Sầu Triền Miên

Chương 34: Dây dưa [2]




Trời nắng nóng nực.

Vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi, hơi nóng liền xông đến, Thư Mi tay trái cầm túi trứng gà, tay phải xách đồ uống lạnh mới mua, đôi má phấn hồng nhuận, hấp thu một chút sự mát mẻ.

Trung tâm Đài Loan những ngày mùa hè, nóng bức khiến người ta khó có thể chịu được, tiếng ve kêu chi chi, tựa hồ càng làm cho không khí trở nên oi bức, rời Đài Loan nhiều năm, cô hình như đã quên, mặt trời lúc này nóng đến cỡ nào.

Cô đi ven theo vỉa hè, thật cẩn thận tránh ánh mặt trời, thẳng đến khi qua ngã rẽ, mới không cam tâm tình nguyện đi xuống đường nhựa, một đầu đứng dưới đường kẻ cho người đi bộ, nhận cái nắng như thiêu đốt của mặt trời.

Hôm nay là ngày đại thọ 60 năm của Trương Chấn, ông không muốn làm quá phô trương, chỉ mời hơn chục bạn bè thân thích, làm hai bàn đồ ăn ngon ở nhà chúc mừng. Dì Lâm chuẩn bị riêng nồi bún móng giò, nấu đến một nửa, mới phát hiện trứng gà đã sớm dùng hết.

Thư Mi xung phong nhận việc, gánh vác nhiệm vụ này, ra ngoài mua trứng gà, thuận tiện qua cửa hàng tiện lợi dùng máy fax, gửi một ít tư liệu báo cáo tiến độ sang cho xí nghiệp Lam thị bên Mỹ, không muốn cậu của cô thân là tổng tài phải kiên nhẫn chờ lâu.

Dựa theo kinh nghiệm trước đây, một dự án hợp tác mất hơn bảy, tám tháng là chuyện bình thường, nhưng mà, địa điểm lúc này lại là trấn nhỏ hồi bé cô từng sống, tâm tình của cô có chút khác biệt, sâu trong trái tim nơi bí mật nhất, trở nên mềm mại hơn.

Cô từng ở chỗ này mấy năm, mỗi cảnh vật mắt nhìn đến có chút giống như đã từng quen biết, đều gợi lên cho cô không ít kỉ niệm.

Có kỉ niệm ấm áp làm cô không tự chủ mỉm cười; Có kỉ niệm lại làm cô sợ hãi run rẩy không thôi.

Không được, vật đổi sao dời (việc đã qua, hoàn cảnh cũng khác), cô không nên nhớ lại chuyện hồi đó! Tên kia sớm đã bị cô dùng kế đá vào tù, không thể có cơ hội tìm đến cô ──

Đèn đỏ trước mặt nhấp nháy, rốt cục chuyển sang xanh, Thư Mi bước trên đường vạch kẻ cho người đi bộ, tạm thời bỏ qua bóng ma trong lòng.

Tiếng ô tô gào thét từ xa xông đến, cô theo bản năng quay đầu nhìn, rõ ràng phát hiện, chiếc xe kia chỉ còn cách giao lộ hơn 10m, nhưng tốc độ không chậm lại chút nào, ngược lại như nhìn trúng con mồi, đột nhiên tăng tốc, lao thẳng tới chỗ cô ──

Ông trời, tên điều khiển xe này muốn gây tai nạn chết người sao?!

Nguy cơ áp sát, chất adrenalin nhanh chóng trào ra, Thư Mi hai tay ném túi trứng gà, đồ uống lạnh tất cả đều không cần nữa, chống đỡ hai chân như muốn nhũn ra, xoay người chạy về phía vỉa hè.

Ngay khi cô vừa lao vào vỉa hè trong nháy mắt, chiếc xe hơi mạo hiểm sượt qua, chỉ kém mấy cm sẽ làm cho đôi chân cô thiếu đi một đoạn, lực va chạm thật lớn, thậm chí đánh đổ mấy cái xe máy đang đỗ sát vỉa hè.

Thẳng đến khi xảy ra chuyện lớn, chiếc xe hơi mới ngừng lại, tiếng động rất lớn, kinh động mấy nhà của ngã tư hai bên đường, rất nhiều người lao ra cửa, muốn xem rốt cục xảy ra chuyện gì, cũng có chủ xe nhìn thấy cái xe yêu dấu của mình bị đổ xuống, lập tức chửi ầm lên.

Thư Mi kinh hồn thở dốc, miễn cưỡng ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy sau cửa kính màu xanh thẳm của xe có bóng người chớp lên, hình như đang cúi đầu, xác nhận an nguy của cô.

Một trận lửa giận mạnh mẽ bốc lên, cô tức giận tới mức trước mắt xuất hiện một mảnh đỏ.

“Anh lái xe kiểu gì thế? Chẳng lẽ đèn xanh hay đỏ cũng không phân biệt được à?” Cô xông lên, phẫn nộ đánh mạnh vào cửa kính xe. Toàn bộ lễ nghĩa đã quên hết, giờ phút này cô kích động đến mức muốn kéo đối phương ra, hung hăng đánh cho một trận.

Tình huống vừa rồi quá mức nguy hiểm, nếu không phải cô tránh nhanh, khẳng định đã bị đâm nát người rồi!

Người phía sau cửa xe không phản ứng, ngay cả lời giải thích cũng không thèm nhổ ra, cứ vậy đạp ga bỏ đi luôn, trước sự căm tức của cô mà tăng tốc chạy, nhanh chóng khỏi hiện trường vụ án.

