Sầu Triền Miên

Chương 30: Ngô gia tranh chấp [4]




Liên tiếp mấy trận thi đấu hữu nghị, tình huống đều na ná như nhau.

Mặc kệ trên danh nghĩa đối thủ là người mới, hay tiếng tăm lừng lẫy lão luyện, chỉ cần gặp Trương Triệt Nhất dẫn đầu đội bóng, toàn bộ đều bị chịu khổ chỉnh sửa, bị đánh cho mặt xám mày tro, không lực chống đỡ.

Đội ngũ xuất sắc như vậy, danh tiếng sớm đã vang xa, không ít kẻ thích bóng rổ, đều hẹn ngày cử hành thi đấu giao hữu, mang theo người thân đến ngồi ở sân bóng rổ hò hét cổ vũ.

Về phần đám nữ sinh trang điểm làm dáng xinh đẹp kia, còn có ý định khác, các cô căn bản không quan tâm trận bóng thắng hay thua, chỉ lo vây quanh ở ngoài sân, hai mắt bắn ra sóng điện nhìn chằm chằm người mình ngưỡng mộ.

Thư Mi kẹp bên trong đám người, ôm túi sách ngồi xổm bên cạnh sân bóng, dùng tay nhỏ chống khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn đám con trai đang chạy. Một thanh niên cao gầy, yên lặng đứng sau, thay bé chắn đám đông tứ phía.

Bé chỉ cần liếc mắt một cái, có thể nhận ra, cái người đang va chạm một cách dã man kia chính là anh trai đệ nhất của bé.

Trương Triệt Nhất sức lực mạnh mẽ xông lên, đại khái không mấy ai chịu được, mấy người ngồi ngoài sân kia đều bị cậu đâm đến sắc mặt trắng bệch, kêu rên không thôi, khẳng định đều đã bị đâm đến nội thương, nói không chừng ngay khi trận đấu kết thúc phải chạy thẳng đến chỗ phòng khám, báo danh với bác sĩ.

Trận đấu đang tiến hành, một nữ sinh lớp 10 áo trắng váy đen, lén lút tiếp cận, kéo váy Thư Mi, hạ giọng hỏi.

“Này, Tiểu Mi, đồ lần trước chị đặt đâu? Không phải là lại không có chứ?” Nữ sinh lo lắng hỏi.

“Yên tâm, đồ đều có đủ, lần này nhất định không làm chị thất vọng.” Bé vỗ vỗ túi sách, thấy Trương Triệt Nhất cướp được bóng, hưng phấn thở hốc vì kinh ngạc.

Tuy rằng đối phương nhìn chòng chọc cậu, nhưng cậu linh hoạt né sang trái, động tác mạnh mẽ như thú hoang, phòng thủ chặt chẽ, đến trước mặt cậu, không tới 3 phần thời gian liền bị hạ gục lập tức.

“Trương Triệt Nhất, Trương Triệt Nhất!” Tiếng hô vang trời, tất cả mọi người điên cuồng, không khí nhiệt liệt sôi sục như buổi diễn của ngôi sao ca nhạc.

Môi mỏng nhếch lên, cậu đập bóng đi tới, lại lần nữa đột phá lớp phòng thủ như tường đồng vách sắt, trong mắt có sự thỏa mãn ngang tàng.

Huấn luyện viên bên đối phương lo lắng la lên, ở ngoài không ngừng giơ tay giơ chân hạ chỉ thị, nhưng vẫn để cho Trương Triệt Nhất có cơ hội dò xét.

Cậu nắm chắc thời cơ, bật lên ném bóng, bóng bay lên, ở giữa không trung tạo ra một đường vòng cung ──

Vào rổ!

Toàn trường tiếng hoan hô như sấm dậy, thanh âm cực lớn, ngay cả Thư Mi cũng theo đám đông hoan hô, kêu khàn cả giọng, toàn tâm toàn ý cầu nguyện cậu có thể thắng lợi. Dù sao, chỉ cần cậu thắng lợi càng nhiều, giá trị kèm theo của cậu cũng sẽ như nước dâng thì thuyền lên ──

Nữ sinh ngồi xổm một bên, lại lấy tay kéo kéo váy bé.

“Tiểu Mi, hôm nay tụ họp, chị có bạn học cũng muốn tham gia.”

“Không được, đã nhiều quá rồi.”

“Làm ơn, em sắp xếp chút đi.” Cô hạ giọng, đau khổ cầu xin, hy vọng thứ tốt có thể chia sẻ với bạn tốt. “Cô bạn kia có rất nhiều tiền, khẳng định có thể trở thành khách hàng lớn của em.”

