Sau Khi Xuyên Thư Ta Phu Quân Không Phải Người

Chương 20: Nữ Chủ Chính Nghĩa




Đinh Nhất nhận lấy xem, rồi nhướng mày nói: “Thứ này khí hung nặng quá! Ở đâu ra vậy?”

Tôi nghe bảo khí hung nặng thì bị dọa, vội chà chà tay lên người, tức giận nói: “Đồ hồ ly chết tiệt kia đưa cho tôi, nói là có thể trừ tà gì gì đó?! Ai ngờ nó lại là tà vật chứ!”

Nhưng Đinh Nhất lại nói: “Anh ta nói đúng, đúng là thứ này có thể trừ tà, nếu tôi đoán không lầm thì đây là răng của một trong bốn hung thú từ Thượng cổ. Vốn nó đã là thứ hung nhất trong các loại vật hung, nên những thứ tà ma khác bắt gặp đều phải nhượng bộ. Đây là đồ hiếm, cậu vẫn nên mang theo trên người đi, mạnh hơn xương dê đực mà sư phụ đưa cho cậu nhiều!”

Xem ra con hồ ly già Trang Hà này không lừa tôi thật? Thế là tôi lấy một sợi dây đỏ ra, buộc chặt nó lại rồi đeo lên cổ.

Chợt, tôi lại nghĩ đến một vấn đề, bèn quay sang hỏi Đinh Nhất: “Sao anh biết thứ này là gì?”

Đinh Nhất chỉ vào xung quanh chiếc răng nanh: “Tôi có thể thấy khí mà nó phát ra…”

Tôi thấy hứng thú hơn: “Đây cũng là chú Lê dạy anh à?”

Không ngờ Đinh Nhất lại lắc đầu, nói: “Không phải, bẩm sinh tôi đã biết rồi.”

Lại là một tên bẩm sinh, xem ra đồ đệ chú Lê thu nhận đều phải có thiên phú dị bẩm mới lọt được vào mắt ông ấy. Chẳng trách lúc trước chú chỉ nhìn là đã chọn trúng Đinh Nhất, dù anh ta là người không rõ lai lịch nhưng vẫn thu nhận, lão già này tính toán kinh thật!

Cũng may lúc trước tôi không đồng ý làm đồ đệ, bằng không thì bao nhiêu bản lĩnh của tôi, người ngoài nhìn vào đều cho là ông ấy dạy!

Lúc tôi đang thầm mắng lão già này gian xảo thì chuông điện thoại chợt vang lên, cầm lên xem thì thấy là chú Lê gọi. Trong lòng tôi hốt hoảng, đã muộn thế rồi mà chú ấy còn gọi đến làm gì? Chẳng lẽ lão già này lại tính ra được tôi đang âm thầm mắng mình?

Nhưng sự thật chứng minh là tôi ôm lòng tiểu nhân rồi. Chú gọi cho tôi vào đúng lúc này, là bảo tôi và Đinh Nhất sáng sớm mai đến nhà, nói là có một khách hàng lớn sắp tới.

Sau khi cúp điện thoại, tôi nói với Đinh Nhất: “Tối nay anh đừng đi nữa, nói về chuyện con ác thú này tiếp đi, ngày mai chúng ta cùng về, chú Lê nói có mối làm ăn rồi.”

Sáng sớm hôm sau, tôi và Đinh Nhất lái xe về nhà chú Lê, vừa đẩy cửa ra thì thấy một người đàn ông với gương mặt đau lòng đang ngồi trong sân nhà chú. Tôi nhìn kĩ lại, đây chẳng phải là người lái xe gặp tai nạn mà chúng tôi gặp phải tối qua sao?

Người đàn ông kia cũng nhận ra chúng tôi, cảm kích nói: “Là hai người à, rất cảm ơn về chuyện tối qua. Tôi còn hỏi xin cảnh sát cách liên lạc với hai người, nhưng họ lại nói hai người không hề để lại gì!”

Tuy tôi không biết người này là ai, nhưng anh ta đã ở trong nhà chú Lê, không phải khách thì cũng là người quen, bèn giả vờ khách sáo nói: “Không cần đâu, tiện tay thôi mà. Hơn nữa, anh xem, chúng ta cũng có duyên thật, chẳng phải bây giờ đã gặp lại rồi à?”

Chú Lê ngạc nhiên vì chúng tôi quen nhau, nghe tôi giải thích lại, chú mới hiểu ra.

Nghe xong, chú Lê mỉm cười nói: “Vậy thì các cậu đúng là có duyên thật! Nào nào, chú giới thiệu các cháu với nhau! Vị tiên sinh này họ Hoắc, tên là Hoắc Trường Lâm, tổng giám đốc tập đoàn Trường Lâm. Chủ tịch Hoắc, đây là cậu bé mà tôi nhắc đến với cậu, Trương Tiến Bảo.”

Nói đoạn, chú lại nói với tôi: “Tiến Bảo, lần này tổng giám đốc Hoắc đến là vì muốn chúng ta giúp ngài ấy hoàn thành một tâm nguyện.”

