Sau Khi Xuyên Thư Ta Phu Quân Không Phải Người

Chương 74




Đang nói chuyện, một viên pháo hiệu nổ vang trên không trung, có vẻ là đám Hủy phát tín hiệu cho Bách Lý Kinh Hồng. Cũng không lâu sau, một cái thang dây được thả từ trên đỉnh núi xuống, lắc lư trước cửa sơn động.

Bách Lý Kinh Hồng đi ra ngoài trước, Tô Cẩm Bình đứng sau kêu lên: “Này, kéo Lãnh Tử Hàn ra ngoài đi!”

Nhưng gọi mãi người kia cũng chẳng hề có ý muốn quay đầu đáp lại nàng. Tô Cẩm Bình khẽ nhíu mày, cái tên chết tiệt, lúc cần lại chẳng có tác dụng gì! Nàng cắn chặt răng rồi khiêng Lãnh Tử Hàn ra ngoài, vì thân thủ của mình không tồi nên khiêng Lãnh Tử Hàn cũng không thấy nặng nề gì lắm, có điều, nàng vừa làm như vậy, trong lòng hắn lại càng mất hứng hơn.

Hắn dừng bước, chờ nàng đi đến bên cạnh mình, rồi không nói lấy một lời, xách thẳng Lãnh Tử Hàn về phía này, kéo ra cửa động, vận đủ nội lực sau đó ném thẳng lên trên.

Đám người Hủy ở trên đỉnh núi thấy một vật thể bất minh màu đen bay lên đều giật mình đánh ngược nó lại theo phản xạ. May mà Phá vừa chạy tới nơi nhanh tay nhanh mắt đón được giáo chủ nhà mình, mới giúp Lãnh Tử Hàn thoát khỏi vận mệnh bị người ta đánh rơi xuống vực trong lúc ngất xỉu.

Sau đó, Bách Lý Kinh Hồng và Tô Cẩm Bình cùng đi lên, chân chỉ vừa chạm đất, nhìn thấy Phá đang định đưa Lãnh Tử Hàn ngất xỉu rời đi, Tô Cẩm Bình trợn trừng hai mắt, vội hét to: “Ngăn họ lại!”

Tiếng nàng vừa dứt, Hủy liền chặn ngay trước mặt Phá. Ngay cả điện hạ mà Hoàng tử phi còn dám đánh, nếu mình còn chưa muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời nàng là hơn!

Tô Cẩm Bình quay đầu sang hung dữ lườm Bách Lý Kinh Hồng một cái, nếu tự tay khiêng Lãnh Tử Hàn lên rồi đem đi đổi tiền thưởng là xong rồi, cái tên chết tiệt này lại cố tình ném lên. Giờ thì hay, ném nữa đi, chưa biết chừng một vạn lượng vàng đến miệng rồi còn rơi mất thôi!!!

Thấy ánh mắt không mấy lương thiện của nàng, khóe môi Bách Lý Kinh Hồng hơi giật giật lên vài cái, sau đó, một luồng khí cực mạnh cũng tuôn trào ra khỏi cơ thể hắn, áp bức Phá ở cách đó không xa. Phá nhíu mày cân nhắc tình trạng hiện giờ, giáo chúng Ma Giáo còn chưa đuổi kịp tới nơi, lúc này chỉ có một mình y đỡ giáo chủ đang ngất xỉu, trước mặt là Hủy có thực lực tương đương với mình, sau lưng là Bách Lý Kinh Hồng tuyệt đối có thể giết mình trong một giây. Y do dự một chút, sau đó rất hèn nhát buông giáo chủ nhà mình ra, đi mất!

Dù sao bọn họ cũng không thể làm gì giáo chủ, y cần gì phải lãng phí cái mạng nhỏ của mình ở đây chứ?!

Vì thế, ngay trong lúc đang hôn mê, Lãnh Tử Hàn bị thủ hạ của mình bỏ rơi, bị Tô Cẩm Bình sai người trói lại đưa tới nha môn. Tuy sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng vẫn lãnh đạm như trước, nhưng trong đôi mắt xám bạc kia lại hiện lên vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa, còn có chút sung sướng vì thấy tình địch xui xẻo nữa.

“Đi thôi, chúng ta phải về rồi!” Nói xong, Tô Cẩm Bình liếc mắt nhìn thấy giỏ hoa đã bị đạp nát bấy kia, ánh mắt thoáng có vẻ tiếc nuối.

“Đêm nay…” Giọng nói thanh lãnh vang lên, nhưng chỉ nói hai chữ rồi dừng lại. Thôi, không cần phải nói cho nàng biết chuyện này, hắn tự xử lý là được rồi.

Tô Cẩm Bình nhìn hắn cười nói: “Đêm nay, chính là một đêm khiến cả Mộ Dung gia và phủ Thất Hoàng tử đều vô cùng sung sướng!”

Thấy nàng cũng hiểu ngay ý mình, hắn khẽ cười, nhìn nàng một cái rồi cất bước đi về.



Vừa về đến phủ Tề Quốc công, Dĩ Mạch và Linh Nhi đều lao ra kéo Tô Cẩm Bình nhìn từ trên xuống dưới, xác định nàng không sao mới yên lòng: “Cô nương, cô làm chúng ta sợ chết mất thôi!”

“Được rồi, có gì mà phải sợ chứ, ta là người vô dụng như vậy sao?” Còn đang nói chuyện thì Vàng đã lao nhanh đến, cái đầu xù lông rúc vào ngực nàng.

Thiển Thương không biết chuyện hôm nay Tô Cẩm Bình bị tập kích, nên cũng không thể hiện gì. Về phòng mình, Tô Cẩm Bình cười với cô ta, Thiển Thương cũng chỉ nhạt nhẽo gật đầu một cái. Đôi mắt phượng nhìn lướt qua căn phòng, cảm giác có chút thay đổi, nhưng hiện giờ còn có thêm một Thiển Thương hay ra vào nơi này, nên vị trí đồ đạc bị di chuyển cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, vì thế Tô Cẩm Bình không mấy bận tâm.

Có điều, Vàng lại đột ngột lao ra khỏi ngực Tô Cẩm Bình, phi nhanh như chớp vào trong tủ của nàng, không biết cắn xé cái gì. Tô Cẩm Bình hơi buồn cười, tên nhóc này còn muốn luyện răng như chuột nữa sao? Chỉ là, nàng nhanh chóng không cười nổi nữa! Bởi vì, Vàng lại lôi một thứ từ trong tủ của nàng ra, ngậm đến trước mặt Tô Cẩm Bình!

