Sau Khi Xuyên Thư Ta Phu Quân Không Phải Người

Chương 2: Thân Phận Từ Trên Trời Rơi Xuống




Tuy nhà họ Lưu lại có thêm một căn phòng hơn 10m2, nhưng nghĩ đến việc đã sống cùng một xác chết những năm sáu năm, thì sợ hãi khôn kể! Vì thế, họ bán căn nhà đi với giá thấp.

Về phần cảnh sát đưa di hài đi cũng không mang đôi hài đỏ theo, sau đó nó được để lại cho chủ nhân tiếp theo của căn nhà.

Trương Duệ đã mua ngôi biệt thự này từ một người chủ cũ, đồng thời được tặng kèm đôi hài đỏ truyền kỳ này.

Lê Quốc Đống nghe xong thì vội đề nghị muốn xem đôi hài đó, nhưng Trương Duệ lại nói ông ta đã bán nó cho một người bạn sưu tầm đồ cổ khác, tên là Đoạn Triêu Dương, người Bắc Kinh. Nếu Lê Quốc Đống thật sự muốn xem, ông ta có thể đưa số di động của Đoạn Triêu Dương cho.

Thế là sau khi trằn trọc, Lê Quốc Đống về Bắc Kinh, liên lạc với Đoạn Triêu Dương. Người này rất say mê các loại quần áo, trang sức cổ, hơn nữa còn có một ngôi nhà cấp bốn nhỏ ở Bắc Kinh, là quán đồ cổ tư nhân. Đôi hài đỏ kia được trưng bày ở đó.

Lần đầu tiên Lê Quốc Đống nhìn thấy đôi hài màu đỏ sẫm kia, đã bị nó hấp dẫn vô cùng. Ông ta không biết là cô gái xinh đẹp thế nào đã đi nó vào mấy chục năm trước, thế là lại tưởng tượng ra nụ cười của cô...

Cuối cùng Đoạn Triêu Dương đưa đôi hài này cho Lê Quốc Đống. Ông ta chuẩn bị đưa nó vào đoàn làm phim, cho nhân viên tổ trang phục dựa theo để làm ra một đôi hài tương tự, sẽ dùng cho việc quay phim sau này.

Cũng chính vì đôi hài rất quý báu nên Lê Quốc Đống sợ gửi máy bay sẽ có sơ sót gì, bèn đề nghị với ông chủ đầu tư cho bộ phim, rằng muốn ngồi máy bay tư nhân của ông ấy đến Hoành Điếm.

Nhưng tôi không ngờ rằng, tất cả ký ức của Lê Quốc Đống đã dừng lại ngay sau khi ông ta lên máy bay mini kia…

Đến lúc hoàn hồn lại, tôi thấy trước mắt hơi tối, cả người lắc lư. Lần này cảm nhận hơi lâu, khó tránh khỏi việc mệt mỏi. Đinh Nhất thấy vậy thì đến đỡ tôi ngồi xuống.

Ngụy Tuyết Giai cũng bị tôi dọa, nhưng thấy tôi trở lại bình thường nên rót cho chén trà để tôi bình tĩnh lại. Tôi uống trà nóng xong đã dễ chịu hơn một chút, ngẩng đầu hỏi cô ấy: “Có phải đạo diễn Lê mang một đôi hài lên máy bay không?”

Ngụy Tuyết Giai biến sắc: “Đúng vậy, lúc anh ấy cầm thứ đó lần đầu, tôi đã cảm thấy lòng nao nao, không tả được đó là gì, tóm lại tôi rất không thích nó. Dù sao vừa nghĩ đến đấy là thứ mà một cô gái chết thảm mấy chục năm trước đi, tôi lại thấy sợ...”

Tôi gật đầu: “Vậy là đúng rồi, có lẽ vấn đề nằm ở đôi hài của cô gái đó.”

Thế là tôi kể lại hết nhưng ký ức của Lê Quốc Đống mà mình thấy cho chú Lê và Đinh Nhất. Chú Lê cũng lắc đầu: “Thứ đồ xui xẻo như thế đúng là không nên đưa lên máy bay!”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Cháu chỉ có thể cảm nhận được những chuyện trước khi họ lên máy bay, còn sau đó xảy ra chuyện gì thì cháu không biết!” Tôi sốt ruột hỏi chú.

Nhưng chú Lê lại xua tay: “Không vội, chú đoán là hôm nay cháu sử dụng não quá độ nên mệt mỏi thôi, tối nay nghỉ ngơi thật tốt, có lẽ ngày mai sẽ ổn...”

Tôi biết chú Lê nói có lý, lúc này cũng chỉ đành như vậy. Sau khi rời khỏi nhà Lê Quốc Đống, chúng tôi về khách sạn. Vì quá mệt mỏi nên chúng tôi chỉ ăn bữa tối qua loa trong nhà ăn của khách sạn, rồi chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.