“Ừm ──” Xem phân lượng của tiền, Thư Mi quyết định nhượng bộ. “Được rồi, chị đưa chị ấy tới, đến chỗ cũ tập hợp.”

Một lớn một nhỏ ngồi xổm ở góc, đầu chạm đầu tựa vào một chỗ, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện với nhau, như đang tiến hành giao dịch thần bí nào đó.

Trên sân bóng, Trương Triệt Nhất lần nữa ra tay, ở bên ngoài phân tuyến quăng bóng ba điểm, hiện trường lại một trận đánh trống reo hò. Hai đội đã vượt cách xa nhau 20 điểm, huấn luyện viên đối phương, giống gà trống thua trận, rưng rưng ngồi phịch trên ghế, Thư Mi thầm đoán, huấn luyện viên cùng đội cầu thủ, đại khái lát nữa sẽ ôm nhau khóc thét.

Được rồi, trận bóng đến lúc này, đã có thể xác định, hôm nay Trương Triệt Nhất hẳn sẽ chiến thắng. Bé vỗ vỗ đầu gối, chậm rãi đứng dậy.

“Phải đi rồi?” Đứng ở một bên, thanh niên thay bé chắn đám đông hỏi.

“Vâng, thời gian không sai biệt lắm, em nên đi mở màn.” Bé gật gật đầu, lại quay đầu liếc mắt phía trong một cái. “Nơi này giao cho anh.”

“Bà chủ, yên tâm đi!” Người nọ trêu tức đáp, sờ soạng túi sách phía dưới, điều chỉnh máy chụp ảnh, thủ pháp quay chụp tình hình trên sân bóng chuyên nghiệp có thể so sánh được với đám chó săn (paparazzi).

Bàn giao xong, Thư Mi khiêng lên cái túi xách nặng kinh người, chậm rãi rời khỏi sân bóng.

Ha ha, hiện tại, nên đến việc buôn bán rồi!

Tình hình chiến đấu trên sân kịch liệt, trong phòng đồ dùng cũng náo nhiệt không dứt.

Trước kia chỗ này chất đầy dụng cụ, ngoại trừ khoảng thời gian cố định, sẽ có người đến quét dọn, thời gian còn lại phần lớn trống không.

Có điều, hơn một tháng trước, phòng đồ dùng có người sử dụng, nhóm nữ sinh lén truyền tai nhau rằng mỗi khi có trận thi đấu giao hữu thì ngày đó người này sẽ tổ chức đại hội tiêu thụ, buôn bán “trân phẩm” (vật phẩm quý giá), mọi người tranh nhau mua không khí rất sôi nổi, không thua gì trận đấu bóng.

Nay, chủ sự hội tiêu thụ đang ngồi trên một cái ngăn tủ, khí định thần nhàn chủ trì công việc tiêu thụ. Thân ảnh nho nhỏ mặc bộ đồng phục tiểu học kia ở cùng một đám nữ sinh trung học có vẻ nổi bật khác thường.

“Đến đây đến đây, đây là ảnh mới nhất của Trương Triệt Nhất của tổ chụp ảnh, muốn mua phải nhanh lên!” Thư Mi trong tay nắm một tấm ván gỗ, hướng mặt bàn vỗ mạnh, trước mặt bé bày đầy ảnh chụp, mỗi tấm đều là ảnh của Trương Triệt Nhất trong tư thế đẹp trai oai hùng.

Các nữ sinh kích động tranh mua, hai tay quơ loạn chen chúc chỗ ngăn tủ, tay mỗi người một phần, cô chen tôi, tôi chen cô thành một đoàn, chỉ sợ tay chân quá chậm, ảnh chụp sẽ bị người khác cướp sạch.

“Có băng ghi hình không?”

Thư Mi gật đầu, như trò ảo thuật, từ trong túi lôi ra mấy cuộn băng ghi hình.

“Đây là trận đấu của anh ấy cùng trường trung học Cẩm Xương, một cuộn năm trăm, chị muốn không? A, được, cám ơn đã chiếu cố! Để em bọc lại giúp chị.” Bé rút giấy gói, nhanh chóng bọc lại, dáng vẻ cực kỳ thuần thục.

Có một thời thơ ấu long đong, khiến bé khi tuổi còn nhỏ đã hiểu rõ tiền có tầm quan trọng thế nào, cứ có cơ hội kiếm tiền, chỉ cần bị bé bắt được tuyệt sẽ không bỏ qua.

