Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 13




Thời gian thấm thoát trôi qua nửa năm, mỗi ngày của Hiên Viên Cẩm Thiên là buổi sáng đến thư viện, buổi chiều luyện võ, buổi tối lấy ca ca làm gối ôm ngủ ngon lành, ngẫu nhiên thì chọc nhị hoàng tử, dọa nhị công chúa, sống cũng không tệ. Muốn nói còn bất mãn cái gì, thì cũng chỉ có vị võ sư Liễu Vô Phong kỳ lạ này.

Theo lý thuyết, bình thường khi vừa bắt đầu học võ đều vừa rèn luyện thân thể, vừa tu tập nội công tâm pháp, như vậy mới có thể chậm rãi hình thành chân khí. Nhưng, đến bây giờ ngay cả cọng lông của nội công tâm phát Hiên Viên Cẩm Thiên cũng chưa nhìn thấy, mỗi ngày chỉ đứng trung bình tấn, chạy bộ. Kháng nghị với Liễu Vô Phong, câu trả lời nhận được vĩnh viễn là một câu không đầu không đuôi “Điện hạ sẽ nhanh chóng học được nội công tâm pháp lợi hại nhất, trước đó phải luyện căn bản cho thật vững” thế này.

“Cái gì mà ‘nội công tâm pháp lợi hại nhất’ chứ, Liễu Vô Phong hắn biết sao?” Oán hận bứt mấy nhánh lá liễu không còn nhiều lắm, Hiên Viên Cẩm Thiên có chút hoài nghi, lần Liễu Vô Phong kiểm tra gân mạch của hắn trước đó, có phải là do phát hiện hắn vốn không thể tu luyện nội công nên mới kinh ngạc như vậy hay không.

“Ngươi muốn học nội công tâm pháp lợi hại nhất?” Một thanh âm lạnh lẽo truyền đến từ đỉnh đầu, Hiên Viên Cẩm Thiên ngẩng đầu, nhìn thấy phía sau cây ngô đồng to lớn, có một bóng dáng cao ngất đứng ngược sáng, khí tức băng lãnh quanh thân hòa hợp thành một thể với màn trời màu máu kỳ dị, nhưng ánh nắng hoàng hôn màu cam lại che khuất gương mặt hắn, người nọ nói, “Đi theo ta.”

Hiên Viên Cẩm Thiên đột nhiên hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn thị nữ chung quanh, mọi người đều đang làm chuyện của mình, hình như không ai phát giác sự tồn tại của người thần bí này. Quay đầu nhìn lại, phát hiện người thần bí kia đã biến mất, chỉ lưu lại một nhánh ngô đồng ố vàng lay động dưới trời chiều.

Có chuyện gì vậy? Hiên Viên Cẩm Thiên đi quanh cây ngô đồng một vòng, không có gì hết.

Ngày mốt chính là sinh thần ba mươi tuổi của Hoàng đế Hiên Viên Ấp, trên dưới Hoàng cung đều rất bận rộn, chỉ có mình Hiên Viên Cẩm Thiên là rãnh rỗi còn đang nhảy nhót trong Ngự Hoa viên. Cho nên, lúc này Ngự Hoa viên vô cùng im lặng, chỉ có mấy con dế mèn già ở trong bụi cỏ ngâm xướng khúc nhạc chia ly cuối cùng.

Núi giả ở Ngự Hoa viên được làm dựa theo núi thật, cố ý xây thành nhiều tầng, vô cùng cao lớn, nơi cao nhất còn có một tòa lương đình. Cho nên, nếu muốn chơi trốn tìm, thì núi giả là chỗ ẩn thân tốt nhất. Vì thế Hiên Viên Cẩm Thiên đi sâu vào bên trong núi giả.

“Không thể nào, rõ ràng đã chôn ở đây mà.” Một thanh âm nho nhỏ mang theo tiếng khóc nức nở từ khe hở của núi giả truyền đến. Hiên Viên Cẩm Thiên nghĩ, sao hôm nay lại có nhiều chuyện kỳ quái vậy chứ? Nhìn theo khe hở trên tảng đó, chỉ thấy một nữ nhân mặc hoa phục dùng cây trâm tìm kiếm thứ gì đó trên mặt đất. Đợi đến khi nữ nhân kia xoay người lại, Hiên Viên Cẩm Thiên giật mình, mi mảnh, mắt hẹp dài, khác với mẫu hậu hoa lệ diễm quan (đẹp quý phái) hậu cung, đó là một gương mặt rất quyến rũ, không phải Nghi phi đang được sủng ái thì là ai? Hiên Viên Cẩm Thiên cẩn thận lui ra, phía sau, Nghi phi không mang theo người hầu nào mà chạy đến chỗ này tìm đồ, ắt có chuyện không thể cho ai biết, hắn cũng không muốn gặp phải phiền phức đâu.

