Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 16: 16: Tôi Muốn Vai Nữ Chính




Tia sáng chói mắt chiếu lại đây, Trần Tương Xán theo bản năng dùng tay che mắt, xe đạp dựng sau lưng cậu.

“Cậu đi đường sao không phát ra tiếng động?” Lục Niệm Niệm ngẩn người.

Tên này thần không hay quỷ không biết xuất hiện sau lưng cô, đột nhiên lên tiếng dọa cô nhảy dựng lên.

Không biết cậu đã chờ ở đây bao lâu rồi, đi xe đạp còn nhanh hơn cô.

Trần Tương Xán hỏi: “Tiết tự học tối nay cậu đi đâu?”

Lục Niệm Niệm do dự, việc này vẫn chưa thể nói với cậu, dựa theo tính cách của Cố Miểu, phỏng chững cũng không muốn để cậu biết.

“Đương nhiên là đi vệ sinh.”

Nghe vậy, Trần Tương Xán trầm mặc mấy giây, hiển nhiên không tin, “Lớp trưởng lớp các cậu nói với tớ, hội học sinh điểm danh lần thứ nhất xong, cậu liền đi.”

“Cậu xác định cậu bị táo bọn?”

Không biết vì sao, Lục Niệm Niệm cảm thấy, đêm nay Trần Tương Xán có chút hùng hổ doạ người, cậu tựa hồ đang cùng cô phân cao thấp.

Vì vậy cô thừa nhận bản thân mình nói dối, nhỏ giọng lầm bầm: “Tớ không đi vệ sinh, tớ cùng Cố Miểu có việc ra ngoài một chuyến.”

“Nhưng tớ đảm bảo, tuyệt đối không phải chuyện xấu.” Rất sợ Trần Tương Xán không tin, Lục Niệm Niệm vội vã dựng thẳng ba ngón tay lên thề.

Nam sinh trước mắt quét mắt nhìn cô, ánh mắt thâm trầm tra xét kỹ càng.

Chợt nhớ tới, người này lại có thể không nể tình, ghi  tên của mình, Lục Niệm Niệm nhịn không được đánh một cái vào cánh tay cậu.

“Đánh tớ làm gì?” Trần Tương Xán trừng cô, đang đẩy xe đạp, liền ăn một cái tát, tuy rằng có chút đau, nhưng có loại cảm giác chứng nào tật nấy.

Lục Niệm Niệm cau mày, lầm bầm quở trách nói: “Cậu lại có thể ghi tên tớ, một chút tình cảm cũng không đếm xỉa tới!”

Nghe vậy, Trần Tương Xán không nhịn được trừng cô: “Tớ không có ghi tên cậu.”

Lục Niệm Niệm sững sờ: “Nhưng lớp trưởng lớp tớ cậu ấy nói...”

Trần Tương Xán bỗng nhiên đãnh gãy lời cô, không muốn tiếp tục nghe.

“Cậu nói, tớ cùng cậu có tình cảm gì?” Cậu nam sinh hạ mắt, ý cười khóe mắt ngày càng sâu, đường nét sâu sắc, ở trong bầu không khí nửa sáng nửa tối càng thêm rõ ràng.

Trong lòng cậu mơ hồ mong đợi điều gì đó.

Đáp lại lời của cậu, lại là một cái tát của cô gái đánh vào cánh tay cậu.

“Tình huynh đệ a!”

“Cậu là cái tên lòng lang dạ sói, biết cùng tớ chiến tranh lạnh!”

Lục Niệm Niệm càng nghĩ càng tức giận, một cái tát xuống, mặt Trần Tương Xán ngày càng đen, lông mày dài nhíu lại thành một đoàn, vẻ mặt nhìn khó coi giống như một lớp sơn đen.

Trần Tương Xán rõ ràng bị cô chọc tức, muốn nói lại thôi, tức giận trừng cô, chuẩn bị rời đi.

Lục Niệm Niệm chợt nhớ tới, mình có việc cần làm, liền duỗi cánh tay ra, trực tiếp từ phía sau kéo cặp sách Trần Tương Xán, lôi kéo làm cho người ta lùi về sau một bước.

“Cậu trước tiên đừng vội đi, tớ có đồ đưa cho cậu.”

Nói xong, Lục Niệm Niệm mở khóa kéo, cầm quyển sách tiếng anh lật vài trang, một tấm thiệp màu hồng được lấy ra.

Trần Tương Xán liếc mắt, lườm cô, nhanh hơn cô một bước, cúi người xuống, đem tấm thiệp nhặt lên.

Cầm ở trong tay cậu mới thấy, cái này hình như là một bức thư, mặt trên vẽ đầy hoa tình yêu màu hồng, vừa nhìn là biết chính là đồ của con gái.

Lục Niệm Niệm nhìn đồ cậu đã cầm trong tay,  lời thoại cô còn chưa có nói!

Cô gái đưa tay muốn cướp, Trần Tương Xán bỗng nhiên ý thức được gì đó, đột nhiên đem cánh tay nâng lên, nâng lên cao đủ để cô không với tới.

