Sau Lại, Hắn Thành Vú Em Ngự Dụng

Chương 38: Tiểu phong ghen




Minh Thù tuy đã phong Quân Tuyệt làm phượng quân nhưng nàng chưa một lần tới thăm Tiên Vũ cung, Quân Tuyệt cũng chưa lần nào ngủ lại Dưỡng Tâm điện. 

Tình hình như vậy khiến những đại thần kia thở phào. 

Xem ra lời đồn đại có thể là sự thật, bệ hạ chắc là đang giận thừa tướng, trong lòng bệ hạ chỉ có mình thừa tướng. 

Mà phía Ninh Phù Dung vì lần này Minh Thù không sắp xếp xuất hành như thường lệ, kế hoạch bị rối loạn, nàng muốn gặp Minh Thù nhưng Minh Thù không cho truyền nàng nên không biết điều chỉnh mưu kế của mình như thế nào. 

Săn bắn mùa thu xuất hành thuận lợi. 

Khu vực săn bắn mùa thu cách hoàng thành cũng khá xa, Minh Thù ngồi trong xe ngựa, mặc dù không mặc trang phục long trọng như ở trong cung nhưng lúc này y phục trên người nàng vô cùng cồng kềnh. 

Minh Thù gật gù, nhìn qua cũng rất dễ thương. 

Đoàn xe không biết dừng lại lúc nào, Minh Thù chầm chậm vén màn lên nhìn bên ngoài. Mạnh Lương vừa lúc ở bên cạnh: “Bệ hạ, đội ngũ cần nghỉ ngơi một lát.” 

Để kéo giá trị thù hận của Mạnh Lương, Minh Thù cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, lần này hắn có thể hận mình không? 

“Bệ hạ?” 

Minh Thù xuống xe ngựa, nhìn Mạnh Lương nói: “Ngươi đi theo ta một chút.” 

“Vâng.” 

Quân Tuyệt ngồi ở phía sau xe ngựa, nhìn thấy Minh Thù để lại mọi người một bên rồi dẫn Mạnh Lương đi đến cánh rừng bên cạnh, hắn không chút suy nghĩ nhảy từ trên xe ngựa xuống. 

“Phượng quân?” 

Quân Tuyệt giải tán nhóm người phía trước, đi qua hướng bên cánh rừng nhưng cấm quân của Mạnh Lương đứng thành một hàng ngăn cản ở trước mặt hắn: “Phượng quân, vì an toàn của người, người không thể đi lung tung được.” 

“Buông ra!” 

“Phượng quân, xin người trở về xe ngựa.” 

Minh Thù chưa từng sủng hạnh Quân Tuyệt, người dưới không tránh khỏi việc xem thường vị phượng quân này nên cấm quân ngăn hắn, giọng nói làm theo phép lạnh như băng, không nhượng bộ chút nào. 

Ninh Phù Dung nghe thấy ồn ào, cưỡi ngựa từ phía trước qua đây: “Chuyện gì xảy ra?” 

“Thừa tướng.” Cấm quân hành lễ đúng mực: “Phượng quân muốn rời khỏi nơi này.” 

Ninh Phù Dung lập tức xuống ngựa, giọng nói cũng xem như có hòa khí: “Phượng quân, bây giờ chúng ta không phải ở trong cung, nếu phượng quân có chuyện gì, có thể phân phó người dưới đi làm. Xin phượng quân trở lại bên trong xe ngựa.” 

“Nếu ta không về thì sao?” 

Ninh Phù Dung cười một cái, căn dặn cấm quân: “Trông chừng phượng quân, đừng để phượng quân bị thương. Bệ hạ trách tội, bọn thần đảm đương không nổi.” 

Cấm quân nghe lệnh, ngăn cản Quân Tuyệt lần nữa. 

Quân Tuyệt: “…” 

Đám kỹ nữ này cố ý sao! 

Ninh Phù Dung khom lưng xin cáo lui. Trong lúc nàng ngẩng đầu, không biết có phải là ảo giác không, nàng cảm thấy ánh mắt Quân Tuyệt nhìn mình không đúng lắm, nhưng nhìn kỹ Quân Tuyệt đứng ở bên đó có vẻ rất tức giận nhìn xa xăm. 

Ninh Phù Dung khẽ nhíu mày, cưỡi ngựa rời khỏi. 

Một lúc lâu sau Minh Thù mới trở về, vừa trở lại liền nghe Liên Tâm vội vàng bẩm báo: “Bệ hạ, phượng quân nói khó chịu.” 

“Khó chịu?” 

Minh Thù sang chỗ Quân Tuyệt. Đứng bên cạnh xe ngựa không ít người hầu hạ, thấy Minh Thù qua đây bèn nhao nhao hành lễ. 

Liên Tâm đỡ Minh Thù lên xe ngựa, Quân Tuyệt ngồi ở trong góc xe, sắc mặt hơi khó coi, bên cạnh có bày một ít thức ăn cũng không hề động tới. 

“Khó chịu chỗ nào?” 

“Xe ngựa chạy làm ta thấy khó chịu, đầu óc choáng váng buồn nôn.” Quân Tuyệt phát huy tinh thần làm nũng đến cực độ. 

“Trẫm lại không thể cùng ngươi bay tới nơi được, ráng nhịn một chút đi.” 

Quân Tuyệt không khuất phục: “Nhịn không được, ta khó chịu.” 

Minh Thù suy nghĩ một chút: “Vậy hay là nên tiễn ngươi trở về?” 

Quân Tuyệt nghẹt thở. 

Ai mà muốn trở về! 

Nàng thật không biết hay giả vờ không hiểu? 

