Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 29: 29: Tôi Sẽ Khiến Cô Biết Phản Bội Tôi Có Mùi Vị Thế Nào




Bên ngoài gió thổi từng trận mát lạnh, rèm cửa sổ nhẹ nhàng lay động, ánh nắng ấm áp chiếu vào, lẳng lặng chiếu trên người hai người.

Lưng cậu che đi ánh sáng hướng về phía mặt cô, ánh mặt trời chiếu xuống tạo thành một cái bóng mờ trên mũi của cậu.

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp, dịu dàng: “Cậu muốn làm chuyện xấu gì.”

Lục Niệm Niệm nuốt nước bọt, không biết có phải là cậu đang giả vờ hồ đồ, trở nên lúng ta lúng túng: “Tớ, tớ chỉ là tùy tiện nói...”

Lời còn chưa dứt, người thiếu niên nghiêng người xuống, môi mỏng mềm mại áp trên hai cánh môi mở ra khép vào của cô, khoảng cách rất gần, hơi thở của hai người nhàn nhạt hòa quyện vào nhau, trên người cậu còn có mùi bạc hà thanh mát dễ ngửi.

Lục Niệm Niệm mở to hai mắt, rốt cục chầm chậm phản ứng lại, vài giây sau, khuôn mặt trắng nõn, mềm mại đỏ hồng như trái cà chua.

Lần hôn môi này không giống với hai lần trước, cậu không còn ngây ngô hờ hững mà lướt qua, mà là thâm dò sau tiến vào từng chút từng chút một, đầu lưỡi linh hoạt hơi dùng sức, cạy mở hàm răng của cô gái, làm theo bản năng, hấp thu từng chút ngọt ngào.

Kỹ năng hôn của cậu thiếu niên vô sư tự thông, khiến Lục Niệm Niệm kinh ngạc tại chỗ, xúc cảm rõ rệt như vậy khiến cả người cô run rẩy, tứ chi đều trở nên cứng ngắc, ngây ngốc bị cậu kéo theo, nhưng không biết phải phản ứng làm sao.

Không chỉ dưỡng khí tiêu hao cạn kiệt, Lục Niệm Niệm đỏ mặt lùi về phía sau, lòng bàn chân như giẫm trên bông, toàn bộ trong đâuđều là trống rỗng, môi tê dần còn có chút đau, Tống Kim Triêu buông ra cô, khuôn mặt anh tuấn trắng nõn có chút hồng.

Lục Niệm Niệm thở hổn hển, đột nhiên cảm thấy hai lần hôn môi đấy không tính là hôn, cô đỏ mặt cúi thấp đầu không dám nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy, có loại có loại cảm giác tự chuốc lấy tai họa.

Tống Kim Triêu không lên tiếng, hơi rũ mắt không tiếng động nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt rơi trên cánh môi hồng của cô gái, phát hiện so với vừa rồi còn muốn đỏ hơn.

Nhiệt độ xung quanh có chút cao, Lục Niệm Niệm chỉ cảm thấy gò má khô nóng, lúc này xấu hổ chỉ muốn có một cái lỗ chui vào, chỉ có trái tim đang không ngừng đập loạn xạ.

Lần sau cô sẽ không lại ăn nói hồ đồ như vậy, cô thật sự cần phải hun đúc lại.

Lục Niệm Niệm tiếp tục vùi đầu làm bài tập vật lý, vệt đỏ trên mặt còn chưa tan đi, môi mỏng khẽ nhếch, một bộ dáng nghiêm túc.

Hai người đều ngầm hiểu không có nói chuyện, xung quanh yên tĩnh, không khí ám muội theo không khí lưu chuyển.

Lúc rời đi, Tống Kim Triêu vẫy gọi một chiếc Taxi, Lục Niệm Niệm sau khi lên xe, cậu cũng theo sát lên.

Lục Niệm Niệm kinh ngạc nhìn cậu: “Kim Triêu, cậu muốn đi cùng tớ sao?”

Tống Kim Triêu vẻ mặt hờ hững lắc đầu: “Đưa cậu về nhà, tớ lại quay lại.”

Viện điều dưỡng cách quân khu rất xa, ngồi xe bus cũng được, còn gọi xe tiết kiệm thời gian.

Nghĩ một lúc, Lục Niệm Niệm bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Kim Triêu, tuần sau đại hội thể dục thể thao cậu sẽ tới chứ?”

