Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 108




Lam Cẩn diện vô biểu tình lại đánh tới trước mặt Phượng Ly Thiên, nỗi lo lắng suốt mấy ngày nay sau khi nhìn thấy nụ cười vân đạm phong khinh của người này rốt cuộc cũng yên ổn lại, chỉ là thái độ chẳng hề quan tâm của Phượng Ly Thiên lại khiến ngọn lửa trong lòng hắn bốc lên cao ngùn ngụt.

Phượng Ly Thiên tất nhiên nhìn ra, hắn chỉ cười xấu xa, vươn tay xoa rối mái tóc gọn gàng của Lam Cẩn, trước lúc hắn hoàn hồn lập tức lên tiếng: “Muốn uống một chén không?”

Hiên Viên Cẩm Mặc một mình ngồi trong đại điện sáng rực ánh đèn, cầm một quyển sách nhưng làm thế nào cũng không đọc nổi, y trầm giọng hỏi: “Vương gia còn chưa về sao?”

“Hồi Hoàng Thượng, còn chưa.”

Lam Cẩn đối với Phượng Ly Thiên mà nói là một sự tồn tại đặc biệt, điều này Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn luôn biết rõ. Cái tình nghĩa cùng vào sinh ra tử này dù là gì đi nữa cũng không thể thay thế. Suốt mấy năm nay có người ở bên cạnh Thiên nhi của y, vốn nên là một chuyện đáng mừng, nhưng nếu người đó lại có ý đồ khác với Phượng Ly Thiên thì miễn bàn.

Hiên Viên Cẩm Mặc buông quyển sách trên tay đi đến trước cửa sổ, hít sâu một hơi, gió đêm hòa lẫn hương hoa ùa tới, một vầng trăng đêm treo trên trời xanh vô tận, chiếu sáng rực rỡ. Y nhớ tới lúc mình cùng Phượng Ly Thiên ngồi trên nóc điện Lưu Ly uống rượu, lại không biết người ngồi bên cạnh mình chính là người mình nhung nhớ bao năm, vào thời điểm đó, có lẽ mình đã yêu hắn rồi phải không? Cho nên y mới để mặc mình uống say, nói ra những tích tụ trong lòng vốn không muốn cho ai biết…… Rồi sau đó, cái tên được một tấc lại muốn một thước kia liền…… Tuấn nhan của Hiên Viên Cẩm Mặc lẳng lẽ hiện lên hai vệt đỏ ửng, bắt đầu từ lúc đó, chắc hẳn mọi thứ đã không thể vẫn hồi.

Đêm quá giờ Tý, Phượng Ly Thiên vẫn còn chưa trở về.

Trong suốt mười tám năm qua, hai người bọn họ chỉ ở bên nhau sáu năm, mà Lam Cẩn thì lại bồi bên cạnh hắn suốt mười hai năm, nếu Lam Cẩn nương theo hương rượu say, nói ra ái mộ dưới đáy lòng, Phượng Ly Thiên sẽ nhận hay không đây? Hiên Viên Cẩm Mặc nằm trên long sàng, hai hàng mày đẹp chậm rãi cau lại, y nhanh chóng xoay người đứng lên, mặc quần áo ra ngoài, đi túm đứa nhỏ hư hỏng nửa đêm không về nhà nào đó.

“Xoảng” – một âm thanh trong trẻo vang lên, vỏ rượu như hình quả đào từ trên trời giáng xuống, rơi nát trên mặt đất cứng rắn. Hiên Viên Cẩm Mặc hơi nghiêng người tránh đi, ngẩng đầu liền thấy hai người đang ngồi tựa lưng vào nhau trên nóc nhà, Lam Cẩn ôm một vò rượu, phóng khoáng rót vào trong miệng, sau đó vung cái vò ra sau, Phượng Ly Thiên thuận tay tiếp lấy, cũng như Lam Cẩn dốc vào trong miệng. Động tác hai người nhanh nhẹn liền mạch, giống như đã làm quen tay rất nhiều năm.

Hiên Viên Cẩm Mặc khẽ nhíu mày, nhấc chân nhảy lên nóc nhà, đoạt lấy vò rượu trong tay Phượng Ly Thiên. Nội thương chưa lành, sao có thể uống như vậy được.