Lắc lắc đầu, Hiên Viên Cẩm Thiên nhanh chóng rời khỏi Ngự Hoa viên, hiện tại nơi này rất nguy hiểm.

========================================================

“Thiên nhi.” Dưới bàn ăn, Hiên Viên Cẩm Mặc nhẹ nhàng đá đá đệ đệ đang ngẩn người, “Mẫu hậu hỏi đệ kìa.”

“A?” Lúc này Hiên Viên Cẩm Thiên mới hoàn hồn từ trong những câu hỏi về người thần bí, ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu rõ ràng đang mất vui, lập tức bày ra bộ dáng lấy lòng như con chó nhỏ, túm tay áo Hoàng hậu cọ cọ, “Hì hì, mẫu hậu ”

Không giải thích, không nói lời vô nghĩa, Hiên Viên Cẩm Thiên rõ ràng nhất, đối phó với mẫu hậu khôn khéo của mình, biện pháp hữu dụng nhất chính là làm nũng. Nhìn tiểu nhi tử chỉ còn thiếu có cái đuôi, Hoàng hậu Thượng Quan Nhan quả nhiên không nghiêm mặt được nữa, cười nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Hiên Viên Cẩm Thiên, nhét vào miệng hắn một miếng cá chiên xốp giòn: “Con đó không chịu học theo ca ca mình, nói chuyện làm việc đều khiến người ta tìm không ra khuyết điểm. Con xem con kia, cả ngày gây chuyện, ăn một bữa cơm cũng có thể thất thần, cung yến ngày mốt nếu phụ hoàng hỏi đến mà con không nghe thấy thì sao?”

“Ừm con sẽ nói ‘Con còn muốn ăn một miếng cá chiên nữa’”

“Ha ha……” Ngay cả Hiên Viên Cẩm Mặc cũng nhịn không được bật cười.

Hoàng hậu trừng mắt hạnh, búng lên cái đầu nhỏ của Hiên Viên Cẩm Thiên, lại nhét cho hắn thêm một miếng cá chiên nữa.

Ăn xong cơm chiều, Hiên Viên Cẩm Mặc có chút không vui về tới điện Lưu Ly của mình, đệ đệ nói có việc phải nói với mẫu hậu, đuổi hắn về đây trước. Hiên Viên Cẩm Mặc luôn không thích để đệ đệ quá thân thiết với mẫu hậu, cũng không phải Thượng Quan Nhan đối xử không tốt với Hiên Viên Cẩm Thiên, mà trái lại Hoàng hậu Thượng Quan Nhan đối với Hiên Viên Cẩm Thiên có thể nói là cực kỳ cưng chiều. Hiên Viên Cẩm Mặc chỉ là không hy vọng mẫu hậu sẽ nói nhiều về những tranh đấu nhơ nhuốc chốn hậu cung cho đệ đệ biết. Đệ đệ là chốn yên bình trong lòng Hiên Viên Cẩm Mặc, hắn không muốn cũng không cho phép bất luận kẻ nào làm ô nhiễm, cho nên hắn nhất định phải trở nên mạnh mẽ, mạnh để bảo vệ đệ đệ, đương nhiên, đó cũng là điều mà Hoàng hậu dạy cho hắn.

Kỳ thật Hiên Viên Cẩm Mặc không biết, từ khi Hiên Viên Cẩm Thiên biết chuyện, Thượng Quan Nhan giáo huấn tư tưởng cho hắn là phải bảo vệ ca ca, nàng hy vọng Hiên Viên Cẩm Mặc trở thành một người thừa kế đế vị đủ tư cách, mà Hiên Viên Cẩm Thiên là chỗ dựa tốt nhất mà Thượng Quan Nhan cho đứa con lớn. Tương lai một khi Hiên Viên Cẩm Mặc kế vị, tất cả những chuyện Hoàng đế không thể làm ngoài sáng, đều có thể giao cho Hiên Viên Cẩm Thiên xử lý. Cho nên Thượng Quan Nhan chưa từng tránh kể cho Hiên Viên Cẩm Thiên nghe về mấy thứ cung đình tranh đấu này, nàng dạy cho Hiên Viên Cẩm Thiên thậm chí còn nhiều hơn so với dậy Hiên Viên Cẩm Mặc.