Rất nhanh sẽ tới cuối tháng, những ngày gần đây, Lục Niệm Niệm đều trong tiết học ngoại khoá buổi chiều tham gia hoạt động huấn luyện, ví dụ như chạy tiếp sức 400 mét, đẩy tạ gì đó.

Ánh trong lúc lơ đãng nhìn về gương chiếu hậu, cậu thiếu niên bên cạnh hơi nhíu mày, trong mắt thoáng qua tia lạnh lùng, giọng cậu dịu dàng đáp lại.

Đi theo phía sau chiếc xe taxi là một chiếc ô tô con màu đen, không cần đoán cũng biết, đó là người của Thẩm Mạn.

Cô gái bên cạnh không hề phát hiện ra, đám người kia theo dõi bọn họ.

Lục Niệm Niệm lấy điện thoại di động ra, lấy hình hai người chụp chung làm hình nền, lại mở wechat ra, lấy ảnh gửi cho Tống Kim Triêu.

Điện thoại di động rung lên, khi nhìn thấy bức ảnh, tâm trạng âm u của Tống Kim Triêu tan đi không ít, khoé mắt hẹp dài mang theo ý cười dịu dàng, đầu ngón tay thon dài của cậu thiếu nên nhẹ nhàng đặt trên màn hình, cũng lấy một tấm ảnh trong abum của mình gửi cho đối phương.

Nhận được tin nhắn của Tống Kim Triêu, Lục Niệm Niệm hoài nghi liếc nhìn người bên cạnh, hai người dựa vào gần như vậy, lại còn ở trên Wechat nói chuyện.

Mở khung chat ra, nhìn thấy tấm hình kia, Lục Niệm Niệm trợn to hai mắt, môi mỏng khẽ nhếch.

Tống Kim Triêu gửi tới tấm hình này hiển nhiên so với tấm hình tự sướng khi nãy của cô không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Chất lượng tấm ảnh không cần phải nói, hình ảnh trên tấm ảnh Lục Niệm Niệm mặc đồng phục học sinh, Tống Kim Triêu mặc một thân quần áo màu đen thoải mái, xung quanh còn có người tới người đi, đều là mặc đồng phục học sinh, địa điểm chính là trường học của cô.

Trong hình, cô ngước đầu nhìn cậu, ý cười dịu dàng, Tống Kim Triêu cũng vẻ mặt hiếm khi dịu dàng.

Lục Niệm Niệm kinh ngạc: “Chúng ta có phải là bị người ta chụp trộm?”

Tuy rằng nhìn rất đẹp, nhưng nhìn từ góc độ này giống như là chụp trộm.

Tống Kim Triêu cười không nói gì, ngón tay dãi khẽ chạm, lưu bức ảnh Lục Niệm Niệm gửi tới, còn tấm này của cậu, còn phải cảm ơn Keon.

Thời gian rất nhanh tới cuối tháng, Tống Kim Triêu suy nghĩ làm sao để ra ngoài, Keon đề nghị: “Cậu tốt nhất tới trễ, vừa vặn có thể tách Thẩm Mạn.”

Keon cũng là đọc tin tức mới biết, cuối tháng này nước Pháp có tuần lễ thời trang, rất nhiều minh tinh tai to mặt lớn sẽ đi, Thẩm Mạn đang là diễn viên “hot” tự nhiên cũng sẽ đi, cậu lúc này rời đi, vẫn có thể coi là an toàn.

“Keon, Thẩm Mạn đã bắt đầu phái người theo dõi tôi.” Tống Kim Triêu mặt không cảm xúc mở miệng, lông mày tinh xảo cau lại, cằm căng thẳng bó chặt.

Đối với tình huống như thế này, Keon chỉ có thể ăn ngay nói thật: “Cô ta và Tống tiên sinh đều hi vọng cậu đi Mỹ, chắc là lo lắng cậu chạy ra ngoài.”

Cậu thiếu niên quay lưng lại với hắn, cũng không nguyện ý nói gì, không khí trong phòng lại rơi vào trầm mặc, chỉ nghe thấy tiếng hạ bút xoạt xoạt.

Cô gái trên bức tranh nhanh chóng được phác họa rõ ràng, động tác cầm bút của Tống Kim Triêu ngày càng thành thục.

Keon bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, lấy tập văn kiện từ bên người đưa cho Tống Kim Triêu: “Cái này là chú nhỏ của cậu để tôi đưa cho cậu,hắn hi vọng cậu có thể dựa theo yêu cầu phía trên.”

