Sầu Triền Miên

Chương 25: Ghen tuông nghi ngờ (3)




Ta kỳ thật không biết ta như thế nào đi đến biệt thự của Hà Du Cẩn. Ta đứng trên đường cái nhìn làn người chuyển động, đèn đỏ biến thành đèn xanh, dòng xe chạy biến thành dòng người chạy, bóng đèn nê ông chiếu vào thân thể như dòng nước di động, rực rỡ màu sắc. Ta đứng bên cạnh đèn giao thông, híp mắt. Ta nhìn thấy đối diện trên đường có một đứa nhỏ thân thể trần truồng, quá nhỏ, cho nên ta nghĩ rằng hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bị một đôi chân giẫm nát dưới lòng bàn chân, có lẽ nó chỉ nhỏ như một con gà lớn vậy, rất không ổn. Người xung quanh cũng không phát hiện ra nó, các loại giày da, quần tây cùng váy áo màu sắc rực rỡ xẹt qua hắn, che lấp nó một lúc, rồi nó lại mang theo nụ cười xuất hiện, dần dần nó vươn tay ra, khủy tay chống vào lồng ngực. Hai tay vươn ra run rẩy, thoạt nhìn giống một con dơi con. Ta nhìn thấy nó mỉm cười, ta nghe thấy trong cổ họng nó phát ra tiếng kêu khụ khụ tựa như tiếng kêu gào. Trước mắt ta một mảnh thấm ướt, sương trắng cùng ngọn đèn nhoáng lên một cái. Gió lạnh thổi, thổi vào người đứa nhỏ kia, ta sờ sờ hai gò má lạnh buốt, ta biết rõ ta khóc. Sau đó, ta dùng một loại bi phẫn bước chân đi vào biệt thự của Hà Du Cẩn. Ta dùng chìa khóa thô lỗ mở cửa. Ta một bước chạy vội tới phòng ngủ, đem hình của nàng hung hăng hất xuống, dùng sức hất xuống. Thủy tinh bị vỡ, vừa vặn trên mặt Hà Du Cẩn có vết rạn nứt như một đóa hoa quỷ dị. Ta thét lớn với nàng trong hình: “Hà Du Cẩn, ngươi lại gạt người, ngươi đã nói, ngươi không có ở nhân thế này, ko hưởng thọ linh. Ta cuối cùng sẽ như người bình thường, nhưng ngươi xem ngươi đã làm gì? Ngươi vì sao ngay cả sau khi chết đều không buông tha ta.” Ảnh chụp nàng đen trắng rõ ràng, còn giống như đang cười, nàng là người vô tâm vô phế duy nhất trên thế giới có thể cười trong di ảnh. Rống hết câu này ta cũng ko còn khí lực, ta ngã xuống giường, kiệt sức, trước mắt ta lại xuất hiện ảo ảnh đứa bé kia, nó cười với ta. Ta chôn đầu chăn nghĩ, không nên, không nên, không nên. Quá nửa đêm, ta vẫn tỉnh, ảnh chụp Hà Du Cẩn vẫn nằm ở đó, những mảnh vụn thủy tinh rải rác. Ta cúi người nhặt đi mảnh vụn thủy tinh, bởi vì dùng sức nên mảnh vụn thủy tinh để lại dấu vết trên mặt của Hà Du Cẩn, có chút xấu xí. Ta nghĩ vứt bỏ luôn cả hai, có lẽ ta nên đổi một tấm hình thay thế. Nhưng khi tay của ta vừa hướng đến thùng rác, ta đột nhiên ý thức được một vấn đề, ta không có ảnh của Hà Du Cẩn, một tấm cũng không có, trong ví ko có, cũng ko lưu giữ bất kỳ tấm ảnh nào của nàng. Tay ta bắt đầu run rẩy, ta nhìn khuôn mặt trong ảnh bị hủy trên tay. Ta nói với nàng: “Đáng đời, ai kêu ngươi như vậy.” Ta đem ảnh chụp sửa sang lại tốt đặt ở đầu giường, có lẽ tiếp theo ta cần phải đến hiệu ảnh để chỉnh sửa lại tấm ảnh cho đẹp. Ta cũng nằm trên giường nhưng ko ngủ, ta quyết định cùng Hà Du Cẩn tâm sự. Ta nói: “Ngươi có đối xử với ta như vậy ko?” Ta nghiêng thân mình, nghiêng đầu nhìn nàng