Nói thật, bé thực cám ơn cha mẹ đã khuất, sinh ra cho bé một khuôn mặt điềm đạm đáng yêu. Dựa vào khuôn mặt này, cùng với tính cách thông minh gần như giả dối, cho dù là gặp nhân viên chào hàng tới cửa, bé cũng có thể dựa vào hành động kỹ càng, dỗ nhân viên chào hàng than thở khóc lóc ngoan ngoãn đưa tiền ra.

Cho nên, khi Kha Tú Quyên mở miệng, nói muốn chiếu cố bé, làm bé quả thực vui mừng suýt té xỉu, phảng phất như thấy được vô số tiền mặt từ trên trời rơi xuống.

Ngẫm lại mà xem, Trương Triệt Nhất đó! Trên trấn có vô số cô gái thèm cậu nhỏ dãi, nghe nói có ảnh chụp cậu, so với ngôi sao điện ảnh còn cao giá hơn.

Mắt thấy có thể kiếm được tiền, Thư Mi lập tức khởi động đầu óc không đứng đắn, muốn thừa cơ khoét một khoản lớn. Chỉ là, bé tuy có điều kiện thuận lợi, có thể thần không biết quỷ không hay tiếp cận Trương Triệt Nhất, nhưng chung quy tuổi còn nhỏ, khó thành kết quả, chơi không ra trò xiếc gì.

Vì mở rộng “Bản đồ sự nghiệp”, bé quyết định tìm người kết hội.

Thiết bị chụp ảnh do con trai độc nhất Vương Đại Vĩ ở trên trấn làm, năm nay vừa lên lớp 10, không thể nghi ngờ là người sáng giá nhất, hai người ăn nhịp với nhau, lập tức bắt đầu phân công hợp tác, một quay phim, một chụp hình, buôn bán chia lợi nhuận ngang bằng.

Kết quả, mỗi trận thi đấu hữu nghị, Trương Triệt Nhất ở phía trước lau mồ hôi chơi bóng, bé liền núp ở phía sau, tổ chức hội buôn bán, bán “Thương phẩm quanh người” của cậu. Loại “Hội họp phi pháp” này đã tổ chức hơn năm, sáu lần, mỗi lần đều được hưởng ứng nhiệt liệt, làm bé kiếm lời to, cười đến toe toét.

Mà lần hội họp này cũng như trước, người phía sau nối người phía trước, tranh giành muốn vỡ đầu. Đặc biệt hơn một chút, chính là “khách hàng” mới gia nhập đứng ở góc, đôi mi thanh tú nửa nhếch, so với những nữ sinh điên cuồng kia, có vẻ bình tĩnh dị thường.

Thư Mi nhìn cô ấy mấy lần, phát hiện cô gái thanh tú này, là khách quen mang đến. Cả người xem ra sạch sẽ, thật chỉnh tề, là kiểu học sinh ngoan điển hình, ngay cả sợi tóc ngang vai đều suông thuận không thấy tí xíu hỗn loạn.

“Bạn học của chị sao chỉ đứng một bên xem thế?” Bé hỏi, có chút chờ mong đối với vị khách hàng “nhà giàu” này, hy vọng cô ấy có thể nện xuống số tiền lớn, mua một món to!

“Chắc cô ấy còn đang suy xét!” Đối phương thuận miệng đáp, phát hiện ảnh chụp sớm bị cướp sạch. “Tiểu Mi, còn có ảnh chụp không?”

“Đương nhiên là có!” Thư Mi một tay thu tiền, một tay lại đào túi sách. “Đồng phục cùng y phục hàng ngày một bộ năm mươi, mua hai cái 3dthì chỉ a6lấy tám ephần. Mặt 1khác, những b5ảnh chụp dclộ nửa thân 3trần kia aphải trả 830 đồng. Nếu chị còn có nhu cầu khác, mời mặc cả riêng.” Bé nói tỉ mỉ tử tế, thái độ phục vụ hạng nhất.

Đại khái vật hiếm là đồ quý, thấy dáng vẻ Trương Triệt Nhất mặc đồng phục nhiều rồi, nên ngược lại các nữ sinh thích tranh mua ảnh chụp cậu ở nhà.

Về phần nửa thân trần kia, sau mỗi lần cậu vận động về nhà, Thư Mi cách cửa sổ chụp ảnh hàng độc.