Tống Kim Triêu nhíu mày, lật văn kiện quét qua một lượt, mới phát hiện là một bản hợp đồng.

“Chú ấy có nói gì không?” Thấy rõ nội dung phía trên, Tống Kim Triêu rõ ràng, lông mày nhíu lại giãn ra mấy phần.

Keon nhún nhún vai: “Duy trì chất lượng, số lượng tốt nhất đưa cho hắn.”

Nghe vậy, Tống Kim Triêu gật đầu, vẻ mặt đăm chiêu.

thứ sáu, đại hội thể dục thể thao, tám giờ sáng bắt đầu nghi thức khai mạc, Lục Niệm Niệm ngồi trên khán đài, suy nghĩ khi nào Tống Kim Triêu sẽ tới đây.

Ngồi trên khán đài còn có Cố Miểu, nhìn thấy Lục Niệm Niệm cô vội vã chạy qua: “Niệm Niệm, cậu có nhìn thấy Trần Tương Xán không?”

Cố Miểu đã hơn một ngày không nhìn thấy cậu, hỏi bạn học của cậu mới biết, Trần Tương Xán xin nghỉ ốm đã ba ngày rồi, cũng không biết tình trạng bệnh của cậu bây giờ như thế nào.

Nhắc tới Trần Tương Xán, Lục Niệm Niệm hoài nghi mà mở miệng: “Tớ cũng rất lâu rồi không nhìn thấy cậu ta, cậu ấy sao rồi?”

Cố Miểu mím môi nhìn cô: “Các cậu còn là hàng xóm tốt a, cái gì cậu cũng không biết, tớ càng không biết.”

Cũng không biết hôm nay là đại hội thể dục thể thao cậu có đến không, Cố Miểu muốn nhưng nhìn thấy vẻ mặt cau có của Lục Niệm Niệm.

Do vậy cô chọc chọc cánh tay Niệm Niệm: “Đúng rồi, anh chàng đẹp trai kia hôm nay có tới không?”

Nghĩ đến ngày đó ở cổng trường nhìn thấy người đàn ông đó, Cố Miểu không nhịn được chậc chậc một tiếng, thật là không nhìn ra được, Lục Niệm Niệm lại có thể quen biết một đại soái ca bên ngoài trường, hơn nữa quan hệ không bình thường.

Nói đến Tống Kim Triêu, cậu nói với mình nhất định sẽ tới, trước khi khai mạc bắt đầu, cô đứng ở cổng trường học chờ, nhưng mãi cũng không thấy người đến.

“Cậu ấy sẽ tới, chúng tớ đã nói chuyện với nhau.”

Lục Niệm Niệm hơi rũ mắt xuống, biểu hiện nghiêm túc, sau khi suy tư, đưa ba lô trong tay cho Cố Miểu, để cô thay mình bảo quản, chính mình chạy tới trước cửa trường học tiếp tục chờ.

Thời điểm Tống Kim Triêu tới, cửa trường học có rất ít người, thỉnh thoảng sẽ có tụm năm tụm ba học sinh ra vào, khi nhìn thấy Lục Niệm, cô đang kiễng chân đứng trên bậc tam cấp nhìn xung quanh chỗ cậu đứng.

Nhìn thấy bóng hình quen thuộc xuất hiện, Lục Niệm Niệm hưng phấn hướng về phía cậu vẫy tay: “Kim Triêu, tớ ở đây!”

Lục Niệm Niệm hứng thú bừng bừng chạy tới, vốn muốn lôi kéo cậu đi vào, nghĩ đây là trường học, do vậy tay đưa tới lại lặng lẽ thu lại.

Cô nói: “Kim Triêu, nhanh lên, bây giờ là khai mạc, xem cũng rất hay.”

Tống Kim Triêu liếc nhìn cô, giọng nói hờ hững: “Ăn sáng chưa?”

Lục Niệm Niệm trịnh trọng gật đầu, tách ngón tay lên đếm: “Một chiếc bánh bao thịt, một cái bánh bao rau, còn có một cốc sữa đậu nành.”

“Đúng rồi, tớ còn mang theo bánh mì.” Mở cặp sách ra.

Cô lại vội vàng bổ sung, “Cậu muốn ăn không?”

Tống Kim Triêu lắc đầu, hai người đi thẳng đến bãi tập, cảnh khai mạc vô cùng náo nhiệt, trên khán đài người ngồi chật kín, khung cảnh cuộc sống như vậy, nhưng mà Tống Kim Triêu rất ít khi tiếp xúc qua.