Đó là một hình nhân nhỏ, bên trên có dán giấy, bị cắm khoảng mười cây kim bạc dài ngắn khác nhau. Tuy Tô Cẩm Bình không biết trên giấy viết chữ gì, nhưng nhìn hình nhân kia, lại nhớ đến một số bộ tiểu thuyết nàng từng xem khi rảnh rỗi trước khi xuyên không tới đây, nàng liền hiểu ra ngay, xem ra, đây chính là thuật yểm bùa!

Mọi người trong phòng đều kinh hãi, tại sao trong phòng Tô Cẩm Bình lại có thứ này chứ? Linh Nhi nhặt hình nhân kia lên, nhìn ngày sinh tháng đẻ trên giấy, vội vàng lọc lại tư liệu trong đầu mình, cuối cùng nói với Tô Cẩm Bình: “Cô nương, đây là ngày sinh tháng đẻ của Vân Vương phi, cũng chính là lão phu nhân ạ.”

Tim Tô Cẩm Bình đập thịch một cái, xem ra mình lại bị người ta nhìn trúng, còn nghĩ ra cả biện pháp này để hại mình, quả nhiên là không từ bất cứ thủ đoạn bẩn thỉu nào! “Trong phòng ta sao lại có mấy thứ này được?”

Linh Nhi khẽ lắc đầu tỏ vẻ không biết. Dĩ Mạch cũng bức bối nói: “Chúng ta đều luôn ở đây không ra ngoài, sao có thể… A, phải rồi, lúc ấy không biết Vàng chạy đi đâu, nên ba người chúng ta đều chạy ra ngoài tìm nó, chẳng lẽ lúc đó có người lẻn vào phòng sao?”

Tô Cẩm Bình nhìn Vàng một cái, sói là tổ tiên của chó, mà chó, cũng tiến hóa từ sói lên, cho nên, chó biết đánh hơi, sói hẳn cũng có thể. Tô Cẩm Bình đưa hình nhân kia ra trước mặt Vàng, nói: “Vàng, ngửi thử đi, xem có tìm thấy mùi này ở đâu không?”

Vàng vừa ngửi một chút, đôi mắt màu xanh biếc nhìn Tô Cẩm Bình không chớp mắt, sau đó chạy nhanh như chớp ra ngoài. Tô Cẩm Bình ném hình nhân cho Dĩ Mạch bảo cô ấy đốt đi, sau đó chạy theo Vàng ra ngoài. Tốc độ của Vàng cực kỳ nhanh, chờ đến khi Tô Cẩm Bình đuổi tới nơi thì thấy nó đang cắn vạt áo Mộ Dung thị, ra sức cắn xé. Ánh mắt Tô Cẩm Bình nhíu lại, cũng hiểu ngay là có chuyện gì. Xem ra, Mộ Dung thị muốn báo thù cho con gái của mình đây mà!

Vàng cắn y phục của Mộ Dung thị, Mộ Dung thị cũng cảm thấy rất luống cuống, thứ này là do Hoàng thượng ban cho Thượng Quan Cẩm, coi như vật ngự ban tất nhiên không thể dễ dàng làm nó bị thương được, hơn nữa, hàm răng nó có độc, nếu cắn vào da mình chỉ e sẽ dữ nhiều lành ít! Trong lúc hoảng hốt, mụ ta đạp mạnh một cước về phía Vàng, lại bị Vàng tránh được: “Súc sinh!!! Mau buông ra! Buông ra!”

Tuy một cước này không đạp đến nơi, nhưng Vàng vẫn rất tức giận, nhe răng trợn mắt nhìn Mộ Dung thị, có vẻ muốn cắn mụ ta!

Tô Cẩm Bình vội chạy tới, đừng đùa chứ, thú cưng mình nuôi lại cắn chết người, thì dù thế nào cũng không thoát tội được. Nàng tươi cười vẫy vẫy Vàng, Vàng lập tức buông Mộ Dung thị ra, chạy về phía Tô Cẩm Bình: “Cữu mẫu đã nói nó là súc sinh, sao còn hứng thú đánh nhau với súc sinh chứ? Chỉ có súc sinh mới đấu với súc sinh thôi, cữu mẫu thấy có đúng không?”

Nghe nàng nói vậy, Mộ Dung thị tức giận đến xanh mét mặt, vốn định chất vấn hỏi tội nàng, nhưng lúc này cũng đành phải bỏ qua. Nếu cố tình làm to ra, chẳng khác nào thừa nhận mình là súc sinh như Thượng Quan Cẩm vừa nói. Nhìn thấy khuôn mặt khiến mình chỉ muốn xé nát ra của đối phương, Mộ Dung thị tức khí một lúc lâu, cuối cùng lại nở nụ cười, nói: “Cẩm Nhi nói rất đúng, cữu mẫu sao có thể so đo với súc sinh chứ? Có điều, cháu nên trông coi thứ này cẩn thận, nếu vẫn không biết điều chạy ra ngoài cắn người bừa bãi, gặp cữu mẫu thì không sao, chứ gặp phải người có tính tình không tốt, chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện lớn đấy.” Mấy lời này không chỉ tự khen mình rộng lượng, mà cũng thầm mắng Tô Cẩm Bình không trông coi sói của mình cẩn thận.

“Không sao, Vàng là do Hoàng thượng ban cho ta, có hoàng ân che chở, ai dám so đo với nó chứ? Chẳng phải là không muốn sống nữa sao? Người ta cũng nên biết rằng, phàm là đồ của Thiên gia tất cả đều vô cùng quý giá, mạng một người bình thường cũng không giá trị hơn nó được.” Mấy lời này là muốn mắng chửi mạng của Mộ Dung thị còn không đáng giá bằng mạng của một con thú.

Mộ Dung thị thầm nghiến chặt răng, không ngờ ở trong một gia đình danh gia vọng tộc thế này, dù đối đầu với Trần thị hay đối đầu với thiếp thất này nọ, mụ ta chưa từng chịu thua thiệt gì, hôm nay lại bị nhục nhã trong tay tiểu nha đầu khốn kiếp này!!! Nhưng, nhớ tới chuyện hôm nay mụ ta sắp đặt, mụ lại từ từ bình tĩnh lại: “Đúng thế, đồ của Thiên gia thực sự vô cùng quý giá, sau này cháu phải cẩn thận một chút, đừng để nó bị sứt mẻ gì.” Để xem ngươi có thể cao hứng được đến bao giờ!!!

