Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 20: 20: Tình Nhân Trong Tối




Chạm tới một mảnh mềm mại, ánh mắt cậu thiếu niên trở nên u ám, hơi dùng sức, làm theo bản năng, đầu lưỡi kinh hoạt cạy mở hàm răng, cuốn sạch phần lạnh lẽo nào đó, ấm áp làm người ta mê muội, không ngừng tiến lên.

Lục Niệm Niệm kinh ngạc tại chỗ, căn bản không phản ứng kịp với nụ hôn tới bất ngờ, máu phảng phất như ngừng chảy, chỉ cảm thấy hai tai vang lên tiếng ong ong, giống như lần đầu tiên gặp gỡ Tống Kim Triêu, sự kích động sâu sắc nào đó.

Đến tận khi, người bên dưới hô hấp khó khăn, Tống Kim Triêu bỗng nhiên ý thức được chính mình đang làm gì, cậu lập tức dừng lại, đôi mắt thâm thúy trở nên u ám, vừa luống cuống lại vừa chăm chú nhìn cô.

Ngoài ý muốn lại một lần nữa cậu mất không chế, đối với cô mà nói, có được tính là một loại tổn thương.

Lục Niệm Niệm hít thở một hơi dài, lồng ngực nhẹ nhàng lên xuống, trái tim sắp nhảy ra bên ngoài, cô ngẩng đầu, gò mó đỏ bừng nhìn cậu, ánh mắt trong suốt như kết tụ một tầng nước.

Cậu thiếu niên trước mặt cũng không tốt hơn là mấy, gương mặt anh tuấn trắng sứ đỏ bừng, cằm căng thẳng trở thành một đường cứng ngắc, ánh mắt cậu chạm tới đôi môi đỏ nhiễm một tầng nước bọt của Lục Niệm Niệm, đột nhiên sững lại.

Suy nghĩ làm người ta sa vào trong cám dỗ, mê hoặc, Tống Kim Triêu hoảng loạn quay đầu đi, ngón tay với khớp xương dài rõ ràng cuộn lại một chỗ, căng thẳng đến không thể hô hấp.

Sự thực nói với cậu, cậu giống như phát bệnh.

Giống như trước kia vậy, nếu như không dừng tay, cậu có thể giống tên biến thái, cắn nát môi cô.

Tống Kim Triêu không dám nghĩ tiếp, đây đã là kết quả xấu nhất, kế tiếp vẻ mặt của cậu cũng dần trở nên khó coi, cau mày, giống như làm chuyện xấu không thấy được ánh sáng.

Ảo não lại hối hận.

Lục Niệm Niệm còn chưa kịp cao hứng, khi nhìn thấy biểu tình không ngừng biến hóa của cậu, vốn còn có chút ngượng ngùng muốn nói chuyện với cậu, bây giờ mới cảm thấy, người ngày sau khi hôn cô xong, rõ ràng là hối hận rồi.

Cô âm thầm hít một hơi, lúc này mặt vẫn còn đỏ bừng, cô nhíu mày nhìn Tống Kim Triêu, ngữ khí vô cùng uất ức: “Kim Triêu, cậu có phải là đang ghét bỏ tớ...”

Tống Kim Triêu sửng sốt, thực sự không biết nói gì mới tốt, có chút luống cuống đứng ở đó, gương mặt anh tuấn đỏ bừng, cậu dứt khoát quay người, chân dài bước một bước, cúi đầu đi về phía trước.

Lục Niệm Niệm nhanh chóng đuổi theo, đây chính là nụ hôn đầu của cô, Tống Kim Triêu đây là hôn xong muốn quỵt nợ!

“Đây là nụ hôn đầu của bà đây! Cậu đây là không muốn chịu trách nhiệm!” Lục Niệm Niệm hướng về phía bóng lưng của cậu hét lên một tiếng, người phía trước bỗng nhiên đứng lại, Tống Kim Triêu quay đầu lại, nhíu chặt lông mày, biểu hiện có chút giãy dụa, xiết chặt nắm đấm dường như nói với cô, người đó đang căng thẳng.

Cô còn chưa kịp phản ứng, người cách đó không xa quay lại, bước chân vội vã, sau đó đứng lại ở trước mặt cô.

“Lục Niệm Niệm.” Cậu gọi đầy đủ tên của cô, âm thanh trầm thấp, hô hấp bất ổn.