Khi đó, người cậu đầy mồ hôi đầm đìa đứng ở trong đình viện (sân nhỏ) tắm, thân hình rắn chắc chỉ mặc duy nhất cái quần lót, bộ ngực màu đồng trần trụi dưới trời chiều, vô số bọt nước trong suốt, phun tung tóe khi hắn ngẩng cao khuôn mặt tuấn tú.

Bộ dáng cuồng dã gợi cảm đó, làm nhóm hâm mộ kia vươn cổ tranh giành, khiến Vương Đại Vĩ rửa ảnh đến mềm cả tay, càng làm cho bé đếm tiền tới mỏi tay.

Cô gái thủy chung đứng trong góc kia, chậm rãi tiến đến, dáng vẻ tao nhã, vừa thấy đã biết là cô gái xuất thân trong sạch.

“Nghe nói, em còn bán áo chơi bóng của Trương Triệt Nhất?” Cô nhẹ giọng, hỏi nhỏ nhẹ.

“Có.” Thư Mi mắt thấy “nhà giàu” mở miệng, đầu nhỏ gật mạnh, lôi ra bộ quần áo được gấp chỉnh tề. “Bộ này anh ấy mặc khi giao đấu cùng trường Cẩm Xương.” Cũng không biết nữ sinh đó nghĩ thế nào, chuyên thích đoạt những thứ bên cạnh cậu để cất giữ, bé đành phải động tay động chân, mang ra từng cái từng cái đã trộm. “Có áo khoác của cậu ấy không?”

“Có.”

“Hộp cơm?”

“Có.”

“Sách giáo khoa?”

“Có.”

Cô gái thanh tú nhướn mày liễu, thoáng nhìn khuôn mặt đẹp trai đã biến đen ngoài cửa sổ.

“Chỉ cần Trương Triệt Nhất có gì, em đều có sao?” Cô cố ý hỏi, ý định đổ dầu vào lửa.

“Chỉ cần bàn tới giá tiền, chị muốn quần lót của anh ấy, em cũng sẽ lấy ra!” Thư Mi khoe khoang khoác lác, không thấy một thanh niên tức đến cả người cứng ngắc đứng ngoài cửa sổ, trên đầu còn bốc cả khói.

Có người chen tới, giơ tay đặt câu hỏi.

“Này, Tiểu Mi, dùng một cái từ điển, có thể đổi cái gì vậy?” Tiền tiêu vặt dùng hết sạch, cô tính lấy vật đổi vật, chuẩn bị lấy quà sinh nhật của ba mẹ đưa đến trao đổi.

“Hoàn toàn mới sao?” Thư Mi hỏi.

“Đương nhiên.”

“Em trở về liền thay chị chụp ảnh tắm nude của anh đẹp trai!” Bé hưng phấn, đôi mắt gần như sáng như sao.

Oa, trên thị trường vừa mới ra từ điển điện tử đó! Đối với học sinh trên thành trấn (thành phố và thị trấn) mà nói, là đồ đắt tiền xa xỉ, nếu qua tay bé bán, khẳng định kiếm lời to.

“Chị cũng muốn!”

“Đúng vậy đúng vậy, chị muốn đặt 5 cái.”

“Cho chị 3 cái nha!”

Vừa nghe có ảnh chụp “bóng bẩy kích thích”, mọi người xông lên, làm đơn đặt hàng, thiếu chút nữa đẩy Thư Mi ngã xuống khỏi ngăn tủ.

“Đừng nóng vội đừng nóng vội, từng người từng người, để em ghi lại đã.” Bé lấy sổ ghi chép trong túi xách, một bên thay khách hàng đăng kí, một bên tính kế hoạch, nên chụp ảnh lõa thể Trương Triệt Nhất như thế nào.

Ha ha, bé có thể thừa dịp khi anh ấy tắm, lấy máy chụp ảnh ghé vào phòng tắm bên ngoài. Nếu như bị anh ấy phát hiện, thì cùng lắm nói, bé đang tưới cây Trường Xuân bên ngoài, bằng hình tượng vô tội động lòng người của mình, khẳng định anh sẽ không nghĩ đến, là bé đang chụp ảnh nude của anh đâu!

“Tiểu Mi, ảnh này bao nhiêu tiền?” Có người đặt câu hỏi.

“Đây, các chị trước tiên báo số dự định. Lần này có vẻ khó hơn, em tính giá xong liền ── a!” Thanh âm thanh thúy, hóa thành một tiếng thét chói tai.

Gì, quái, sao bé lại bay lên không?

Một sức mạnh to lớn, đột nhiên tóm lấy cổ áo của bé, xách bé từ ngăn tủ lên.