“Tớ hỏi cậu, đây là thư tình phải không.”

Trần Tương Xán nhàn nhạt mở miệng, trong con ngươi sóng tình tuôn trào, đáy lòng chờ mong từ từ tràn ra lồng ngực.

“Cậu vẫn rất thông minh mà.” Lục Niệm Niệm thu tay về, lại cực kỳ bình tĩnh liếc cậu.

“Tặng tớ?”

Lúc nói lời này, giọng của nam sinh có chút kỳ quái, mỗi một âm giống như được bọc trong một tầng mứt hoa quả, mơ hồ lộ ra tia hưng phần cùng mong đợi.

Lục Niệm Niệm mím môi, “Ừ” một tiếng.

Giọng cô nhẹ không nghe rõ ràng, lại mềm mại giống như lông vũ, cuốn sạch thơm ngọt ngào trong gió, lặng lẽ rơi vào lòng cậu.

Cô gái trước mặt cúi thấp đầu, mi cong mà dài, như hai cái bàn chải mềm mại, nhẹ nhàng động, hô hấp của cậu cũng ngưng lại.

Dựa theo tính cách Trần Tương Xán, cậu sẽ nói: “Ông đây đã sớm biết cậu yêu thầm tớ.”

“Đã gấp rút như vậy, vậy tớ miễn cưỡng chấp nhận cậu làm người yêu của tớ.”

“Còn không mau cảm tạ!”

Nhưng mà trên thực tế, còn chưa chờ Trần Tương Xán mở miệng, Lục Niệm Niệm đã ngẩng đầu, bộ dáng uy hiếp.

“Đây là Tiểu Miểu tặng cậu, nếu như cậu không nhận, cẩn thận tớ đánh cậu!”

Cô gái nhẹ nhàng buông ra một câu, phảng phất như một bàn tay vô hình, đem người cuốn vào đám mây, đời đời quăng xuống thung lũng, té ngã xuống vực sâu, xương  vỡ  tan  vang  lên tiếng  vỡ vụn.

Vẻ mặt Trần Tương Xán che đậy rất giỏi, cậu dường như thờ ơ cười một tiếng,  lại giống như sợ hãi những lời uy hiếp của cô, đặt bức thư tình vào chiếc cặp sách đeo bên tay trái.

Nhưng động tác thô lỗ,  bức thư hình chữ nhật nhăn thành một đoàn.

“Còn có, đây là những thứ tiểu Miểu vẫn muốn đưa cho cậu, nhưng chưa có cơ hội”

“Về sau cậu phải đối tốt với cậu ấy, đừng phụ lòng người ta”

Lục Niệm Niệm lảm nhảm, giống như một bà cô tọc mạch.

Trần Tương Xán nhăn mày nhìn cô gái, trong lòng ruột dan đang thắt lại.

Lục Niệm Niệm còn chưa nói xong, người trước mặt lại không muốn nghe.

“Tớ về đây”

Trần Tương Xán cưỡi xe đạp, thân ảnh dần rời xa, cho tới khi hòa vào bóng đêm, Lục Niệm Niệm không nhìn thấy nữa.

Vì sao cô cảm thấy Rau thơm không vui?

Về tới nhà, hai vị lão gia Lục gia đã đi ngủ,  phòng khách, hành lang,  toàn bộ đều để ánh sáng nhẹ.

Lục Niệm Niệm rón ra rón rén bước vào phòng ngủ, bật đèn lên để nhìn cho rõ, trên bàn để một quyển sách bài tập, là bài tập hè môn vật lý.

Nhìn tình hình, Tống Kim Triêu chắc đã tới đây.

Lục Niệm Niệm tùy ý lật vài trang, toàn bộ bài tập hè đã hoàn thành, nhưng có chút hơi lạ.

Khi nhìn thấy tên trên trang bìa, Lục Niệm Niệm mới phát hiện, cái này hình như không phải quyển bài tập gốc của cô.

Ngay cả tên trên trang bìa, cũng là nét bút của Tống Kim Triêu.

Ban đầu nghĩ vở bài tập về nhà có thể rơi ở thư viện,  Lục Niệm Niệm cũng không có ý định tìm, bây giờ phát hiện một quyển bài tập giống hệt, mà Tống Kim Triêu nói làm là làm, tất cả các câu hỏi đều giúp cô làm xong.

Lục Niệm Niệm chăm chú nhìn quyển vở bài tập một lúc, nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng xa cách, đôi môi nhẹ nhàng dương lên, lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Còn nói đối với cô không có tâm tư gì, quyển bài tập mới này không phải là giấu đầu hở đuôi hay sao.

Hôm sau trong giờ học, ủy viên thể dục vừa hô giải tán, Cố Miểu từ trong đám đông chạy ra, chạy tới bên cạnh Lục Niệm Niệm.

“Tặng đồ chưa?”

Cố Miểu ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Lục Niệm Niệm, hận không thể đem tai dán vào bên cạnh miệng cô, rất sợ bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào.

Lục Niệm Niệm cầm quyển từ đơn học thuộc: “Tặng rồi.”

