Sau Mưa

Chương 74: Không Gian Dịch Chuyển




Hai bóng người từ từ ngưng tụ ra, vô số yêu khí tụ tập lại tạo trong thân thể. Hai người hình dáng cực kỳ quái dị, thân thể giống hệt như con người mà phía trên đầu lâu lại là Yêu Thú. Quá trình ngưng tụ kết thúc, vô số tử khí, sát khí khóa chặt Thiên Tà, Huyền Nguyệt và Lãnh Dao.

Lãnh Dao nhíu mày, Hỏa Diễm Kiếm tuôn trào ra vô số hỏa diễm, phút chốc như núi lửa phun trào vậy lan tràn ra xung quanh động.

Hai tiếng gào thét vang lên, hai bóng người vừa ngưng tụ được thân hình bị ngọn lửa bao vây thiêu đốt nhanh chóng tan biến

- Dao nhi giỏi quá nha.

Thiên Tà xoa xoa má nàng.

Ba người tiếp tục đi sâu vào bên trong, vượt qua vô số cấm chế, trận pháp nguy hiểm. Đột nhiên Thiên Tà dừng lại, nhìn cảnh tượng trước mắt. Phía trước là một ngọn núi được tạo thành bởi vô số bộ xương trắng.

- Nhiều xương như vậy, rốt cuộc chết bao nhiêu người chứ.

Lãnh Dao đôi mắt nhìn chằm chằm vào núi xương trước mặt, thân hình run lên, nàng cảm nhận được vô tận sợ hãi. Thiên Tà quan sát ngọn núi xương trước mắt, nói:

- Không phải chết bao nhiêu người, trước mắt chỉ là xương của một người.

Hai người kinh ngạc nhìn Thiên Tà. Đột nhiên gió lạnh nổi lên, từng tiếng gào thét như qủy khóc sói tru khiến người ta tâm thần sợ hãi. Một luồng uy áp khủng bố truyền tới, Huyền Nguyệt và Lãnh Dao bị luồng uy áp này khiến cho hai người phun ra một ngụm máu tươi, thân hình run lên lẩy bẩy, hai mắt mê ly như sắp ngất đi. Thiên Tà vội vàng đem hai người kéo vào ngực mình, Yêu Đế uy áp không phải hai người tu vi như họ có thể chịu nổi .

Núi xương đột nhiên rung động kịch liệt, những thanh âm "" Rắc... Rắc "" không ngừng vang lên. Một cái đầu lâu đen sì từ từ nhô lên, tỏa ra uy áp khủng bố lan ra khắp động.

Hai nữ ở trong ngực Thiên Tà dù không cảm nhận được uy áp nhưng cảnh tượng trước mắt cũng khiến hai người không chịu nổi. Hoảng sợ nhìn đầu lâu khổng lồ phía trước.

Thiên Tà chậm rãi phun ra bốn chữ

- Yêu Đế thi thể.

Hai người giật mình, thì ra cả tòa núi được tạo thành bởi xương trắng này lại là Yêu Đế thi thể.

- Sao nơi này lại có khí tức nhân loại.

Đầu lâu bay lên trên cao, giọng âm u nói. Đầu lâu phát ra ánh sáng rực rỡ, cuối cùng biến thành một tên trung niên nam tử, một thân đen sì quần áo lơ lửng trên không trung, đôi mắt không ngừng đánh giá ba người Thiên Tà.

- Yêu thú, Huyết mạch Chu Tước, ngươi là ai. Trong cơ thể không có một chút tu vi gì, nhưng đối mặt với ngươi ta lại có cảm giác sợ hãi, nỗi sợ này từ sâu trong tâm hồn. Ngươi rốt cuộc là thứ gì.

- Ta không phải là thứ gì cả. Ta là ta.

Thiên Tà khóe miệng hơi nhếch lên, nói.

Nam tử nhìn Thiên Tà thật lâu, rồi thở dài, nói:

- Ngươi kinh khủng như vậy, làm gì còn muốn tìm tới đây lấy truyền thừa của ta, ngươi rời đi thôi.

Thiên Tà mỉm cười, nói:

- Ai nói ta muốn truyền thừa của ngươi. Không nhìn thấy cô nàng bên cạnh ta đây sao.