“A, là ai? Mau buông tôi xuống!” Bé giãy dụa lung tung, giống khối thịt khô xoay trái xoay phải, vùng vẫy loạn xạ, xem ra cực kỳ bất lực.

Bốn phía đột nhiên lặng xuống, không khí náo nhiệt lúc nãy nháy mắt đã biến mất, rơi xuống âm độ.

“Các học sinh, thật có lỗi, hôm nay hội nghị phải tan trước cuộc rồi.” Tiếng nói Lăng Vân bao hàm ý cười, lười biếng tuyên bố.

Tiếp theo, các nữ sinh phát ra tiếng thét chói tai kinh hoàng, như là nhìn thấy quỷ, ném ảnh chụp, quần áo cùng hộp cơm, chân mọi người quét xuống, phía sau tiếp phía trước tông cửa xông ra, căn bản đã quên chuyện đặt ảnh bóng bẩy kia.

Dự cảm xấu nảy lên trong lòng, bả vai bé run lên, lập tức biết chuyện lớn không ổn, lông tơ sau gáy dựng thẳng, trên trán cũng chảy ra mồ hôi lạnh.

Sức mạnh nắm lấy cổ áo, quay một cái gọn gàng, bé chỉ cảm thấy một trận choáng váng, còn chưa thở được, cả người đã xoay tròn hơn nửa vòng.

Thư Mi nín thở tập trung, kinh hồn ngẩng đầu, rõ ràng phát hiện trước mặt mình, xuất hiện khuôn mặt nam tính đằng đằng sát khí.

A, khuôn mặt này nhìn thật quen mắt nha! Vô luận là nhìn trên nhìn dưới nhìn xung quanh, đều rất giống cái ví tiền kiếm ăn chật cứng của bé - Trương Triệt Nhất ──

Nhìn kĩ hơn, hai mắt của bé liền trợn to, vẻ mặt cũng càng lúc càng hoảng sợ.

Không! Không chỉ là giống đâu, căn bản chính là anh ấy!

“Anh, anh anh anh, anh trai ──” Chuyện xấu bị lộ, bé sợ tới mức da cũng ép xuống, răng run đánh lập cập vào nhau, thiếu chút nữa cắn vào lưỡi.

Trương Triệt Nhất nheo mắt lại, thong thả cúi đầu, tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn đang trắng bệch, gằn từng tiếng trong kẽ răng nói ra.

“Em tốt nhất giải thích rõ ràng cho anh.”

Xong đời !

Thư Mi treo ở giữa không trung, mồ hôi lạnh ven theo hai má từng giọt từng giọt rơi xuống, ở trước mặt bé, Trương Triệt Nhất tức đến xì khói. Cũng không biết là do bé thấp thỏm không yên, hay là do dưới ánh trời chiều, Trương Triệt Nhất lúc này xem ra khổng lồ khiếp người khác thường, quả thực như trong truyện cổ tích xưa, người khổng lồ tà ác quăng trẻ con vào nồi nấu ăn.

Sau lưng cậu, toàn thể đội bóng đang đứng, cùng với nữ sinh thanh tú, mọi người tất cả đều nhíu mày, người người vẻ mặt nghiêm túc.

“Hướng Nhu, cám ơn em.” Trương Triệt Nhất mở lời, nhưng tầm mắt vẫn nhìn chòng chọc cái vật bị xách lên giữa không trung chủ trì đại hội đấu giá kia.

“Chuyện nhỏ.” Cô đơn giản trả lời, hai tay khoanh lại, vẻ mặt cười như không.

Thư Mi chân nhỏ đá loạn, ảo não cắn môi, đau khổ trách bản thân nhất thời tham tiền, đem nhầm nữ gián điệp trở thành thần tài nương nương, hoàn toàn không phát hiện, nữ sinh khác thường đó là do Trương Triệt Nhất phái đến nằm vùng “bắt chuột”.

Chuyện đã tới nước này, bé chỉ còn một con đường để đi.

“À, cái đó ── anh, anh trai à, anh không phải đang ở trận đấu sao?” Bé ra vẻ trấn định, còn muốn giả ngu cho qua.

“Đã xong.” Cậu lạnh lùng trả lời.

“A, nhanh như vậy sao?” Bé cười trừ, trong lòng mắng trường đối thủ kia, vì sao lại vô dụng như vậy, mới có hai ba cái liền bị giải quyết, không thể kéo dài thêm ít thời gian cho bé.

Nụ cười ngọt ngào kia, không thể mềm hóa hàn ý trong mắt cậu.