“Đáng giận!” Cô xiết chặt nắm tay, không thể tin được đối phương lại tồi tệ đến mức đó. Nếu cô không tránh kịp, bị đâm ngã, đối phương nói không chừng còn có thể quay xe đâm cô thêm phát nữa, hoàn toàn giết người diệt khẩu.

“Cô có sao không?” Một vị thiếu phụ (phụ nữ có chồng) che ô đăng ten, tiến đến quan tâm hỏi han, ánh mắt nhìn cô có vài phần mỉm cười cùng hứng thú dạt dào.

Thư Mi lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng thu lại bực tức, chỉ sợ dáng vẻ như bão nổi vừa rồi đã dọa sợ vị thiếu phụ xinh đẹp trước mặt.

A, hình tượng! Cô phải duy trì hình tượng!

Cô xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, nâng tay sửa lại mấy sợi tóc hỗn độn trên trán. “À, tôi, tôi không sao ──” Cô lắc đầu, ảo não nhìn lại chỗ giao lộ.

Xong rồi, túi trứng gà kia đã sớm vỡ hết, bởi sức nóng trên đường nhựa mà bị rán thành trứng ốp lếp. Xem ra trong món bún móng giò đêm nay, nhất định là không có trứng mặn rồi!

Bên cạnh thiếu phụ còn một cô bé 5 tuổi, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp như thiếu phụ vậy, nhất là cặp mắt ngập nước kia, rất ưa nhìn.

Lúc này, cặp mắt xinh đẹp kia, đang nhìn chằm chằm đầu gối cô.

“Mẹ, dì ấy bị chảy máu.” Thanh âm bé nho nhỏ, bàn tay non mềm kéo váy mẹ.

Thư Mi lúc này mới cảm nhận được dưới đầu gối truyền đến một trận đau đớn như bị lửa đốt, cô mỉm cười cảm kích nhìn cô bé, rồi cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy máu tươi đã nhiễm đỏ đầu gối.

Đáng chết, chờ cô tra ra thân phận cái tên xấu xa kia, không thể không tố cáo hắn lên tòa!

Vài thanh niên trẻ tuổi cường tráng xắn tay áo đi tiên phong xếp lại xe máy. Mọi người bắt đầu tụ họp lại đây, chụm đầu ghé tai bàn luận, có người đã nhìn thấy biển số xe, chuẩn bị đi thăm dò rõ ràng, rốt cuộc là người nào điều khiển lại ác liệt như vậy, dám gây chuyện rồi chạy.

Thiếu phụ thu lại ô, từng cử chỉ động tác đều tao nhã mà lịch sự. “Bên cạnh có bệnh viện, tôi giúp cô đi bôi thuốc, sau đó đưa cô về!” Cô ấy đề nghị, còn vươn bàn tay nhỏ bé, kiên trì muốn giúp đỡ.

“Không cần phiền toái, tôi có thể tự đi ──” Thư Mi uyển chuyển từ chối ý tốt, không nghĩ tới đôi tay nhỏ bé ôn nhuận, lại có thể mạnh mẽ như thế, cô không thể giãy ra, chỉ có thể ngoan ngoãn bị nâng từng bước đi tới bệnh viện.

Thiếu phụ có má lúm đồng tiền như hoa, thanh âm ôn hòa dễ nghe.

“Đừng khách khí, tôi và Trương Triệt Nhất là bạn bè cũ.” Cô thân thiết tự giới thiệu, vẻ mặt xinh đẹp dưới ánh mặt trời lại càng tỏa sáng. “Tôi là vợ Lăng Vân, Dương Oa Oa.”

***

Thư Mi được Oa Oa đỡ, từng bước từng bước từ bệnh viện về nhà, thời tiết nóng bức, sớm đã chưng nướng cô đến toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa.

Lăng Linh nhu thuận đi đằng trước, thay các cô mở cửa, giống ong mật bé nhỏ chỉ đường, bên cạnh các cô vòng trước vòng sau. Chỉ là, vừa nhìn thấy giá sách bên trong, trọn bộ bách khoa tiếng Hán, bé lập tức giống như bị điểm huyệt, đứng trước giá sách không nhúc nhích.

Sau một lúc lâu, bé quay đầu, lộ ra ánh mắt chờ mong. Tuy rằng còn chưa biết chữ, nhưng bé rất thích đồng thư (dạng như sách thiếu nhi ấy), yêu thích không buông tay với những thứ màu sắc tươi sáng hình ảnh xinh đẹp.

“Cháu có thể lấy ra xem.” Thư Mi gật đầu, nếu là Kha Tú Quyên yêu thương trẻ nhỏ, tận sức cho nền giáo dục trẻ thơ ở đây, cũng sẽ vui vẻ đồng ý.

“Cám ơn ạ.” Lăng Linh nhu thuận nói lời cảm ơn, đầu tiên lấy khăn ra lau tay, rồi mới đến giá sách, lấy ra một quyển đồng thư, ngồi ở trên sô pha bắt đầu lật xem.

“Trong nhà không có ai sao?” Dương Oa Oa hỏi, cho Thư Mi ngồi xuống trước, rồi đi một vòng quanh phòng, nhưng không nhìn thấy ai.

“Lúc tôi ra ngoài, dì Lâm còn ở nhà, chắc là đã ra ngoài rồi!” Cô yên lặng đoán, dì Lâm chắc không kiên nhẫn chờ được, nên chắc ra ngoài tự mua thức ăn.