Mụ ta nói vậy tức là chịu thua, Tô Cẩm Bình nhìn mụ như cười như không, vẻ trào phúng hiện rõ trong đôi mắt phượng, như đang cười nhạo sự ngu ngốc của mụ, lạnh lùng nói: “Cữu mẫu, Cẩm Nhi còn có việc khác, không nói chuyện được nữa!” Nói rồi nàng ôm Vàng bước đi.

Mộ Dung thị ngẩn người nhìn theo bóng Tô Cẩm Bình, bỗng cảm thấy sau lưng rờn rợn lên, quay đầu sang hỏi Vương ma ma bên cạnh mình: “Sao ta cứ cảm thấy có vẻ như nàng biết chuyện gì đó rồi nhỉ?”

Vương ma ma là nha hoàn hồi môn của Mộ Dung thị, đi theo Mộ Dung thị vài chục năm nay, nghe mụ nói vậy, mụ ta chỉ cười lạnh nói: “Phu nhân, chỉ là một nha đầu vớ vẩn thôi, biết được chuyện gì chứ? Hơn nữa, nàng chỉ vừa mười tám tuổi, là tuổi háo thắng, xốc nổi nhất, nếu thật sự biết được chuyện gì đó, chẳng lẽ còn không đến chất vấn ngài sao? Ngài đừng nghĩ nhiều!”

“Cũng đúng, vật kia do chính tay ta làm, cũng chính tay ta đặt vào phòng Tô Cẩm Bình, chưa từng trao qua tay người khác, chắc cũng không thể bại lộ được gì đâu.” Lúc này trong lòng Mộ Dung thị mới bình tĩnh hơn một chút: “Mấy món dược thiện sai các ngươi chuẩn bị đã xong chưa?”

“Đã xong hết rồi ạ, bây giờ đưa qua luôn sao?” Vương ma ma hỏi.

Mộ Dung thị do dự một lát rồi nói: “Không, đợi lát nữa đi, sắp đến giờ ăn tối rồi, chờ đến lúc đó rồi đưa sang, hiện giờ đưa sang chỉ e sẽ khiến người khác sinh lòng nghi ngờ!”

“Vâng!”



Khi Tô Cẩm Bình về phòng, Dĩ Mạch đã đốt hình nhân kia. Vừa nhìn thấy nàng, cô ấy liền hỏi: “Cô nương, có biết là ai không ạ?”

“Là nhị cữu mẫu của ta, muốn báo thù cho Vân Lam ấy mà.” Nàng nhún vai không bận tâm.

Linh Nhi nhíu mày hỏi: “Cô nương, xin thứ cho thuộc hạ nói thẳng, chẳng lẽ ngài định tha cho mụ ta sao? Nếu tha cho mụ ta thật, chỉ sợ sau này mụ ta sẽ còn nghĩ cách khác để hại ngài!”

“Tha mụ ta à? Tô Cẩm Bình ta đâu phải phật bà hay thánh nữ gì, nhất định phải cho mụ ta một bài học nhớ đời!!!” Nói xong, nàng vẫy vẫy Dĩ Mạch, thì thầm bên tai cô ấy một hồi.

Dĩ Mạch nghe xong liền hỏi: “Cô nương, ngài muốn…”

“Tương kế tựu kế!” Nàng khẽ cười, buông Vàng ra, sau đó cầm một miếng vải sạch sẽ đi về phía phòng của Trần thị. Muốn chơi à, vậy thì chúng ta phải chơi cho đã đời!!!

Đến viện của Trần thị, Trương ma ma vừa nhìn thấy Tô Cẩm Bình liền cười nói: “Sao hôm nay biểu tiểu thư lại rảnh rỗi tới đây thế này? Cô tới tìm phu nhân à? Để lão nô đi bẩm báo!” Hiện giờ Tam Hoàng tử điện hạ là người có ưu thế rất mạnh cho ngôi vị Hoàng đế, mà biểu tiểu thư lại có hôn ước với Tam Hoàng tử, chưa biết chừng tương lai sẽ lên ngôi Hoàng hậu, nói chuyện khách khí một chút thì hơn.

“Đúng là ta đến tìm đại cữu mẫu, phiền Trương ma ma thông báo giúp ta một tiếng!” Tô Cẩm Bình cười đáp.

Trương ma ma cười nói: “Biểu tiểu thư, ngài khách khí quá!” Nói rồi bà đi thẳng vào phòng, không bao lâu sau lại quay ra: “Biểu tiểu thư, ngài tới rất đúng lúc, phu nhân vừa ngủ trưa dậy, mời ngài vào!”

“Vâng!” Nàng khẽ gật đầu rồi bước vào, nhìn thấy Trần thị liền ngoan ngoãn chào: “Cẩm Nhi chào cữu mẫu!”

Trần thị cười: “Là người trong nhà cả, còn khách khí thế làm gì, Cẩm Nhi đến tìm cữu mẫu có chuyện gì không?”

Lúc này Tô Cẩm Bình mới tỏ vẻ vô cùng thẹn thùng, dường như có chuyện gì đó rất khó nói, ậm ừ một lúc lâu sau cũng không nói ra được, đóng giả hình tượng một đại cô nương xấu hổ rất trọn vẹn, ấp úng nói một tiếng: “Cữu mẫu, cháu…” Hai gò má lập tức ửng đỏ lên, dáng vẻ như càng ngượng ngùng hơn.

“Có chuyện gì thì cứ nói đi, cháu còn không tin được cữu mẫu sao?” Trần thị kéo tay nàng, cười nói.

Tô Cẩm Bình dùng trạng thái vô cùng do dự, lấy một chiếc khăn trống trơn ra, đỏ mặt nói: “Cữu mẫu, qua mấy ngày nữa là đến hôn kỳ của Cẩm Nhi và Tam Hoàng tử điện hạ rồi. Cẩm Nhi muốn tự tay thêu một bức uyên ương nghịch nước, coi như ẩn ý một chút, chỉ tiếc là không chỉ Cẩm Nhi mà cả mấy nha đầu trong viện của cháu cũng không hề biết thêu thùa, chỉ có múa đao múa kiếm là giỏi thôi, các cô ấy không dạy cháu được. Cháu nghe nói kỹ thuật thêu thùa của đại cữu mẫu rất xuất chúng, nên mới tới đây muốn xin cữu mẫu chỉ dạy cho ạ.”