Minh Thù nhìn dáng vẻ nản chí của Quân Tuyệt liền cảm thấy buồn cười, nàng chậm rãi sang ngồi: “Ăn một chút đi, còn một lúc nữa mới đến.” 

“Ăn không vô.” 

Minh Thù cười, đôi mắt cong cong: “Vậy ta ăn giúp ngươi.” 

Quân Tuyệt: “…” Cạn lời. 

Quân Tuyệt trơ mắt như thế nhìn Minh Thù ăn xong đồ ăn của hắn, cả người tức đến phát run, người này... thật sự là hết thuốc chữa! 

Tại sao lão tử phải làm loại nhiệm vụ này! 

Lão tử không làm nữa! 

Quân Tuyệt bực mình co vào một góc, ôm chặt bản thân, thật là khổ sở, thật là đói... 

Minh Thù cảm thấy Quân Tuyệt như vậy quả thực giống thú nhỏ cảm thấy bất công, cả người đều lắc lư. 

Lúc Minh Thù đang muốn đi qua, bên ngoài đột nhiên có tiếng ngựa hí lên, tiếng vũ khí xé toạc không trung, sau đó là âm thanh đánh nhau. 

“Bảo vệ bệ hạ!” 

Minh Thù vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, chiếc xe ngựa của nàng đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ, đội ngũ hơi náo loạn. Đi theo chẳng những có đại thần, còn có người nhà của các đại thần, lúc này có cả tiếng thét chói tai của nam nữ già trẻ, âm thanh đó thật sự quá hỗn loạn. 

Hí… 

Minh Thù muốn đi ra ngoài, đột nhiên Quân Tuyệt kéo nàng lại: “Đừng... đừng ra ngoài.” 

Quân Tuyệt gắt gao lôi nàng, khóe mắt hơi đỏ lên. 

Lý trí nói cho nàng biết, hắn không phải đang diễn nhưng nàng lại không lý trí bỏ việc đi ra ngoài, ngồi vào bên cạnh hắn, kéo hắn vào trong lòng: “Sao vậy?” 

Quân Tuyệt không nói chuyện, âm thanh bên ngoài dần dần nhỏ xuống. 

Minh Thù đẩy màn ra, hỗn loạn bên ngoài đã dừng lại. 

“Bệ hạ không sao chứ?” Giọng nói của Mạnh Lương có chút kiềm nén, đứng ở bên ngoài xe ngựa của Quân Tuyệt cúi thấp đầu, không nhìn Minh Thù. 

Bất kỳ ai vô duyên vô cớ bị đánh một trận, đều không thể có tâm trạng tốt được. 

“Chuyện gì đã xảy ra?” 

Mạnh Lương thoáng ngẩng đầu, thấy Minh Thù ôm Quân Tuyệt, sắc mặt càng khó coi, cắn răng nói: “Có thích khách, bắt được hai tên, những tên còn lại đã chạy thoát.” 

“Mạnh tướng quân, thích khách đã cắn lưỡi tự vẫn.” 

Mạnh Lương nhìn sang hướng người bên kia nói, sau đó rất nhanh chắp tay với Minh Thù: “Bệ hạ chờ một chút, thần đi xem thế nào.” 

“Bệ hạ, vị Mạnh Lương tướng quân đó thích người sao?” Quân Tuyệt sâu kín, hình như không giống hắn lúc nãy. 

Minh Thù vừa nhìn, khóe mắt vẫn có chút đỏ nhưng thần sắc bình thường, đã không còn bộ dạng thương xót vừa rồi. 

Minh Thù suýt chút nữa bị hắn chọc cười rồi. 

Sao ngươi lại có thể diễn sâu vậy? Cả thế giới đang nợ ngươi giải thưởng diễn viên xuất sắc “giải Oscar” nha! 

“Sao ngươi biết hắn thích ta?” Minh Thù đẩy hắn ra. 

Quân Tuyệt yếu ớt “hừ” một tiếng, nhìn một cái là biết. 

Luôn có người rình rập người ta yêu. 

Bắt được thích khách đều tự sát, Mạnh Lương không tìm được manh mối hữu dụng, Ninh Phù Dung làm bộ tới quan tâm một phen. Minh Thù nhìn nàng, thích khách này không giống như là nàng sắp xếp... 

Tuy xảy ra việc này nhưng đội ngũ vẫn tiếp tục đi về phía trước, săn bắn mùa thu là truyền thống của nước Tử Nguyệt, không thể bỏ được. 

Quân Tuyệt không có nhận xét gì về chuyện thích khách, thế nhưng xe ngựa của Minh Thù đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ nên chỉ có thể đi với Quân Tuyệt trên cùng một chiếc xe. 

Một lần nữa Liên Tâm lại phải sắp xếp chỗ mới cho Minh Thù, lót mấy lớp tơ lụa ở phía trên, Quân Tuyệt rất hài lòng. 

Bởi vì chuyện này nên đã lỡ thời gian, đến khi bọn họ đến hành cung săn bắn mùa thu, trời cũng đã tối. 

Sau một hồi bận rộn, hành cung yên tĩnh trở lại. 

“Bệ hạ, phượng quân bên kia nói trong tẩm cung có côn trùng, lại gây náo loạn.” Liên Tâm hơi phờ phạc, trước đây lúc bị giam lỏng nghe nói cũng rất cầu kỳ, thà bị đói cũng không ăn thức ăn lúc lạnh lúc thiu của bọn thái giám đưa tới, ngày ngày đều giặt giũ y phục sạch sẽ. 

Bây giờ xem ra, không chỉ có cầu kỳ... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.