Cố Miểu ánh mắt sáng lên, nuốt ngụm nước bọt, có chút vội vàng nắm lấy cánh tay cô, liền vội vàng hỏi: “Vậy cậu ấy có nói gì không?”

Lục Niệm Niệm nghiêng đầu, híp mắt, bộ dạng suy tư.

“Cái gì cũng không nói, liền nhận lấy.”

Cậu không nói gì đã là đáp án tốt nhất, may mắn không có từ chối không nhận, Cố Miểu bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.

“Tớ thấy tâm tình cậu ấy không tốt, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.”

Nghĩ đến chiều hôm qua ở sân bóng rổ, Cố Miểu đến xem Trần Tương Xán chơi bóng rổ, đánh được một nửa, cũng không biết  xảy ra chuyện gì, chờ khi cô mua nước trở về, liền thấy trên sân bóng rổ có người lao vào đánh nhau, cô nhìn kỹ mới phát hiện, là Trần Tương Xán và một cầu thủ bên đối phương.

Sau đó cầu thủ kia chảy máu mũi, được đưa vào phòng y tế, Trần Tương Xán bị giáo viên phạt, đứng ở sân bóng rổ cả buổi chiều.

“Tính khí cậu ấy có chút kỳ lạ.”

Lục Niệm Niệm tán thành gật đầu, nhớ tới mấy ngày hôm nay tên kia khác thường, còn tưởng rằng ảo giác của chính mình.

Bên cạnh bồn hoa, hai cô gái tụ thành một khối xì xào bàn tán, Cố Miểu suy nghĩ chiến lược bước tiếp theo, Lục Niệm Niệm chờ cô mời đại tiệc.

Bóng một người cao gầy, từ phía sau đám người đi tới.

Trong đám người, ánh mắt Thẩm Khiết rơi trên người vừa rời đi, vẻ mặt cậu nam sinh không cảm xúc từ bên cạnh cô bước đi, ánh mắt không một tia dư thừa.

Lục Niệm Niệm vẫn cùng Cố Miểu nói gì đó, phía sau có người vỗ vào bả vai cô một cái.

Cô  quay đầu lại, liền nhìn thấy Trần Tương Xán đang cúi đầu nhìn cô, gương mặt tuấn tú tỏ vẻ hờ hững, vùng trán kiên nghị vừa đỏ lại vừa tím, giống như bị người ta đánh.

Lục Niệm Niệm chần chờ mở miệng: “Rau thơm, cậu bị người ta đánh?”

Phía sau đã có người chú ý tới bọn họ, ánh mắt bát quái từ bốn phương tám hướng quăng tới.

Trần Tương Xán cau mày, nhìn qua dường như có lời muốn nói với cô, cậu đưa tay kéo đằng sau cổ áo đồng phục của cô, còn chưa đợi phản ứng của cô, liền đem người kéo tới chỗ ngoặt của lớp học.

Cố Miểu đứng tại chỗ, trái tim vừa nãy kinh hoàng giờ khắc này đang chậm rãi  bình tĩnh, nhìn cậu nam sinh thái độ thô lỗ kéo người rời đi, cô  âm thầm hít một hơi, vẫn cảm thấy trong ngực có chút phiền muộn.

“Này này này, cậu làm gì vậy!”

Sức lực người này thực sự quá lớn, Lục Niệm Niệm nhấc chân lên, hầu như là bị người này kéo đi.

Trần Tương Xán ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, do dự một lúc, hỏi: “Buổi tối tự học hôm đó cậu đi đâu làm gì vậy?”

Lục Niệm Niệm không nhịn được cau mày, tại sao lại nhắc tới chuyện này.

“Tớ không làm gì cả, sao cậu lại hỏi chuyện cũ này.”

Trần Tương Xán nhìn chằm chằm cô, môi mở ra lại đóng vào, hô hấp có chút gấp.

“Có phải cậu giúp tớ sửa xe đạp không?”

Khi nói câu này, vẻ mặt cậu có chút kỳ lạ, thậm chí gương mặt anh tuấn có chút đỏ.

Giống như xấu hổ.

Lục Niệm Niệm chớp mắt, ý thức được cậu đang nói gì, nhanh chóng sửa lại: “Không phải tớ, là Cố Miểu giúp cậu sửa xe đạp.”

“Cậu nên cám ơn cậu ấy mới đúng.”

Thì ra là như vậy, nam sinh đáy mắt u ám, tâm tình xoẹt qua một tia thất vọng.

Hai người trầm mặc mấy giây, Trần Tương Xán khóe môi hơi cong, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Tớ là tới thông báo với cậu, cậu cùng Cố Miểu mỗi người viết một bản kiểm điểm 1000 chữ, ngày mai giao cho Hội Học Sinh.”

Nghe vậy, Lục Niệm Niệm trợn to hai mắt, có chút không tình nguyện: “Tại sao!”

“Chúng tớ là vì cậu a!”

Trần Tương Xán cười gằn: “Vì tớ? Tớ không chịu nổi.”

“Tự ý trốn học còn làm đổ một loạt xe đạp, cậu cho rằng cứ thế là xong?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.