Trần thị nghe vậy đương nhiên trong lòng cũng vui vẻ, nhưng vẫn thật thà nói: “Nói đến kỹ thuật thêu thùa, dù ta cũng không tệ nhưng vẫn kém hơn nhị cữu mẫu của cháu nhiều, cháu học muội ấy có lẽ sẽ đáng tin hơn là học với sư phụ lơ mơ như ta!” Hiếm khi Trần thị có tâm trạng tốt như lúc này, còn nổi hứng vui đùa với Tô Cẩm Bình.

Tô Cẩm Bình hít sâu một hơi, dường như có vẻ rất buồn bã: “Cũng không biết có phải do cháu nghĩ nhiều không, mà cứ cảm thấy hình như nhị cữu mẫu không thích cháu lắm. Hôm nay con Vàng của cháu lại bất ngờ chạy ra ngoài, còn suýt cắn mợ ấy nữa, hiện giờ nhìn thấy cháu chỉ sợ nhị cữu mẫu sẽ càng chán ghét hơn thôi, không nên tìm mợ ấy thì hơn ạ!” Nói xong, nàng lại tỏ ra rất hối hận: “Đại cữu mẫu, Cẩm Nhi chỉ nhất thời lỡ miệng, không có ý gì khác đâu ạ!”

Ở cổ đại, nếu là cô gái ngoan thì tuyệt đối không thể phê phán bậc trưởng bối của mình, dù trưởng bối làm sai, thì cũng tuyệt đối không được nói trưởng bối không tốt sau lưng người đó, vì thế, nàng phải nhận lỗi ngay thì mới chứng tỏ được mình là một cô gái ngoan.

“Xem cháu kìa, cứ như nhị cữu mẫu cháu hung dữ lắm vậy. Đứa bé này, cháu nhạy cảm quá! Thôi, nếu cháu kiên quyết muốn học cữu mẫu, thì cữu mẫu dạy cháu cũng được. Nhưng đến cuối cùng đừng có chê ta dạy không tốt đấy!” Trần thị cười nói.

“Đại cữu mẫu khéo léo thông thạo như thế, làm sao lại dạy không tốt được ạ. Cữu mẫu đừng khiêm tốn như thế!” Tô Cẩm Bình nịnh nọt.

Tận tới giờ dùng bữa tối, Tô Cẩm Bình thậm chí còn không học được cả cách xâu kim, thậm chí còn bực tức làm gãy mất vài cái kim nữa, cuối cùng phải nhờ Trần thị khuyên nhủ an ủi nàng một hồi, nàng mới chịu về ăn cơm trước rồi từ từ học sau.

“Cữu mẫu, ngài tuyệt đối đừng nói chuyện này với ai nhé, nếu không, để các tiểu thư thế gia khác biết được cháu lớn thế này còn không biết làm nữ công, e rằng phủ Tề Quốc công sẽ bị người ta cười nhạo mất!” Để rơi vào tai Mộ Dung thị, thì sẽ không dễ dàng tương kế tựu kế được nữa!

“Cháu yên tâm, chuyện thế này ta nói ra ngoài làm gì? Chẳng lẽ đối với cháu, cữu mẫu lại là người nhiều chuyện thế sao?”

“Cữu mẫu, Cẩm Nhi không có ý đó mà.” Tô Cẩm Bình nhăn nhó mặt mày giải thích, cuối cùng mới cười đùa rời đi trong ánh mắt thông cảm, thấu hiểu của Trần thị.

Ra đến cửa, Trương ma ma tươi cười hỏi: “Biểu tiểu thư, ngài về à?”

“Vâng, sau này nếu Trương ma ma có thời gian rảnh, thì sang chỗ ta ngồi chơi!” Tô Cẩm Bình nói vài câu khách sáo.

Trương ma ma cũng cười gật đầu nói “được” liên tục.

Ra khỏi viện của Trần thị, trên mặt Tô Cẩm Bình mới xuất hiện nụ cười lạnh, đừng nói là thêu hoa, dù phóng một lúc hàng trăm nghìn cái kim thêu nàng cũng làm được, có điều… hiện giờ thì nàng buộc phải không biết một thứ gì cả, nếu không, làm sao có thể tạo chứng cứ có lợi cho mình được chứ?

Quay về phòng mình, bữa tối đã được chuẩn bị xong, nàng vừa dùng bữa, vừa nghe Linh Nhi bẩm báo: “Cô nương, vừa rồi nghe đám hạ nhân bàn tán, nói lúc lão phu nhân ăn tối xong, không được bao lâu thì đột nhiên rất đau đầu, hiện giờ đã đi nghỉ rồi, ngài có muốn qua xem thế nào không?”

“Xem cái gì? Yên tâm, ngày mai ngoại tổ mẫu sẽ còn đau đầu kinh khủng hơn!” Việc lão phu nhân đau đầu chắc chắn không thể không dính dáng đến Mộ Dung thị, muốn đến phòng mình tìm con hình nhân kia, thì cũng phải có lý do chứ, phải không? Tuy ngoại tổ mẫu đối xử với nàng rất tốt, nhưng vì sự bình yên vĩnh viễn của cả phủ Tề Quốc công, đành phải tạm thời thấy mà như không thấy, phải để bà chịu khổ một chút rồi.

Tối đến, Tô Cẩm Bình mặc y phục gọn gàng chuẩn bị xuất môn, Linh Nhi ngạc nhiên hỏi: “Cô nương, ngài định…”

“Ta có chuyện quan trọng cần làm.”

“Nhưng mà bên phía Mộ Dung thị…” Nếu cô nương đi rồi, Mộ Dung thị lại bất ngờ đánh úp thì làm sao?

Tô Cẩm Bình khẽ cười: “Yên tâm, chưa tới thời cơ tốt nhất, tối nay mụ ta sẽ không đến!” Ngoại tổ mẫu đã nghỉ ngơi rồi, đương nhiên mụ ta cũng không tìm thấy lý do để tác oai tác quái, đêm nay hẳn là sẽ chuẩn bị loại thuốc có tác dụng mạnh hơn. Nghĩ vậy, nàng ghé tai Linh Nhi nói nhỏ vài câu, Linh Nhi tỏ vẻ đã hiểu, khẽ gật đầu. Lúc này Tô Cẩm Bình mới nhảy qua cửa sổ ra ngoài.

