Sầu Triền Miên

Chương 17: Ranh giới cuối cùng của tự do




Khi ta còn bé, cha vì thân thể của ta đã khổ cực tìm rất nhiều cách. Chuyện yêu ma quỷ quái gì đều từng thử qua. Khi cha tìm đến Phật giáo, ta mới biết đến Thương Ương Gia Thố. Hắn có một bài thơ, ta đặc biệt thích. Đêm hôm đó, ta nghe một khúc Phạn ko vì hiểu biết, chỉ vì tìm kiếm hơi thở của ngươi. Ta trải qua luân hồi, không vì siêu độ, chỉ vì chạm đến dấu tay của ngươi. Một năm kia, ta dập đầu trước tượng Phật, không vì hướng Phật, chỉ vì muốn gần ấm áp của ngươi. Một đời kia, ta đi khắp mười ngọn núi lớn, không vì tu luyện, chỉ vì giữa đường có thể gặp được ngươi. Ta rốt cục có thể tưởng tượng thành mối quan hệ của ta và Cao Phi, ta chính là vì cái mục đích thuần túy kia mới xuất hiện trên cõi đời này. Thông thường, cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng. Ta hàm chứa cười nhìn khuôn mặt Cao Phi dần dần mơ hồ, sau đó bắt đầu hôn mê. Cao Phi quần áo chỉnh tế đứng ở đó nhìn ta tỉnh lại, hắn tiến đến ôm ta. Người ích kỷ phải đến trình độ nào mới tính là cực phẩm, ta vì vui thích một lát của chính mình suýt nữa làm cho Cao Phi trở thành tội phạm giết người. Hắn ôm ta cảm kích, ta mỉm cười với hắn. Hắn nói ta có chút cảm giác làm cho người khác căm hận. Tỷ như thời điểm ngươi bắt đầu xuất hiện trong sinh mệnh ta. Đôi khi lại có chút cảm giác làm cho người ta sợ hãi, tỷ như thời điểm ngươi phải rời khỏi. Hắn nói, Hà Du Cẩn, ngươi vĩnh viễn không biết ta đến cỡ nào hận ngươi, cũng không biết ta quan tâm ngươi nhiều như thế nào. Hắn không lựa chọn nói yêu, chỉ nói quan tâm. Ta ở trong lòng hắn gật đầu muốn nói biết rõ, nhưng không mở miệng được. Hắn nói, kỳ thật ngươi có thể xả thân cứu ta, điểm này căn bản ta cũng ko bất ngờ. Dựa theo cá tính yêu hận của Hà Du Cẩn, có việc gì là ko thể làm. Ta thậm chí cảm thấy ngươi cho người sắp xếp, tự biên tự diễn cũng có thể. Chỉ là lúc thấy ngươi nằm trong bênh viện, ta mới đột nhiên cảm giác ngươi cũng ko mạnh mẽ như vậy. Cũng chính là buổi sáng hôm đó ngươi rời nhà, ta sau khi tỉnh dậy ko thấy bóng dáng ngươi, ko có ai lén lút đến hôn ta, mà ta cũng ko cần thiết phải giả bộ ngủ say cái gì cũng ko cảm giác. Ta mở điện thoại tìm số của ngươi, nhưng phát hiện ko có. Ta dựa vào trí nhớ để gọi, thế nhưng có mấy số ko thể nhớ được. Hà Du Cẩn, ngươi nói xem chúng ta sống chung đã hai năm, vì sao số điện thoại của ngươi ta cũng ko nhớ được. Còn có, ta đi tìm ngươi, nhưng phát hiện, ta không biết ngươi bình thường hay đến nơi nào, thậm chí khu mộ của cha ngươi ở đâu ta cũng ko biết. Ta thẳng đến lúc đó mới giật mình sợ hãi, ta nghĩ kỳ thực ta có thể đối tốt với ngươi một chút. Ta cười với Cao Phi, hắn bộc trực thực thành khẩn. Hắn nhìn nhìn ta một chút, bỗng nhiên hít một hơi thật sâu đến siết chặt ta, giọng nói phút chốc thay đổi.”Cho nên, cám ơn ngươi lúc này đã tỉnh lại, ngươi hại ta nhiều như vậy nếu còn muốn để cho ta biến thành tội phạm giết người, ngươi sớm muộn sẽ gặp báo ứng.” Ta núp trong ngực hắn khanh khách cười, giống như một lần trước đây, tiếng cười thanh thúy như con gà con, ta nói: “Cao Phi, ta yêu ngươi.” Đây là mục đích đời này của Hà Du Cẩn, là mục đích duy nhất Hà Du Cẩn khi sống trên đời theo đuổi. Hắn ôm ta càng thêm chặt, thanh âm lại bình thản, hắn nói: “Không quên lời thề trong hôn lễ, Hà Du Cẩn, đời này ngươi vĩnh viễn sẽ không nghe được lời ta nói yêu ngươi.” Bác sĩ cũng ko dự liệu được ta phải đi nhanh như vậy, Cao Phi mang theo ta lo sợ bất an qua tháng sáu tháng sáu phồn hoa rực rỡ. Ta nói với Cao Phi đây ko phải thời kỳ chết, vì vậy, ta thật không có chết. Ta nghĩ ta ko có một trăm sinh mạng, nhưng ta có một đặc quyền. Chỉ là hồi quang phản chiếu của ta xuất hiện ở tuần cuối tháng