“Mặc?” Phượng Ly Thiên cong lên hai mắt lờ mờ, “Sao ngươi còn chưa ngủ?”

Lam Cẩn đứng dậy, hơi cúi người với Hiên Viên Cẩm Mặc: “Thảo dân tham kiến Hoàng Thượng.”

Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày: “Ban đêm xông vào hoàng cung còn trộm uống ngự tửu, xem ra nên cải thiện thủ vệ hoàng cung rồi.”

Phượng Ly Thiên đứng lên cười tủm tỉm nói: “Rượu là ta bảo Ám Nhất đi trộm đó, kêu Đức Phúc trừ vào bổng lộc của ta là được rồi.” Nói xong vươn tay muốn lấy lại vò rượu, Hiên Viên Cẩm Mặc vung tay, chụp vào khoảng không, Phượng Ly Thiên uất ức nhìn ca ca, người nào đó vẫn chẳng hề dao động: “Từ trước tới nay trẫm chưa từng phát bổng lộc cho ngươi.”

“Phải làm sao đây ta?” Khó xử nghĩ ngợi một hồi, Phượng Ly Thiên xáp tới bên tai Hiên Viên Cẩm Mặc, thổi khí lên vành tai mẫn cảm kia, “Vậy bổn vương dùng thân thể gán nợ, được không?”

Vành tai đáng yêu nhanh chóng đỏ hồng, Hiên Viên Cẩm Mặc trừng hắn một cái, nâng vò rượu ném cho Lam Cẩn: “Thiên nhi bị thương không thể quan tâm cung vụ, mấy ngày nay Nghi trượng vất vả rồi.”

“Đây là chuyện thuộc bổn phận của thuộc hạ,” Lam Cẩn buông vò rượu xuống, nhìn hai người thân mật, hơi mím môi, hành lễ với Phượng Ly Thiên, nói, “Sắc trời đã muộn, thuộc hạ cáo lui.” Lúc có người ngoài, hắn sẽ tuân thủ nghiêm ngặt quy củ làm thuộc hạ.

Tuy rằng không được uống tận hứng nên có chút tiếc nuối, nhưng thấy Hiên Viên Cẩm Mặc mang tư thế ‘sau thu tính sổ’, tâm tình của Phượng Ly Thiên đột nhiên tốt lên, gật gật đầu ý bảo Lam Cẩn rời đi.

() Sau thu tính sổ là do tác giả chế từ câu sau thu xử trảm thì phải 

Bóng người mạnh mẽ chớp nhoáng mà đi, thấp thoáng vài cái đã biến mất giữa tầng tầng ngói lưu ly kim sắc, trong võ lâm bởi vì Phượng Ly Thiên mất tích và Phượng Cung lửa cháy đổ thêm dầu mà đã bắt đầu nội đấu, nhưng sau đó lại có người ở giữa giở trò, chỉ điểm Võ Lâm Minh đi tấn công Phượng Cung cướp đoạt bí tịch Lưu Hỏa. Rốt cuộc là ai? Lại có mục đích gì?

“Sao, không nỡ à?” Âm thanh trầm thấp du dương nhưng lạnh lùng vang lên, kéo lại ánh mắt đang nhìn về phương xa của Phượng Ly Thiên.

“Mặc?” Phượng Ly Thiên quay đầu, chỉ thấy Hiên Viên Cẩm Mặc đã nhảy xuống nóc nhà, dứt khoát rời đi.

“Làm sao vậy?” Phượng Ly Thiên cởi quần áo cọ lên long sàng, từ phía sau ôm lấy Hiên Viên Cẩm Mặc đang nhắm mắt làm lơ mình.

Hiên Viên Cẩm Mặc đánh văng móng vuốt trên lưng, nhích người vào phía trong giường, người phía sau tất nhiên cũng lết theo cùng chen chúc một cái gối với y, hơi thở mang theo hương rượu nhẹ nhàng dán lên cần cổ mê người, tỉ mỉ liếm lộng, mang đến từng cơn tê dại và run rẩy.