Thời tiết càng lúc càng nóng, ngoài cửa sổ ve kêu chi chi, Thư Mi khẽ than một hơi, suy nghĩ về vết thương trên đầu gối.

Miệng vết thương không sâu, nhưng chỉ khử trùng qua, cũng không có băng bó. Tuy rằng bác sĩ đã dặn, miệng vết thương tốt nhất không nên đụng nước, nhưng trải qua một hồi đi đi lại lại, mồ hôi sớm đã thấm ướt hết quần áo, loại cảm giác dinh dính lại nóng bức này, làm cô trời sinh thích sạch sẽ thực khó chịu.

Hô, chuyến này, cô chịu không nổi!

“Oa Oa, hai người cứ ngồi nhé, tôi phải đi rửa ráy một chút.” Cho dù không thể thoải mái tắm rửa một cái, cô cũng muốn lấy khăn mặt lau mồ hôi trên người, rồi gội đầu thật sạch, gột rửa một thân nóng nực.

“Cô bị thương, đại khái có chút không tiện, có cần tôi giúp không?” Oa Oa khẽ nháy mắt, thân mật đưa ra đề nghị, giọng nói ôn hòa dễ nghe, giống chồng là Lăng Vân, có ma lực trấn an người khác.

“Không cần đâu.” Thư Mi mỉm cười, chân thấp chân cao đến phòng tắm, khẩn cấp cởi bộ quần áo ẩm ướt.

Ánh nắng xuyên thấu qua thủy tinh trong suốt, rơi vào trong phòng tắm, da thịt cô mềm mại lõa lồ, vắt khô khăn mặt, ở dưới ánh mặt trời chà lau một thân đầy bụi và mồ hôi. Đến khi lau hết người, cô mới cởi bỏ dây cột tóc, nhẹ nhàng lắc đầu, mái tóc đen mượt như thác nước, nháy mắt xõa tung trên vai.

Cô xoay người trước bồn rửa mặt, trước vốc nước làm ẩm tóc, rồi mới đổ dầu gội ra, trước tiên xoa trong lòng bàn tay, rồi cẩn thận gội đầu.

Thẳng đến lúc gội xong, cô mới phát hiện, dầu dưỡng tóc đã dùng hết. Quần áo vừa mới cởi ra, sớm bị cô ném vào thùng đồ giặt, mà trong phòng tắm lại vừa vặn không có khăn, cô cũng không thể trần trụi thế này mà đi ra ngoài đi?

Ai a, thật sự là không xong, cô vẫn phải phiền đến Oa Oa rồi!

Thư Mi mang theo xin lỗi tới cửa, kéo rèm trúc phòng tắm. “Oa Oa.” Cô kêu.

“Uh?” Thiếu phụ ngồi trên ghế sô pha ngẩng đầu.

“Thực xin lỗi, cô làm ơn đến phòng tắm bên, lấy hộ tôi dầu dưỡng tóc, tôi hiện tại ── không có cách đi ra phòng tắm được.” Cô cười trừ, bởi vì xấu hổ mà mặt đỏ bừng.

“Tiện tay thôi mà.” Oa Oa tốt tính nói, sang phòng tắm bên cạnh lấy lọ dầu dưỡng tóc, tự nhiên như ở nhà mình. “Cô cần gì cứ việc nói!”

Dầu dưỡng tóc theo góc khe cửa đưa vào, Thư Mi cảm kích tiếp nhận, thì thào nói cảm ơn, xoay người về bồn rửa mặt, bóp dầu dưỡng tóc thoa lên mái tóc đen nhánh.

Ai, cô thật sự mất mặt mà, ngay cả loại chuyện này đều phải phiền toái người ta!

Khi Thư Mi đang bận rộn trong phòng tắm, Oa Oa đi tới phòng khách, đột nhiên nghe thấy tiếng động trong đình viện. Cô cảnh giác quay đầu, một thân ảnh cao lớn đập vào mắt, trong mắt hiện lên ánh cười.

Cô xoay người, nhìn Thư Mi bởi vì sơ sẩy mà quên che cửa phòng tắm, lại nhìn người đàn ông trong đình viện, trong đầu hiện lên lời dặn của chồng ──

Một chủ ý nhanh chóng hình thành, cô đè thấp thân mình, chạy đến phòng khách, dẫn luôn cả con gái tay còn đang cầm sách, tiếp theo bàn chân trượt xuống, vụng trộm chuồn ra cửa sau của nhà họ Trương.

Trong đình viện truyền đến tiếng nước, tiếp theo là tiếng mở cửa, tiếng bước chân cực kỳ trầm nhỏ, ở phòng trong chậm rãi đi tới, ─ thẳng đến khi đến trước cửa tắm, tất cả đột nhiên yên lặng.

Thư Mi đầu đang đầy dầu dưỡng tóc, căn bản không phát hiện, ngoài cửa đang có người nhìn. Cô đè thấp đầu, chiếc lưng mảnh khảnh cong đến một độ cong xinh đẹp, dùng nước tẩy đi dầu thoa trên tóc.

Nước ấm không ngừng chảy xuống, thấm vào trong mắt, tầm mắt của cô bị che, cô nhắm mắt, tay vung loạn, lại thủy chung không tới cái khăn mặt, thế này mới nhớ đến, khi đi vào phòng khách, hình như thấy dì Lâm phơi khăn đã được giặt ở ngoài, tất cả đều được xếp ngay ngắn để ở trên bàn.