Yêu Đế nhìn Huyền Nguyệt một chút, nói:

- Cấp ba đã hóa hình, Hừm... Trong cơ thể có một phần nhỏ huyết mạch của Rồng, không tệ, ngày sau có cơ hội hấp thu máu huyết của Rồng thì rất có khả năng lột xác thành Rồng.

- Ngươi tới đây.

Huyền Nguyệt nhìn Thiên Tà, thấy hắn gật đầu, nàng cũng đi tới. Hai người đối mặt với nhau, Yêu Đế chợt bật cười:

- Rất gần với Ma Long huyết mạch. Tiểu cô nương, muốn nhận truyền thừa của bản Đế không.

Huyền Nguyệt nghĩ một chút rồi gật đầu.

- Đây là truyền thừa mạnh nhất của ta, hy vọng ngươi có thể hợp nhất Yêu Tộc, mang nó đi về hướng phát triển.

Dứt lời, một luồng sáng bao phủ Huyền Nguyệt.

Yêu Đế nói Huyền Nguyệt có một chút Huyết mạch của Ma Long cũng không sai. Ngay từ đầu Thiên Tà cũng đã nhìn ra, nhưng cơ hội lột xác thành Rồng không lớn. Dù sao nàng chỉ là có hỗn huyết chứ không phải tinh thuần.

Không lâu sau, ánh sáng xung quanh Huyền Nguyệt biến mất, nàng thở sâu một hơi, ánh mắt kích động, vội vàng cảm ơn một câu. Yêu Đế nhìn ba người rồi nói:

- Đi đi, bản Đế mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.

Nói xong vung tay lên, Thiên Tà, Huyền Nguyệt và Lãnh Dao bị đưa ra ngoài. Huyền Nguyệt và Lãnh Dao nhanh chóng ăn vài viên đan dược trị thương, dù sao vừa rồi hai người cũng bị uy áp làm bị thương.

Nửa ngày sau, ba người tiếp tục hướng về phía sâu bên trong đi tới. Xuyên qua vô số đầm lầy không gặp trở ngại nào. Vừa đi vào rừng cây một chút thì dị biến phát sinh, vô số cành cây như thiên la địa võng vây công ba người. Huyền Nguyệt cùng Lãnh Dao nhanh chóng đánh trả. Nhìn thân cây khổng lồ trước mắt, Lãnh Dao kinh ngạc, nói:

- Ma thụ.

Ma thụ là vật được Ma Tộc vô cùng tôn kính. Nhưng đã bị tiêu diệt rất nhiều năm trước, không nghĩ tới bây giờ còn gặp được. Nơi này có Ma Thụ, thảo nào không khí tràn ngập khí tức Ma Tộc như vậy. Ma thụ là loại cây có thể chủ động công kích, nhưng nếu là Ma Tộc sẽ không công kích, chỉ công kích những chủng tộc khác.

- Xâm nhập địa bàn của Ma Tộc...CHẾT. Cuồng ma loạn vũ.

Ma thụ này khẳng định đã có Linh trí, nó hét lớn một tiếng, một cái mặt qủy từ thân cây lồi ra, lầm bầm gì đó, sau đó vô số cành cây tập trung lại, như những mũi tên lao về phía ba người. Ma khí ầm ầm tuôn ra, phút chốc che kín bầu trời.

Huyền Nguyệt và Lãnh Dao đang định tiến lên thì Thiên Tà giữ hai người lại. Từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra một cái lò luyện đan, chính là cái lò lần trước hắn thử luyện đan, bên trong mấy viên đan dược đã bị lấy đi. Hỏa diễm cực kỳ nóng bỏng không ngừng từ nắp lò luyện đan tràn ra.

- A... Nhân loại chết tiệt, đây là loại Hỏa diễm gì chứ.

Ma thụ lúc này phát ra tiếng kêu thê thảm, khuôn mặt qủy không ngừng nhăn nhó, thân thể như muốn bị đốt sạch sẽ. Nó nhanh chóng cắt đứt những cành cây bị đốt cháy, vội vàng cuộn những cành cây còn lại quanh người .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.