Sang đến phòng Bách Lý Kinh Hồng ở bên cạnh, lúc này hắn đang đứng bên bàn, tấm bản đồ mở rộng ra trước mặt hắn, hai người nhìn lướt một vòng trên bản đồ, cuối cùng dừng lại ở một vị trí, Hồ Lô cốc! Từ Nam Nhạc đến Bắc Minh có hàng trăm nghìn con đường, nhưng dù đi theo đường nào thì cuối cùng vẫn phải đi qua Hồ Lô cốc! Mà đêm nay, mục tiêu của bọn họ, chính là Mộ Dung Phong ‘đã chết’ kia!

Mộ Dung Phong có thể thi đỗ Trạng Nguyên, hơn nữa còn có võ công siêu phàm, nếu hộc máu vì bị thánh chỉ của Hoàng đế đả kích thì còn có thể, nhưng bệnh đến mức hấp hối không sống được, thì lại khiến người ta nghi ngờ. Mấy ngày trước Tô Cẩm Bình cũng hơi nghi hoặc, nhưng chỉ nghĩ rằng vì mình quá đa nghi mà suy nghĩ nhiều nên mới không truy đến cùng. Hôm qua tổ chức tang lễ cho lợn tuy đã thành công chọc ‘tức chết’ Mộ Dung Phong, có điều bọn họ lại càng thấy nghi ngờ hơn. Nếu như Mộ Dung Phong thật sự đã chết vì tức giận, lại làm cho Mộ Dung Việt giận đến ngất xỉu, thì hiện giờ mấy người của Mộ Dung gia, đặc biệt là Mộ Dung Hạo tính tình dữ dằn cùng với Mộ Dung Song thích cắn người khắp nơi, chắc chắn đã ầm ĩ lên từ lâu rồi, làm sao có thể bình tĩnh như thế được?

Còn Vân Lam, chưa bước vào cửa đã thành quả phụ, chỉ riêng điểm này thôi Mộ Dung gia chắc chắn cũng sẽ không thể nào thừa nhận nàng ta là dâu Mộ Dung gia, nhất định sẽ nói nàng ta trời sinh có mệnh khắc phu nên mới khắc chết con mình, thế nhưng, lạ kỳ thay, ngay cả mắng mà Mộ Dung gia cũng không mắng Vân Lam lấy một câu, giống như nàng ta chỉ là người không quan trọng, cũng chẳng nói lời nào mà để nàng ta bước vào cửa phủ Trấn Quốc công. Tất cả những điều này đều như nói với họ một tin tức: Mộ Dung Phong vẫn còn sống.

Chuyện này rất có khả năng là do Mộ Dung gia tương kế tựu kế, mà mục đích duy nhất khiến bọn họ làm như vậy, chính là để cái tên Mộ Dung Phong vĩnh viễn thoát ly quan hệ với Nam Nhạc và Mộ Dung gia, như vậy đương nhiên cũng thoát được thánh chỉ của Hoàng đế Nam Nhạc. Nhưng lúc trước Mộ Dung Phong cũng đã lộ mặt nhiều, cho nên không thể để hắn ta mai danh ẩn tích ở Nam Nhạc sau đó lại thi lấy công danh, sống một cuộc sống khác được. Vì vậy, chỉ có một cách giải thích cho hành động này của Mộ Dung gia, là khiến hắn ta rời khỏi Nam Nhạc, đi kiếm tiền đồ ở một nước khác. Mà đi tới một nước mà mình hoàn toàn không biết gì cả, đương nhiên không thể bằng việc đi đến nước của biểu huynh mình. Không phải Quân Lâm Uyên đang thống trị Bắc Minh sao?

“Tuyến tình báo truyền tin về, nói là khả năng đêm nay hắn ta sẽ xuất phát. Mộ Dung gia đã đóng kín quan tài, nhưng người bên trong đã bị thay đổi.” Bách Lý Kinh Hồng lãnh đạm nói.

Tô Cẩm Bình gật đầu ra vẻ đã hiểu, sau đó cười nói: “Vậy chúng ta còn chờ gì nữa. Đi thôi, tự tay dạy dỗ bọn chúng một bài học!” Nói xong, nàng liền nhảy qua cửa sổ ra ngoài, Bách Lý Kinh Hồng giật mình một chút sau đó cười khẽ rồi bám theo sau.

Trên quan đạo, người thanh niên xiêm y trắng cưỡi con ngựa tốt chạy nghìn dặm, roi ngựa vung cao, quất mạnh vào mông ngực, mái tóc đen bay bay tạo thành một đường thẳng tắp trên không trung, giống như đang chạy trốn gì đó. Sau lưng hắn ta, một tên tùy tùng cũng đang ra sức quất roi ngựa muốn đuổi kịp người đi phía trước mình, thấy khoảng cách càng ngày càng xa, tên tùy tùng kia không nhịn được nữa liền kêu lên: “Công tử, chúng ta đã ra khỏi kinh thành rồi, còn vội vàng chạy trốn như vậy làm gì ạ?”

Mọi người trong thiên hạ đều nghĩ công tử đã chết, cho nên cũng sẽ không có ai chú ý đến ‘người chết’ nữa, nếu đã vậy thì còn vội vàng làm gì chứ?

Mộ Dung Phong nghe gã nói vậy, động tác tay chậm hơn một chút, cũng cảm thấy đối phương nói đúng. Nhưng không biết vì sao, hắn ta cứ có dự cảm xấu, giống như mình sắp xảy ra chuyện gì vậy, chỉ là không nghĩ ra nguyên nhân. Cảm giác kỳ dị này cũng khiến tim hắn ta cảm thấy vô cùng buồn bực, lời nói của tên tùy tùng khiến hắn ta yên tâm hơn một chút, đúng thế, hiện giờ mọi người đều nghĩ hắn ta chết rồi, hắn ta còn gì phải sợ chứ? Nghĩ vậy, hắn ta không còn quất ngựa điên cuồng nữa mà chậm hẳn lại, tiếng vó ngựa lốp cốp lốp cốp vang lên. Nhìn khu vực trước mặt, tên tùy tùng cảm thấy rất kinh khủng, liền cất tiếng hỏi: “Công tử, chúng ta đang ở đâu vậy?”