“Làm ơn đưa tôi cái khăn mặt.” Cô không tìm nữa, nhắm chặt hai mắt, sờ soạng đi đến trước cửa, lại lần nữa mở miệng cầu cứu Oa Oa, trong lòng hạ quyết tâm, đêm nay thế nào cũng phải gọi điện thoại, báo cho trợ lý bên Mỹ, ký gửi một bộ đồng thư đến Đài Loan, báo đáp sự chăm sóc của mẹ con họ với cô.

Cạch một tiếng, cửa phòng tắm hoàn toàn bị đẩy ra, một cái khăn mặt rơi xuống đầu.

Thư Mi hoảng sợ, đôi vai mảnh khảnh co rụt lại, không nghĩ tới Oa Oa lại xông vào, lo lắng có phải bản thân lại gây phiền toái hay không, làm đối phương cảm thấy không kiên nhẫn.

“Cám ơn.” Cô xấu hổ nghiêng người, dùng tốc độ nhanh nhất lau khô tóc cùng khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó kéo khăn mặt, nghĩ sẽ “uyển chuyển” nói với đối phương, là không có thói quen để người khác “thưởng thức” mình trần truồng ──

Vừa quay đầu lại, cô liền cứng người.

Người xâm nhập phòng tắm, không phải Dương Oa Oa, mà là Trương Triệt Nhất. Hắn chính là ở kia, khoanh hai tay, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, đôi mắt đen lợi hại kia, không sai nhìn thân hình xinh đẹp của cô.

Càng tệ hơn là, hắn cũng không mặc quần áo!

À, chính xác một chút mà nói, hắn toàn thân trần trụi, chỉ mặc một cái quần lót màu trắng hình viên đạn, dáng vẻ giờ phút này, càng gợi cảm khác xa so với mấy cái tấm ảnh chụp nửa thân trần mà năm đó giúp cô kiếm no túi tiền kia. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Càng tệ hơn là, hắn thật sự quá mức “thiên phú dị bẩm”, khối vải mỏng mạnh kia, căn bản không che đậy được cái gì đó. Mà “cái gì” đó, nguyên nhân bởi vì cô vô tâm “diễn xuất”, mà trở nên “hùng tráng uy vũ” hơn──

Rầm rầm oanh!

Trong đầu cô, từng đóa ─ từng đóa hoa lửa nổ tung, như gặp phải oanh tạc, sự thông minh tài chí bị nổ chỉ còn lại một màu trắng xóa, từng sợi tóc đến gót ngón chân, mỗi tế bào toàn bộ đều hóa thạch.

Sau vài giây, cô mới giật mình tỉnh lại, ý thức được bản thân đang trần trụi.

“A!” Thư Mi hô nhỏ một tiếng, lấy khăn mặt lung tung muốn che lấp cảnh xuân đã sớm bị hắn nhìn hết.

Người này hết lần này đến lần khác bụng dạ khó lường, chọn ngay cái khăn mặt nhỏ nhất đưa cô, cô cố gắng muốn che, nhưng là che được bộ ngực sữa tròn trịa, đôi chân mềm mại lại bị lộ; Che được dung mạo con gái giữa hai chân, thì nụ hoa đỏ bừng trên bộ ngực sữa đã bị hắn nhìn rõ ràng.

Cô ở thế khó xử ── không, là từ trên xuống dưới đều khó xử, xấu hổ lo lắng, muốn kiếm cái động chui vào, hoặc là dùng cái đầu cứng xông đến, đâm mù mắt hắn tại trận!

Ông trời, hắn đã đứng đó bao lâu rồi? Hắn nhìn bao lâu, lại nhìn bao nhiêu rồi?

Ô ô, xong đời, cô lúc nãy căn bản không hề phòng bị, đưa lưng về phía hắn gội đầu, khẳng định tất cả đều bị nhìn hết trơn !

“Anh, anh, sao anh lại ở chỗ này?” Cô lắp bắp chất vấn.

Vẻ kì dị trong mắt đen chớp động, hắn nhướn mày rậm, chậm rãi nhìn ngắm da thịt cô vì xấu hổ mà đỏ lên.

“Tôi vì sao lại ở chỗ này, em không phải hẳn rất rõ ràng sao?” Hắn thấp giọng trả lời, thanh âm thô ráp như thiếu bình tĩnh, từng tiếng gằn như dính lửa, làm nhiệt độ phòng tắm đột ngột lên cao.

Rõ ràng cái gì? Thư Mi trợn to mắt, không thể tin nhìn hắn.

Cô căn bản không hiểu làm sao, không rõ vì sao người ngoài cửa, đột nhiên từ Dương Oa Oa vô hại, biến thành Trương Triệt Nhất mười phần tính xâm lược.

Mặt đỏ bừng, hiện lên vẻ mặt hoang mang, cô há mồm còn muốn hỏi, lại kinh ngạc phát hiện, hắn đột nhiên bước đi, đi tới phía cô.

“Chờ, đợi chút, anh, anh, anh anh anh anh, anh làm gì ──” Cô không có cơ hội nói hết.

Trương Triệt Nhất hung mãnh kéo cô vào trong lòng, đem ôm cô rất nhanh, thân hình trần trụi của cô, gần như chui vào trong cơ ngực rắn chắc của hắn.

“Anh ──”

Lời mắng cùng cầu cứu chưa kịp phun ra khỏi đôi môi đỏ mọng, môi mỏng nam tính cực nóng của hắn đã áp lên, lưỡi nóng chui vào trong miệng cô, làm càn chiếm hữu sự non mềm, nuốt hết lời nói của cô.

