Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 106




“Hôm nay nhi thần vốn định sau khi hạ triều sẽ dẫn Thiên nhi đến bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu, ai ngờ lại không thoát thân được……” Hiên Viên Cẩm Mặc cúi đầu, ôm chặt Phượng Ly Thiên, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được thì thầm vào tai cái tên đang nằm trong lòng mình, “Tên chết bầm, lấy móng vuốt ra.”

Thượng Quan Nhan vươn tay muốn chạm vào Phượng Ly Thiên, người nọ lại chôn mặt vào trong ngực Hiên Viên Cẩm Mặc né tránh nàng đụng chạm.

“Không phải đã nói trước là khoan nói ra sao?” Phượng Ly Thiên rầu rĩ nói, “Thân ta có chống đỡ nổi qua bảy ngày hay không còn chưa biết, sao có thể……”

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Thượng Quan Nhan cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, bảo bối của nàng vẫn còn sống, nhưng cứ giấu diếm không chịu nhận nàng, nay còn nói cái gì không chống đỡ nổi quá bảy ngày.

“Mẫu hậu, gần đây nhi thần cũng mới biết được thân phận của Thiên nhi, chỉ là hắn bị thương rất nặng, nhi thần sợ mẫu hậu và phụ hoàng lo lắng, cho nên muốn chờ sức khỏe Thiên nhi tốt lên rồi mới báo cho mẫu hậu biết.” Những gì Hiên Viên Cẩm Mặc nói đều là sự thật, chỉ không nói hết mà thôi.

“Vậy sao con lại uống Hóa Công tán!” Thượng Quan Nhan đỡ trán, cảm thấy choáng váng, nàng thế nhưng lại tự tay hại Cẩm Thiên!

Phượng Ly Thiên quay đầu, suy yếu dựa vào trên người Hiên Viên Cẩm Mặc, buồn rầu nói: “Hai ngày trước tẩu hỏa nhập ma, gân mạch bị tổn thương nghiêm trọng, lưu hỏa đi ngược chiều, nếu không khống chế được thì sẽ không sống nổi qua chín ngày, con không nắm chắc mười phần, nếu nhận mẫu thân rồi lại chết chỉ khiến người đau lòng thêm thôi, chẳng bằng……” Vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn ca ca, “Chẳng bằng im lặng ở bên cạnh ca ca sống hết bảy ngày này……”

Nghe hắn nói như vậy, Hiên Viên Cẩm Mặc cả kinh, nhưng nhận thấy bàn tay người nọ giấu dưới ống tay áo triều phục rộng thùng thình của mình lại bắt đầu làm càn, y liền biết người này lại bày trò vớ vẫn, tim cũng trở lại ***g ngực, mặc hắn làm bậy, lo nghĩ xem phải kết thúc việc trước mắt như thế nào.

Sau khi trầm mặc thật lâu, Thượng Quan Nhan cắn răng lạnh lùng nói: “Được, được lắm! Một khi đã vậy, Phượng cung chủ cứ ở đây cùng ca ca sống hết bảy ngày cuối cùng đi. Bảo bối của ta đã chết từ mười ba năm trước rồi.” Nói xong nàng đứng dậy, lạnh lùng quát các tần phi bên cạnh, “Còn đứng đó làm gì? Nên về đâu thì về đó hết đi!” Sau đó quyết tuyệt xoay người rời đi, chỉ là bàn tay đang run nhè nhẹ kia lại tiết lộ tất cả nỗi lòng của nàng.

“Nương……” Âm thanh trong trẻo như tiếng suối làm dịu trái tim khô cạn, từ nhỏ Hiên Viên Cẩm Thiên đã không chịu gọi Hiên Viên Cẩm Mặc là hoàng huynh, Thượng Quan Nhan ghen tị cứ luôn lấy chuyện này oán giận với hắn, Hiên Viên Cẩm Thiên vì dỗ nàng vui vẻ sẽ gọi một tiếng “Nương”.