“Đến Hồ Lô cốc rồi.” Đi qua Hồ Lô cốc, thêm mười dặm nữa là hắn ta có thể đến được Bắc Minh. Mẫu thân viết thư gửi cho dì, nhưng chưa thấy dì hồi âm, có điều biểu huynh lại gửi mật thư tới nói rằng hắn ta thông minh như vậy, có thể nghĩ ra cách Kim Thiền thoát xác đúng là cũng có chút bản lĩnh nên sẽ để cho hắn ta vị trí Lễ bộ Thượng thư. Chỉ cần hắn ta rời khỏi Nam Nhạc là có thể bắt đầu lại lần nữa, có thể vùng dậy dưới sự che chở của biểu huynh. Với tài năng của hắn ta, sau này muốn đứng ở một tầm cao mới cũng không phải là không thể. Còn về ả Tô Cẩm Bình đã hại mình đến nông nỗi này, đương nhiên hắn ta cũng sẽ báo đáp trọn vẹn ơn tình của nàng, quân tử báo thù mười năm không muộn!

“Đến khách điếm tiếp theo, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, gột rửa bụi bặm đường trường.” Mộ Dung Phong đưa tay day day mi tâm, nói. Gương mặt vẫn tuấn tú như xưa, không còn thấy chút vẻ bệnh hoạn nào như ngày đại hôn nữa, chỉ thoáng có chút mệt mỏi thôi.

Tùy tùng đáp: “Vâng, công tử!”

“Mộ Dung công tử có nhã hứng thật, có muốn tiện đường đi dạo thanh lâu để vơi bớt cảm giác cô đơn trong lòng không?” Trong bóng đêm, một giọng đàn ông đầy vẻ giễu cợt vang lên cùng với tiếng gió thê lương khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh khủng.

Mộ Dung Phong ngẩn người, ánh mắt phòng bị quét xung quanh: “Là ai? Đi ra cho bản công tử!”

Hắn ta vừa dứt lời, những cây đuốc lập tức rực sáng bốn phía, ngọn lửa màu vỏ quít như chiếu sáng đến nửa bầu trời đêm, giống như một ngòi nổ phá tan đêm tối, sáng rọi cả con đường phía trước, nhưng với Mộ Dung Phong thì điều này chẳng khác nào một tia sét đánh giữa trời quang!

Hắn ta đưa mắt nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói.

Phong mặc y phục màu đen đứng bên cạnh lối vào Hồ Lô cốc, tươi cười nhìn Mộ Dung Phong: “Là bản đại gia!”

Phong, đương nhiên hắn ta nhận ra người này, vừa xuất hiện trong hôn lễ của mình đêm qua, hơn nữa, còn là tới để phá hoại! Hắn là người của Bách Lý Kinh Hồng, nói vậy… tức là Bách Lý Kinh Hồng biết mình còn sống sao?! Như vậy, Tô Cẩm Bình kia hẳn cũng biết mình còn sống?!

Khi hắn ta còn đang mải suy nghĩ, giọng nữ trong trẻo liền vang lên: “Đúng là vất vả cho Mộ Dung công tử, ngay cả chiêu giả chết này mà cũng nghĩ ra, tiểu nữ bội phục!” Vừa dứt lời, Tô Cẩm Bình xuất hiện ngay nơi mà Phong vừa đứng, bên cạnh nàng còn có Bách Lý Kinh Hồng. Phong rất tự giác lùi lại đứng ở phía sau.

“Tô Cẩm Bình, ngươi muốn gì?” Ánh mắt hắn ta đầy vẻ đề phòng, vì lần này là bí mật trốn đi nên phụ thân đại nhân không sắp xếp nhiều người bảo vệ hắn ta, chỉ có một tùy tùng và mười tên ám vệ lẳng lặng bám theo. Nhưng hiện giờ so với số người bên phía họ, thì rõ ràng là không bằng đến một nửa.

Nàng cong môi cười gian tà: “Mộ Dung Đại công tử nghĩ ta muốn gì? Chẳng lẽ hơn nửa đêm dẫn bao nhiêu người đến đây vây ngươi để cướp ngươi về làm áp trại phu quân sao?”

Nghe nàng nói vậy, bốn phía đều vang lên những âm thanh khe khẽ như buồn cười mà không dám cười. Bách Lý Kinh Hồng vẫn lãnh đạm đứng bên cạnh Tô Cẩm Bình, một lúc lâu cũng không mở miệng nói gì, ánh mắt nhìn Mộ Dung Phong rất bình thản, bình thản như đang nhìn một người chết, hoặc là một kẻ sắp chết…

Trên mặt Mộ Dung Phong như xuất hiện vết rạn, trong lòng có chút khiếp sợ nhưng cảm giác phẫn nộ còn nhiều hơn. Hắn ta đã bị dồn ép tới nước này rồi mà đối phương vẫn bám theo không chịu buông tha: “Các ngươi phải nghĩ cho kỹ, nếu giết ta, tuy lưới trời thưa nhưng các ngươi cho rằng mình có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?”

Tô Cẩm Bình cười phì thành tiếng, nếu mấy lời này mà nói ở thế kỷ 21 thì còn có chút đáng tin, nhưng đây là cổ đại không có nhân quyền, câu này rõ ràng chỉ giống như một câu nói đùa với trẻ con mà thôi: “Mộ Dung đại công tử, hình như ngươi quên mất một chuyện rất quan trọng, Mộ Dung Phong chết rồi. Cho nên, dù có giết ngươi chẳng qua cũng chỉ là xử lý một thi thể đột nhiên vùng dậy thôi, liên quan gì đến lưới trời chứ?”

Mộ Dung Phong làm sao có thể tưởng tượng được kế sách mà mình lao tâm khổ tứ nghĩ ra, hiện giờ lại thành con đường cùng dồn mình vào chỗ chết chứ? Hắn ta mang theo tia hy vọng cuối cùng hướng về phía Bách Lý Kinh Hồng: “Tam Hoàng tử điện hạ, ta biết những người này đều là người của ngài, xin ngài cân nhắc thật kỹ, nếu ngài thả ta lần này, ta có thể cam đoan sau này Mộ Dung gia sẽ trở thành Thiên lôi của ngài, chỉ đâu đánh đó. Có sự hậu thuẫn của Mộ Dung gia, con đường đoạt vị của ngài chắc chắn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều!”