Thì ra tổng giám đốc Hoắc này còn có một người anh tên Hoắc Trường Tùng, họ là một đôi song sinh. Lúc nhỏ vì bố mẹ ly hôn, nên anh trai phải đi theo bố, còn em thì theo mẹ.

Về sau, hai người gặp lại nhau lúc lên đại học, ai ngờ lúc này Hoắc Trường Lâm lại đột ngột bị nhiễm trùng đường tiểu, thận suy yếu nghiêm trọng, cần phải ghép thận ngay lập tức.

Ban đầu mẹ anh ta đã xét nghiệm được thận phù hợp, tiếc rằng bà ấy chẳng may cũng đã xảy ra tai nạn giao thông trên đường đến bệnh viện nên đã bỏ mình.

Cũng may Hoắc Trường Tùng là anh trai sinh đôi rất phù hợp, thế là Hoắc Trường Tùng cắt một bên thận cho anh ta. Sau ca phẫu thuật, cả hai người đều hồi phục rất tốt, vì thế hai người cũng trở về trường học.

Hoắc Trường Tùng thích thể thao, leo núi, tuy đã quyên một bên thận cho em trai nhưng vẫn không từ bỏ sở thích của mình, còn thành lập một câu lạc bộ vận động ngoài trời.

Hoắc Trường Lâm thì ngược lại, không thích vận động lắm mà lại cảm thấy hứng thú với thiết kế phần mềm, nên vừa tốt nghiệp đại học, anh ta đã tự thân gây dựng sự nghiệp, làm Software Developer, còn thành lập một công ty phần mềm quy mô nhỏ, chính là tiền thân của tập đoàn Trường Lâm.

Vốn dĩ hai anh em họ đều phát triển cá nhân rất ổn, có thành tựu trong lĩnh vực riêng, nhưng nào ai tính được số trời. Năm năm trước, người anh trai Hoắc Trường Tùng đi Tây Tạng để tham gia một hoạt động leo núi, không ngờ lại mất tích từ đó.

Mấy năm nay, Hoắc Trường Lâm và bố chưa bao giờ ngừng tìm kiếm, nhưng lại chẳng thu hoạch được gì. Hai năm trước, bố Hoắc Trường Lâm bị ung thư nên qua đời, lúc này có thể nói nhà họ Hoắc chỉ còn lại Hoắc Trường Lâm.

Đêm qua lúc lái xe, anh ta vẫn nghĩ đến anh trai Hoắc Trường Tùng, kết quả có một con chó hoang đột ngột chạy ra, anh ta đánh tay lái theo quán tính, đâm đầu vào một gốc cây,

Cũng chính vụ va chạm này đã khiến Hoắc Trường Lâm đột nhiên cảm thấy, nếu bản thân chết như vậy, sẽ không có ai tìm di thể của anh trai nữa. Vì thế anh ta nhất định phải tìm di thể của anh trai lúc mình còn sống…

Tôi nghe nói anh trai anh ta mất tích ở Tây Tạng thì thầm than khổ. Tuy chưa từng đến Tây Tạng, nhưng kinh nghiệm đi Tân Cương vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Nói thật, nếu đi du lịch thì hai nơi này cũng là một lựa chọn khá ổn, nhưng đi leo núi thì đúng là khổ sai mà, chẳng phải ai cũng có thể tùy ý thử sức được đâu.

Đương nhiên chú Lê biết tôi không muốn đi Tây Tạng, nhưng vì điều kiện Hoắc Trường Lâm đưa ra quá cao, dù chúng tôi không tìm được thì vẫn có thể nhận 50% tiền công.

Nói như chú Lê, không đi thì đúng là đồ ngu! Vì thế chúng tôi đã chuẩn bị lên đường du lịch sang Tây Tạng…

Nhưng lúc chú Lê đưa ra yêu cầu muốn một thứ yêu thích của Hoắc Trường Tùng, hoặc thứ gì mà anh ấy rất thích, Hoắc Trường Lâm lại nói từ nhỏ mình không sống cùng anh trai, nên không hiểu anh ấy lắm, lại càng không có thứ gì riêng tư.

Chú Lê trợn mắt, vậy thì làm sao mà tìm được? Nhưng tôi lại xua tay với chú, nói: “Chú Lê, lần này không cần phiền phức như thế nữa, chỉ cần mượn ngài Hoắc dùng một lát là được.”

Hoắc Trường Lâm ngây người: “Mượn tôi dùng? Dùng thế nào?”

Tôi không nói gì, chỉ kéo anh ta ngồi xuống, sau đó một tay đặt lên vai anh ta, từ từ nhắm mắt lại cảm nhận…

Động tác của tôi khiến Hoắc Trường Lâm khá thắc mắc và khó hiểu, vì thế chú Lê giải thích với anh ta: “Đừng lo, lát nữa là sẽ biết di thể của anh trai cậu ở đâu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.