Lục Niệm Niệm nhìn chằm chằm cậu, rất sợ cậu sẽ nói ra cái gì đại nghịch bất đạo, hoặc là cự tuyệt cô cách xa vạn dặm: “ừm, tớ nghe đây.”

Giống như đang chuẩn bị tâm lý, cô thậm chí cảm nhận được rõ ràng, tâm trạng lo âu của cậu theo hơi thở phả ra.

“Tớ, tớ không, không có, không chịu trách nhiệm.”

“Chuyện vừa rồi, tớ xin lỗi.”

Lần đầu gặp phải tình huống đột nhiên phát sinh như vậy, Tống Kim Triêu có vẻ nói năng lộn xộn, chữ đứt quãng, thật vất vả mới nói một câu hoàn chỉnh, cậu căng thẳng bất an nhìn về phía cô gái trước mặt.

“Chỉ, chỉ là...”

Giờ khắc này cậu vô cùng hy vọng, cô có thể hiểu ánh mắt của chính mình, cho dù cậu nói lắp bắp không hoàn câu, cô cũng có thể rõ ràng.

Lục Niệm Niệm ngoan ngoãn nghe cậu nói xong, mắt hạnh trong veo từ từ sáng lên, dùng một loại ánh mắt khao khát mà chuyên chú nhìn cậu.

Trời mới biết, khi cậu nói câu phủ định đầu tiên, cô có thể mô hồ đoán được kết quả, giờ khắc này trong lòng cô lập tức vui vẻ hận không thể chạy mười vòng quanh đại viện.

Tống Kim Triêu không thờ ơ như vẻ bề ngoài cậu thể hiện, thậm chí giờ khắc này còn có vẻ ngốc nghếch.

Mặt của cậu đỏ bừng đã nói lên tất cả.

“Tống Kim Triêu, cậu không cần nói”

“Tớ đều hiểu”.Lục Niệm Niệm ngẩng đầu lên nở nụ cười rạng rỡ, trong tầm nhìn chỉ có cậu, lúc này đôi mắt tròn xoe uốn cong thành hình trăng lưỡi liềm,khóe miệng khẽ nhếch lên, giống như ẩn giấu những ngôi sao sáng lung linh.

Nghe cô nói mọi chuyện đều hiểu, lông mày cau lại của cậu từ từ dãn ra, cơ mặt tuấn mỹ căng thẳng dần buông lỏng, một lúc sau khóe môi cậu khẽ động, giống như thở dài một hơi nhẹ nhõm.

“Quả nhiên tớ đoán không sai”

“Cậu thật sự đối với tớ vừa gặp đã yêu”

“Kim Triêu, cậu bây giờ có vui không?”. Lục Niệm Niệm nói, hai má nóng bừng, còn có chút kích động.

Tống Kim Triêu: “…..”

Trên thế giới còn có gì hạnh phúc hơn khi biết có người yêu thầm mình?

Lục Niệm Niệm hiện tại vui vẻ chỉ muốn lăn vòng tại chỗ, còn có lật qua lật lại

vài vòng. Khuôn mặt cô gái trắng trẻo, tâm trạng mây mù lúc nãy được quét sạch, khuôn

mặt xinh đẹp có vài phần ngây thơ vì vui vẻ mà xinh đẹp hơn mấy phần.

Loại vui vẻ này cậu chưa từng trải qua, đôi mắt Tống Kim Triêu không thể ngừng dán trên khuôn mặt cô.

Chú ý đến ánh mắt của cậu, Lục Niệm Niệm xấu hổ, không khỏi ngại ngùng, mặt

đỏ lên: “Nhìn tớ làm gì…”

Nghe xong những lời đó, Tống Kim Triêu cụp mắt, tầm mắt hướng về chỗ khác, tóc mái xõa xuống che đi lông mày lạnh lùng của cậu, lộ ra một loại cảm giác mê hoặc người.

Biết cậu xấu hổ, Lục Niệm Niệm mỉm cười, lặng lẽ nhìn cậu.Chỉ có đôi tai nhỏ

đỏ lên lộ ra một chút bí mật.

“Lục Niệm Niệm, tuần sau gặp”. giống như nghĩ tới điều gì đó, Tống Kim Triêu nhàn nhạt mở miệng, ở lại lâu thêm chút nữa, người của Thẩm Mạn rất nhanh sẽ tìm tới.