“Rầm!” Rốt cục, đế vương trầm mặc không thể nhịn được nữa, một cước đá văng tên phía sau xuống giường.

“Ca ca……” Phượng Ly Thiên ai oán nằm úp sấp bên giường, chỉ lộ ra một cái đầu và hai cái tay, cực kỳ đáng thương nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc.

Hiên Viên Cẩm Mặc cảm thấy hình như mình có hơi quá đáng, nhưng nhớ đến cảnh tượng hai người tựa lưng vào nhau uống rượu thì lại không khỏi căm tức, sự phối hợp ăn ý đến thiên y vô phùng như thế, phải mất bao nhiêu năm mới có thể hình thành được chứ? Mà lúc Phượng Ly Thiên cùng người kia vào sinh ra tử, sớm chiều làm bạn, thì giữa y và hắn lại chẳng có gì hết.

Hiên Viên Cẩm Mặc xoay lưng không nhìn hắn, buồn bực nói: “Thành thật ngủ đi.”

Tên nào đó mếu máo bò vào ổ chăn, còn chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục dán lên: “Ta thấy nóng lắm, ôm ca ca sẽ thoải mái hơn.” Nói xong còn dùng cả tay lẫn chân quấn lấy người trên giường, cái chân thon dài gác qua eo Hiên Viên Cẩm Mặc, giả như lơ đãng mà cọ cọ trên hạ phúc y.

“Ư……” Thân thể Hiên Viên Cẩm Mặc đột nhiên cứng đờ, bộ phận nào đó trên người rất không nghe lời đã gắng gượng đứng lên.

“Đêm nay ca ca lật thẻ bài lại không cho triệu người thị tẩm, nghẹn hỏng mất thì phải làm sao?” Phượng Ly Thiên ngậm vành tai mềm mại vào trong miệng, tận tình liếm mút.

“Tên khốn!” Hoàng Thượng thẹn quá hóa giận nâng tay lên thúc về phía sau, ai ngờ lại bị Phượng Ly Thiên bắt được, chỉ xoay người một cái đã đè y dưới thân.

Hai tay bị kéo qua đỉnh đầu đè trên gối, Hiên Viên Cẩm Mặc trừng to đôi mắt xinh đẹp, đôi mắt như thủy tinh đen dưới ánh trăng thanh lãnh phiếm lên ánh sáng mê người, khiến người ta sa vào trong đó chẳng thể kiềm chế. Phượng Ly Thiên cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt xinh đẹp kia, sau đó chậm rãi trượt xuống, đến hai má, chóp mũi, cằm, cuối cùng là cắn một cái lên hầu kết đang di động.

“Hưm……” Hiên Viên Cẩm Mặc rên khẽ một tiếng, nhưng vẫn không cam lòng, cố gắng phản kháng, thở dốc quát, “Khốn kiếp, buông ra.”

Phượng Ly Thiên xấu xa nhếch môi, ác ý đỉnh người về phía trước, hai vật lửa nóng cách một lớp quần áo cọ xát lẫn nhau, Hiên Viên Cẩm Mặc không khỏi hít khí lạnh, nhưng động tác phản kháng cũng không ngừng lại. Vì bận tâm đến thương thế của Hiên Viên Cẩm Mặc, Phượng Ly Thiên đã phải nhẫn nhịn rất nhiều ngày, hiện giờ phỏng chừng vết thương cũng đã lành, đương nhiên hắn phải hảo hảo trấn an cái tâm tình buồn bực vì mỗi ngày chỉ có thể nhìn mà không thể ăn của mình một chút chứ.

“Sao nào, bị vị thuộc hạ anh tuấn kia của ngươi khơi nào dục hỏa nên muốn phát tiết trên người trẫm sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc lạnh lùng nói, nhưng khoảnh khắc thốt ra khỏi miệng y đã hối hận, có lẽ Phượng Ly Thiên còn chưa biết được lòng ái mộ Lam Cẩn dành cho hắn, nếu mình làm tốt thành hư thì chẳng phải là……

Người phía trên đột nhiên dừng lại, Phượng Ly Thiên chậm rãi thả lỏng bàn tay đang áp chế Hiên Viên Cẩm Mặc, im lặng ngồi xổm trên người y.