Lục Niệm Niệm dẫn Tống Kim Triêu tới khán đài, hai người ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Vừa nãy trên bậc thang, có người đã chú ý tới bọn họ, Cố Miểu vẻ mặt tươi cười hướng Lục Niệm Niệm chào hỏi, khi ánh mắt rời tới Tống Kim Triêu bên cạnh cô, nụ cười càng thêm ám muội.

Ngồi cùng trên khán đài còn có lớp trưởng Thẩm Khiết, lúc này nhìn thấy cậu thiếu niên sau lưng Lục Niệm Niệm, không chú ý đến cậu cũng khó.

Người đó không mặc đồng phục học sinh, da dẻ rất trắng, trên người mặc trang phục thể thao màu đen, dáng người cao gầy, ở trong đám người vô cùng nổi bật.

Nhìn hai người một trước một sau ngồi vào hàng ghế sau, Thẩm Khiết khinh thường hừ nhẹ một tiếng, lập tức thu hồi ánh mắt.

Cô giống như lơ đãng hướng người bên cạnh mở miệng: “Giáo viên đồng ý cho mang người ngoài vào trường học hay sao?”

Phó Chi Hàng đang lén lút nghịch điện thoại, không chú ý tới lời cô đang nói.

Thẩm Khiết tức giận dùng sức chọc chọc cánh tay của cậu, Phó Chi Hàng giữ chức lớp phó, lại có bộ dáng chuyện không liên quan tới mình.

Người náo đó trượt tay, phòng ngự một đao giết chết đồng đội của mình, Phó Chi Hàng hét to một tiếng: “Tiêu đời!”

“Thẩm Khiết, cậu có bệnh à!” Phó Chi Hàng mở to hai mắt trừng cô.

Bị cậu hét một tiếng to như vậy, Thẩm Khiết không chút nào yếu thế trừng cậu, “Lớp phó còn lén lút chơi điện thoại đấy.”

Cô gái này luôn bày ra đức hạnh này, Phó Chi Hàng không nhẫn nại trở lại chỗ ngồi, lười tính toán cùng cô, cầm điện thoại tiếp tục chơi.

Ngồi hàng sau khán đài, Tống Kim Triêu nhìn đám người phía dưới đông nghìn ngịt, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, có chút đứng ngồi không yên, Lục Niệm Niệm còn đang hưng phấn cùng cậu nói chuyện hạng mục thi đấu buổi sáng.

“Kim Triêu, đợi lúc nữa tớ sẽ đẩy tạ, cậu nhìn, chính là ở vị trí này.” Nói xong, Lục Niệm Niệm hướng về phía cậu chỉ chỉ về phía bên phải của bãi tập.

Tống Kim Triêu theo ánh mắt của cô nhìn qua, trên bãi tập đám người đã chầm chậm tản ra, có vài hạng mục thi đấu đã bắt đầu.

Qua một lúc, Cố Miểu ngồi phía dưới khán đài quay người lại, vẻ mặt có chút lo lắng hướng về phía cô vẫy vẫy tay, ra hiệu cho cô qua đó.

Trong tay Cố Miểu giống như cầm một tập giấy.

Lục Niệm Niệm sắp xếp chỗ ngồi cho Tống Kim Triêu, trước khi đi, đưa cho cậu một tờ giấy nhớ màu hồng, cẩn thận dán trên tay cậu ở vị trí dễ nhìn, sau đó mới thuận theo bậc thang bước đi.

Cố Miểu cũng là vừa mới nhìn thấy bảng đăng ký trong tay, không rõ tình huống nên mới hỏi cô.

“Niệm Niệm, cậu khi nào thì đăng ký thi chạy dài 1500 mét? Còn có vượt rào cản 100 mét?”

“Cậu xác định cậu có sức khoẻ tham gia những cái này?”

Nghe vậy, Lục Niệm Niệm cũng sững sờ, nghi ngờ nói: “Tớ không có đăng ký.”

Cố Miểu cau mày nhìn cô, đem bảng đăng ký đưa qua: “Phía trên có tên của cậu, chắc là trước đó đã báo danh.”

Nhìn theo cô gái rời đi, Tống Kim Triêu thu hồi ánh mắt, đem giấy nhớ trên tay lấy xuống, trên mặt viết mấy chữ: Người này có bạn gái, xin chớ tới gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.