hỏi: “Nếu là ngươi, ngươi có đối xử với ta như vậy ko?” _ Nếu như là Hà Du Cẩn, nếu như nàng có con của ta, nếu như, nàng phát hiện thần kinh ta có chút dị thường? Lúc chúng ta kết hôn, ta quá mức tưởng niệm Giai Cảnh, thậm chí tưởng tượng nàng sống bên cạnh ta. Như vậy nàng có thể hay ko bỏ đi đứa nhỏ, sau đó, muốn ta đi gặp bác sĩ. Ta đem cá tính của Hà Du Cẩn tất cả từng chút một hiểu ra, ta từ nhất cử nhất động của nàng suy nghĩ xem phản ứng của nàng với ta. Nhưng ta nghĩ hơn nửa ngày cũng chỉ có thể nghĩ rằng, nếu như nàng mang thai, nàng nhất định sẽ cười hì hì đi đến trước mặt ta nói, Cao Phi, ta mang thai. Nếu như, ta có bệnh, thậm chí là bác sĩ chuẩn đoán chính xác, nàng cũng chỉ biết nói, Cao Phi, ta yêu ngươi. Tình yêu của nàng cho tới bây giờ đều là độc lập, thậm chí là độc lập có chút không giải thích được. Dù cho không được đáp lại cũng có thể ngoan cường sinh tồn vô cùng tốt. Ta đem mặt áp vào nàng trên tấm ảnh nói: “Hà Du Cẩn, ngươi có đối xử với ta như vậy ko?” Ta và Giai Cảnh ly hôn thực thuận theo tự nhiên. Ly hôn cũng rất thuận lợi, Giai Cảnh và ta đều là ngầm hiểu rõ lẫn nhau, hôn nhân của chúng ta không thể nào tiếp tục. Cha mẹ Giai Cảnh dĩ nhiên là cầu cũng ko được, nhìn thấy ta và Giai Cảnh ly hôn như được đại xá, rốt cục thoát khỏi phần tử nguy hiểm như ta. Mẹ Giai Cảnh chắp tay nói: “Cám ơn trời đất, ngươi rốt cục thoát khỏi người như vậy, ta hôm nay trở về nhất định hảo hảo thắp hương bái Phật, khẩn cầu ngươi ko còn liên quan gì đến người kia.” Giai Cảnh đối với ta lúng túng cười, vì mẹ của nàng thất lễ, mà ta cũng không hề chú ý. Chỉ là, ta không hiểu ta rốt cuộc làm cái gì để cho nàng xem ta như rắn rết, tránh không kịp. Nàng bất quá là từ Giai Cảnh biết được ta có thể bị bệnh tâm thần, mà loại bệnh này ảnh hưởng tới hạnh phúc của Giai Cảnh mà thôi. Đó cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm, bởi vì ta không làm bất kỳ chuyện tàn nhẫn hại người nào, cũng không có biểu hiện triệu chứng bệnh nào. Chỉ là, mẹ của ta ở trước mặt ta khóc thút thít, không khóc thành tiếng, chỉ là yên lặng gạt lệ trên khuôn mặt đã in dấu tuổi tác. Nàng dùng tay áo lau sạch sẽ, rất nhanh tay áo cũng bị nhuộm ướt. Nước mắt tuôn liên tục ko ngừng như suối. Ta ngồi xổm xuống, ta nói ta tốt lắm, không cần phải lo lắng. Mẹ gật đầu, nước mắt còn chưa ngừng chảy. Có lẽ nàng chỉ là lo lắng vì sao con của nàng đến nay đã hai lần hôn nhân đều kết thúc thất bại. Ta đã ở lại trong biệt thự của Hà Du Cẩn, kể từ ngày đó, ta liên tục ở nơi này. Ta đã đem ảnh chụp đến hiệu ảnh, bọn họ quả nhiên kỹ thuật cao siêu, mặc dù vẫn còn chút dấu vết lưu lại, nhưng nhìn chung Hà Du Cẩn vẫn cười tươi như hoa, căn bản không có tổn hại bao nhiêu. Ta nói với ảnh chụp Hà Du Cẩn: “Biết hôm nay ta làm chuyện gì ko? Ta ly hôn, cho nên tạm thời không có nhà để về, nơi này của ngươi đúng là một nơi tốt.” Ta nói xong dùng cái ly nước Hà Du Cẩn khi còn sống mua cho ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.