“Kỉ Thư Mi.”

“Dạ?” Bé chớp chớp mắt, lần đầu tiên nghe thấy có người dùng khẩu khí đáng sợ như vậy gọi tên mình, ba chữ vô cùng đơn giản từ miệng cậu đi ra, quả thực lạnh như lưỡi trượt chà xát (lưỡi trượt ở đế giày trượt băng, chà qua mặt băng vừa bén vừa lạnh), quát bé đến ngay cả xương cốt cũng đều rét run.

“Em còn thiếu anh một lời giải thích.” Cậu nghiến răng nghiến lợi nói.

“Anh trai, giải thích cái gì? Em không hiểu!” Thư Mi lặp lại trò cũ, lại bắt đầu vô tội. “Ô ô, anh làm ơn cho em xuống dưới trước đã ──” Bé trừng mắt nhìn, hai mắt lập tức ướt lệ, đáng thương hề hề bắt đầu khóc nức nở, ánh mắt như nai con Bambi, hiệu lực thương yêu nháy mắt phát huy đến 120%.

Chỉ tiếc! Tuyệt chiêu thiên hạ vô địch này, lần đầu tiên không có tác dụng.

Nếu là quá khứ, những người trong đội bóng thấy bé lã chã chực khóc, sẽ luống cuống tay chân, cam tâm làm trâu làm ngựa, mặc cho bé sai khiến, nhưng nay thấy bé khóc nước mắt lưng tròng, lại vô tình khoanh ctay đứng nhìn, tất cả đều bỏ một bên, nhìn bé bị treo một chỗ, một mình đối mặt Trương Triệt Nhất đang hừng hực lửa giận..

“Cô không hiểu? Cô, không, biết?!” Mỗi lần cậu nói một chữ, cổ tay run lên mạnh mẽ, Thư Mi treo ở giữa không trung cũng run theo không ngừng.

“Thật, thật thật thật, thật sự không hiểu mà ──” Bé vẫn còn mạnh miệng.

Sâu trong con mắt đen, bật ra một tia nguy hiểm. Bạc môi cậu cong một cái, xả ra một câu cùng với vẻ mặt dữ tợn hơn.

“Mang tên kia vào.”

Hướng Cương đầu tiên liếc Thư Mi một cái, lại đi tới cửa, lấy tay quờ một cái, mang cái tên Vương Đại Vĩ đang bị phạt quỳ bên ngoài tiến vào.

Cậu ta té sấp trước mặt mọi người, hé ra khuôn mặt đã sợ đến trắng bệch.

“Bà chủ, cái kia ── thật có lỗi, chuyện đã bị lộ.” Cậu ta nhìn bé một lòng xin lỗi, cuộn mình thành một đống trên mặt đất.

Lúc trước trên sân thể dục, thành viên đội bóng vây quanh cậu ta, cậu ta lập tức liền ngoan ngoãn giao ra máy ảnh trước trận phản chiến. Vì bảo toàn tính mạng, cậu kể lại toàn bộ sự việc, cô nhóc chín tuổi kia, nào là đưa ra điều kiện, mà cậu ta một phen giãy dụa như thế nào, nhưng bị mê hoặc nên lầm đường lạc lối.

Bé mãnh liệt lắc đầu, mái tóc dài vung loạn, suy nghĩ khẩn cấp muốn thoát thân. “Anh trai, anh hãy nghe em nói, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến em, là Vương Đại Vĩ anh ta ──”

Trương Triệt Nhất mở miệng.

“Nó nói, tất cả đều là chủ ý của cô.” Cậu lấy ra một quyển ghi chép, ném xuống đất. Trang sách mở ra, bên trong toàn là chữ viết của bé, chi tiết phân công công việc cùng với lợi nhuận mỗi lần kiếm được.

Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, bé chối cãi không xong!

“Cái tên không có nghĩa khí, anh dám bán đứng tôi? Tôi muốn trừ tiền của anh!” Thư Mi thở hốc vì kinh ngạc, nhe răng trợn mắt kêu to, kích động vung tay vung chân với Vương Đại Vĩ, nếu không phải còn bị giữ ở giữa không trung, bé khẳng định xông đến cắn người, trừng phạt cậu ta vong ân bội nghĩa, bộ dạng nhu thuận bình thường, sớm liền biến mất không thấy bóng dáng.

Đội bóng nhìn thấy bộ dạng lúc này của bé, đều lắc đầu thở dài.

“Khó trách ba tớ nói, không thể tin tưởng phụ nữ.”