Thượng Quan Nhan rốt cuộc không kiên trì được nữa, xoay người bổ nhào vào bên giường ôm Phượng Ly Thiên vào trong lòng, hung hăng đánh hắn mấy cái: “Tiểu tử chết tiệt, cánh cứng rồi cả nương cũng không chịu nhận có phải không? Ngươi muốn khiến nương áy náy cả đời có phải không……”

Cảm thấy trên vai ướt đẫm, Phượng Ly Thiên thở dài, trở tay ôm Thượng Quan Nhan vào trong lòng: “Nương, đừng đánh, đau……”

Dây dưa một hồi, Thượng Quan Nhan lại vội vã rời đi, nàng nói có cách tìm được Hạt Mãn Tiền, nhất định trong vòng bảy ngày sẽ tìm được ông về giúp Phượng Ly Thiên tu hộ gân mạch. Mà Hoàng hậu và các phi tần khác đều xám mặt theo Thái hậu rời đi, Hiên Viên Cẩm Thiên khỏe lại thì còn đỡ, nếu có gì không hay xảy ra, chuyện Hóa Công tán này không biết Thái hậu sẽ trút lên đầu ai đây.

“Thiên nhi, ngươi thật sự uống Hóa Công tán rồi sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn còn lo lắng, uy lực của Hóa Công tán y cũng từng nghe nói, cho nên cũng không ngăn cản mẫu hậu tìm Hạt Mã Tiền, tuy thuốc này khó giải, nhưng Hạt Mã Tiền nhất định sẽ có biện pháp.

“Ừ.” Phượng Ly Thiên nằm trong lòng Hiên Viên Cẩm Mặc đùa giỡn với ngón tay ca ca.

“Vậy, nội lực của ngươi……”

“Mặc,” Phượng Ly Thiên đột nhiên cắt lời y, nghiêm túc hỏi, “Nếu nội lực của ta không thể khôi phục được nữa, ngươi sẽ nuôi ta cả đời sao?”

Trước mắt Hiên Viên Cẩm Mặc hiện ra một cảnh tượng xinh đẹp, mỹ nhân nhu nhược đứng giữa muôn hoa, Hoàng đế uy vũ hiên ngang thong thả bước tới, mỹ nhân ngoảnh đầu lại mỉm cười, mắt phượng yêu dã lấp lánh ánh sáng, khẽ gọi: “Ca ca”. Người mặc long bào đi qua, bế mỹ nhân lên, trách cứ: “Trời lạnh, lại không chịu mặc thêm vài lớp áo, xem lát nữa ta phạt ngươi thế nào.”

“Ta là ca ca của ngươi, ta không nuôi ngươi thì ai nuôi?” Hiên Viên Cẩm Mặc quẳng đi mấy suy nghĩ lung tung trong đầu, nghiêm túc nói, hồn nhiên không biết nụ cười của mình vừa rồi ngây ngô biết bao nhiêu.

Nam nhân này sao có thể đáng yêu đến vậy? Phượng Ly Thiên nhịn không được nghiêng qua, hôn nhẹ lên khóe miệng cong cong của người nọ: “Trước đây ta cũng thường xuyên uống Hóa Công tán, lúc lưu hỏa đi nhầm kinh mạch sẽ uống thuốc này để hóa giải, giờ đã không cần nữa, nhưng mùi vị kia cũng không tệ.” Nói xong còn chép chép miệng, cọ cọ trên người Hiên Viên Cẩm Mặc, “Ca ca, ta đói bụng.”

Đau đầu nhìn cái tên chẳng biết xấu hổ nào đó, Hiên Viên Cẩm Mặc bất đắc dĩ ôm lấy kẻ đang vắt vẻo trên người mình lên: “Đi thôi, nên dùng cơm trưa rồi.”

“Hoàng Thượng, Diêu tướng quân cầu kiến.” Đức Phúc đến thông truyền, rụt rè đứng cách hơn một trượng, hôm nay ông bị đả kích nhiều lắm rồi, mà đả kích lớn nhất chính là chuyện Phượng công tử này lại là tên tiểu ác ma năm xưa, chuyện đã thật lâu, nhưng kí ức nghĩ lại mà kinh vẫn khiến ông thật sự không dám tới gần.

Phượng Ly Thiên nhíu nhíu mày, cái tên Diêu Trường Thanh kia, trong ba ngày đã có hai bữa chạy tới điện Bàn Long, hai ngày trước là Hoàng Thượng bãi triều, đại thần có chuyện quan trọng thì có thể vào điện Bàn Long trao đổi, nhưng hôm nay vẫn vào triều bình thường, muốn nghị sự cũng nên đến Ngự Thư phòng chứ, lộ liễu chạy tới đây như vậy không sợ bị người chỉ trích sao?

“Để hắn đến thư phòng phía sau đi.” Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn chậm rãi ăn cơm.