Hiên Viên Cẩm Mặc ngẩng đầu có chút lo lắng nhìn hắn, nhưng tự tôn đế vương không cho phép y cúi đầu nhận lỗi, vì thể chỉ có thể trầm mặc không nói gì. Thật lâu sau, Phượng Ly Thiên mới chậm rãi mở miệng: “Mặc, vì sao lại nghĩ như vậy?”

Hiên Viên Cẩm Mặc dời mắt nhìn màn lụa phủ bên giường: “Lam Cẩn thích ngươi, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?” Đã nói đến mức này, sao còn có thể không hiểu.

“Ha ha……” Phượng Ly Thiên đột nhiên bật cười, âm thanh trong trẻo như lời dụ dỗ của ma quỷ, xoay người áp sát bên môi người dưới thân, “Ghen sao?”

“Hừ!” Hiên Viên Cẩm Mặc hừ lạnh một tiếng không đáp, trong mắt người nào đó thì chính là cam chịu.

Mắt phượng yêu dã cong lên, há mồm ngậm cánh môi mịn màng kia vào trong miệng, ra sức chia sẻ hương rượu trong miệng mình với y.

“Lam Cẩn là bằng hữu duy nhất của ta, không hơn.” Khi nói chuyện, Phượng Ly Thiên đã cởi bỏ nội sam thêu hình rồng của ai kia, để lộ đường cong mượt mà, da thịt màu lúa mạch động lòng người, hắn lập tức cúi người hôn lên.

“Ưm……” Cánh môi nóng bỏng mang đến từng đợt run rẩy, Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn không được cựa quậy thân người, lại không biết đã tự dâng điểm mẫn cảm của mình vào miệng sói, con sói lớn kia đương nhiên sẽ không bỏ qua mỹ thực đưa đến miệng, há mồm cắn xuống hạt đậu màu hồng nhạt kia, dùng răng nanh nhẹ nhàng day nghiến, còn dùng đầu lưỡi đâm xuống. Một bàn tay vươn qua an ủi hạt đậu bị vắng vẻ bên kia, tay còn lại thì trượt thẳng xuống, ngón tay mang theo lớp chai mỏng vuốt ve thân thể tinh tráng xinh đẹp của nam nhân, rút đi vậy che đậy cuối cùng trên người y.

“Ư……” Lực chú ý bị tay và môi của Phượng Ly Thiên phá thành từng mảnh nhỏ, bàn tay đang đốt lửa trên người lại cố tình bỏ lơ nơi đang cực kỳ khát vọng được an ủi, chỉ đảo vòng ở xung quanh rồi trượt xuống khe rãnh phía sau, Hiên Viên Cẩm Mặc khó chịu cọ cọ trên chăn bông mềm mại.

Người dưới thân đã không còn vẻ thâm trầm nghiêm túc của ngày xưa, Hiên Viên Cẩm Mặc ở trên giường trút đi xác ngoài băng lãnh của đế vương, động tình thở dốc, tiếng rên rỉ kiềm nén cùng với vẻ tự khắc chế của vị đế vương vốn kiêu ngạo ẩn nhẫn kia, không điểm nào là không khiến Phượng Ly Thiên lâm vào điên cuồng. Cái gì hoàng tử, tần phi, cái gì cung đình ân oán, mọi thứ đều bị quẳng ra sau đầu, ngón tay dính dịch cao mát lạnh vội vàng tiến vào nơi ấm áp chặt chẽ bên dưới.

Người dưới thân đột nhiên run rẩy, giãy dụa muốn đẩy hắn ra, Phượng Ly Thiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt mang vẻ sợ hãi của Hiên Viên Cẩm Mặc. Bọn họ đã lâu không cùng hoan ái, thương tổn mà Hiên Viên Cẩm Lâm đã gây cho y lúc trước, cùng với sự cường bách trong đêm tẩu hỏa nhập ma chắc hẳn đã trở thành bóng ma trong lòng y. Lòng không khỏi đau nhói, Phượng Ly Thiên thu ngón tay lại, ôm Hiên Viên Cẩm Mặc vào trong lòng: “Mặc, đừng sợ……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.