Nụ hôn nóng mà kích tình, kịch liệt giống như thiên lôi đánh ra lửa lớn.

Thư Mi muốn giãy dụa, những ngón tay nhỏ nhắn như cây hành, vừa cào vừa cấu trên tấm lưng cơ bắp của hắn, thủy chung không ngăn được hắn.

Hắn làm càn mãnh liệt, chi phối thân hình yếu đuối của cô, bàn tay to thô ráp hoạt động trên cơ thể mềm mại, bao lại nơi non mềm đẫy đà của cô, âu yếm xoa lấy, khơi ra kích tình khó nói nên lời.

Từng đợt sóng tình dục mãnh liệt tràn đến, nụ hôn hắn như lửa, cùng với sự âu yếm càn rỡ, hòa tan lý trí của cô, trở nên mềm mại như kẹo mạch nha.

Cô là cô gái trưởng thành xinh đẹp, đương nhiên từng hôn qua đàn ông, nhưng chỉ là qua loa, cùng Trương Triệt Nhất hôn lại nóng bỏng đến từng góc, giống như nước lọc cùng rượu mạnh, căn bản không thể bằng được. Đàn ông khác hôn, cô có thể thờ ơ, mà hắn hôn, khiến cô mê man cùng ngây ngất.

Thư Mi đã quên hắn có bao nhiêu đáng giận, có bao nhiêu ngang ngược, cô thậm trí đã quên đi sự khiếp đảm của con gái cùng rụt rè, bàn tay mềm mại nhỏ bé, chủ động vòng qua cổ hắn, hành động trúc trắc, bị hắn dụ dỗ, thử đáp lại nụ hôn của hắn.

Cái khăn mặt nhỏ kia, trong lúc hôn cuồng nhiệt đã bị Trương Triệt Nhất dễ dàng bỏ ra, thân hình mềm mại trắng noãn, hoàn toàn lộ ra trong tầm mắt khát vọng của hắn.

“Em thật đẹp.” Trương Triệt Nhất tựa vào gáy cô nói nhỏ, hô hấp nóng rực, dẫn đến một trận tê dại, thân hình mềm mại chưa trải qua tình dục bao giờ, mẫn cảm lại run rẩy, nụ hoa mềm mại đẫy đà, đã lặng lẽ đứng thẳng lên, giống như đang chờ hắn tiến thêm bước nữa.

Cô bị hôn đến toàn thân yếu đuối, mơ màng chìm đắm bị hắn ôm đi về phòng ngủ.

Bỏ qua một bên đủ loại tính xấu của Trương Triệt Nhất, cô kỳ thật nguyện ý thừa nhận, người đàn ông này có sức hấp dẫn mãnh liệt, tầm mắt của cô, dù vô tình hay cố ý đánh giá hắn, trừ bỏ vắt hết óc muốn tìm ra cách hợp tác dự án thành công, về phương diện khác, cũng là tham lam nhìn vẻ rắn chắc nam tính đầy sức mạnh của hắn.

Cô đối với chuyện tình dục quá mức xa lạ, không thể phán đoán, bản thân có khát vọng với người đàn ông này hay không, chỉ biết rằng bộ phận nữ tính nhất kia, dưới ánh mắt của hắn, cảm nhận được cái gì đó kì dị xôn xao ──

Trương Triệt Nhất một phen đặt cô lên cái giường gỗ lim rộng lớn, thân hình cao lớn ngăm đen, có mưu đồ tới trên người cô, giọt nước ven theo đường cong khuôn mặt như được đúc tạc của hắn, từng giọt từng giọt rơi trên da thịt cô. Mỗi một giọt nước, đều dính lấy nhiệt độ, hương vị của hắn; Mỗi một giọt nước, đều làm cho cô run rẩy không thôi.

Môi mỏng tiếp tục chạy xuống cổ cô, một bên hôn, một bên dùng râu lưa thưa ma sát cổ cô, cô thần hồn điên đảo, căn bản không thể tự hỏi, chỉ có thể mặc hắn âu yếm, hoang mang mà mê loạn khẽ rên.

Tiếng nam tính trầm thấp, không ngừng quanh quẩn bên tai cô, không có rít gào đầy mùi thuốc súng như ngày thường, ngược lại tuyệt đến nỗi làm cho cô toàn thân nóng lên. Cô ngây ngốc nghe dụ dỗ, đáp lại tiếng nói nhỏ của hắn, e lệ nhìn hắn tách hai chân nhỏ của mình ra, ngón tay ngăm đen cùng da thịt trắng nộn, tạo nên sự đối lập mãnh liệt.

Lý trí đột nhiên xông vào, xuyên thấu sương mù kích tình, Thư Mi đột nhiên tỉnh táo lại, rõ ràng phát hiện, bọn họ ── bọn họ ── bọn họ ──

“Dừng tay!” Cô run rẩy kịch liệt, giống như bị bỏng, dùng hết sức lực còn lại, hai tay chống đỡ, thân mình xoay loạn xạ, thừa dịp hắn không phòng bị, thùng thùng thùng lăn xuống giường.

Trương Triệt Nhất bị đẩy nằm ngửa ở trên giường, hắn nhăn mày, trong mắt còn sót lại một ít ánh lửa nhưng lóe sáng bức người.

Thoát khỏi nguy hiểm Thư Mi thở dốc không thôi, cuộn ở góc, cuống quýt nhìn quanh tìm quần áo để che thân thể.