Nghe thấy tuần sau gặp, cần đến bảy ngày nữa, Lục Niệm Niệm vội vàng hỏi: “Vậy tớ, hai chúng ta …..phải tính sao?”

Mắt Tống Kim Triêu dần trở nên thâm trầm, đối với ánh mắt của cô không khỏi trốn tránh, chỉ là ngữ khí nhàn nhạt lộ ra mấy phần xấu hổ.

“Tùy cậu”

Hai chữ nhẹ nhàng rơi vào tai cô giống như âm thanh tự nhiên, Lục Niệm Niệm âm thầm nhuốt nước bọt, giờ khắc này tâm tình có chút khó hình dung.

“Cậu, cậu nói lời cần phải giữ lời”

“Không bao giờ được nói dối”

“Càng không được lừa người”

“Tớ sẽ cho là thật”

“Nếu cậu nói không giữ lời, sau này khẳng định không có người cần”. Chỉ có

thể là tớ cần. Lục Niệm Niệm không yên lòng dặn đi dặn lại, hạnh phúc đến quá bất ngờ, cô có chút hoài nghi có phải mình hiện tại đang nằm mơ. Do vậy cô to gan tiến thêm một bước. Cô nhanh chóng nhón chân, mắt nhắm lại, đôi môi màu hồng nhạt mềm mại dùng tốc độ nhanh chóng chạm vào gương mặt hoảng hốt của cậu thiếu niên.

Xúc cảm nhẹ nhàng, như chuồn chuồn lướt nước, Tống Kim Triêu ngây ra tại chỗ, cả gười đứng bất động, đôi mắt tối và sâu, cảm giác giống như bị lông chim quét qua, thâm nhập sâu vào hơi thở, có một loại cảm giác mê hoặc lòng người.

Trái tim của Lục Niệm Niệm đập thình thịch, cô liếm môi, điều chỉnh tâm trạng, ngẩng đầu lên, khóe miệng có hai lúm má đồng tiền nhàn nhạt, lẽ thẳng khí hùng: “làm tăng thêm ấn tượng của cậu với tớ”

Ma xui quỷ khiến làm thêm bước này, Lục Niệm Niệm cảm thấy bản thân mình nhất định là bị bệnh rồi, cho nên cô bất chấp tất cả, tự mình làm ra chuyện ngoài ý muốn.

Trái tim trầm lặng nhiều năm của thiếu nữ chính tại thời khắc này rục rịch, kỳ thực gặp qua Tống Kim Triêu cô mới biết, cái gì□□ gọi là tim nảy mầm.

Lục Niệm Niệm chớp mắt, kiên nhẫn tiếp tục nói: “ chúng ta tuần sau nhất định

gặp mặt”

Tống Kim Triêu nhìn cô, chậm chạp phản ứng lại, đôi mắt âm u bấy lâu cuối cùng trở nên ấm áp hơn, cậu nhẹ giọng đáp ứng: “Được”

Lục Niệm Niệm nói lời từ biệt, người của Thẩm Mạn liền tới.

dì giúp việc Tống gia mang quần áo đã được đóng gói cẩn thận đặt vào phía sau cốp xe, mấy tên vệ sỹ cũng lập tức đi theo, Tống Kim Triêu vẻ mặt vô cảm ngồi trên xe, cho tới khi người bên cạnh gọi điện thoại, cậu mới biết, tất cả thiết bị liên lạc đều bị Thẩm Mạn tịch thu.

Viện điều dưỡng thành phố B, Tống Kim Triêu nhìn thấy Keon cũng không ngạc nhiên.

Bốn năm trước anh ta chính là bác sỹ điều trị tâm lý của chính mình, hôm nay anh ta đến, có lẽ cũng chính là ý tứ của Thẩm Mạn. Keon là người Pháp, ngũ quan cũng đạt tiêu chuẩn của người Châu Âu, mái tóc xoăn màu vàng vô cùng chói mắt.

Khi Tống Kim Triêu tới, đi cùng phía sau là một đám vệ sỹ mặc âu phục màu đen, cậu thiếu niên khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng đứng ở phía trước, thân hình gầy gò, đứng trong một đám vệ sỹ thân hình cường tráng, càng trở nên yếu ớt.