“Ai, hiện tại ngay cả một cô bé cũng không có thể tin.” Ô ô, cô nhóc này vậy mà dám lừa gạt tình cảm của họ!

Lăng Vân vẻ mặt lại mỉm cười, ung dung dựa vào bên tường, như đã sớm đoán trước được, cô nhóc đáng yêu này kì thật chứa dã tâm.

Về phần Hướng Cương, tiến lên xem kĩ "thương phẩm quanh người” rơi đầy đất.

“Thật đúng là bị cậu đoán trúng, cô nhóc này thậm trí có dũng khí sau lưng giở trò quỷ.” Cậu ta chậc chậc tấm tắc. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). “Lại nói, con bé còn nhỏ tuổi, đã có suy nghĩ buôn bán như vậy, nếu có thể bồi dưỡng tốt, khẳng định về sau thành tựu vượt trội.”

“Em thấy con bé phạm pháp như thế, có thể bị bắt vào tù.” Hướng Nhu không chút nào lưu tình dội nước lã, đối với cách nói của anh trai không cho là đúng.

Nghe thấy Hướng Cương tán thưởng, Vương Đại Vĩ như gặp tri âm, cầm lòng đứng lên.

“Đúng vậy đúng vậy, đàn anh, anh tới xem danh sách con bé liệt ra, tường tận cặn kẽ, quả thực phấn khích cực kỳ. Em chính là bởi vì như vậy, mới ──” Cậu ta cao hứng phấn chấn muốn nói nói, nhưng lại bị ánh mắt như muốn giết người của Trương Triệt Nhất lườm đến, lập tức lùi về sau, ngoan ngoãn nằm úp sấp.

Tầm mắt lạnh như băng, theo gương mặt xấu hổ chuyển qua nhìn tang vật đầy đất.

Nhóm nữ sinh sợ bị liên lụy, vào lúc đó chạy trối chết, không ai dám đem mấy cái “thương phẩm quanh người” này đi. Giờ quần áo, sách giáo khoa,…đồ vật lẫn lộn nhưng rải rác khắp nơi chủ yếu là ảnh chụp.

Trong đó ló ra, tấm ảnh cậu gắng gượng ngồi trên ghế sô pha đồng ý cho bé chụp ảnh trong cái ngày hai người mới quen.

Tốt, vậy ra, từ ngày đầu tiên đến nhà họ Trương, con bé đã tính kế, có thể từ cậu kiếm bao nhiêu vụ béo bở! Cái biểu tình thẹn thùng hưng phấn, ánh mắt nhiệt tình mênh mông, không phải bởi vì hâm mộ cậu, mà là đang thèm nhỏ dãi “giá trị đi kèm” ở cậu.

Nhóc con to gan lớn mật này, dám đem cậu trở thành cây rụng tiền!

“Đem ảnh vừa chụp thu lại, toàn bộ mang ra bãi rác đốt.” Trương Triệt Nhất khẩu khí cường ngạnh, không để lại nửa con đường sống.

“Không được không được! Trả ảnh chụp lại cho em, á, không thể vứt đi ──”

Thư Mi sợ hãi kêu, xúc động rất muốn đi cứu giúp, nhưng bị cậu hung tợn trừng, lập tức nhớ cái mạng nhỏ quan trọng hơn, chỉ có thể tro tàn mặt, yếu đuối hạ hai tay, rưng rưng nhìn đống ảnh chụp bị đem bỏ vào túi rác.

“Cô thế nhưng lại lấy tôi ra để buôn bán?” Trương Triệt Nhất trầm xuống hỏi, thân hình cao lớn, bởi vì cực kì tức giận mà chấn động.

“Á, anh, anh trai, em ──” Luồng khí lạnh đánh úp lại, bé toàn thân đông lạnh phát run. “Em, em, em em em ──”

Thông minh bẩm sinh, khiến Thư Mi sớm đã học được cách quan sát sắc mặt. Bé dựa vào bản năng, lại phối hợp với hành động tuyệt hảo, chẳng những tránh được vô số lần bị vận rủi đánh đau, còn có thể gặp dữ hóa lành, nắm chắc cơ hội, vớt được không ít cơ hội béo bở hoặc có lợi.

Chỉ là, thời điểm làm Trương Triệt Nhất giận, bé mới biết rõ rằng, bản thân quá mức khinh địch, chọc giận người không nên làm tức giận. Ánh mắt cậu, vẻ mặt cậu đều mãnh liệt cảnh cáo bé, nếu dám can đảm tiếp tục nói dối, kết cục của bé tuyệt đối thê thảm.