Những lời này nhè nhẹ bay lên không trung, không thể không nói, đối với một vị Hoàng tử, có được sự tương trợ của Mộ Dung gia chắc chắn sẽ không khác gì hổ thêm cánh. Tuy hiện giờ Mộ Dung gia không còn mạnh như trước, nhưng cơ nghiệp trăm năm cũng không dễ dàng bị lay chuyển. Chỉ tha cho một người nhưng đối phương lại có thể thỏa mãn điều kiện vô cùng cám dỗ như vậy, dù thế nào thì sự trao đổi này cũng rất có lời. Mộ Dung Phong hoàn toàn tự tin rằng Bách Lý Kinh Hồng sẽ đồng ý với điều kiện của mình! Phụ nữ, đều là thứ động vật cảm tính, dễ hành động theo tình cảm, cho nên, nếu nói mấy câu này với Tô Cẩm Bình, hắn ta tin rằng sau khi nghe xong, Tô Cẩm Bình thậm chí còn chẳng nhíu mày, kiên quyết muốn lấy mạng mình. Vì vậy hắn ta mới nói thẳng với Bách Lý Kinh Hồng, chỉ có đàn ông mới hiểu cách cân nhắc chuyện lớn, cân nhắc xem làm thế nào mới là tốt nhất với mình, làm thế nào mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất.

Ai ngờ, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn ta, một giọng nói êm tai như tiếng của trời cao vang lên, nhưng những lời nói ra lại khiến lòng người lạnh lẽo hơn cả nghe tiếng chuông gọi hồn từ địa ngục truyền tới: “Đắc tội người phụ nữ của bản cung, chết!” Giọng nói rất nhạt, hầu như không có chút cảm xúc nào, nhưng lại mang theo sự kiên định không thể thương lượng được. Đắc tội với người phụ nữ của hắn, chỉ có một con đường duy nhất, đó là - chết, không có đường thoát!

Mộ Dung Phong khẽ nhíu mày, hắn ta thật sự không ngờ Bách Lý Kinh Hồng có thể từ chối điều kiện như vậy, hắn điên rồi!!! Nhìn mấy người ở trên sườn núi, rốt cuộc hắn ta cũng hiểu cảm giác bất an không yên lòng ngày hôm nay là vì sao, xem ra hắn ta lành ít dữ nhiều.

Tô Cẩm Bình cười nhìn Bách Lý Kinh Hồng, cũng không nghĩ hôm nay người này có thể nói ra một câu nói đầy tình cảm như thế. Thấy nàng nhìn mình như vậy, hắn ngẩn ra một chút, lại nhớ đến câu mình vừa nói, trong mắt hắn không khỏi lộ ra nụ cười, thẳng thắn nhìn lại Tô Cẩm Bình cho đến khi Tô Cẩm Bình mất tự nhiên quay đi, giọng nói thanh lãnh của hắn lại vang lên: “Là… đắc tội nương tử của bản cung, chết!!! Đúng không?” Nói xong, sắc mặt hắn cũng hơi ửng hồng.

Quả nhiên, nghe hắn nói vậy, nét mặt của Tô Cẩm Bình càng lúng túng hơn, thầm nghiến răng, xấu hổ bực bội lườm hắn một cái. Đúng là muốn chết mà, bây giờ bọn họ còn chưa thành thân đâu, nói bừa bãi trước mặt mọi người như thế, cảm giác này đúng là… hơi kỳ quái…

Khóe môi mọi người run lên, từng đàn quạ đen bay qua sau gáy, vào thời điểm này mà hai người còn có tâm trạng tán tỉnh nhau à? Mộ Dung Phong lại cảm thấy mình đang bị hạ nhục!

Tô Cẩm Bình trấn tĩnh lại cảm xúc, ra vẻ bình tĩnh quay lại nói với Phong: “Bắt hết ám vệ lại xử lý trước đi, ta không muốn giữa đường lại có người lẻn về mật báo, để nảy sinh mấy chuyện râu ria đâu.”

“Vâng!” Vừa dứt lời, Phong và Diệt nhìn nhau, sau đó đồng thời lấy cung tên từ người đứng bên cạnh mình sang, bắn vào khoảng không.

Mấy tiếng “soạt soạt soạt” vang lên, sau đó là tiếng cơ thể người rơi xuống đất.

Chín hắc y nhân ngã xuống từ không trung, còn có một kẻ chạy thoát, Phong đang định đuổi theo, nhưng Tô Cẩm Bình lại nhanh tay rút chủy thủ bên hông mình ra, giơ tay phóng đi. Chủy thủ bay một đường thẳng tắp về phía hắc y nhân đang chạy trốn kia. “Phụt…” y phun ra một ngụm máu tươi, hắc y nhân cuối cùng cũng rơi từ trên cao xuống.

Phong và Diệt kinh ngạc trợn trừng mắt, bảo sao ngày ấy ở trong địa đạo nàng có thể phủ nhận thực lực của họ không chút nể nang. Từ khoảng cách xa như vậy, không cần mượn lực bên ngoài mà có thể phóng chủy thủ qua đó, sức sát thương mạnh đến mức nào chứ?!

Mộ Dung Phong cố gắng trấn tĩnh lại, sau đó nói với Tô Cẩm Bình: “Tô Cẩm Bình, ta và ngươi không thù không oán, suy cho cùng cũng chỉ có tiểu muội đắc tội ngươi, ngươi cần gì phải gây khó dễ cho ta chứ?”

“Nếu Mộ Dung công tử chấp nhận cởi hết y phục ra, ăn xuân dược, sau đó tự múa may ở đây, bản cô nương sẽ tha cho ngươi! Ngươi thấy thế nào?” Tô Cẩm Bình cười vô cùng phóng túng.

Mộ Dung Phong ngẩn người, lúc này hắn ta mới biết thì ra đối phương đã biết rõ âm mưu của mình từ lâu, có điều… “Không phải kế hoạch đó không thành công sao?”

“Nếu thành công, thì hiện giờ người chết là ta mới đúng, phải không? Nhưng mà, hiện giờ Mộ Dung công tử chết cũng không hề oan uổng gì, nếu ngày đó ta thật sự trúng kế của ngươi thì mới là chết oan chết uổng!” Tô Cẩm Bình lạnh lùng châm biếm hắn ta, sau đó không đợi hắn ta nói tiếp, “Mộ Dung đại công tử, ngươi tự chọn đi, muốn ăn xuân dược để múa, hay là…”

Mộ Dung Phong trừng mắt hung dữ nhìn Tô Cẩm Bình một lúc lâu mới nghiến răng nói: “Sĩ có thể chết, không thể nhục!” Dứt lời, hắn ta rút kiếm bên hông định tự sát, nhưng Tô Cẩm Bình chợt lao như tên bắn ra đoạt lấy kiếm của hắn ta, dùng tốc độ nhanh như chớp bổ một chưởng vào cổ hắn ta!