đợi rất lâu, Keon nhiệt tình tiến lên phía trước, tiến tới ôm cậu thiếu niên lạnh lùng vào lòng, dùng tiếng trung lưu loát nói: “Đã lâu không gặp”

mày cậu thiếu niên khẽ động, sau đó gật đầu, giống như đáp ứng lại.

Keon tìm một lý do, mang Tống Kim Triêu vào phòng bệnh, người của Thẩm Mạn tự nhiên lưu lại ở bên ngoài.

Nhìn cậu tốt hơn so với trong tưởng tượng một chút.

Khi thực sự gặp Tống Kim Triêu, Keon mới thở một hơi nhẹ nhõm, tối thiểu tên nhóc này không có tự tổn hại bản thân, càng không thiếu chân, thiếu tay.

Hai người tiến vào phòng trị liệu, Keon đem rèm cửa sổ kéo lên, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng tiến vào phòng bệnh, làm căn phòng càng trở nên yên tĩnh. Hôm đó trạng thái khi Tống Kim Triêu gọi điện thoại một chút cũng không tốt, dựa theo tình trạng phát bệnh trước đây của cậu, Keon phân phó người chuẩn bị thuốc ngủ liều mạnh, còn có thuốc an thần.

Tống Kim Triêu không nói chuyện, ánh mắt cố định nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đôi mắt âm u, sâu thẳm, sâu giống như cái giếng không thấy đáy.

Một lúc sau, cậu quay đều, nói với Keon: “Tôi dự định tiếp nhận đề nghị của anh”

“Nhưng mọi việc nằm ngoài dự liệu của tôi” nói xong, nhìn thấy Tống Kim Triêu nghi hoặc chau mày, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Cậu rõ ràng không có cách nào với Lục Niệm Niệm, càng không biết phải làm như thế nào.

Nghe Tống Kim Triêu chủ động nhắc tới chuyện này, Keon có chút ngạc nhiên, cậu thiếu niên nhắm mắt,lông mày thanh tú khẽ nhếch lên, ánh nắng ấm áp rơi trên khuôn mặt mềm mại, anh tuấn, phác họa đường nét càng sâu, Keon mỉm cười, ánh mắt ôn hòa nhìn cậu.

Keon chậm rãi nói: “Nói như vậy, cô gái đó có phải rất thú vị”

Thú vị sao?

Tống KimTriêu cẩn thận nghĩ, trong đầu lập tức xuất hiện khuôn mặt với ý cười trong trẻo của Lục Niệm Niệm, thần kinh căng thẳng lập tức dãn ra, ngữ khí cậu nhàn nhạt, nói không một chút để ý: “cô ấy rất ồn, luôn nói chuyện không ngừng”

Khi lần đầu tiên gặp mặt, cậu muốn dùng băng dính dán miệng cô lại. Nhưng càng bài xích như vậy, giọng nói của cô càng réo rắt bên tại cậu, làm loạn cuộc sống bình yên của cậu, thỉnh thoảng còn xuất hiện cùng các cơn ác mộng của cậu, như vậy không biết là tốt hay xấu.

Nghe Tống Kim Triêu nói, Keon chỉ cười chứ không nói gì, trong lòng hắn đối với cô gái kỳ lạ này càng cảm thấy có hứng thú, suy cho cùng, người có thể làm cho tâm trạng Tống Kim Triêu trở nên thất thường rất ít.

Thẩm Mạn có thể tính là một trong số đó, nhưng ảnh hưởng gây ra, đều là những ảnh hưởng vô cùng tiêu cực. Cô gái này không giống như vậy.

Sau khi cân nhắc, Keon nửa đùa nửa thật nghiêm túc nói: “Hy vọng có cơ hội gặp cô ấy”

Nói không chừng, cô gái này có thể giúp đỡ đối với trị liệu sau này của Tống Kim Triêu.

Nghe thấy Keon nói có ý định muốn gặp Lục Niệm Niệm, Tống Kim Triêu ngước mắt nhìn hắn, vô thức chống cự, vẻ mặt không thể nói rõ sự khó chịu.

