Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 10: 10: Dùng Rượu Tỏ Tình




Lục Niệm Niệm không biết, bộ dạng này của cô cự kỳ giống ác bá trên đường đùa giỡn phụ nữ nhà lành.

Tống Kim Triêu khóe môi hơi co giật, khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh như nước.

Đến tận lúc cậu thiếu niên mặt vô cảm đẩy cô ra, Lục Niệm Niệm mới bắt đầu hoài nghi, có phải lý giải của mình đã sai.

Vì không để bị người phát hiện, hai người lấy tốc độ cực nhanh trốn khỏi đại viện.

Đi lung tung không mục đích hồi lâu, Tống Kim Triêu giống như không biết mệt, không ngừng đi về phía trước, một khắc cũng không dừng lại.

Lục Niệm Niệm chạy bước nhỏ theo phía sau, đến tận  lúc không thể chạy được nữa, xông lên phía trước bắt lấy cổ tay cậu.

“Cậu khát không?”

Tống Kim Triêu lắc đầu.

“Cậu đói không?”

Tống Kim Triêu không lên tiếng, rốt cục chú ý tới, người trước mắt thở không ra hơi.

Buổi trưa mùa hè, hai người đều chưa ăn cơm, bụng Lục Niệm Niệm, bắt đầu kêu ùng ục, so với đồng hồ còn chuẩn hơn.

Tống Kim Triêu rõ ràng không biết cảm giác đói bụng là như thế nào, không ngừng bước đi, bộ dạng giống như người máy.

Lục Niệm Niệm chăm chú nhìn cái bụng lép xẹp của cậu, không nói hai lời kéo cậu đi ăn cơm.

“Ngày hôm nay tớ mời khách, dẫn cậu đi ăn đồ ăn ngon nhất thế giới này.”

Đối với tiếp xúc thân thể gần đây ngày càng nhiều của hai người, Tống Kim Triêu lúc đầu còn chống cự, đến không thèm để ý, hiện tại biến thành không dễ chịu.

Cậu cau mày, vẻ mặt không thích rút tay về, rầu rĩ không lên tiếng bước tới bên cạnh cô gái.

Đợi đến khi tới cửa hàng đó, Tống Kim Triêu kinh ngac nhìn về phía  Lục Niệm Niệm bên cạnh, hoài nghi có phải cô đến nhầm địa điểm.

Cừa hàng xem ra rất nhỏ, rất cũ kỹ, nhưng khách ra vào rất nhiều.

Nhưng mà còn chưa tới cửa tiệm, mùi tanh bay tới khiến cho cậu không thể nào chịu đựng được.

biển hiệu trên cửa tiệm viết ” phở ốc quán”.

Lục Niệm Niệm lôi kéo Tống Kim Triêu đi vào, lôi một lúc, không động đậy.

Chịu đựng dạ dày đang quay cuồng khó chịu, Tống Kim Triêu cau mày, dừng lại không tiến về phía trước, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ.

Thiếu niên mặt lạnh, lông màu tinh xảo nhíu thành khe rãnh nhàn nhạt, dung mạo anh tuấn ngập tràn sự từ chối.

Mùi tanh từ trong cửa hàng lan ra ngoài,  bước sau nối tiếp bước trước chui vào trong mũi cậu, Tống Kim Triêu mím môi, rất sợ mùi vị này, thừa cơ tiến vào trong miệng cậu.

Mùi vị phở ốc so với đậu phụ thối, chỉ có hơn chứ không kém.

Thật sự ăn vào trong miệng, mùi vị đúng là không tồi.

Lục Niệm Niệm khuyên cậu: “Vừa nhìn liền biết cậu chưa từng ăn qua?”

“Phở ốc ăn thật sự rất ngon.”

“Chúng ta trước tiên cần phải lấp đầy bụng.”

Tống Kim Triêu cau mày, không tiếng động biểu đạt kháng nghị của cậu.

Vì vấn đề no ấm của cậu, Lục Niệm Niệm quyết định coi thường, cứ thế cứng rắn kéo người tiến vào trong cửa hàng.

Lục Niệm Niệm rõ ràng là khách quen của cửa tiêm, bà chủ nhìn thấy cô, cười ha hả bắt chuyện, khi ánh mắt liếc về phía cậu thiếu niên bên cạnh cô gái, ánh mắt sáng lên.

Cậu bé đẹp trai như vậy, vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy.

“Niệm niệm tới rồi, vẫn là chén lớn?”

Lục Niệm Niệm gật đầu: “Dì, cháu muốn hai phần.”

Người trong cửa hàng tới rất đông, Lục Niệm Niệm tìm vị trí có quạt ngồi xuống.

Mặt Tống Kim Triêu tối lại, ở vị trí chính diện quạt ngồi xuống.

Nhìn mồ hôi chảy đầy trên đầu cậu, Lục Niệm Niệm nói xong câu đợi một chút, sau đó lộc cộc chạy ra ngoài.

Cậu thiếu niên yên tĩnh ngồi đó, môi hồng răng trắng, tóc mái đen sẫm xõa trước trán cậu, lộ ra hai hàng lông mày đẹp đẽ.

Mũi anh tuấn ứa ra mồ hôi như chân trâu.

Cậu chỉ là ngồi như vậy, tiện thể hấp dẫn ánh mắt của những người xung quanh.

Khi trở về, Lục Niệm Niệm trong tay cầm hai cốc trà sữa, một cốc đưa cho Tống Kim Triêu, một cốc lưu lại cho chính mình.