“Ca ca, suy nghĩ cái gì đó?” Hiên Viên Cẩm Thiên từ phía sau ôm lấy ca ca, đáng tiếc vóc dáng hắn quá nhỏ chỉ có thể ôm tới thắt lưng ca ca.

Hiên Viên Cẩm Mặc xoay người, nhìn đôi mắt trong suốt thấy đáy của đệ đệ, hắn rất muốn hỏi, “Ngươi đã nói gì với mẫu hậu, có gì mà phải gạt ca ca?” Nhưng, cuối cùng cũng không nói ra miệng, “Không sao.” Hiên Viên Cẩm Mặc không mở mắt thản nhiên nói.

Không rõ vì sao lại nhìn thấy chút tổn thương từ trong mắt ca ca, đang muốn truy hỏi, lại nhớ tới lời của mẫu hậu, nghĩ nghĩ thấy xử lí chuyện kia mới là quan trọng nhất. Vì thế kéo tay ca ca vào trong phòng, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng mặc hắn lôi kéo, cái gì cũng không hỏi chỉ ngồi xuống giường.

Hiên Viên Cẩm Thiên vẫy lui thị nữ, đi đến bên cạnh ca ca hỏi:”Ca ca, nhẫn đệ tặng huynh đâu?”

Nhìn vẻ nghiêm túc hiếm có trên mặt đệ đệ, Hiên Viên Cẩm Mặc ngoan ngoãn đáp: “Ở trong ngăn bí mật, làm sao vậy?”

Hiên Viên Cẩm Thiên nhẹ nhõm thở một hơi nói: “Không sao, huynh giữ nó cho tốt, đừng để ai nhìn thấy, cũng không nên nhắc tới cái nhẫn với bất kỳ ai.”

“Vì sao? Mẫu hậu…… nói với ngươi cái gì sao?” Rốt cuộc một câu hỏi lẩm bẩm bật ra.

Buồn cười nhìn bộ dáng không được tự nhiên của ca ca, thì ra hắn giận vì bị mình gạt a. Hiên Viên Cẩm Thiên cười đè ca ca xuống, dán môi vào tai ca ca nói: “Mẫu hậu nói chiếc nhẫn này có thể là vật của Phượng Cung, hôm nay đệ thấy Nghi phi tìm thứ gì đó ở Ngự Hoa viên, đệ đoán hơn phân nửa là tìm thứ này. Cho nên, hiện tại không thể cho bất kỳ ai biết, càng không thể trả lại cho Nghi phi.” Thấy trên mặt ca ca hiện lên biểu tình kỳ quái, Hiên Viên Cẩm Thiên bổ sung thêm, “À, đây là mẫu hậu nói.”

“Phượng Cung?” Hiên Viên Cẩm Mặc có chút kinh ngạc, thật ra cũng đã từng nghe Liễu Vô Phong kể về chuyện giang hồ, Phượng Cung này là một tồn tại vô cùng thần bí, người trên giang hồ rất kiêng kị Phượng Cung, gọi đó là “Ma cung”, nhưng lại không ai biết rõ đó rốt cuộc là tổ chức gì, “Sao mẫu hậu lại biết mấy việc đó?”

Thượng Quan Nhan chính là nhi nữ của Thừa tướng Thượng Quan Hoành, từ nhỏ nuôi trong khuê phương, sau thì gả cho Hoàng Thượng, không thể biết mấy chuyện này.

“A à ” Hiên Viên Cẩm Thiên gãi gãi đầu, sao mình không nghĩ đến ta?

“Quên đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm, ngủ đi.” Thấy đệ đệ kể hết cho mình không chút giấu diếm, tích tụ trong lòng Hiên Viên Cẩm Mặc lập tức tiêu tán, “Ngày mai không được chạy loạn, chúng ta làm quen với các loại lễ tiết một chút, ngày mốt còn có sứ thần các nước tới thăm, chúng ta không thể làm ra sơ sót gì, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.” Hiên Viên Cẩm Thiên không tình nguyện đáp ứng.

Trăng treo đầu cành liễu, ánh trăng thanh lãnh bị mây đen vần vũ che khuất, không rọi đến bóng dáng u ám trên cây ngô đồng rậm rạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.