Cám ơn trời đất, trên cái giường gỗ lim, có cái áo sơ mi nam, cô vội vàng bổ nhào tới ba chân bốn cẳng mặc áo sơ mi lên, mới miễn cưỡng che khuất cơ thể mềm mại.

“Trở về.” Trương Triệt Nhất chống lên thân hình to lớn, vươn tay về phía cô, kiên trì “không ngừng cố gắng”.

Con cừu nhỏ sắp đến miệng, lại dám chuồn mất từ trong lòng, hắn nhăn mày, vẻ mặt khó chịu, dục vọng phía dưới vì cô mà nóng rực đau đớn.

“Đừng hòng!” Thư Mi nhanh thu lại cổ áo, âm thầm thấy may mắn vì thân hình hắn cao lớn, áo sơmi cũng to vô cùng, mặc trên người cô như cái túi, vạt áo dài quá đầu gối, bao lại thân mình cô vì xấu hổ mà hồng nhuận không thôi. “Anh, anh, anh cái tên không biết xấu hổ, sao lại, làm sao ban ngày ban mặt ── liền đùa giỡn con gái nhà lành?!” Cô đỏ mặt lên án.

Hắn nhăn mày càng nhanh.

“Tôi không có.”

“Không có?!” Cô cắn môi đỏ mọng. “Anh vừa rồi rõ ràng ──” Đáng giận! Người này không chịu thừa nhận?

Trương Triệt Nhất nhướng mày, ngồi ở trên giường, tầm mắt u ám nhìn khuôn mặt hồng nhuận của cô.

Mùa hè nóng bức khiến hắn mất kiên nhẫn, về nhà tắm thay quần áo, không nghĩ tới lại gặp được cảnh đẹp như vậy. Dáng vẻ kia không hề phòng bị, thân thể trắng mịn mềm mại, làm dục vọng của hắn giống như lửa bùng cháy lan ra đồng cỏ, không thể vãn hồi.

Tuy rằng cô lấy sắc đẹp làm thủ đoạn, làm hắn không thích chút nào, nhưng cô đích xác duyên dáng vạn người mê. Sau một chút lo lắng, hắn quyết định nghe theo bản năng, “hào phóng” nhận sắc dụ của cô.

Không nghĩ tới mới chỉ nhấm nháp “món khai vị”, cô gái này lại dám đổi ý, đến lúc chạy thoát, còn ngược lại cắn hắn một ngụm, lên án hắn đùa giỡn con gái nhà lành?!

“Nếu em thấy buổi tối tốt hơn, như vậy, buổi tối lại đến đây lấy sắc dụ tôi.” Hắn thực tế nói, sải bước xuống giường, từng bước một tiêu sái lại gần.

“Tôi đâu có sắc dụ gì anh?” Mắt cô trợn to, nhìn hắn từng bước tới gần, cảm thấy da đầu bắt đầu run lên.

Hắn hếch môi. “Em nếu không phải lấy sắc dụ tôi, thế làm gì mà cởi hết quần áo, uốn éo trước mặt tôi ──”

“Tôi nào có uốn éo?” Cô hổn hển biện giải. “Tôi là gội đầu!”

Hai người một tiến một lùi, cố gắng cầm cự, bất đắc dĩ trong phòng ngủ không gian có hạn, cô mới lùi vài bước, đã bị hắn dồn đến bên tường, hơi thở nam tính đập vào mặt, bao phủ cô trong lòng hắn.

“Gội đầu?” Hắn từ trên cao nhìn xuống cô, ngón tay được cắt gọt sạch sẽ mà nâng cằm cô lên, bắt buộc cô ngẩng đầu. “Nhưng mà, vừa rồi không phải em cũng rất xuất thần sao?”

“Tôi không có!” Cô mặt đỏ tai hồng phủ nhận, cái đầu nhỏ như cái trống bỏi lắc trái lắc phải.

Ông trời, hắn nhất định phải dựa gần như vậy sao?!

Thư Mi chưa từng ở trước người đàn ông nào mà cảm nhận được sức mạnh cường đại như vậy. Mị lực nam tính của hắn, xác thực không giống bình thường. Dưới ánh mắt hắn, hai chân cô như mềm nhũn cả đi, gần như không thể chống đỡ cơ thể.

“Em không có sao?” Trương Triệt Nhất lạnh lùng cười một tiếng.

“Tôi đương nhiên không có ──”

Lời nói trái lương tâm chưa hết, hắn cúi đầu xuống, chuẩn xác tìm kiếm môi cô, quyết định lấy hành động thực tế làm cô nhớ lại.

Vài phút sau, khi hắn chấm dứt nụ hôn, toàn thân cô đã muốn mềm nhuyễn nằm úp sấp xuống.

“Em không có?”

“Tôi không ──”

Môi mỏng lại tiến đến, nụ hôn lần này càng nóng, càng triệt để hơn.

“Em không có sao?”

“Tôi ──” Cô thở dốc, muốn mắng hắn ti tiện, nhưng là khẽ nhếch môi lên chỉ có thể thở gấp. Cô có lẽ nhanh mồm nhanh miệng, có lẽ buôn bán cao tay, nhưng gặp sự việc này, lại chỉ có thể liên tiếp run rẩy, một chút biện pháp cũng không có.

Trương Triệt Nhất lấy nụ hôn nồng nhiệt đánh hạ cô, dễ dàng ôm lấy thân thể cô, rồi lần nữa trở về chiếc giường gỗ lim, giống con sói hoang không có ý tốt, kiên trì muốn nuốt trôi con cừu nhỏ là cô.