“Hiện tại có phải mát hơn rồi không?”

Xem nhẹ ánh mắt của những người xung quanh, Tống Kim Triêu ngước mắt nhìn cô, tình hình của cô gái so với cậu cũng không tốt hơn bao nhiêu, tóc bên tai dính mồ hô, tinh tế dán trên da.

Tống Kim Triêu gật đầu, sự khó chịu trong ngực dần dần tiêu tan.

Bà chủ bưng hai bát phở ốc tới, một mùi tanh mãnh liệt kéo tới, dạ dày Tống Kim Triêu lại đảo lộn một vòng mới.

“Cái này tuyệt đối là mỹ thực ăn ngon nhất.”

“Phố hợp với trà sữa lạnh, mùi vị đỉnh của đỉnh.”

Lục Niệm Niệm nhiệt tình giống như nhân viên bán hàng, cực kỳ chân chó đem một bát phở ốc đầy đẩy tới trước mặt cậu.

Cho dù thật sự đói bụng, cậu cũng sẽ không ăn một miếng.

Tống Kim Triêu theo bản năng lắc đầu, ngửi thấy mùi này, cho dù là sơn hào hải vị, cậu cũng khó nuốt xuống.

Lục Niệm Niệm cũng không ép buộc, nhai kỹ nuốt chậm ăn được một nửa, cô  mới phát hiện, Tống Kim Triêu đối diện, mắt cũng không chớp nhìn cô rất lâu.

“Cậu nhìn tớ làm gì?”

“Là phở này ăn không ngon? Hay vì tớ quá xinh đẹp?”

Lục Niệm Niệm lớn mật đoán, Tống Kim Triêu nhìn cô, đem dầu nhìn về hướng khác.

Cậu đang đợi Lục Niệm Niệm ăn xong, ăn xong liền có thể rời đi.

Cả người hòa vào mùi hôi trong này, Tống Kim Triêu mỗi giây, mỗi phút đều kiên trì chống đỡ.

Trước quầy thu ngân, bà chủ thỉnh thoảng hướng mắt  nhìn về phía hai người.

Lục Niệm Niệm vùi đầu ăn, Tống Kim Triêu chạm phải ánh mắt người đó, lạnh lùng nhìn sang.

Cái nhìn này, khiến bà chủ lúng túng cúi đầu, nghĩ thầm: Bạn trai nhỏ của Niệm Niệm, nhìn thế nào cũng thấy tính khí không tốt cho lắm?

Khẩu vị của Lục Niệm Niệm từ trước tới này đều không tồi, đặc biệt là khi đói bụng.

Khi cô giải quyết xong đống phở ốc trong bát, nhìn về phía Tống Kim Triêu đối diện, lúc này mới phát hiện, phở trong bát cậu còn rất nhiều, ngay cả đũa dùng một lần cũng không mở ra.

“Lãng phí lương thực là đáng hổ thẹn.”

Lục Niệm Niệm trịnh trọng dạy dỗ cậu, đối với hành vi không ăn cơm này của cậu, mạnh mẽ tỏ ý khiển trách.

Sắc mặt Tống Kim Triêu rõ ràng không tốt lắm, tùy ý cô  quở trách, không phản ứng.

Vì để tránh lãng phí, Lục Niệm Niệm sờ bụng của mình, cảm thấy còn có thể ăn một bát.

Dưới ánh mắt của người nào đó, Lục Niệm Niệm đem bát phở của cậu đến trước mặt mình, thần sắc nghiêm túc lý giải.

“Mao gia từng nói, mọi hành vi lãng phí lương thực đều phạm tội!”

“Là phạm tội hiểu không?”

Lục Niệm Niệm nghiêm túc nói, ăn cũng nghiêm túc, ngẫu nhiên cầm ly trà sữa lên, thỏa mãn uống một hớp.

Quai hàm của cô gái nhẹ nhàng nhấp nhô, giống như con sóc kiếm ăn.

Tống Kim Triêu ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, trân châu đen dưới đáy cốc, bị cô một viên một viên hút vào trong miệng.

Cậu cau mày, ma xui quỷ khiến ngậm ống hút, nghiêm mặt, hút một hơi nhỏ.

Ngọt lại ngấy, không rõ ngon ở chỗ nào.

Sự thực chứng minh, dạ dày cô dung lượng có hạn, ăn được một nửa, Lục Niệm Niệm sắc mặt quẫn bách để đũa xuống, vuốt cái bụng tròn vo, còn có chút không cam lòng.

“Lần sau tới sẽ gọi bát nhỏ, nếu không lãng phí lương thực.”

Nói xong, cô không khống chế được, ợ một hơi.

Tống Kim Triêu theo bản năng liếc nhìn bụng của cô, lo lắng không biết cô có nhịn được không.

Hai người thanh toán tiền, cũng không có ý định trở lại, Lục Niệm Niệm kéo Tống Kim Triêu chuẩn bị đi thư viện thành phố A, nơi đó ít người, hơn nữa rảnh rỗi.

Tống Kim Triêu về thành phố A hơn nửa năm, ngoại trừ đi bệnh viện, đây là lần đầu tiên ra khỏi Tống gia.

Đề nghị của Lục Niệm Niệm, cậu không phản bác.

Hai người đi được một đoạn đường, sắc mặt Lục Niệm Niệm tái nhợt dọa người, giống như chịu đựng hồi lâu, cô  cô ôm bụng cuối cùng không nhịn được.

“Tớ muốn nôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.