Ai ngờ vào lúc này, tôi lại trông thấy một bóng dáng quen thuộc, chỉ có điều bóng người đó chợt lóe lên, đi vào thang máy phía trước chúng tôi. Ngay lúc đó, Đinh Nhất cũng trở nên cảnh giác…

Chú Lê thấy hai chúng tôi khác thường thì hỏi: “Sao thế?”

Tôi nghi hoặc nói: “Không có gì, chắc là cháu nhìn nhầm rồi.”

Không ngờ Đinh Nhất lại nói chắc nịch: “Không nhầm đâu, đúng đó, tôi ngửi thấy mùi lẳng lơ của hắn.”

Xem ra tôi và Đinh Nhất đều nhận ra bóng người đó chính là Trang Hà, cái tên này đến đây làm gì? Bình thường anh ta xuất hiện là chả có chuyện gì tốt. Sau khi về phòng, tôi tắm rửa rồi đi nằm sớm, nhưng chẳng hiểu sao, vừa nhắm mắt thì đôi hài đỏ lại hiện lên trước mắt. Tuy chưa từng trông thấy bóng dáng của Đỗ Quyên trong ký ức của Lê Quốc Đống, nhưng đôi hài nhỏ kia lại hiển hiện quá chân thật.

Cuối cùng, vì nằm khó chịu quá, nên tôi nghiêng người ngồi dậy. Ai ngờ vừa ngẩng đầu đã trông thấy một người đang ngồi trên ghế ở trong phòng! Tôi hốt hoảng, nhưng nhìn lại mới thấy, người đó chẳng phải Trang Hà thì là ai? Tôi vội nhìn sang Đinh Nhất, phát hiện ra anh ta không ở trên giường. Lúc này trong phòng tắm có tiếng nước rào rào, chắc anh ta đang tắm.

“Anh... anh muốn làm gì?” Tôi khiếp đảm hỏi.

Trang Hà buồn cười nói: “Tôi cũng lấy làm lạ, cậu nói xem, trước đây tôi từng ngủ với vợ cậu, hay lừa đảo gì cậu à? Sao lần nào cậu gặp tôi cũng cảnh giác như thế chứ? Có phải vì thằng nhóc đang tắm rửa trong đó không? Đừng có nghĩ cậu ta tốt đẹp gì, cậu ta còn xấu xa hơn tôi nhiều.”

Tôi khẽ xì khinh bỉ: “Người khác có lẽ tôi không dám nói, nhưng anh ấy à? Anh thì tốt lành gì? Trong lòng tôi, Đinh Nhất không phải là người mà anh chỉ nói vài câu là đã châm ngòi, thay đổi hình tượng được nhé! Có việc gì thì mau nói đi, tôi còn muốn ngủ. Tôi nói trước, nếu anh không nói, lát nữa Đinh Nhất ra thì sẽ đánh anh đến nỗi tới mẹ mình cũng chẳng nhận ra được!”

Trang Hà bĩu môi, rồi nhún vai trả lời: “Thôi được, lòng tốt lại bị xem là lòng lang dạ sói! Tôi hôm nay đến đây là muốn nhắc nhở cậu, oán khí của thứ kia quá nhiều, tốt nhất là cậu đừng có quản nữa, trả tiền lại cho bà Lê kia đi...”

Tôi hốt hoảng, nói khẽ: “Cái gì cơ, tôi không biết anh nói gì.”

“Giả vờ đi, cậu cứ giả vờ đi! Đừng nói tôi không nhắc nhở, đến lúc xảy ra chuyện thật thì đừng có trách tôi!” Trang Hà hơi tức giận.

Lúc trước tôi gặp Trang Hà đều chỉ thấy dáng vẻ lưu manh, hiếm khi thấy nghiêm túc như lúc này, có lẽ lời của anh ta là thật chăng.

Trang Hà thấy tôi im lặng không nói gì, lại chêm thêm: “Cậu gọi cho chú họ hỏi xem cậu có thể động vào thứ đó được không? Ngay cả lão cáo già lão luyện như Lê Chấn Hải cũng không đối phó được cô ta, biết chưa?”

Anh ta không nhắc đến chú họ còn đỡ, nhắc đến là tôi lại tức giận nói: “Đồ lừa đảo, chú họ không hề quen anh. Nói đi! Anh là con hồ ly hoang từ núi nào chạy đến!”

Không ngờ Trang Hà nghe xong lại ngây như phỗng, sau đó lầm bầm làu bàu: “Chú họ của cậu mới là lão hồ ly đấy! Ông ta đã không muốn nói với cậu thì thôi, nhưng cậu nhất định phải hỏi ông ta xem nên giải quyết việc này thế nào, đừng có tùy tiện đi tìm thứ đó...”

Lúc này, Đinh Nhất nghe thấy tôi nói chuyện thì choàng khăm tắm đi ra hỏi: “Cậu nói chuyện với ai đấy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.