát hỏa.

“Như vậy, “món khai vị” kia cậu ăn vừa lòng chứ?” Hắn cẩn thận cân nhắc câu chữ, vòng quanh luẩn quẩn, dùng cơm làm ví dụ, biết nếu bỏ qua, Trương Triệt Nhất khẳng định trở mặt với hắn.

Trầm mặc.

Lăng Vân lộ ra ý cười, tiện tay lật xem mục lục, thưởng thức bộ dáng tươi cười kiều diễm của Thư Mi.

Hắn đối với cô gái nhỏ này rất hứng thú.

“Phúc Nhĩ Ma Sa” xác thực phát triển thật sự thuận lợi, nhưng nếu muốn tiếp tục mở rộng, tự nhiên sẽ gặp phải cản trở, Thư Mi là nhân tài bọn họ thiếu, vừa vặn bù đủ. Từ một khắc khi biết thân phận của Thư Mi, hắn liền hạ quyết tâm, quyết định muốn khai thác, mới phân phó vợ, nếu có cơ hội, nhớ rõ phải động tay động chân, hết sức kết hợp bọn họ.

Vả lại, với tính tình của Trương Triệt Nhất, nếu thật sự cứng rắn, cho dù lão Thiên Hoàng có cầu tình, hắn cũng sẽ đá đối phương trở về, nếu không phải có vài phần ý tứ với Thư Mi, hắn sẽ không dây dưa với cô, mà đã sớm trói cô lại dùng dịch vụ chuyển phát quốc tế, trong thời gian ngắn nhất gửi cô về Mĩ.

“Cậu không phải luôn rất rõ ràng bản thân muốn gì sao?” Lăng Vân lật xem mục lục, không có ngẩng đầu.

Người đàn ông đứng trước cửa sổ, chậm rãi nheo mắt lại.

“Mặt khác, nếu cậu đã dùng thử “món khai vị”, sao không đem chỗ cơm còn lại ăn nốt đi, lại cam tâm tình nguyện tính tiền?” Hắn nói không lạnh không nhạt, khẩu khí kia thật giống như khi thảo luận về vấn đề thanh toán trả tiền.

“À, đúng rồi, quên nói cho cậu, mẹ tôi nói, bà đau lòng Tiểu Mi, không muốn nhìn cô rơi nước mắt nữa, nói nếu cậu không đồng ý, bà sẽ giới thiệu đối tượng cho Tiểu Mi, trong phạm vi trăm dặm không hề thiếu đàn ông, chờ muốn “ăn hết món cơm” này.

Giới thiệu đàn ông khác cho Thư Mi?! Để bọn họ có được cô?!

Một ham muốn chiếm giữ bạo ngược nháy mắt áp chế lửa giận, Trương Triệt Nhất đột nhiên thở hốc vì kinh ngạc, thẳng đến lúc sau, mới rõ ràng phát hiện, cô trong lòng hắn đã quan trọng đến mức nào.

Chưa từng có cô gái nào, có thể thành công chọc giận hắn như vậy.

Chưa từng có cô gái nào, có thể thành công hãm hại hắn như thế.

Cũng chưa từng có cô gái nào, có đủ dũng khí địch lại hắn, không những không bị tính xấu của hắn dọa chạy, còn dám chống lại hắn, khi thì nhìn hắn soi mói, còn dám nhếch lên cái cằm thanh tú, dũng cảm quăng xuống chiến thư, nói rõ muốn cho hắn ăn không xong (nôm na là sống không yên).

Hắn là một người đàn ông quyết định rất nhanh, tuy rằng thỉnh thoảng bị cơn giận dữ che mờ lý trí, nhưng đến thời điểm quan trọng, vẫn có thể liếc mắt nhận ra bản thân muốn gì.

Sau một lúc suy tư, Trương Triệt Nhất ngẩng đầu lên, con ngươi thâm u nhìn về phía bạn tốt, lửa giận lúc trước đã biến mất không còn một mảnh.

“Cậu có cao kiến gì?”

“Không dám nhận là cao kiến, chẳng qua, trước mắt có một biện pháp tốt, có thể cứu lại địa vị của cậu ở chốn quê nhà.” Lăng Vân mỉm cười, không có vạch trần, đầu ngón tay có chút đăm chiêu miết môi.

Một chút ý cười nhảy vào con ngươi đen, hắn cong môi mỏng, xoay người liền đi ra ngoài.

“Cậu muốn đi đâu?”

Trương Triệt Nhất vặn vẹo, lộ ra nụ cười dữ tợn mà khi xưa chỉ khi làm đối thủ bị đau mới có.

“Trả tiền.” Hắn dùng ngữ khí nhẹ nhất, nói xong hai chữ này, cũng không quay đầu, bước ra ngoài.

Lăng Vân ở chỗ cũ không tiếng động nhíu mày, cầm lấy mục lục, mỉm cười nhìn cô gái xinh đẹp ở trên, âm thầm đoán, bạn tốt tính dùng phương thức gì để ăn được “hết cơm”.

Xem ra, hắn nên thông báo với mẹ đại nhân, bắt đầu chuẩn bị việc vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.