“Bốp” một tiếng, Mộ Dung Phong ngất xỉu, tên tùy tùng bên cạnh hắn ta cắn răng lao về phía Tô Cẩm Bình: “Buông công tử nhà ta ra, ta liều mạng với ngươi…”

Nàng ngoắc mũi chân, cây kiếm của Mộ Dung Phong lập tức bay lên, nhắm thẳng vào ngực tên tùy tùng kia, một chiêu chí mạng!

Phong không hiểu, hỏi: “Cô nương, chúng ta mất bao nhiêu công sức mới bắt được hắn, bây giờ ngài lại…”

“Ngày thao luyện của kỵ binh kinh thành là ngày nào?” Nàng không đáp mà hỏi ngược lại.

“Bảy ngày nữa ạ.” Nàng hỏi chuyện này làm gì?

Tô Cẩm Bình khẽ gật đầu: “Ừ, ngươi nghĩ, nếu đột nhiên Mộ Dung Hạo lại dẫn kỵ binh của mình bao vây diệt trừ phủ Thất Hoàng tử, thì sẽ có hậu quả gì?”

Phong ngẩn người: “Tự ý sử dụng binh mã của Hoàng gia là tội chết, làm sao Mộ Dung Hạo có thể làm ra mấy chuyện đó được?”

“Vậy, nếu hắn ta làm gì thì sao?” Nàng cúi đầu liếc nhìn Mộ Dung Phong một cái, ánh mắt đầy ý cười.

Phong chợt hiểu ra: “Cô nương quá tài giỏi, thuộc hạ bái phục!”

“Ném thi thể tùy tùng kia đến trước cửa lớn phủ Trấn Quốc công, nhớ phải ngụy tạo thành tình trạng thật bi thảm như gã phải mất hết sức lực mới có thể bò về được, sau đó nắm tay gã viết xuống đất mấy chữ Thất Hoàng tử.” Nhìn chó cắn chó mới là vui nhất!

Phong nghe vậy liền đưa tay ra hiệu, mấy tên tùy tùng liền bước tới khiêng gã đi, Tô Cẩm Bình lại bổ sung thêm: “Nhớ rõ, đừng viết toàn bộ, viết chữ “Thất”, chữ “Hoàng” thì thêm một nét nữa là đủ rồi.”

Nàng vừa dứt lời, không chỉ Phong và ngay cả trong mắt Bách Lý Kinh Hồng cũng lướt qua chút tán thưởng, nếu làm theo cách của Tô Cẩm Bình, dù quá trình xử lý mọi việc đều ổn thỏa kín kẽ, nhưng người của phủ Trấn Quốc công vẫn sẽ nửa tin nửa ngờ. Có điều, nếu như không viết đủ hết, thì hoàn toàn có thể chứng minh là tên tùy tùng kia thực sự không còn sức nữa nên mới không viết xong, nhưng chỉ cần là người có chút đầu óc, đều đoán được đó là do Thất Hoàng tử làm, hơn nữa, xuất phát từ sự thỏa mãn vì mình ‘đoán’ được hung thủ là ai nên mọi người cũng sẽ tin tưởng hơn. Chi tiết này, không chỉ không chỉ nắm chắc bản năng sinh lý của con người trước cái chết, mà còn phán đoán chính xác tâm lý của người trong phủ Trấn Quốc công, không thể nói là không cao tay được!!!

Hiện giờ, ánh mắt của mấy người Phong nhìn Tô Cẩm Bình càng cung kính hơn.

“Bắt Mộ Dung Phong về giam lại!” Bước tiếp theo, chính là muốn toàn bộ phủ Mộ Dung chết vì Mộ Dung Phong, chỉ làm cho Mộ Dung Hạo đưa binh vây phủ Thất Hoàng tử thì làm sao đủ được?

“Như thế có dễ dàng cho hắn ta quá không?” Giọng nói thanh lãnh như trăng vang lên, đôi mắt sáng đẹp cũng lạnh đi.

Tô Cẩm Bình cười lạnh: “Đương nhiên là không, chặt tay hắn ta đi, dùng băng giữ lại cẩn thận, chờ đến lúc phủ Trấn Quốc công và phủ Thất Hoàng tử xung đột mãnh liệt nhất thì gửi tới phủ Trấn Quốc công!” Nàng sẽ không cho bất cứ kẻ nào của Mộ Dung gia sống yên ổn, đây là cái giá đắt mà bọn họ phải trả vì đã cướp Thiển Ức của nàng đi!



Hoàng cung Bắc Minh, Quân Lâm Uyên mặc trường bào màu ánh trăng đứng trước cửa đại điện, gương mặt xinh đẹp đến mức gây áp lực cho người khác, nốt ruồi son ở mi tâm càng làm những đóa hoa xung quanh như ảm đạm đi nhiều.

Đúng lúc này, Thừa tướng Bắc Minh đi tới trước mặt hắn, hành lễ xong liền lên tiếng: “Hoàng thượng, chuyện hợp tác với Đông Lăng đã xử lý xong.”

“Ừ!” Lên tiếng xong, hắn lại nhìn lên bầu trời sao mờ ảo, bỗng nhiên, bàn tay trắng nõn đưa lên che miệng ho khan vài tiếng.

Thừa tướng thầm hít sâu một hơi: “Hoàng thượng, ngài phải chú ý giữ gìn sức khỏe! Ngày mai biểu đệ Mộ Dung Phong của ngài sẽ tới, có cần cựu thần phân phó hạ nhân sắp xếp tiệc tẩy trần cho hắn ta không ạ?”

“Không cần.” Giọng nói dịu dàng mang thêm ba phần lạnh lùng vang lên, nốt ruồi son ở mi tâm đỏ rực, đôi môi mỏng nhếch lên cười lạnh: “Đến Bắc Minh à? Hắn ta quá coi thường Bách Lý Kinh Hồng. Nếu hắn ta đến đây được thật thì trẫm mới cảm thấy lạ!” Hắn đồng ý, chẳng qua là vì muốn dẫn Mộ Dung Phong ra khỏi phủ sớm hơn một chút, đẩy mạng hắn ta vào trong tay Bách Lý Kinh Hồng thôi. Nguyên nhân à… Ha ha…

Nhìn về phía Nam Nhạc, hắn thầm thở dài, Bách Lý Kinh Hồng đúng là một đối thủ đáng để đối đầu, hắn thật sự rất chờ đợi ngày mà bọn họ đối mặt với nhau. Còn về Tô Cẩm Bình hiện giờ vẫn đang ở Nam Nhạc kia à, một ngày nào đó cũng sẽ rơi vào trong tay mình, đến lúc đó, chắc chắn nàng sẽ sống không bằng chết!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.