Thân hình nam tính thân mật áp lên, trong lúc vô tình chạm đến đầu gối cô, đau đớn làm cô kêu ra tiếng.

“Anh làm tôi đau!” Thư Mi kêu, vung đôi tay trắng, kháng nghị mãnh liệt đánh vào vai hắn.

Trương Triệt Nhất vừa nhíu mày, cúi đầu nhìn, sâu trong đôi mắt đen hiện lên một chút quan tâm, cùng lửa giận.

“Em chết tiệt lại làm cái gì rồi?” Hắn chất vấn, như phẫn nộ vì bảo bối âu yếm bị tổn thương.

Cô tức giận lườm hắn một cái.

“Bị xe đụng phải!” Cô không cam lòng tình nguyện nói, đột nhiên cảm thấy thấy hoa mắt, hai cổ tay đã bị hắn một tay kiềm trụ, chặt chẽ đặt trên giường. “Trương Triệt Nhất, anh đang làm cái gì? Anh, anh. Ai a, anh, anh, anh không cần sờ loạn ── dừng tay ── dừng a ──” Cô chật vật trốn tránh, nhưng trốn không thoát tay hắn, da thịt non mịn đều bị hắn sờ soạng từ trên xuống dưới.

Xác định cô ngoài trầy da, những chỗ khác vẫn bình yên vô sự, tảng đá ép chặt trong lòng hắn như thế mới rơi xuống.

Cô gái nhỏ quỷ kế đa đoan này, có thể ngoài ý muốn tác động đến cảm xúc của hắn. Nhất là thời điểm thấy cô mạo hiểm, ngực đột nhiên co rút nhanh, giống như bị đánh mạnh một quyền vào ngực không thể hô hấp được.

Đối với hắn mà nói, chuyện thế này chưa từng có kinh nghiệm, mấy tuần gần đây, hắn càng cáu kỉnh hơn trước, mất kiên nhẫn, lý trí sớm đã chạy đi nghỉ phép, hắn xấu tính tra tấn nhóm nhân viên khiến họ khóc lo lắng muốn từ chức ──

Thư Mi nằm dưới thân hắn, bất an uốn éo người, mặt cô xấu hổ đỏ bừng như quả táo, thử vặn vẹo thân mình muốn thoát khỏi sức nặng của hắn, cố gắng nửa ngày nhưng vô ích. Ông trời, hắn nặng như tượng đồng, hơn nữa cũng cứng như tảng đá.

“Anh còn chưa chịu cút xuống?” Cô kiềm chế thét chói tai, bị hắn ép tới không dễ chịu chút nào.

Hắn nhìn chòng chọc, mắt đen dừng lại trên mặt cô, như là đang tìm kiếm cái gì, suy tư cái gì. Ánh mắt kì dị kia, khiến toàn bộ da gà cô nổi lên, không tự chủ liên tưởng đến mèo vờn chuột.

Nhìn vẻ mặt của hắn, như đang lo lắng nên “xử trí” cô thế nào ──

Trong lúc Thư Mi đang khẩn trương đến muốn té xỉu, hắn đột nhiên cong môi cười, tiếp theo dịch chuyển cơ thể, bàn tay to đi xuống tách hai chân cô ra, cường ngạnh chen vào giữa.

“Tư thế này tốt hơn rồi.” Hắn thấp giọng nói.

Thư Mi hoài nghi bản thân xấu hổ sắp chết đến nơi!

Tốt?!

Tốt cái gì mà tốt? Bị đùa nghịch thành loại tư thế này, đậu hủ của cô đều bị hắn ăn sạch! Hắn không phải dị ứng với đậu sao? Vì sao đậu hủ của cô, lại có thể ăn một cách kinh khủng thế được?

“Anh không hiểu tiếng quốc ngữ sao? Tránh ra đi anh──” Cô kịch liệt giãy dụa, vọng tưởng muốn thoát khỏi áp chế của hắn.

“Không được cử động.”

“Đừng hòng.”

Cô bỏ qua lời cảnh cáo, giống con tôm sống bị ném vào rượu, dùng hết sức xoay nhảy loạn xạ, nhưng lại phát hiện hành động như vậy, không nghi ngờ lại là đổ thêm dầu vào lửa.

“Buông.” Cô bắt đầu căng thẳng, yết hầu giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, thanh âm không thể nào phát xa được, thân hình run rẩy như lá mùa thu rụng trước gió.

Vòm ngực nam tính rộng lớn trở thành nhà giam tạm thời của cô, Trương Triệt Nhất phóng đãng ở trên người cô, hô hấp nóng rực, chậm rãi lướt qua cổ, giống như dã thú ác ý trêu đùa con mồi trước khi cắn.

“Em không chảy mồ hôi sao?” Trương Triệt Nhất đột nhiên dùng lưỡi dò xét, lướt qua cái gáy trắng nộn của cô, động tác hôn nóng bỏng này càng tuyệt hảo.

Thư Mi đầu tiên sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, tiếp theo hít sâu một hơi, sau đó bắt buộc bản thân thả lỏng thân mình, giống như bông, mềm nhẹ ỷ ôi trong lòng hắn.

Đầu hàng im lặng, làm ánh sáng trong mắt hắn càng sáng rực, lực kiềm chế cô cũng giảm đi chút ít ──

Tận dụng cơ hội!

Thừa dịp hắn lơi lỏng phòng bị, Thư Mi nhìn chuẩn hướng, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, giống con thỏ nhỏ linh hoạt, nhanh như chớp chui qua dưới nách hắn, dùng tốc độ lửa đốt mông chạy tới phía cửa phòng, vọng tưởng muốn trốn một kiếp.