“Sao hắn lại tới nữa?” Phượng Ly Thiên oán giận.

“Chắc là muốn nói đến chuyện đi tu sửa sông Huyền Lăng.” Dường như Hiên Viên Cẩm Mặc biết rõ mọi chuyện như lòng bàn tay, y buông đũa xuống nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói, “Nghe nói gần đây giang hồ không yên ổn, hình như giữa các đại môn phái nổi lên xung đột.”

“Ừm.” Phượng Ly Thiên chẳng thèm để ý.

“Ngươi có tính toán gì không?” Y biết việc này chắc chắn dính dáng đến hắn.

“Ngươi sẽ nhanh chóng biết thôi.” Phượng Ly Thiên nghịch ngợm chớp mắt mấy cái.

Thư phòng.

“Vi thần tham kiến Hoàng Thượng.” Hiên Viên Cẩm Mặc đi vào thư phòng, Diêu Trường Thanh lập tức vội vã quỳ xuống nghênh đón.

Hiên Viên Cẩm Mặc khoát tay ý bảo hắn đứng lên: “Ái khanh đến đây là có chuyện gì quan trọng sao?”

Diêu Trường Thanh đứng dậy, người này cũng không có cái thể trạng cao lớn thô kệch như võ tướng, thân người thon dài, giống một nho sinh hơn. Người này chính là đồ đệ của Trấn Quốc tướng quân tiền nhiệm, từ nhỏ đã theo tướng quân học nghệ, có thể xem là một nửa con nuôi. Hắn chỉ mới có hai mươi lăm tuổi, nay là thái bình thịnh thế, theo lý không thể phong là đại tướng quân, nhưng năm trước bởi vì trong cuộc tranh giành đế vị, Diêu Trường Thanh lập được công tích không nhỏ, trước khi Trấn Quốc tướng quân cáo lão hồi hương đã cầu tiên hoàng ngoại lệ thăng chức cho người này.

“Hoàng Thượng, chuyện sông Huyền Lăng, khẩn cầu bệ hạ ân chuẩn vi thần đến tu sửa.” Gương mặt tuấn tú của Diêu Trường Thanh tràn ngập chân thành.

Vẻ mặt Hiên Viên Cẩm Mặc chẳng chút thay đổi, lẳng lặng nhìn hắn, trầm giọng nói: “Lý do.” Quả nhiên mọi chuyện đều không nằm ngoài dự đoán của y.

“Sông Huyền Lăng hằng năm đều được tu bổ, nhưng lại không có hiệu quả, quê của vi thần ở ngay hạ nguồn của sông Huyền Lăng, thần biết rõ dân chúng nơi đó sống khổ sở thế nào, nên nay chỉ muốn vì quê hương dốc một phần tâm sức.” Diêu Trường Thanh ngẩng đầu liếc nhìn Hoàng Thượng một cái, rồi như bị uy áp khiến cho không dám nhìn thẳng nên lại cúi đầu, kiên trì nói tiếp, “Hôm nay trên triều đình, vi thần không hiểu tại sao nhóm Thừa tướng lại nói đây là một việc nhỏ không đáng kể, nhưng vi thần có một ý tưởng, nếu thuê công nhân trị thuỷ phải tiêu phí một khoản ngân lượng lớn, nay lại là thái bình thịnh thế, nuôi tướng sĩ trong binh doanh cũng hao phí lượng lớn quân lương, không bằng để vi thần mang theo những binh lính đó đi tu sửa đê điều, như vậy có thể tiết kiệm tiền thuê công nhân trị thuỷ.”

Trầm mặc một hồi, Hiên Viên Cẩm Mặc mới mở miệng nói: “Nuôi quân không phải để bài trí, nước không có binh không thể tồn tại, Diêu ái khanh cũng không phải không biết.”

“Vi thần hiểu được.”

“Ái khanh có thể vì quốc gia suy nghĩ tất nhiên rất tốt, chỉ là việc này trọng đại, không phải một ý tưởng đơn giản là có thể giải quyết. Ngươi định mang bao nhiêu binh, rồi mang binh của doanh nào?”

“Việc này……” Diêu Trường Thanh có chút khó xử, “Vi thần còn chưa nghĩ tới.”

“Việc này là do Công bộ quản lý, cho nên ắt phải đưa lên triều đình nghị luận, sao Diêu tướng quân lại không tấu lúc lâm triều?” Âm thanh lạnh lùng của Hiên Viên Cẩm Mặc nghe không ra vui giận, nhưng hiển nhiên rất bất mãn với việc người này vượt quá phép tắc.