Cảm giác áp bức to lớn từ người cậu phóng ra, khiến bé nếm đủ tư vị sợ hãi.

Bé có thể mặt không đổi sắc, có thể một mình đối mặt với một tên nghiện thuốc phát tác, nhưng lại không đủ dũng khí đối mặt với vẻ mặt phẫn nộ của Trương Triệt Nhất.

“Nói rõ ràng cho tôi!” Cậu không thể nhịn được nữa hét lên, thanh lượng to lớn, như sư tử gầm, tất cả mọi người sợ tới mức cổ co rụt lại.

Đứng mũi chịu sào, Thư Mi sợ tới mức khóc lên.

“Người ta ── ô ô ô, người ta chính là muốn kiếm chút tiền tiêu vặt ──” Bé không giả vờ khóc nữa, lúc này nước mắt rơi xuống, từng giọt đều là hàng thật giá thật.

“Ba mẹ có cho cô tiền tiêu vặt.”

Ô ô, tuy là thế, nhưng mà, tiền càng nhiều càng tốt, trên thế giới này có ai ngại được nhiều tiền sao?

“Đội trưởng, đống quần áo này nên xử lý như thế nào?” Hướng Cương giương giọng hỏi, ánh mắt nhìn Trương Triệt Nhất, vài phần đồng tình.

Cậu vốn nghĩ, chỉ riêng em gái cậu đã đủ làm người ta đau đầu rồi, không nghĩ tới núi cao còn có núi cao hơn, Hướng Nhu chẳng qua là nói chuyện mang kim, thỉnh thoảng nói móc anh trai, Thư Mi nhưng là quỷ kế đa đoan, vì kiếm tiền không từ thủ đoạn, thậm chí còn tính chụp ảnh nude để bán.

“Thay tớ thu xếp tốt. Sắc trời cũng đã tối, tớ và em gái thân yêu cũng nên về nhà.” Cánh tay cong lên, đem bé xách đến trước mắt, khuôn mặt đẹp trai lộ ra nụ cười kiểu này chỉ khi cậu làm huấn luyện viên đối phương khóc thét. “Chờ đến lúc về nhà, chúng ta mới tính toán nợ nần thật tốt”

Thế này thì, Thư Mi sợ tới mức ngay cả nước mắt đều ngừng.

Cái gì?! Về nhà còn muốn tính toán nợ nần? Không phải ở trong này muốn hét, muốn mắng là xong rồi sao?

Ông trời, lúc này có nhiều người một bên “xem xét”, cậu đã hét bé gần như muốn tè ra quần rồi, một khi không có người xem, cậu không biết sẽ dùng phương pháp gì trị bé.

Các loại hình phạt tàn khốc, ở trong đầu bé như đèn kéo quân loạn chuyển, bé bắt đầu hoài nghi, Trương Triệt Nhất tức giận sẽ tháo bé thành tám khối, hay phạt bé trong một tháng liên tục, mỗi bữa đều là cà rốt cùng ớt xanh khó ăn ──

“Ô ô, không muốn, em không muốn về nhà với anh!” Thư Mi oa một tiếng, bắt đầu lên tiếng khóc lớn, tay nhỏ bé vung loạn, hi vọng có thể bám lấy cái gì, tránh bị cậu nắm giữ.

Chỉ là, bắp thịt của đội trưởng đội bóng, đương nhiên không phải cô nhóc nhỏ như bé có khả năng chống lại. Bất luận bé dùng sức như thế nào, hai cái tay nhỏ vẫn không bắt được thứ gì, chỉ có thể khóc sướt mướt bị cậu xách, một đường đi ra khỏi phòng dụng cụ.

Không ai tới giúp đỡ, bé đây là thằng nhóc chăn dê, đã sớm làm cạn kiệt tình yêu mọi người.

Huống hồ, cho dù bọn họ thật sự có tâm, cũng không có lá gan cứu người khỏi tay Trương Triệt Nhất đang phát hỏa kia, tranh thịt béo với một con sư tử, có khi còn dễ hơn. Phải biết rằng, tính tình cậu, chính là vang danh là nóng nảy, ngay cả một thiếu niên cực kì hung ác bất lương, nghe danh cậu, đều phải kiêng kị ba phần!

“Cứu mạng ── cứu mạng ── ô ô, người nào đến cứu tôi với?”

Mọi người trầm mặc, âm thanh cầu cứu cùng với tiếng khóc của cô gái nhỏ, trong hoàng hôn dần dần phiêu xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.