Hai y tá ngoài cửa đẩy thiết bị y tế tiến vào, ánh mắt vô tình nhìn thấy cậu thiếu niên ngồi dựa trên ghế sô pha, trong mắt xoẹt qua tia kinh ngạc. Các cô suy đoán, người nằm trong phòng bệnh nhân Vip có thể là một quan chức cao cấp, ngoài cửa còn có một đám vệ sỹ canh giữ, hôm nay nhìn thấy, mới phát hiện lại có thể là một thiếu niên trẻ tuổi, mà còn rất đẹp trai, giống như nhân vật bước ra từ trong truyện tranh của các thiếu nữ. Khi hai cô y tá nhỏ thỉnh thoảng nhìn trộm cậu, một trong số họ mượn cơ hội nói chuyện với Keon, cách người trên sô pha gần hơn một chút. Cô y tá nhỏ thiện ý nhắc nhở: “Nếu cần giúp đỡ, có thể ấn chuông bên cạnh”. Âm thanh nhẹ nhàng giống như nước. Keon mỉm cười gật đầu, khi nhìn cô y tá trước mặt, mới phát hiện hai cô gái trung quốc này đang nhìn trộm Tống Kim Triêu, trên mặt còn có mấy phần ngại ngùng.

Biết ai đó sức quyến rũ lớn, Keon mỉm cười lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng, cậu thiếu niên trên sô pha yên lặng mở mắt, ánh mắt lạnh lùng quét qua, đối diện với ánh mắt của cô y tá nhỏ, mặt cậu vô cảm, trầm giọng quát: “Ra ngoài”

Mắt thấy hai cô y tá nhỏ hoảng loạn mà trốn, Keon không nói gì, cậu thiếu niên mặt lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn như cũ là bộ dáng lạnh lùng xa cách, không biết đang nghĩ gì.

Keon càng quyết tâm có ý định gặp Lục Niệm Niệm hơn, thay vì để Thẩm Mạn kích động Tống Kim Triêu, còn không bằng tìm một đoạn tình cảm, kéo Tống Kim Triêu khỏi vũng bùn sâu.

Khi Tống Duẫn Hành tới, Keon đang đo huyết áp cho Tống Kim Triêu. Về vị tam thiếu gia Tống gia, trong giới thượng lưu nổi tiếng là công tử bột, Keon đối với hắn vẫn luôn kính trọng, người này tuy rằng luôn bày ra bộ dáng bỡn cợt với đời, nhưng Keon hiểu rõ những ẩn tình bên trong.

Trong phòng bệnh, Keon biết điều rời đi, chỉ còn hai chú cháu, Tống Duẫn Hành không quanh co, trực tiếp hỏi: “Thẩm Mạn mang cháu tới đây”

Tống Kim Triêu không nói gì, rũ mắt chơi Rubik trong tay, trong mắt u ám không rõ.

Cậu không nói, Tống Duẫn Hành cũng có thể hiểu, lần này không chỉ là ý của Thẩm Mạn, còn có anh trai cả của hắn, Tống Trí Viễn. Sau khi hiểu rõ tình hình, Tống Duẫn Hành nhanh chóng chuyển chủ đề, bình tĩnh dựa vào ghế sô pha, mỉm cười hỏi: “Chuyện cháu tới viện điều dưỡng, bạn gái nhỏ của cháu có biết không?”

Nghe xong, Tống Kim Triêu ngây người, ngẩng đầu nhìn hắn, đối với câu “Bạn gái nhỏ” cậu dường như đặc biệt mẫn cảm, khóe miệng cậu nhếch lên thành một đường cứng ngắc, rồi từ từ hạ mắt, đang suy nghĩ câu này của Tống Duẫn Hành có phải không thỏa đáng.

nghĩ tới  trước lúc chia tay, cô gái to gan lại có chút ngượng ngùng hôn cậu, mặt của cậu thiếu niên đỏ bừng, dái tai trắng ngần cũng nhiễm một màu đỏ: “Cháu đã nói với cô ấy, cuối tuần gặp mặt” Tống Kim Triêu do dự một lúc, ngữ khí nhàn nhạt mở miệng, dường như ngầm thừa nhận, câu bạn gái nhỏ của Tống Duẫn Hành.

“Há” Tống Duẫn Hành ý vị sâu xa nhìn cậu, âm cuối kéo dài, hiếm  thấy  Kim Triêu để lộ bộ dạng  mới biết yêu.

Tống Duẫn Hành tiếp lời: “Vậy cháu có muốn chú tối nay dẫn cô ấy tới gặp cháu không?”

Tống Kim Triêu mím môi, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt đen lộ ra mấy phần trào phúng: “Lẽ nào để cô ấy thấy, cháu đang điều trị tâm thần”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.