Chỉ là, ngón tay cô vừa mới xoay cửa mở ra, trên lưng liền đột nhiên căng thẳng, sức mạnh cường đại ôm trụ cô, tha cô đến giường.

Đường “thoát thân” được mở ra, nhưng cô lần nữa lại rơi vào ma chưởng, chỉ có thể hai mắt lưng tròng đẫm lệ nhìn cái cửa nửa mở, hoài nghi bản thân hôm nay khẳng định bị đại sắc lang này ăn tươi nuốt sống.

Hành động của cô đã vượt quá giới hạn làm bộ làm tịch, vẻ mặt tuyệt vọng kia không thể là giả bộ, đã ngoài ý muốn gợi lên chút thương cảm của hắn. Trương Triệt Nhất nhíu mắt lại, thử cho lời cãi của cô tiến vào tai, đến lúc này mới bằng lòng tin tưởng, cô gái nhỏ nói dối hết lần này đến lần khác này lúc này đang nói thật.

Cô không phải không có cách, quyết định sử dụng sắc đẹp, mà là hắn xông nhầm phòng tắm mạo phạm người đẹp.

Tuy rằng sự thật đã rõ ràng, nhưng tư vị hôn cô, chết tiệt quá mức ngọt ngào, cho dù là hiểu lầm, hắn cũng không muốn dừng tay.

Hắn có thói quen muốn làm gì thì làm, căn bản không chấp nhận được người khác cự tuyệt. Huống hồ, hắn có thể trăm phần trăm xác định, cô gái nhỏ này xác thực rất hưởng thụ nụ hôn nồng nhiệt cùng âu yếm của hắn, chỉ cần kiên nhẫn cùng dụ dỗ, bọn họ có thể ──

“Anh chết tiệt tên vương bát đản, tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi không lấy sắc dụ anh! Lúc trước nói thế, chỉ là muốn chọc giận anh.” Cô đánh mạnh hai vai hắn, cố gắng kéo ra khoảng cách, chỉ sợ hắn thi triển kĩ năng hôn tinh xảo, đến lúc đó ý chí của cô, khẳng định sẽ vút một tiếng toàn chạy bộ đi nghỉ phép.

“Đúng không?” Hắn ôn hoà hỏi.

“Đúng!” Cô kích động kêu, bị hắn ngoan cố cùng tự cho là đúng, tức giận đến trước mắt biến thành màu đen.

Người đàn ông này mà hôn, sẽ làm cô kích tình mà tan thành bọt nước, mà tính cách ngang ngược của hắn, làm cô cực kì buồn bực muốn bóp chết hắn!

“Anh chính là xem cái ‘Không cần’ của con gái trở thành ‘Muốn’, cho nên bạn gái mới có thể chạy đi không chừa một mống,” Cô tức giận lên án, vặn vẹo quá khứ tình sử của hắn. “Anh căn bản không giữ được phụ nữ!”

Những lời này đối với một người đàn ông mà nói, chính là hoàn toàn vũ nhục.

Mắt đen nheo lại, bên trong chợt hiện vẻ nghiêm khắc, dục vọng vốn đang rục rịch, đều bị tức giận bay đi, lòng bàn tay hắn ngứa ngáy, lại muốn “chăm sóc” mông nhỏ mượt mà của cô.

“Em nói lại lần nữa xem.” Thanh âm hắn nguy hiểm như điềm báo cửa địa ngục chuẩn bị mở ra.

Tức giận vượt xa, cô dứt khoát bất cứ giá nào, cằm nâng lên, khó chịu trừng hắn. “Tôi có nói sai sao? Anh căn bản giữ ──”

Bên ngoài cánh cửa nửa mở kia có động tĩnh.

Thư Mi đột nhiên sửng sốt, trăm ngàn cái ý niệm giống như thác lũ, mãnh liệt mênh mông dũng mãnh chảy vào trong đầu, suy nghĩ trong đầu cô thay đổi, quyết định cho tên đàn ông này chịu chút đau khổ, tức giận trên khuôn mặt mất hết, giống như ma thuật, lập tức trở nên ôn hòa.

“Ý em là, anh không thể mỗi lần đều nóng vội như vậy, vừa đề thương (vũ khí thời xưa á) đã lên ngựa.” Cô cúi đầu bắt đầu từng bước. Khi cúi xuống như vậy, tầm mắt không cẩn thận đối diện với cái “súng” đang vận sức chờ phát động kia của hắn, mặt cô đỏ lên, vội vàng chuyển tầm mắt.

Bất thình lình chuyển biến, làm cho hắn nhướn mày.

Mỗi lần?!

Cô thu lại cổ áo, dùng ngữ khí xấu hổ cùng e sợ tiếp tục nói hươu nói vượn.

“Con gái ấy à, là muốn cẩn thận che chở, anh dịu dàng với em một chút!” Cô nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, quay tròn mắt, thỉnh thoảng lướt qua đầu vai hắn, nhìn hướng cửa, phảng phất mọi người tụ họp lại xem, đang thưởng thức diễn xuất của cô.

Hắn nháy mắt toàn thân trở nên cứng ngắc, ý thức được cô đang làm cái quỷ gì, hắn nheo mắt, rất thong thả, rất thong thả quay đầu.

Quả nhiên, cửa đã sớm chật ních khách không mời mà đến, tất cả đều trợn lớn ánh mắt, giống đang xem diễn, thưởng thức bọn họ thân mật “trình diễn tại chỗ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.