“Hoàng Thượng tha lỗi,” Diêu Trường Thanh vội quỳ xuống, “Vi thần đã có suy nghĩ này từ sớm, chỉ là tấu chương của võ tướng phải thông qua Binh bộ, nếu Thượng Thư đại nhân cảm thấy vớ vẩn sẽ trả về. Vi thần là một giới võ phu, chỉ biết mang binh đánh giặc, nay không có chiến sự, vi thần cũng muốn vì Hoàng Thượng phân ưu.”

Sau một hồi trầm mặc, Hiên Viên Cẩm Mặc khoát tay nói: “Ngươi lui xuống đi.”

Không dám nói tiếp nữa, nhưng Diêu Trường Thanh do dự một hồi cũng chưa chịu rời đi.

“Còn có việc gì sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc đã đứng dậy, lại thấy người này vẫn còn quỳ trên đất.

Hắn lấy từ trong ngực ra một bao giấy dầu: “Đây là điểm tâm do Phù Dung trai làm, vi thần……”

“Cho Đại hoàng tử sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhướn mày, Trấn Quốc tướng quân là ông ngoại của Đại hoàng tử, trong lần cung biến năm trước Thái tử phi Chu Vân bỏ mình ngoài ý muốn, bắt đầu từ lúc đó Diêu Trường Thanh đã ẩn ẩn bày ra tư thế toàn lực bảo hộ Đại hoàng tử.

“Dạ.”

“Trẫm biết rồi, lui ra đi.” Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn bóng dáng Diêu Trường Thanh rời đi, đăm chiêu ước lượng điểm tâm trong tay, đột nhiên trên tay nhẹ hẫng, cả bao điểm tâm đã bị cướp mất.

“Vì chút việc nhỏ này mà gặp riêng Hoàng Thượng sao, mục đích của hắn không phải chỉ vậy thôi chứ?” Phượng Ly Thiên từ sau bình phong chạy ra, lạnh mắt nhìn bao giấy dầu trong tay, chỉ sợ chuyện sửa đê không phải nguyên nhân chủ yếu.

“Đề nghị của hắn tốt lắm, chỉ là suy nghĩ quá đơn giản thôi.” Hiên Viên Cẩm Mặc không chú ý tới tầng nghĩa khác trong lời Phượng Ly Thiên, y tự nói với mình.

“Về sau mấy việc này cứ để bọn họ trình lên mật chiết là được rồi, không cần gặp riêng đâu.” Phượng Ly Thiên ôm Hiên Viên Cẩm Mặc vào trong lòng, tức giận nói.

“Ngươi lại tức giận cái gì vậy?” Hiên Viên Cẩm Mặc buồn cười nhìn hắn.

“Vô duyên vô cớ đưa điểm tâm cho ngươi, đây là chuyện một thần tử nên làm sao?” Phượng Ly Thiên rũ mi nghiêm túc nói, “Ngươi đã bề bộn nhiều việc lắm rồi, còn lấy mấy chuyện lông gà vỏ tỏi đó làm mất thời gian của ngươi, ngươi quá nhân từ với thần tử rồi đấy.”

Cái suy nghĩ tốt bụng ấy hình như không phải vì y mà có nhỉ. Hiên Viên Cẩm Mặc sửng sốt nửa ngày, đột nhiên bật cười: “Thiên nhi, không phải ngươi đang ghen đó chứ?”

Thương Huyền tháng tư nguyên niên (năm đầu tiên), bào đệ của Thương Huyền đế – Hiên Viên Cẩm Thiên hồi triều, phong làm nhất phẩm Trấn Quốc thân vương, danh hào Phượng vương, khắp chốn vui mừng. “Nam sủng” trong lời đồn đãi truyền khắp cung đình mấy ngày hôm trước, chính là đệ đệ Thương Huyền đế tìm được ở Giang Nam, vì chăm sóc Phượng vương bị bệnh nặng, Hoàng Thượng mới để Phượng vương ở lại điện Bàn Long ngày đêm tự mình trông nom, đủ lời đồn đãi trong cung tự sụp đổ, nô tài ác ý bị đặt bị Thái hậu phạt nặng, mà Hoàng hậu Thượng Quan Tư Di vì bụng dạ hẹp hòi bị Thái Hậu răn dạy, cấm túc nửa tháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.