bảy. Đêm hôm đó, ba giờ đêm, ta hoàn toàn không hề ngủ, hơn nữa tinh thần vô cùng phấn chấn. Ta nhìn quanh bốn phía cùng với Cao Phi. Trong nhà cũng sớm đã trở thành nửa cái phòng khám chữa bệnh, những dụng cụ thường dùng trong phòng bệnh đều có. Ta rời giường, lấy bộ quần áo ta thích nhất từ trong tủ, sau đó trang điểm một chút, sắc mặt hồng nhuận lạ lùng. Đây là ngày ta xinh đẹp nhất trong mấy tháng nay. Ta đến thư phòng cầm lấy một quyển chuyện thơ, ta có chút khác người, thời điểm hiểu biết thích khoe khoang, giống như kỹ nữ hiểu được như thế nào khoe khoang phong tình. Ta chuẩn bị tốt hết thảy. Ta đi gọi Cao Phi. Ta rất may mắn vì đã sáng suốt không nhập viện trị liệu. Nếu không, ta sớm đã bị tra trấn ko thành hình người, thời gian cuối cùng phải trải qua cùng bác sĩ và những dụng cụ trị liệu. Đánh thức Cao Phi cũng ko làm ta mất bao nhiêu khí lực, sau tai nạn xe cộ hắn luôn ngủ ko sâu. Ta chỉ như con cừu nhỏ cọ cọ hắn, hắn rất nhanh liền tỉnh, mở mắt ra nhìn ta rồi ngồi bật dậy, mi mắt lúc này càng thêm sâu. Tựa hồ có lời muốn nói, nhưng nhìn cách ta ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, giống như đoán điều gì, cuối cùng cái gì cũng ko nói. Ta ngồi ở kế bên nhìn Cao Phi lái xe. Lúc này hơn nửa đêm, ít người, xe cũng ít. Đèn đường mờ vàng xen lẫn sương mù, chúng ta đi quanh một vòng, ta muốn đến ngọn núi cao nhất thành phố cùng người ta yêu nhất, ta nghe nói núi Ly Thiên gần đây, như vậy sẽ ko mất quá nhiều thời gian. Ta hà hơi lên kính, nhìn thấy thành phố trước mắt bỗng chốc biến thành ảo ảnh loang lổ. Ta dùng máy ảnh chụp hình lại. Gió hây hây thổi, xung quanh là cỏ cây, bên cạnh là người ta yêu, ta đem ảnh chụp kẹp trong cuốn thơ. Ta chuẩn bị di ảnh hoàn mỹ nhưng ko đưa cho Cao Phi. Cao Phi đem xe dừng ở đỉnh núi, bốn phía yên tĩnh lạnh buốt, không có ánh trăng, ko có ánh mặt trời, chỉ có ánh mắt của hắn. Hắn nhìn ta, ta mỉm cười. Chúng ta xuống xe chờ mặt trời mọc, ta lấy quyển thơ đưa cho Cao Phi đọc, một câu lại một câu. Bên cạnh ko có bất kỳ ai, trước mắt là ngọn núi cùng sương mù, chúng ta như đang ở một thế giới khác. Ta đọc Lý Dục Ô Dạ Đề, Tư Mã Quang Tây Giang Nguyệt, Chu Bang Ngạn Giải Liên Hoàn, Hạ Chú Thanh Ngọc Án. Tất cả chuyện thơ, từ khóe miệng sung mãn của ta bật ra, ta nghĩ như vậy rất hay. Ta nói với Cao Phi, ta không cầu kiếp sau chỉ cần kiếp này, thậm chí sẽ không cần trọn kiếp này của ngươi. Cao Phi cuối cùng sẽ như người bình thường, mà ta đã không còn ở nhân thế, không hưởng thọ linh. Ta đem bài thơ ‘Đêm hôm đó’ của Thương Ương Gia Thố đọc cho Cao Phi nghe. Đọc được nửa chừng ta đã không còn khí lực. Ta nói: “Cao Phi, ta mệt mỏi, muốn ngủ một giấc, ngươi không nên đánh thức ta. Nếu không, ta quyết định không để ý tới ngươi nữa.” Cao Phi thân thể cứng ngắc mà ấm áp, đem ta ôm vào trong ngực. Nói một tiếng được. Ta nghĩ đây là lần cuối cùng có thể cảm giác thân mật cùng hắn, ta dựa vào ngực hắn, cúi đầu nức nở. Cao Phi, lúc mặt trời xuất hiện, ngươi không nên nhìn ta. Cao Phi gật gật đầu. Lúc trăng sáng xuất hiện, ngươi cũng không nên nhìn ta. Hắn gật đầu. Ta nói Cao Phi, ta rất thích lời ngươi buổi sáng hôm đó nói với ta. Ta dần dần thực mệt mỏi, cuối cùng nhắm mắt lại. Ta nhìn thấy ánh mặt trời xuất hiện trước mắt, màu vàng kim rực rỡ thấm vào sông núi, thân thể dần dần nặng nề, linh hồn bắt đầu bay lượn. Ta quay đầu lại nhìn Cao Phi, trên tay Cao Phi là quyển thơ ‘Đêm hôm đó’ của Thương Ương Gia Thố và tấm ảnh chụp kẹp phía trong của ta. Một cái chớp mắt, ta Phi Vũ thành tiên, không vì trường sinh, chỉ vì bảo hộ ngươi bình an hỉ nhạc… Ta tất cả một đêm một ngày một đời chỉ vì Cao Phi, chỉ vì một cái trong nháy mắt kia…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.